[ BH | ABO | DỄ ĐỌC ] Sau Khi Đánh Dấu Chỉ Huy OMEGA

Chương 43



Chương 43

“Như thế nào không tiếp tục đâu, trưởng quan.” 

Nhậm Khinh Thu lười biếng mở mắt, nhìn về phía Bạch Dư Hi và cười. 

Nghe thấy âm thanh có phần ngả ngớn bên tai, Bạch Dư Hi cảm thấy lưng mình ướt dầm dề vì mồ hôi, nhưng nàng vẫn nghiêm túc nhắm mắt lại. Trong bóng đêm, nàng cảm nhận được ngón tay của Nhậm Khinh Thu nhẹ nhàng bò lên lòng bàn tay mình... 

“Ngươi tỉnh chưa? Trưởng quan.” 

Nhậm Khinh Thu nhẹ nhàng đùa nghịch ngón tay Bạch Dư Hi, giọng nói thấp. 

Ngón tay Alpha chạm vào tay nàng, Bạch Dư Hi cảm thấy thần kinh như bị ấn xuống một chút mềm mại, vốn dĩ đang nhăn mi cũng dần dần giãn ra. 

Nàng cảm giác rằng nếu còn tiếp tục như vậy, lý trí của nàng có khả năng sẽ lung lay sắp đổ. 

Nhậm Khinh Thu thở dài một hơi, tiến đến gần bên tai nàng, 

“Trưởng quan, nếu ngươi cứ giả bộ ngủ, ta sẽ phải thân ngươi đấy.” 

“……” 

Vừa dứt lời, Bạch Dư Hi mở mắt. 

Kết quả, nàng vừa mở mắt đã thấy Nhậm Khinh Thu chỉ cách nàng một khoảng cách rất gần, thẳng thắn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, 

“Rốt cuộc ngươi không nhắm mắt nữa sao?” 

Bạch Dư Hi nhìn đôi mắt nàng trong vài giây, bỗng cảm thấy yết hầu có chút phát sáp, không thể kiềm chế được mà quay đi. 

“Ngươi đang giả bộ ngủ.” 

Nghe giọng điệu chỉ trích của nàng, Nhậm Khinh Thu nhìn thẳng vào nàng, 

“Trưởng quan, ta không giả bộ ngủ, chỉ là kiểu giấc ngủ này tương đối nông mà thôi.” 

Nhậm Khinh Thu thực sự không nói dối. Vừa rồi nàng giúp Bạch Dư Hi sắp xếp một đống văn kiện thật sự rất mệt, nên đã vô tình ngủ gục trên sô pha bên cạnh khi nhìn nàng. 

Chỉ là ngủ một chút, trong mông lung nàng cảm thấy có người đến gần mình, ý thức nàng có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể cảm nhận chính xác rằng đó là Bạch Dư Hi—bởi vì hô hấp của nàng mang theo hương hoa cam, thật dễ chịu... 

Chỉ cần nàng đến gần là có thể nghe thấy nhịp hô hấp của nàng, giống như bị một mảnh ấm áp hoa cam vây quanh... 

Thế thì làm sao nàng có thể tiếp tục ngủ được? 

Nhậm Khinh Thu ngay cả khi nhắm mắt cũng biết, chỉ cần hơi giơ tay là có thể chạm vào mặt Bạch Dư Hi, có thể ôm nàng vào lòng... 

Nhưng khi Bạch Dư Hi đến gần, nàng hít một hơi—hơi thở này khiến Nhậm Khinh Thu cảm thấy trái tim mình như rơi xuống vài nhịp, bởi vì nàng có thể tưởng tượng vị trí giữa hai người hiện tại gần đến mức nào... 

—— Này, đại hình động vật họ mèo, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? 

Bạch Dư Hi tiếp tục từ từ đến gần, Nhậm Khinh Thu cảm nhận được tóc nàng chạm vào chóp mũi mình, cọ xát lên gương mặt nàng, giống như một con mèo đang làm nũng, khiến thần kinh Nhậm Khinh Thu cảm thấy ngứa ngáy... 

Nàng hy vọng Bạch Dư Hi đừng dừng lại. 

Nàng hy vọng người này từ từ tiến vào lòng mình, bất kể người này muốn làm gì—dù là muốn cắn hay cào, hoặc làm điều khác, nàng cũng sẽ chấp nhận... chỉ cần nàng lại đây. 

Nhưng do tóc Bạch Dư Hi thật sự làm nàng ngứa quá, nàng không nhịn được mà hắt xì một cái... 

—— rõ ràng là thiếu chút nữa... 

Nhậm Khinh Thu từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, muốn thở dài. 

Nàng nghiêm túc nghĩ một câu, 

“Giả bộ ngủ là ngươi à?” 

Bạch Dư Hi nghe Nhậm Khinh Thu hỏi thì im lặng vài giây, 

“Hiện tại đã qua thứ sáu tiết khóa, ngươi không phải nói sẽ gọi ta lên sao?” 

Thấy chỉ trích không có tác dụng, Bạch Dư Hi bắt đầu chuyển sang chuyện khác, cắn ngược lại. Người này rốt cuộc từ đâu học được những thói hư tật xấu này? 

Nhìn Bạch Dư Hi với vẻ chất vấn, Nhậm Khinh Thu trực tiếp đứng dậy, dùng thân thể đè Bạch Dư Hi xuống dưới thân mình, nàng giữ chặt đôi tay này và còn tính toán lén lút làm vài động tác nhỏ, nhìn xuống nàng, 

“Cái này hiện tại quan trọng sao? Trưởng quan.” 

Bạch Dư Hi nhìn nàng, yết hầu hơi động. 

“Ta chỉ hỏi ngươi, trưởng quan, ngươi vừa rồi muốn làm gì?” 

Nhậm Khinh Thu lại hỏi. 

Trong không khí bỗng chốc trở nên im lặng. 

Bạch Dư Hi nằm trên sô pha, nhìn đôi tay bị Alpha chế trụ, khí định thần nhàn mà ngẩng cằm lên, 

“Ngươi biết ta muốn làm gì.” 

—— đúng lý hợp tình sao. 

“Ngươi nói đúng, ta xác thực biết,” 

Nhậm Khinh Thu không nhanh không chậm vươn ngón tay chỉ vào môi mình, 

“Ngươi vừa rồi muốn đem môi hướng ta nơi này dán.” 

Bạch Dư Hi nghe thấy lời nàng, theo bản năng liếm một chút môi. 

Trên mặt nàng biểu tình vẫn không có gì thay đổi, chỉ là ánh mắt vi diệu nhìn sang một hướng khác. 

Nhậm Khinh Thu nhìn biểu tình của nàng có chút buồn cười, 

“Ngươi vì sao muốn làm như vậy?” 

“Bởi vì ta mang thai, có tin tức tố yêu cầu.” 

Bạch Dư Hi trả lời rất nghiêm túc. 

‘Bởi vì mang thai, có tin tức tố yêu cầu?’ 

—— bậy bạ. 

Nhậm Khinh Thu cảm thấy trong đời mình chưa từng nghe qua lý do thái quá như vậy. 

Nhậm Khinh Thu híp mắt, hít sâu một hơi.

“Vậy ngươi tại sao lại cảm thấy ta tỉnh dậy thì lén lút núp vào? Trưởng quan, nếu ngươi muốn ta tin tức tố, thì hãy trực tiếp đi lên, không cần phải trốn tránh như vậy?”

Bạch Dư Hi nghe Nhậm Khinh Thu nói, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, “Nhất phái nói bậy, ta không có lén lút.”

“Hành đi, không phải lén lút,”

Nhậm Khinh Thu nói, “Nhưng ta biết ngươi là kiểu người, muốn làm gì là sẽ lập tức làm, ngươi nghĩ cái gì thì sẽ lập tức duỗi tay ra lấy, nếu ngươi muốn ta tin tức tố, tại sao vừa rồi không trực tiếp nói với ta, mà còn muốn trốn trở về?”

Bạch Dư Hi cũng không rõ lắm vì sao, nhưng nàng đầu tiên là phản bác, “Ta vừa rồi không phải trốn.”

“Vậy là cái gì? Chiến lược lui lại sao?”

Nhậm Khinh Thu cười, không để bụng mà gần sát trán Bạch Dư Hi, “Trưởng quan, ngươi nghiêm túc nói sao?”

“……”

Bạch Dư Hi nhìn Nhậm Khinh Thu sát mặt, thực sự không kiên nhẫn, nàng biết nếu dùng sức một chút thì có thể đẩy người này ra, nhưng không biết vì sao lại không thể làm như vậy.

Nàng hít sâu một hơi.

Nàng biết, lý thuyết yêu cầu Nhậm Khinh Thu tin tức tố là điều bình thường, nhưng vừa rồi nàng cảm thấy có chút không dám ngẩng đầu lên, vì thế, nàng bắt đầu lý tính phân tích,

“Ta chỉ là vì ngươi thích chế nhạo người khác, ta không thích ngươi chế nhạo như vậy, nên theo bản năng mà trốn một chút.”

Tìm lý do thiên tài.

—— Ngươi tham gia cái gì league A, ngươi hẳn là tham gia biện luận đại tái, từ năm nhất bắt đầu tham gia hiện tại không chuẩn đều bốn lần vô địch liên tiếp.

Nhậm Khinh Thu bất đắc dĩ gật đầu,

“Hảo đi, vậy ta không chế nhạo ngươi, coi như ý tưởng của ngươi là vì mang thai yêu cầu ta tin tức tố ——”

—— ‘coi như?’

Bạch Dư Hi nhíu mày nghe lý do thoái thác của Nhậm Khinh Thu.

Nhậm Khinh Thu kiên nhẫn nhìn về phía dưới thân Bạch Dư Hi,

“Kia ta nhớ rõ ngươi đêm qua đã yêu cầu một lần, hôm trước buổi tối cũng đã yêu cầu một lần, trưởng quan, ngươi yêu cầu tin tức tố từ ta như vậy thường xuyên sao?”

Bạch Dư Hi trầm mặc một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu,

“Ta cũng biết loại nhu cầu này có chút không bình thường, cho nên đã hẹn bác sĩ, tính toán sắp tới đi bệnh viện kiểm tra một chút, đến lúc đó ta sẽ hỏi bác sĩ xem như thế nào sửa lại.”

Sửa lại?

Nhậm Khinh Thu trong khoảnh khắc cảm thấy mình nhất định nghe lầm, nàng không nhịn được mà nhắm chặt hai mắt.

—— Lúc này mới có chút manh mối, nàng thật sự còn muốn sửa lại?

Sau khi trầm mặc một hồi, Nhậm Khinh Thu thở dài, trịnh trọng nhìn Bạch Dư Hi,

“Trưởng quan, lần sau đi bệnh viện, nhất định phải nhớ gọi ta.”

Nhìn Nhậm Khinh Thu lắc lắc khóe miệng, Bạch Dư Hi bỗng cảm thấy trong lòng không thoải mái,

“Vì sao?”

“Còn vì sao nữa?”

Nhậm Khinh Thu cười phun ra một hơi, cười như tắm mình trong gió xuân,

“Hiện tại ta là mẹ của hài tử Alpha trong bụng ngươi, ta cảm thấy mình có lý do để bồi ngươi cùng đi bệnh viện, đó là trách nhiệm của ta.”

—— Đương nhiên, nếu như có cái lang băm nào muốn dạy ngươi sửa lại, ta sẽ dễ dàng xử lý hắn đến mức không biết cả ống nghe bệnh……

Nhớ tới lần trước bác sĩ cũng đã nói qua, đi bệnh viện tốt nhất gọi nàng Alpha cùng đi, Bạch Dư Hi cau mày gật đầu,

“Ta đã biết.”

Nhậm Khinh Thu bắt đầu điều tiết hô hấp của mình, “Còn có, ta cảm thấy nhu cầu tin tức tố này, căn bản không cần phải sửa lại, điều này không phải chuyện xấu.”

Bạch Dư Hi sắc mặt nghiêm túc,

“Nhưng ta cảm thấy điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của ta một chút.”

“Chỉ cần giải quyết thì sẽ không có ảnh hưởng.”

Nhậm Khinh Thu duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của Bạch Dư Hi.

“Hơn nữa, ngươi không phải nói là bởi vì mang thai mới có một số vấn đề này sao? Vậy theo cách của ngươi mà nói, khi hài tử của chúng ta sinh ra, tình trạng của ngươi sẽ không còn nữa?”

“Ân.”

Bạch Dư Hi khẳng định gật đầu, nàng cảm thấy bàn tay ấm áp của Nhậm Khinh Thu đặt trên bụng nhỏ rất thoải mái……

—— Còn ‘ân’.

Nhậm Khinh Thu cố gắng duy trì nụ cười,

“Vì vậy, ta cảm thấy ngươi cố ý đi tìm bác sĩ để sửa lại thực sự là uốn cong thành thẳng.”

Nhậm Khinh Thu suy nghĩ một chút rồi giải thích,

“Giống như là…… Ngươi khát nước muốn uống nước, nhưng chỉ uống một ngụm thì cảm thấy không đủ, vậy ngươi phải làm sao? Nếu không uống nước, ba ngày sẽ chết. Chẳng lẽ ngươi sẽ không uống nước sao?”

Tựa hồ cảm thấy Nhậm Khinh Thu nói có chút lý lẽ, Bạch Dư Hi nâng cằm lên, “Ngươi tiếp theo nói.”

“Ngươi yêu cầu tin tức tố, chứng tỏ ngươi…… và hài tử trong bụng đều cần, nếu không lại uốn cong thành thẳng, điều đó cũng không tốt cho hài tử lắm đâu?”

Bạch Dư Hi hừ hừ nâng cằm lên, “Vậy thì sao?”

“Khát nước chỉ có thể không ngừng uống nước, đến khi đủ thì thôi, ngươi luôn có lúc uống đến thỏa mãn. Cho nên cũng giống như vậy, nếu muốn ta tin tức tố, vậy phải đến khi thỏa mãn mới thôi, không phải sao?”

Nhậm Khinh Thu sửa sang lại tóc Bạch Dư Hi, lời nói thấm thía nói:

“Hiện tại ta luôn bên cạnh ngươi, ngươi muốn ta tin tức tố, tùy thời đều có thể yêu cầu, ngươi làm ta thiêm kia trương đơn tử chẳng phải là ý tứ này sao?”

Bạch Dư Hi liếc mắt nhìn môi Nhậm Khinh Thu.

Nàng thừa nhận người này có thể nói có lý, nhưng nghe lại cảm thấy có điều gì không đúng.

Nhìn thần sắc của nàng, Nhậm Khinh Thu nhẹ nhàng cào một chút lòng bàn tay Bạch Dư Hi,

“Trưởng quan, ta hỏi ngươi, hiện tại còn muốn không?”

Bạch Dư Hi ánh mắt nghiêm túc nhìn Nhậm Khinh Thu,

“Ngươi cảm thấy sao?”

Nhậm Khinh Thu nhìn vào đôi mắt nàng, cảm thấy ánh mắt của nàng thoạt nhìn lạnh như băng, hoàn toàn không có vẻ muốn.

“Vậy có muốn bổ sung một chút tin tức tố không?”

Bạch Dư Hi liếc nhìn mặt Nhậm Khinh Thu, không trả lời mà đưa sát vào cằm nàng —— vì đang dựa trên sô pha, nàng vươn hai tay ôm cổ Nhậm Khinh Thu……

Nhậm Khinh Thu nhìn nàng như vậy, cảm thấy thần kinh bắt đầu điên cuồng nhảy lên.

—— Thật gợi cảm.

Nhậm Khinh Thu nuốt nước bọt, nàng sờ soạng một chút tai Omega, trong lòng thật ấm áp,

“Trưởng quan, ta……”

Bạch Dư Hi hoàn toàn không để ý đến mà kéo xuống vai Nhậm Khinh Thu, nàng tiến gần đến chóp mũi Nhậm Khinh Thu, mệnh lệnh nói:

“Câm miệng lại, không cần nói chuyện.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...