(BBTT) Ngẫu Hứng " Bách hợp "
chuyện 3; chương 6
Một bữa sáng bất ổn được qua , nhưng bà không cho tha vậy, hai người chẳng có thể chạm mặt nhau nhưng bà thích thì muốn gặp thì ai mà chốn được.Hai tuần bà không nói chuyện với Nàng vì bận việc của thằng con trai kia của chồng bà!!?Cái thằng ngốc nghếch đó lại đi chơi gái đến người ta chết mới rê . Ai mà có ngờ chuyện này nổi lên thế là thằng nhóc đó thì bị bắt còn bà thì bị liên lụy vào một chút siếu nên chỉ bị mất một ích vàng bạc để không bị dính liếu đến chuyện đó...Và còn bận việc nên hai tuần qua bà phải ở bên ngoài giờ mới được về nhà...Khi xe vừa tới cổng , khi bà xuống xe đã thấy Nàng đứng trong nhà trong,
Liền bước xuống đi vào trong phòng mình xem một ích sổ sách,tới tận chiều tối bà mới có thể nghĩ ngơi...Bà định đi ra để đi tắm một tí vì sao sáng giờ cũng ở trong phòng quá lâu rồi , khi đi ra lại chạm mặt nàng vừa tắm xong ._ nhìn lại muốn chiêu trọc đứa trẻ này thế nào vậy đa _" Này sao giờ này mới đi tắm hả, ... Mà nè nhìn trong nó nhỏ lắm...!!!"Bà khẽ cuối đầu xuống kế vành tai nàng nói nhỏ, kiến nàng đỏ hết cả mặt mà bỏ bà ở đấy đi mất hút luôn..._ con người gì đâu mà chỉ biết chiêu người, mà hình như bà Hội Đồng này 30 rồi nhỉ, chất là hơn mình một con giáp _Nàng cứ ngồi trên võng tre cầm quạt cho tóc khô đăm chiêu xiên nghĩ về bà,nên chẳng hây bà đã ở sao lưng mình vì vào giờ này không ai ở bết cả, bà xưa giờ luôn dặn dò rằng khi nào làm đồ ăn xong , không cần thiết kiêu bà ăn, mà bà cho gia nhân ăn trước vì bà hây làm việc đến tối muộn mới xong,nên giờ này gia nhân trong nhà đang ngồi tâm sự rồi...!!!" Này nhóc sao giờ này lại ngồi đây!!?"" Em có tên nha chứ không phải nhóc cứ kiêu.... bà.... bà Sao bà lại ở bết vào giờ này...!!?"Bà chỉ nhướn mày nhìn quanh một chút, rồi đi lại chỗ Nàng hỏi, cuối đầu đè Nàng xuống rồi từ từ,hôn lên môi nàng, nàng vì hoãn mà cũng rung rẩy thôi...." Sao không làm gì hết, không hét à!!?"Nó không nhìn bà mà quây vào tường nói..." Tui chẳng còn làm sao phải sợ khi một người đàn bà đụng vào đây!!! "Một câu nói kiến bà nhận ra đứa trẻ này chải qua quá nhiều rồi, bà đứng dậy thở dài rồi, nhìn nàng đang ôm thân mình mà bà cảm thấy tội....Bà giờ chỉ cười trừ rồi tách tay nàng ra kéo Nàng dậy ôm nàng, rồi từ từ bé nàng lên đi vào phòng riêng của bà trước kia...Thường bà ích khi ở đây nên chẳng còn ai nhớ đến cân phòng này....Khi bế nàng vào giường đặc nàng xuống giường , bà đi ra chỉ để lại cho nàng một câu..." Im lặng tui không làm gì em cả,chờ tui đi được không nếu em sợ thì cứ đi ra !!?"Nàng tròn mắt nhìn tấm lưng bước ra tóc bà vì mới tắm ra nên được xã xuống nhưng hạc nước nhỏ cứ từ từ mà rơi xuống dưới nên đắt....Bà đi ra kiếm ích thức ăn với cơm mà dọn ra mâm, bưng vào chỗ Nàng....Bà khi vào chẳng thấy nàng đâu .
Cũng hục hàn mà đi lạy tủ lấy rượu ra uống mà ăn với cơm....Trăng cũng đã lên rượu cũng hết , đôi mắc cũng mệt mỏi mà nhắm lại, người ta thường nói chỉ có thể uống rượu mà chút hết nổi sầu...Nàng thì đang đứng trước cửa vì nàng chỉ đi xem cảnh vật xung quanh một chút, nhưng không ngờ lại lâu đến vậy...Khi vào phòng, bà thì say bí tỉ trên giường, trên bàn thì đồ ăn bà chẳng ăn được gì, thấy thế nàng dọn dẹp lại rồi đi vào đống cửa, rồi đi lại giường kéo bà nằm ngây ngắn lại nhưng lại bị bà kéo xuống ôm vào lòng....Nàng nheo mày vì muốn rượu nồng nặc kiến nàng khó chịu...Nhưng bà luôn có cái thói ngủ chẳng mặc gì mà chỉ mặc yếm với quần!!?_ thói xấu không bỏ nhưng mà dễ chịu hơn , chứ để bà không mặc gì ngủ thì thôi _Nàng nằm đấy rồi ngủ khi nào chẳng hây ....Khi sáng hôm sao thì bà vẫn muốn chiêu trọc nàng, bà luôn có thói thức sớm nên cho dù đang tróng mặc thì cũng phải thức...!!?Nhìn người nằm cạnh mà chẳng biết vì sao Nàng lại ở đây, bà chẳng nhớ gì chỉ nhớ ngày hôm qua uống đã hơi nhiều. Bà mệt mỏi nên cứ để thế cho nàng ôm.Khi gà vừa gấy thì Nàng mới thức dậy, liền nhìn người nằm cạnh còn nhắm mắt đầy liền muốn rời khỏi giường.Không biết từ khi nào nàng đã không còn ngại ngùng khi đối mặc với bà, mà giờ cứ vài hôm lại ngủ chung với bà,khi dọa đấy bà cũng để ý đến con hầu của mình." Nè tui già rồi có còn trẻ đâu mà nhìn!!!"Nàng ngước lên nhìn thì thấy ánh mắt muốn treo trọc người của bà liền không khách khí,đi lại chỗ giường bà đang ngồi,đẩy bà xuống nói." Già thì già nhưng bà đây còn đẹp mà!!?"Bà nhìn nàng tay không ý thức cứ thâm dò ngực bà kiến bà khó chịu, mà nhân mặc.Nàng thấy mình làm vậy đã quá đủ thì thoi đi kéo màng xuống, lên giường ôm bà mà ngủ...Bà nhìn những hành động như thế cũng nếp vào trong giường cho nàng nằm...!!?Khi hai người nằm cùng nhau bà vì không ngủ liền hỏi...." Nếu bây giờ em với tui sống như vậy hết đời có được không!!!?"" Im lặng tí đi cho em ngủ"Bà không nói gì quây người vào trong từng, nàng cảm nhận được bà hôm nay lạ liền ôm thật chặt từ sau lưng." Nếu có thể thì em vẫn muốn như thế này thì tốt rồi!!?"Chẳng còn ai nói gì trăng cũng lên cao
Hai thân ảnh ôm nhau chìm sâu vào giấc ngủ..._ " nếu như hoa không đến thì đâu như này _Ở một nơi khá xa có hai mẹ con đang ngủ thì đứa trẻ bỏng mở mắt tỉnh dậy
Nhìn quân như đang tìm thứ gì đấy rồi bước xuống giường...Cô tên " Trần Thu Hà " mười lăm tuổi
Từ khi đi chơi cùng bạn thân ở dưới quê,ở một căn nhà cổ ,nghe đâu đây là nhà của cô con dâu nhà họ Trần, vì dài lý do mà căn nhà mang tên một người họ Nguyễn nên đây chín là nhà thờ cũ của nhà bạn cô....Khi mới đến cô đã không tự chủ mà đi vào một cân phòng kì lạ ở sao vườn
Nó kiểu như được xây rất lâu có khá nhiều câu hỏi sung quanh cô liền cố gắn nhìn vào trong thì thấy một người đàn bà tàm ba mươi tuổi đang nhìn ra phía cửa sổ chẳng thấy rõ mặc.Cô đã bị té thế nên cánh cửa được mở tung ra , căn phòng nhỏ như mà có khát nhiều sách ở trên Kệ mà cô để ý ngây cuốn sách trên bàn mang tên....Hoài thương nhớ. Nàng trâu mày lẩm bẩm!!!_ tại sao lại hoài Thương nhớ chứ _Từ đâu đó có một cơn gió lạnh vụt ngang qua người cô nói..._" vì đó là em "_Rồi biến mất cô giấu nó trong cặp rồi từ từ đi ra.
Nhưng vẫn không biết liến tiếc điều gì mà cô vẫn quây đầu lại nhìn một cái rồi đi...Khi cô đi xa thì gió lạnh thổi lên cánh cửa mở ra lá bùa đã rất lâu ở trên cửa được gở xuống theo gió mà bây xuống nên đất...
Xi lỗi vì việc muộn nhà vì mình bị hành căn nên giờ nằm nhà cứ khóc không thôi
Liền bước xuống đi vào trong phòng mình xem một ích sổ sách,tới tận chiều tối bà mới có thể nghĩ ngơi...Bà định đi ra để đi tắm một tí vì sao sáng giờ cũng ở trong phòng quá lâu rồi , khi đi ra lại chạm mặt nàng vừa tắm xong ._ nhìn lại muốn chiêu trọc đứa trẻ này thế nào vậy đa _" Này sao giờ này mới đi tắm hả, ... Mà nè nhìn trong nó nhỏ lắm...!!!"Bà khẽ cuối đầu xuống kế vành tai nàng nói nhỏ, kiến nàng đỏ hết cả mặt mà bỏ bà ở đấy đi mất hút luôn..._ con người gì đâu mà chỉ biết chiêu người, mà hình như bà Hội Đồng này 30 rồi nhỉ, chất là hơn mình một con giáp _Nàng cứ ngồi trên võng tre cầm quạt cho tóc khô đăm chiêu xiên nghĩ về bà,nên chẳng hây bà đã ở sao lưng mình vì vào giờ này không ai ở bết cả, bà xưa giờ luôn dặn dò rằng khi nào làm đồ ăn xong , không cần thiết kiêu bà ăn, mà bà cho gia nhân ăn trước vì bà hây làm việc đến tối muộn mới xong,nên giờ này gia nhân trong nhà đang ngồi tâm sự rồi...!!!" Này nhóc sao giờ này lại ngồi đây!!?"" Em có tên nha chứ không phải nhóc cứ kiêu.... bà.... bà Sao bà lại ở bết vào giờ này...!!?"Bà chỉ nhướn mày nhìn quanh một chút, rồi đi lại chỗ Nàng hỏi, cuối đầu đè Nàng xuống rồi từ từ,hôn lên môi nàng, nàng vì hoãn mà cũng rung rẩy thôi...." Sao không làm gì hết, không hét à!!?"Nó không nhìn bà mà quây vào tường nói..." Tui chẳng còn làm sao phải sợ khi một người đàn bà đụng vào đây!!! "Một câu nói kiến bà nhận ra đứa trẻ này chải qua quá nhiều rồi, bà đứng dậy thở dài rồi, nhìn nàng đang ôm thân mình mà bà cảm thấy tội....Bà giờ chỉ cười trừ rồi tách tay nàng ra kéo Nàng dậy ôm nàng, rồi từ từ bé nàng lên đi vào phòng riêng của bà trước kia...Thường bà ích khi ở đây nên chẳng còn ai nhớ đến cân phòng này....Khi bế nàng vào giường đặc nàng xuống giường , bà đi ra chỉ để lại cho nàng một câu..." Im lặng tui không làm gì em cả,chờ tui đi được không nếu em sợ thì cứ đi ra !!?"Nàng tròn mắt nhìn tấm lưng bước ra tóc bà vì mới tắm ra nên được xã xuống nhưng hạc nước nhỏ cứ từ từ mà rơi xuống dưới nên đắt....Bà đi ra kiếm ích thức ăn với cơm mà dọn ra mâm, bưng vào chỗ Nàng....Bà khi vào chẳng thấy nàng đâu .
Cũng hục hàn mà đi lạy tủ lấy rượu ra uống mà ăn với cơm....Trăng cũng đã lên rượu cũng hết , đôi mắc cũng mệt mỏi mà nhắm lại, người ta thường nói chỉ có thể uống rượu mà chút hết nổi sầu...Nàng thì đang đứng trước cửa vì nàng chỉ đi xem cảnh vật xung quanh một chút, nhưng không ngờ lại lâu đến vậy...Khi vào phòng, bà thì say bí tỉ trên giường, trên bàn thì đồ ăn bà chẳng ăn được gì, thấy thế nàng dọn dẹp lại rồi đi vào đống cửa, rồi đi lại giường kéo bà nằm ngây ngắn lại nhưng lại bị bà kéo xuống ôm vào lòng....Nàng nheo mày vì muốn rượu nồng nặc kiến nàng khó chịu...Nhưng bà luôn có cái thói ngủ chẳng mặc gì mà chỉ mặc yếm với quần!!?_ thói xấu không bỏ nhưng mà dễ chịu hơn , chứ để bà không mặc gì ngủ thì thôi _Nàng nằm đấy rồi ngủ khi nào chẳng hây ....Khi sáng hôm sao thì bà vẫn muốn chiêu trọc nàng, bà luôn có thói thức sớm nên cho dù đang tróng mặc thì cũng phải thức...!!?Nhìn người nằm cạnh mà chẳng biết vì sao Nàng lại ở đây, bà chẳng nhớ gì chỉ nhớ ngày hôm qua uống đã hơi nhiều. Bà mệt mỏi nên cứ để thế cho nàng ôm.Khi gà vừa gấy thì Nàng mới thức dậy, liền nhìn người nằm cạnh còn nhắm mắt đầy liền muốn rời khỏi giường.Không biết từ khi nào nàng đã không còn ngại ngùng khi đối mặc với bà, mà giờ cứ vài hôm lại ngủ chung với bà,khi dọa đấy bà cũng để ý đến con hầu của mình." Nè tui già rồi có còn trẻ đâu mà nhìn!!!"Nàng ngước lên nhìn thì thấy ánh mắt muốn treo trọc người của bà liền không khách khí,đi lại chỗ giường bà đang ngồi,đẩy bà xuống nói." Già thì già nhưng bà đây còn đẹp mà!!?"Bà nhìn nàng tay không ý thức cứ thâm dò ngực bà kiến bà khó chịu, mà nhân mặc.Nàng thấy mình làm vậy đã quá đủ thì thoi đi kéo màng xuống, lên giường ôm bà mà ngủ...Bà nhìn những hành động như thế cũng nếp vào trong giường cho nàng nằm...!!?Khi hai người nằm cùng nhau bà vì không ngủ liền hỏi...." Nếu bây giờ em với tui sống như vậy hết đời có được không!!!?"" Im lặng tí đi cho em ngủ"Bà không nói gì quây người vào trong từng, nàng cảm nhận được bà hôm nay lạ liền ôm thật chặt từ sau lưng." Nếu có thể thì em vẫn muốn như thế này thì tốt rồi!!?"Chẳng còn ai nói gì trăng cũng lên cao
Hai thân ảnh ôm nhau chìm sâu vào giấc ngủ..._ " nếu như hoa không đến thì đâu như này _Ở một nơi khá xa có hai mẹ con đang ngủ thì đứa trẻ bỏng mở mắt tỉnh dậy
Nhìn quân như đang tìm thứ gì đấy rồi bước xuống giường...Cô tên " Trần Thu Hà " mười lăm tuổi
Từ khi đi chơi cùng bạn thân ở dưới quê,ở một căn nhà cổ ,nghe đâu đây là nhà của cô con dâu nhà họ Trần, vì dài lý do mà căn nhà mang tên một người họ Nguyễn nên đây chín là nhà thờ cũ của nhà bạn cô....Khi mới đến cô đã không tự chủ mà đi vào một cân phòng kì lạ ở sao vườn
Nó kiểu như được xây rất lâu có khá nhiều câu hỏi sung quanh cô liền cố gắn nhìn vào trong thì thấy một người đàn bà tàm ba mươi tuổi đang nhìn ra phía cửa sổ chẳng thấy rõ mặc.Cô đã bị té thế nên cánh cửa được mở tung ra , căn phòng nhỏ như mà có khát nhiều sách ở trên Kệ mà cô để ý ngây cuốn sách trên bàn mang tên....Hoài thương nhớ. Nàng trâu mày lẩm bẩm!!!_ tại sao lại hoài Thương nhớ chứ _Từ đâu đó có một cơn gió lạnh vụt ngang qua người cô nói..._" vì đó là em "_Rồi biến mất cô giấu nó trong cặp rồi từ từ đi ra.
Nhưng vẫn không biết liến tiếc điều gì mà cô vẫn quây đầu lại nhìn một cái rồi đi...Khi cô đi xa thì gió lạnh thổi lên cánh cửa mở ra lá bùa đã rất lâu ở trên cửa được gở xuống theo gió mà bây xuống nên đất...
Một người con gái mặc áo tắc đỏ từ từ đi ra thì.....
...........................
Truyện đến đây thôiXi lỗi vì việc muộn nhà vì mình bị hành căn nên giờ nằm nhà cứ khóc không thôi