Bạn Trai Nguy Hiểm Trong Thế Giới Quỷ Dị

Chương 21



Đàm Việt dừng lại, tay vẫn đặt trên cánh cổng lớn, quay đầu nhìn người yêu mình: "Sao thế?"

Dưới ánh mắt đầy tình ý của Đàm Việt, thiếu niên khẽ đi tới, tư thái uyển chuyển, nhẹ nhàng ưu nhã nhưng không kém phần mạnh mẽ, tựa như một chú mèo đen vừa xinh đẹp vừa sắc bén.

Quan Sơn hôm nay trông giống hệt như lần đầu bọn họ gặp nhau, vẫn là quần áo màu đen quen thuộc ấy. Nhưng bộ đồ lần này không còn những hoa văn rườm rà thường thấy. Chiếc áo choàng đen thuần, không hề có hoa tiết nào, chỉ đơn giản là đen, sâu và lạnh như vực thẳm. Chiếc áo như được cắt may riêng cho Quan Sơn, ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường nét hoàn mỹ.

Càng nhìn kỹ mới thấy, bộ trang phục không hề để lộ chút da thịt nhạy cảm nào, sắc đen ấy không chỉ mang lại cảm giác thần bí mà còn toát lên vài phần quyến rũ.

Trang phục đơn sắc lại càng làm nổi bật những món trang sức có màu sắc khác biệt. Trên cổ Quan Sơn đeo một quân bài, xương quai xanh thanh tú nổi bật, đẹp đến mức tưởng chừng như được tạc từ ngọc, mượt mà và trong suốt.

Quan Sơn vẫn quen đi chân trần như mọi khi, từ trước đến nay chưa từng mang vớ. Ở mắt cá chân, con kim xà vốn chỉ là một con rắn nhỏ mảnh mai, nay đã hóa thành một con rắn béo ( =))))))) ). Trên đầu nó lại mọc thêm một khối u kỳ quái, nhìn chẳng còn giống rắn nữa, mà giống như đang dần hóa thành một con giao long. Con người vốn yêu cái đẹp, trang sức mà A Sơn nhà anh đeo, chẳng lẽ lại là thứ tầm thường sao?

Mỗi khi hai người ôm nhau, hôn nhau, Đàm Việt luôn nhẹ nhàng nắm lấy chiếc chân thon nhỏ của người yêu, ngón tay chậm rãi lướt dọc theo đường cong xinh đẹp nơi cẳng chân. Đôi tay anh đã từng dò theo từng tấc da thịt trên cơ thể đối phương, đương nhiên cũng từng chạm vào con rắn nhỏ bằng kim loại màu vàng quanh mắt cá chân kia.

Đàm Việt từng tò mò nghịch thử món trang sức xinh đẹp ấy, con rắn nhỏ lạnh buốt, mềm mại, vừa nhìn đã biết là vàng thật. Trong đầu anh khi đó còn thầm nghĩ: A Sơn thích đồ trang sức bằng vàng, vậy thì sau này mình phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mua cho cậu ấy. Nếu không kịp chờ, mình cũng nên học luôn nghề làm vàng, để người vợ yêu quý của mình thích kiểu gì, thì mình có thể tự tay làm ra kiểu đó.

Quan Sơn níu lấy cánh tay Đàm Việt: "Ta đi cùng ngươi."

Lần này đến lượt Đàm Việt lên tiếng giữ lại: "Chờ một chút." Ban đầu anh còn tưởng đám người ngoài kia phát điên, đùa giỡn mà la hét cầu cứu. Nhưng nếu vạn nhất họ thật sự gặp nguy hiểm thì sao?

"Cậu chờ tôi một chút, để tôi đi lấy cái xẻng đã." Nếu chỉ mình anh thì chạy trốn cũng không khó, nhưng lần này Quan Sơn lại đi cùng. Lỡ như thực sự có nguy hiểm xảy ra, mà anh tay không tấc sắt thì khó lòng mà bảo vệ đối phương được. Tốt hơn vẫn nên mang theo một món gì đó để phòng thân.

Đàm Việt cầm cái xẻng, nghĩ ngợi một lát, rồi lại lấy thêm cây rìu đốn củi. Anh dúi cái xẻng vào tay Quan Sơn: "Cậu cầm lấy, nếu có ai từ xa lao đến muốn làm hại cậu, cứ dùng cái này mà đập cho tôi!"

Xẻng dài hơn, có thể tấn công từ khoảng cách xa; còn rìu thì ngắn, thích hợp cho đánh cận chiến. Tất nhiên, nếu mấy người ngoài kia chỉ là đang đùa giỡn cho vui, vậy thì tốt rồi, coi như chỉ là một hiểu lầm mà thôi.

Quan Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua cái xẻng vừa bị nhét vào tay mình, nơi nắm tay còn vương lại hơi ấm của Đàm Việt. Thiếu niên mười tám tuổi, thân thể nóng bỏng như một cái bếp lò, vào mùa hè oi bức vẫn cứ thích quấn lấy hắn ngủ, còn khen rằng người hắn mát lạnh, ôm vào cứ như ôm một khối ngọc mát lạnh, thoải mái vô cùng.

Rõ ràng là đang ngủ rất ngoan, thế mà nửa đêm lại ôm lấy hắn như thói quen. Nhưng Quan Sơn cũng không ghét thứ hơi ấm ấy, hắn khẽ xoay lòng bàn tay, để chỗ Đàm Việt từng nắm qua úp vào trong, như vậy hơi ấm lưu lại sẽ giữ được lâu hơn một chút.

Thấy Quan Sơn đã chuẩn bị xong, Đàm Việt hít sâu một hơi, rồi mới mở cánh cổng ra trong tiếng ồn ào bên ngoài.

Trên tay cầm cây rìu, vừa bước ra khỏi cửa, Đàm Việt có chút giật mình trước cảnh tượng náo nhiệt ngoài kia. Anh nhìn khoảng một phút, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Trong trại đang diễn tuồng sao? Náo nhiệt thế này?"

Sân nhà nằm ngay gần Long Thần Miếu, nên vừa đẩy cửa ra là có thể thấy được đội ngũ người dân trong trại.

Đàm Việt đã đến trại này được mấy ngày, nhưng trước giờ cũng chỉ thấy vài người, như bà Lý và mấy người già khác.

Thế mà hôm nay, những gương mặt xuất hiện trước mắt gần như toàn là người lạ. Đàm Việt liếc nhìn một lượt, bà Lý với vóc dáng gầy gò, đi đường đường có chút run rẩy cũng không thấy đâu.

Vài người dân trầm mặc chạy theo phía sau, còn đám chạy cuống cuồng phía trước lại chính là bạn học của anh.

Nhóm người Vương Nhất Hàm vừa chạy thở hổn hển, vừa hét to: "Cứu mạng! Các người đừng có lại gần!"

May mà mấy ngày qua họ kiên trì tập luyện, lại thêm việc mọi người tản ra chạy, ai nấy đều bỏ chạy như bay. Nếu không, chỉ cần chậm thêm chút nữa, chắc chắn bọn họ đã bị những quái vật phía sau đuổi kịp rồi.

Mọi người đoán cũng không sai, Trại lão dẫn theo nhóm dân làng kéo tế phẩm đi về phía Long Thần Miếu.

Những du khách mặt không biểu cảm, bụng phình to kia, thoạt nhìn tuy vẫn còn sống, nhưng thực chất đã không còn cứu được nữa. Họ chỉ còn giá trị duy nhất: làm vật chứa cho những cổ vật cần được 'giữ tươi'.

Vừa đến Long Thần Miếu, Trại lão liền giơ tay ra lệnh: "Đem bọn họ khiêng lên."

Đám du khách kia trông như người giấy, nhẹ bẫng đến lạ. Tổng cộng mười sáu người, chia thành tám tổ, mỗi tổ hai người, một người nâng đầu, một người nâng chân, dễ dàng khiêng từng người lên, nâng lơ lửng giữa không trung.

Vì đang "mang thai", nên thân thể từng người đều trở nên cồng kềnh, nặng nề, tứ chi của họ bị buộc chặt bằng dây đỏ, trói gọn thành một đống trông như những con lợn mập ở nông thôn bị buộc lại, chuẩn bị đưa đi làm thịt.

"Lấy máu, để bọn nhỏ chui ra ngoài."

Trại lão khẽ gật đầu với vợ chồng Lý Ngang. Người phụ nữ trung niên luôn trầm lặng kia, lúc này lại ra tay vô cùng nhanh nhẹn, bắt đầu rạch bụng các tế phẩm.

Từng đám sâu nhỏ bò ra, máu tươi chảy lênh láng. Dưới dòng máu ấm, những con sâu con dưới đất bắt đầu lần lượt chui ra từ trong những quả trứng trắng muốt như tuyết.

Thông thường, quá trình này phải được thực hiện bởi bà Lý - người chuyên nuôi dưỡng cổ vật. Nhưng giờ bà ta đã không còn nữa. Có thể nhận thấy những con sâu này, trên thân đều lấm tấm những chấm vàng li ti, chúng đã ăn máu thịt của bà Lý, nên ít nhiều đã mang theo dấu hiệu của cổ trùng nhà họ Lý.

Tất cả tế phẩm sau đó bị ném vào một chiếc đỉnh lớn đường kính khoảng ba mét. Trong đỉnh còn có chất lỏng do Trại lão điều phối, cùng vô số loại độc vật khác. Những con sâu bò ra từ các vết thương, tranh nhau ăn ngấu nghiến. Chỉ trong chốc lát, những người bị ném vào đã bị gặm đến mức chỉ còn lại bộ xương, mà ngay cả bộ xương ấy, cũng nhanh chóng tan biến, chẳng mấy chốc không còn dấu vết.

"Cho bọn nhỏ ăn."

Từng chậu, từng chậu lớn đầy đủ loại rắn độc với đủ màu sắc nhanh chóng bị đám sâu con mới sinh gặm sạch chẳng còn gì - rết, nhện, cóc.....

Vô số loài độc vật được ném vào cùng một chỗ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị cổ trùng nuốt sạch. Ngoài việc ăn những sinh vật khác, chúng còn ăn lẫn cả đồng loại - tự tàn sát để sinh tồn.

Cổ vương là kẻ chiến thắng cuối cùng trong cuộc huyết chiến giữa trăm ngàn cổ trùng. Muốn nuôi được một cổ vương mạnh nhất, phải cho chúng ăn những thứ tốt nhất, cả độc vật và nhất là huyết nhục tươi mới.

Khi Đàm Việt ra tới, nghi thức tại Long Thần Miếu đã gần như hoàn tất. Ngoài số thức ăn ban đầu, Trại lão đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua đám nhãi con học sinh - những cơ thể trẻ trung, khí huyết tràn đầy.

Ông ta vừa tính toán thời gian cổ vật tiêu hóa, vừa xua tay nói: "Lôi đám kia về đây cho ta."

Tuy rằng nếu nuôi cổ trong cơ thể người rồi mới cho ăn sẽ hiệu quả hơn, nhưng hiện giờ không phải do bà Lý xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Đưa về đây cho ăn trực tiếp cũng chẳng khác gì.

Trại lão vừa ra lệnh, đám dân trại lập tức nghe theo, chạy thẳng về phía bọn Vương Nhất Hàm.

Ban đầu, những học sinh phân tán chạy về nhiều hướng khác nhau. Nhưng thấy không ai đuổi theo, họ liền tạm dừng lại ở chỗ Đàm Việt biến mất.

Nào ngờ, một đám người đột ngột lao ra, khiến bọn họ lại hoảng loạn bỏ chạy. Không, đám đang đuổi theo họ kia làm gì còn giống người nữa? Rõ ràng là mấy con quái vật hình người, mắt phát ánh sáng xanh rợn người!

Bọn họ cố ý chạy vòng quanh nơi này suốt vài phút, nhưng vẫn không thấy Đàm Việt xuất hiện, khiến ai nấy đều dần rơi vào tuyệt vọng.

Tống Du không cam lòng chết ở đây: "Chạy! Chúng ta chạy ra khỏi trại! Chạy xuống dưới chân núi!"

Cả nhóm lập tức lao về phía cổng trại. Nhưng kết quả thì sao? Bức tường ngoài trại cao lớn, cánh cổng bị khóa chặt bằng xích sắt to và chắc chắn. Trên đầu tường còn đầy những bụi gai và móc nhọn chĩa ngược, dù họ có trèo lên được, cũng sẽ bị đám thực vật đó cào rách mà chết! Rõ ràng, bức tường đó được xây dựng để phòng ngừa bọn họ trốn thoát.

Tệ hơn nữa, đám thực vật kia căn bản không phải là cây cối bình thường. Chúng cũng là cổ vật, ngày đầu tiên vẫn còn ngủ say, nhưng giờ đã thức tỉnh, chúng giương nanh múa vuốt, thậm chí còn vươn ra giữa không trung bắt lấy không ít con mồi.

Đám trại dân mà Trại lão phái đi không phải chạy chậm thật sự - chính xác hơn, bọn họ cố ý không chạy quá nhanh. Giống như đang chơi trò thả diều, vừa chạy vừa kéo dài khoảng cách, để dụ bọn họ vào bẫy. Mục đích là khiến con mồi rơi vào trạng thái sợ hãi cực độ, từ đó trở thành những nguyên liệu thơm ngon, đậm đà cho cổ vật hấp thu.

Ngay lúc nhóm người Vương Nhất Hàm chạy vòng quanh thôn trong vô vọng, Đàm Việt cuối cùng cũng đẩy cửa viện bước ra.

Đàm Việt có chút mờ mịt nhìn quanh, rõ ràng không hiểu tại sao đám người kia lại đang chơi trò truy đuổi kỳ quái.

"Anh đại! Đại lão! Cuối cùng anh cũng xuất hiện!"

Cách đó gần trăm mét, Vương Nhất Hàm đã trông thấy Đàm Việt từ xa.

Cái người mà hắn gọi là đại lão kia vẫn đứng thản nhiên, vẻ ngoài sáng sủa, tinh thần minh mẫn. Dù hôm nay trời âm u, không một tia nắng, nhưng trong mắt Vương Nhất Hàm, Đàm Việt lúc này như thể đang tắm mình trong ánh sáng vàng kim của thần thánh - chói lọi, dịu dàng, khiến người khác bất giác cảm thấy an tâm.

Adrenalin tăng vọt, Vương Nhất Hàm vận hết sức lực lao về phía trước, cho dù có phải chết, hắn cũng muốn chết dưới chân Đàm Việt!

"Bốp ——!"

Nhưng chưa kịp nhào tới ôm lấy mắt cá chân Đàm Việt, thì Quan Sơn đứng bên cạnh Đàm Việt đã ra tay.

Đàm Việt lập tức giật mình quay sang nhìn Quan Sơn. Thiếu niên xinh đẹp kia vẻ mặt vô tội nói: "Ta thấy hắn lao tới, tưởng là định đánh ngươi, cho nên mới..... A Việt, ngươi sẽ trách ta sao?"

Làm sao Đàm Việt có thể trách được người yêu một lòng vì mình suy nghĩ, lại còn phải chịu tủi thân như vậy? Anh vội vàng nói: "Đương nhiên là không! Là hắn quá lỗ mãng, hấp tấp! A Sơn, ngươi làm rất đúng. Trách là trách hắn quá lỗ mãng, không trách cậu!"

Đàm Việt dùng mũi chân đá đá Vương Nhất Hàm, cũng may, ngực vẫn phập phồng, người hẳn còn sống. Xem ra A Sơn vẫn rất có chừng mực, chỉ là đập cho ngất đi, không đánh vỡ đầu Vương Nhất Hàm.

Những trại dân đuổi theo sau Vương Nhất Hàm cũng lần lượt lao đến. Thế nhưng, khi họ còn chưa kịp chạm tới Đàm Việt, tất cả đã đồng loạt quỳ rạp xuống.

Từ xa nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tống Du mừng rỡ hét lên: "Chạy về phía Đàm Việt! Bên cạnh Đàm Việt là an toàn nhất!"

Nhưng Tống Du vừa chạy được vài bước, cả người đột nhiên như bị sét đánh trúng, cứng đờ tại chỗ. Cách Đàm Việt khoảng mười mét, một luồng áp lực vô hình khủng khiếp ập đến, ép cong cả cột sống cậu. Hai đầu gối không chịu nổi, mềm nhũn ra, buộc cậu cũng giống như đám trại dân kia, quỳ sụp xuống đất, hoàn toàn không thể khống chế bản thân.

Da đầu Tống Du tê dại, mặt mũi hoảng sợ đến vặn vẹo. Tống Du cuối cùng cũng nhìn rõ, lần này Đàm Việt không phải chỉ xuất hiện một mình. Bên cạnh y còn có người luôn được nhắc đến với danh xưng "bạn trai thần bí".

Đàm Việt thỉnh thoảng nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn người kia nói chuyện, còn nhẹ nhàng nắm tay bạn trai.

Nhưng đám quái vật mang hình dạng trại dân kia quỳ xuống không phải là vì Đàm Việt - một con người bình thường, mà là vì người bên cạnh y.

Một nỗi sợ hãi khủng khiếp, vượt quá cả giới hạn sinh lý lẫn tâm lý ập đến khiến Tống Du cứng đờ tại chỗ. Cậu mất hoàn toàn khả năng hành động, não bộ như bị ngắt kết nối, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Tống Du thấy rồi, đó là một bóng đen khổng lồ như bao trùm cả bầu trời. Dữ tợn, áp đảo, tựa như một làn sương đen nuốt trọn trời đất. Chỉ nhìn thoáng qua thôi, Tống Du đã cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, máu toàn thân sôi trào như muốn nổ tung tại chỗ.

Cái người mà Đàm Việt gọi là bạn trai căn bản không phải là con người. Đó là một con quái vật - một tồn tại đáng sợ gấp ngàn lần đám trại dân kia!

Chương trước Chương tiếp
Loading...