[BETA][GL][Part 2]Muốn cùng em ngắm trăng lúc bình minh
Chương 199: Dắt mũi
Khoảng thời gian hiện tại, Hạ Băng đang rất giận Nguyệt Minh, từ lúc hai người quen biết nhau tới giờ, gần 20 năm, đây là lần đầu tiên Hạ Băng muốn tuyệt giao với Nguyệt Minh.-Nào, chị uống ít một chút.- Jade đầy lo lắng nhìn Hạ Băng, lâu rồi mới thấy người này tức giận như thế.Jade đưa tay muốn lấy chai rượu, Hạ Băng bất ngờ hất tay người tình ra, Jade đành thở dài bất lực.-Chị...-Em đừng quan tâm, nếu em không uống được thì về đi.- Hạ Băng hậm hực đáp, lại nốc thêm một ngụm rượu.-Giữa hai người nếu có vấn đề, không phải cách giải quyết tốt nhất là nên nói ra hết với nhau sao? Bây giờ chị ngồi đây uống cũng có được gì đâu? Hơn nữa... trong lúc này, chẳng phải chị Selina cần chị nhất à?- Jade phân bua.-Selina cái con khỉ, nhỏ ngu đó em đừng có nhắc!- Hạ Băng nghe đến tên bạn thân liền dằn chai rượu xuống bàn.Tiếng thủy tinh va vào nhau lạnh lẽo đến chói tai, Jade giật thót.Cơn giận của Hạ Băng không đến từ một chuyện mà là tập hợp của rất nhiều chuyện, từ việc Khả Hân bị thương đến đỉnh điểm là chứng cứ bị mất... nàng ấy càng nghĩ càng rối, dễ mất như vậy sao? Nói mất là mất? Tuy dữ liệu Nhật để lại rất đặc biệt, khó mã hóa, nhưng với tiềm lực của T Group sao mãi vẫn không giải mã được?Nghĩ tới đây, Hạ Băng liền nghiến răng, lại nện thêm một cái xuống bàn, nhưng lần này là dùng tay. Jade hốt hoảng đỡ nhưng không kịp, bàn tay Hạ Băng đã sưng đỏ.-Chị mới ngốc!- Jade bức xúc mắng.- Loại người tự tổn thương bản thân mới chính là đồ ngốc!Hạ Băng không phản ứng, tựa người ra sofa, ngẩng mặt nhìn trần nhà.Giờ thì hay rồi, T Group bị tấn công, bằng chứng không còn thì sao mà tống thằng khốn Mai Phước Hưng vào tù? Jade nhìn Hạ Băng rầu rĩ, tự nhiên bị buồn lây. Jade siết chặt bàn tay vẫn còn đỏ của Hạ Băng, sau đó ôm cả cánh tay Hạ Băng, tựa đầu vào vai nàng ấy. Jade biết Hạ Băng nói vậy thôi chứ trong lòng vẫn quan tâm đến Nguyệt Minh rất nhiều, nếu không sẽ chẳng nổi giận. Con người Hạ Băng lúc nào cũng trông rất bất cần, "miệng dao găm", nhưng lại sống rất có nguyên tắc và tình nghĩa, đâu phải tự nhiên mà Jade lại thích nàng ấy đến vậy. Lên giường sao? Công nhận là vui tuy nhiên không phải việc thứ yếu.Với ai mà chẳng được, nhưng thích thì lại khác, cũng chỉ thích mỗi Hạ Băng mà thôi, từ vẻ sốc nổi đến nhiệt huyết, đủ để Jade biết người này không xấu, chỉ là hơi cảm tính chút thôi.-Hay để em về hỏi ba xem còn giúp gì được nữa không.- Jade vỗ nhẹ cánh tay của Hạ Băng an ủi.Hạ Băng vốn đang dưỡng thần, đôi mắt nhắm hờ như chìm trong một thế giới riêng. Thế mà chỉ trong một khắc, nàng ấy mở mắt ra, nhìn Jade với ánh nhìn như thể chứa thiên ngôn vạn ngữ. Hạ Băng khẽ nghiêng đầu, môi vừa động, định nói gì đó thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên.Jade khẽ nhíu mày, còn Hạ Băng thì chỉ hừ lạnh một tiếng. Nàng ấy không buồn liếc đến màn hình, không lưu tên, nhưng lại nhớ rõ dãy số ấy là của ai. Bà ta...[Tổng giám đốc SUNSHINE] Chủ động liên lạc bằng số riêng lần đầu tiên suốt hai năm nàng ấy về nước?.Mai Phước Hưng nhắm nghiền mắt, trông rất tịnh tâm nhưng Quang Đăng biết rằng trong lòng hắn đang là bão tố. Quang Đăng nhìn đồng hồ, có mấy ai dám để Mai Phước Hưng ngồi chờ dài cổ thế này đâu, người phụ nữ ấy quả không tầm thường. Mai Phước Hưng có thể quay Nhật Minh và Nguyệt Minh như dế, nhưng tuyệt nhiên đối với Thiên Hương, hắn chỉ là một đứa nhóc ngoan ngoãn.Lúc này, tai nghe truyền đến tiếng của cấp dưới, Quang Đăng đáp lại nhanh gọn, sau đó cúi người xuống báo cáo.-Sếp, bà Hương tới.Mai Phước Hưng chầm chậm mở mắt, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng những nhịp thở không đều đã bán đứng hắn. Quang Đăng khẽ lùi về sau mấy bước. Cánh cửa lớn bật mở. Tiếng giày cao gót gõ nhịp rắn rỏi vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như thể từng bước đều cố ý tuyên bố sự có mặt của kẻ không ai dám làm ngơ. Bóng dáng người phụ nữ phong trần nhưng ngạo nghễ xuất hiện trong khung cửa, toàn thân đỏ rực như ngọn lửa. Mỗi đường nét, mỗi ánh nhìn đều toát lên sự kiêu hãnh, cao quý. Mai Phước Hưng đứng dậy, chìa tay ra. -Rất vui được gặp mặt Tổng giám đốc của SUNSHINE.- Mai Phước Hưng nở nụ cười lịch thiệp.Thiên Hương vẫn đứng im, thư ký của bà bước lên đáp lại cái bắt tay của Mai Phước Hưng.-Để cậu chờ lâu, không giận chứ?- Thiên Hương không mặn không nhạt nói. Mai Phước Hưng nhẹ giọng.-Làm gì có, Tổng giám đốc SUNSHINE bận rộn, doanh nhân nhỏ như tôi chờ một chút thì có là gì?-Ồ, vậy sao?- Thiên Hương ngồi xuống dưới sự giúp đỡ của thư ký. Mai Phước Hưng cũng ngồi xuống, hắn vẫn cố tỏ ra thân thiện.-Quý phu nhân dùng gì nhỉ?-Không cần, cảm ơn.Mai Phước Hưng nhìn người đối diện, muốn dò xét chút tâm tư, nhưng chẳng được gì, cáu bẳn mắng trong lòng: "Hừ, con cáo già."-Tác phong nhanh nhẹn của cậu đâu nhỉ?Mai Phước Hưng nghe xong thì bật cười, lắc đầu.-Không để bà đợi lâu nữa, chúng ta bàn chính sự.Thiên Hương nhún vai, đang chờ đợi Mai Phước Hưng nói tiếp.-Chuyện bà muốn hợp tác, rõ ràng người bên tôi vừa đến nơi thì tai nạn đã xảy ra.- Mai Phước Hưng miết nhẹ quai tách trà, chăm chú nhìn Thiên Hương.-Không tiện hơn cho bên cậu à?- Thiên Hương nở cười bí hiểm, hết nhìn gã đàn ông trẻ trước mặt lại đảo mắt sang Quang Đăng bên cạnh.- Thấy tác phong cậu chậm chạp quá, tôi giúp thế thôi.-Tiện thì có tiện, có điều, tôi cảm thấy như bị dắt mũi...Hắn nhớ lại chuyện ngày hôm ấy, Thiên Hương bảo hắn nên nhắm vào cánh tay phải của Nguyệt Minh, nhưng khi bọn tay sai đến nơi, tất cả đã trở thành một hiện trường tai nạn.Thiên Hương như vậy là có ý gì? Bà ta có thật sự tốt như vậy? Muốn bắt hắn chịu tội thay? Hay còn một chủ ý gì sâu xa hơn mà hắn không nghĩ đến?Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ đoán được Thiên Hương có mâu thuẫn ngầm với Nguyệt Minh mà không tiện ra tay, muốn tranh thủ chọc lén một nhát cho hả giận, nhưng liệu có đơn giản như vậy?-Thứ quan trọng là kết quả, kết hợp cùng mấy chuyện cậu làm chẳng phải đã cho T Group một phen điêu đứng rồi đó sao?Mai Phước Hưng bắt được ánh mắt đặt trên người mình, đuôi mắt dài và sắc sảo hệt một con hồ ly, lòng hắn càng thêm ngứa ngáy, muốn lập tức cho người phụ nữ này vào danh sách đen. Cứ đợi đi, chỉ cần ông già kia lên nắm quyền, dù là SUNSHINE gì gì đó cũng chẳng có cửa nữa!Chưa kể, những chiêu hắn tung ra chơi đùa đều bị Nguyệt Minh hóa giải, hắn vốn không quá nghiêm túc nuôi quyết tâm, nhưng chuyện về xả thải lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy, sao cô ta có thể biết trước mà sắp xếp người ghi hình lại?-Vâng, bà nói phải.Nhưng đó là chuyện tương lai, còn hiện tại, Mai Phước Hưng vẫn phải tươi cười đáp ứng "ý tốt" của người phụ nữ này.-Tốt, hi vọng cậu giữ vững tâm thế thế này.Thiên Hương vừa dứt lời liền đứng dậy, nào ngờ, mới đi được vài bước, bà ta đã quay lại, đặt ánh mắt lên người Quang Đăng, ý cười trào phúng, hiếm hoi mở miệng bắt chủ đề trước.-Trợ lý của cậu?Mai Phước Hưng nhíu mày, đặt ánh nhìn lên Quang Đăng. Quang Đăng vẫn cúi đầu trước hai ánh mắt.Những tưởng Thiên Hương sẽ nói thêm gì nữa, nhưng bà ta cứ như vậy mà rời đi.-Vẫn chưa liên lạc với Băng?- Ngồi vào xe, Thiên Hương liền nhắm mắt lại, tay xoa hai thái dương.-Dạ chưa ạ.-Cậu biết nên làm gì rồi đó.-Vâng, thưa Tổng giám đốc.- Thư ký đầy cung kính đáp lời..-Cô chủ, cô không định làm gì sao?-Không cần, các anh cứ tiếp tục quan sát mà thôi.Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, ánh mắt lộ rõ vẻ chán chường. Trong khung hình là Hạ Băng, người bạn thân gắn bó suốt hơn hai mươi năm. Vừa trao đổi nhanh vài câu với vệ sĩ qua tai nghe, cô vừa thở dài một tiếng, chẳng buồn che giấu sự mỏi mệt trong lòng.Từ ngày giận nhau, Nguyệt Minh đã bí mật cho người theo bảo vệ Hạ Băng, bởi cô lo lắng cho sự an toàn của nàng hồ ly.Nguyệt Minh biết Hạ Băng giận, nhưng cô không xin lỗi bây giờ được, vẫn chưa đến lúc, tấm lưới cô chỉ mới vừa giăng, chưa thu được gì cả thì bạn thân đã giận dỗi đòi tuyệt giao.-Còn Khả Hân thì sao?- Nguyệt Minh xoa thái dương.-Dựa trên định vị GPS đã được cấy vào tay cùng người theo dõi riêng thì cô Hân chỉ loanh quanh từ công ty về nhà, mối quan hệ thân thiết nhất cũng chỉ có cô Uyên Hà mà thôi.Nguyệt Minh lại thở ra, cô không muốn kể với ai về chuyện mình nghi ngờ, ngay cả với Gia An, vì như vậy là không tôn trọng Khả Hân - em gái thân thiết kiêm trợ thủ đắc lực nhất, chuyện này nếu để Hạ Băng biết, liệu nhỏ có đào mồ cuốc mả ba mẹ và chị hai cô lên chửi đổng không? Cả ba cùng nhìn nhau lớn lên, tâm ý của Khả Hân, cả cô và Hạ Băng đều biết, bao năm qua đi vẫn đơn thuần như vậy...Và Nguyệt Minh chỉ hi vọng Khả Hân sẽ mãi như vậy thì tốt, chưa bao giờ cô hy vọng linh cảm của mình sai như bây giờ.Nhưng mà... mọi niềm tin đã đổ vỡ hết tất cả chỉ sau một thông báo vừa mới đến.-Cô chủ, có tín hiệu liên lạc lạ đến máy của cô Khả Hân.-Có tra được đầu dây bên kia không?- Nguyệt Minh nhíu mày.-Bà Thiên Hương ạ! Tôi sẽ chuyển tín hiệu đến máy Tổng giám đốc ngay.[Bên phía Nguyệt Minh thế nào rồi?] Cách bắt đầu cuộc trò chuyện không dong dài, rất phù hợp với phong cách của Thiên Hương, vừa nối máy, bà ta liền trực tiếp hỏi vào vấn đề chính.[Vẫn như cũ ạ, chưa có động tĩnh, chị Nguyệt dường như rất suy sụp] Khả Hân báo cáo rõ ràng.[Băng có liên lạc không?][Dạ không ạ][Ừm, tốt, tiếp tục quan sát Nguyệt Minh.][Dì...] Chỉ qua một tiếng gọi, Nguyệt Minh có thể nghe ra sự chần chừ của Khả Hân.[Sao?]Khả Hân hít thở thật khẽ như rất nặng lòng, dường như có rất nhiều điều muốn nói, sau vài giây, thư ký nhỏ dường như nuốt nghẹn vào trong, đáp.[Dạ không có gì ạ...]Cuộc gọi kết thúc, Nguyệt Minh tháo tai nghe xuống, gương mặt ngập tràn nỗi thất vọng, cảm giác bị phản bội bởi chính người mình tin tưởng nhất mới tệ hại làm sao.Tấm lưới đã thu, mọi nghi ngờ ngã ngũ nhưng cõi lòng Nguyệt Minh tràn ngập nặng nề, không từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi thất vọng của cô bấy giờ. Hai tay Nguyệt Minh ôm mặt, trong đầu lúc này chỉ văng vẳng những hình ảnh của cả ba người, từ lần đầu tiên gặp nhau, Khả Hân yếu ớt trong vòng tay Nguyệt Minh đến tận bây giờ khi ai cũng trưởng thành...Từng nhịp thở của Nguyệt Minh gấp gáp, đầu óc trống rỗng chẳng còn nghĩ ngợi được gì, từng dòng ký ức vui vẻ bỗng hóa ngọn đuốc lớn cháy âm ỉ trong lòng cô. Nguyệt Minh bóp chặt tay, vô tình để lại những vệt hằn đỏ, cô nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn tức giận.Qua một hồi lâu, cô bật người đứng dậy, như một người vô hồn bước ra ngoài, bàn chân vô thức dẫn cô đến cửa phòng làm việc của Khả Hân. Nguyệt Minh nâng tay, do dự, muốn mở cửa rồi lại thôi, cô nên nói gì, phải mở lời thế nào?Nực cười làm sao!Rõ ràng người ta có lỗi với mình nhưng bây giờ mình lại phải nghĩ ngợi từng câu từ để mở lời.Nguyệt Minh cười khổ một cái quay người lại. -Chị? Tìm em hả?- Trên hành lang, Khả Hân với gương mặt ngây ngô đang tiến về phía cô. Khóe môi Nguyệt Minh bất giác cong lên, kéo theo biết bao nhiêu khổ sở và oán giận.Giữa đại sảnh tầng 69 của trụ sở TOMORROW Group, Nguyệt Minh đang đối mặt với người phản bội mình. Một người em gái.Một người thân quan trọng trong gia đình.-Tay ... em còn đau không?- Nguyệt Minh nhìn Khả Hân.Thư ký nhỏ chợt thấy tim mình đập nhanh lạ thường khi bắt gặp ánh mắt đầy thất vọng của chị sếp, nàng ấy có chút hoang mang, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.-Dạ, tay em hết đau rồi. Chị xem...- Khả Hân vừa nói vừa lắc tay.Nguyệt Minh gật đầu, cô tiến lên vài bước cho đến khi cả hai đứng đối diện nhau mới mấp máy môi, lời nói rất nhỏ nhưng vừa đủ để người bên cạnh nghe được.-Tay em không đau, nhưng lương tâm em thì sao hả Hân?.15 năm trước.Khả Hân run rẩy ngước nhìn người phụ nữ đang đứng sừng sững trước mặt, một dáng hình được gói ghém trong lớp trang phục đắt tiền, vẻ đẹp lạnh lùng và cao ngạo như thể thuộc về một thế giới khác. Với một đứa trẻ nghèo túng, bẩn thiểu như Khả Hân, sự tồn tại của những con người như thế vốn dĩ chỉ có trong giấc mơ.Bà ấy giống như hai người chị kia vậy, luôn có một vầng hào quang lấp lánh phủ quanh người.Khả Hân cúi đầu, rụt rè nhìn lại thân thể bẩn thỉu của mình, dù đã được tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ, vẫn không thể nào tẩy đi phong vị thấp kém, hèn yếu. Trong đầu Khả Hân nhớ về ngày hôm ấy, về những ngày yên ổn cùng các chị, lại nhớ đến việc các chị sắp phải ra nước ngoài... trong lòng không khỏi hụt hẫng.Những ngày qua đối với Khả Hân hệt như một giấc mơ đẹp, mà những thứ đẹp đẽ lại luôn sớm lụi tàn...Lúc đầu, khi nghe tin sắp phải xa nhau, Khả Hân không dám trách mắng, chỉ biết ấm ức, buồn tuổi một mình. Xét cho cùng mình cũng chỉ như một món đồ chơi cho các tiểu thư nhà giàu, họ chán thì bỏ, sao mà trách được?Khả Hân nào đâu biết, người trước mặt mới chính là lý do khiến hai cô gái 14 tuổi năm ấy không thể mang Khả Hân đi cùng.14 tuổi, dù có là Nguyệt Minh hay Hạ Băng, cũng chẳng đủ quyền thế và trí khôn để "chơi" lại Thiên Hương.-Tôi không nói dối con chứ?Thiên Hương cất tiếng, phá tan những ý nghĩ tiêu cực vừa chớm nở trong đầu Khả Hân.Khả Hân bé nhỏ cúi đầu, mím môi, hai tay siết chặt khiến chiếc áo thun mới tinh nhăn nhúm đến khó coi. Cô bé muốn trả lời rằng mình muốn bên cạnh hai chị, xin đừng bỏ rơi mình, nhưng rốt cuộc vẫn không có đủ can đảm trước khí thế bức người kia.-Xoay một vòng tôi xem.- Thiên Hương nghiêng đầu, tựa đầu vào tay đang chống trên thành ghế.Khả Hân nhỏ bé rất dễ sai khiến, vừa xoay vừa run rẩy, vì cô bạn nhỏ nuôi hi vọng rằng nếu mình ngoan thì người phụ nữ này sẽ cho mình đến bên hai người chị. Thiên Hương nhìn đứa nhỏ trước mặt xoay vài vòng, ánh mắt vẫn chẳng có cảm xúc gì.-Được rồi, dừng.Khả Hân dừng lại.Dù Thiên Hương chỉ nói chuyện và không hề làm gì, nhưng Khả Hân vẫn thấy áp lực đến rơi nước mắt.-Tôi ghét những đứa nhỏ yếu ớt.- Thiên Hương nhíu mày nhìn một giọt nước rơi xuống mặt đất.- Lần đầu nhìn thấy con cũng yếu đuối như thế!Cô bạn nhỏ ngay lập tức đưa tay lên lau mặt, ngẩng đầu lên, mím môi nhìn về phía Thiên Hương, cố gắng nở nụ cười dù méo mó vô cùng. Lần đầu gặp mặt, Khả Hân cũng vậy, phải lau nước mắt thì mới có thể nói chuyện với người phụ nữ này.Ngày hôm ấy vẫn là một ngày địa ngục, bị bóc lột, bị đánh đập, bị bỏ đói, cô gái nhỏ co rút thu mình giữa mặt đất ẩm ướt, nhắm mắt nuốt nghẹn những cơn đau trên cơ thể thì người đàn bà này xuất hiện.Dù là hiện tại hay mười mấy năm về sau, bà ta vẫn được bao quanh bởi vầng hào quang sáng đến chói mắt. Không phải loại ánh sáng thiên đường sưởi ấm trái tim, cũng chẳng tàn độc như ánh sáng đỏ rực dưới địa ngục, ánh sáng này áp bức, khiến người đối diện như hoá thành nô lệ dưới chân bà ấy. Nhưng Khả Hân thì làm gì được?Dù có hoá thành nô lệ, cô nhóc vẫn phải bấu víu vào, để thoát khỏi địa ngục trần gian này.Khả Hân nhớ như in câu nói ngày hôm đó của bà ta, rằng: "Nếu muốn trốn thoát, khi được lệnh thì cứ cắm đầu chạy về phía trước."...Thiên Hương vẫn chăm chú nhìn Khả Hân, ánh mắt ngập tràn thưởng thức, quả là một đứa nhỏ dễ bảo... Tình mẹ con giữa bà và Hạ Băng đã và đang rạn nứt nghiêm trọng, đứa nhỏ của bà càng lớn lại càng không nghe lời, chắc chắn trong tương lai chỉ càng thêm phản nghịch và khó nắm bắt. Chưa kể, có thêm con bé Nguyệt Minh kia ở bên, sự ngông cuồng của Hạ Băng chắc chắn sẽ nâng lên một tầm cao mới.Bà cần một tay trong, một đứa nhỏ ngoan nghe lời, vừa trung thành với con gái bà, cũng vừa trung thành với bà...Đó là lúc Thiên Hương đưa ra quyết định, tìm một thú cưng cho con gái, điều kiện tiên quyết là phải tuyệt đối ngoan ngoãn, nghe lời, không phản nghịch. Vậy nên, bà đã đánh cược, nuôi đứa nhỏ này suốt 15 năm qua, với bà, chỉ cần Khả Hân tỏa sáng đúng một lần là quá đủ..-Chị...Khả Hân run rẩy nhìn Nguyệt Minh, chỉ thấy chị sếp tự lúc nào đã dùng ánh mắt đỏ gằn nhìn vào mình.-Chị hỏi em có cảm thấy cắn rứt lương tâm không, gián điệp nhỏ?-Chị....Ánh mắt Khả Hân dao động, chỉ trong vài giây liền ngập tràn nước mắt, nàng ấy đầy sợ hãi nắm lấy cánh tay của Nguyệt Minh.Nguyệt Minh liếc mắt nhìn xuống, thấy đôi bàn tay nhỏ bám chặt vào mình.Gương mặt đầy nước mắt của Khả Hân hiện tại xuất hiện đan xen với Khả Hân của 14 năm về trước khiến lòng Nguyệt Minh lần nữa dậy sóng.Vừa thương vừa tức giận. Vừa bất lực vừa thất vọng.-Em bán đứng chị!- Nguyệt Minh nói ra một câu, cả cổ họng ngập tràn cay đắng.- Bán đứng Fuyu!-Chị... chị... em...- Khả Hân chẳng mấy chốc òa khóc, nói năng có chút loạn.Nguyệt Minh cười khổ, chẳng thể lý giải được loại phản ứng này của Khả Hân. -Từ khi nào? Mới đây? Hay là ngay từ đầu em đã về phía bà ta?Oan ức lắm hay sao? Oan ức như thế nào?Cô mới là người nên khổ sở chứ!?-Chị thật sự không biết nói gì với em nữa.Nguyệt Minh dứt khoát gỡ hai bàn tay đang giữ chặt mình ra, cứ như vậy lạnh lùng cất bước rời đi, bỏ mặc em gái gái nhỏ khụy ngã xuống đất, khóc không thành lời.*****Tác giả: Mấy bà khum ngờ tới chứ gì 🐧 Đã bảo chương quá khứ của Hân quan trọng mà không care. Nào, đừng cởi nón bảo hiểm ra vội vậy chớ 😏