Bạn Trai Nguy Hiểm Trong Thế Giới Quỷ Dị
Chương 19
Những đám mây đen mang theo bất công chỉ như một đoạn nhạc đệm thoáng qua, rất nhanh rồi cũng tan biến.Đàm Việt cuối cùng cũng nhớ ra phải đuổi người đi: "Các cậu còn đứng mãi ở đây làm gì? Bạn trai tôi nói, cậu ấy không tiếp nhận người lạ." Mặc dù anh cũng là người từ nơi khác tới, nhưng anh thuộc về người trong nhà, tình huống đặc biệt nên được đối xử khác biệt.Tống Du tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống: "Chiếc đồng hồ này trị giá 300 nghìn, dù bán lại cũng được tầm 200 nghìn. Tôi có thể đưa nó cho cậu, chỉ mong cậu cho tôi ở nhờ vài ngày."Tống Du hạ thấp tư thế của mình đến mức thấp nhất: "Phòng chứa củi hay nhà bếp cũng không thành vấn đề, tôi có thể ngủ dưới đất, không kén chọn, chỉ cần có vài bữa cơm là đủ."Vương Nhất Hàm lo lắng Đàm Việt không đồng ý: "Anh đại, Tống Du không phải người tầm thường đâu! Mẹ cậu ấy là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Tân Thiên Địa, nhà cậu ấy rất giàu có."Gia cảnh Tống Du thực sự tốt nhất trong nhóm, nếu không, cậu ấy cũng khó mà đảm đương vai trò tổ chức và trung tâm của nhóm.Lâm Thanh Tuyết cũng tháo chiếc vòng tay phỉ thúy của mình xuống: "Đây là chiếc vòng bà ngoại tôi mua cho tôi, trị giá mười vạn. Tôi có thể thế chấp nó cho cậu, khi tôi ra ngoài, tôi sẽ trả lại gấp đôi số tiền! Tôi thề!"Vương Kiều Kiều cũng không chịu thua kém: "Tiền và trang sức của tôi đều bị ném cùng rương hành lý rồi, nhưng tôi có thể viết giấy nợ cho cậu. Bổn tiểu thư tích góp tiền mừng tuổi mỗi năm cũng đủ để trả hết số tiền này!"Vương Nhất Hàm tiếp nói: "Em sẽ về gom hết tiền tiêu vặt, bán cả những món đồ tự làm của mình. Anh đại, tin em đi, em nhất định sẽ trả đủ 20 vạn còn thiếu cho anh, miễn là em có thể thoát khỏi đây!"Hai nữ sinh khác dè dặt nói: "Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy, nhưng có thể đưa hết số tiền hiện có cho cậu. Gia đình chúng tôi nhất định sẽ báo đáp cậu sau."Đàm Việt cảm thấy bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Dừng, dừng, dừng! Tôi biết các cậu giàu có, nhưng cũng không cần phải khoe mẽ như vậy trước mặt tôi đâu?"Y vốn nghĩ rằng mọi người đều là những học sinh nghèo, không ngờ quỷ nghèo thực sự chỉ có mỗi mình y.Đáng giận thật, trên đời này kẻ có tiền sao lại không thể thêm hắn vào danh sách chứ?!Nhưng mà, từng người một đều giàu có như vậy, sao lại lao vào tham gia tour nhiều người? Gia cảnh tốt thế, chẳng lẽ không nên đi du lịch cao cấp hay đặt tour riêng sao?Có lẽ đây là kiểu người giàu kỳ lạ nào đó. Đàm Việt không nghĩ quá nhiều, cũng chẳng vì tiền mà lay động ý chí. Anh dứt khoát từ chối lời đề nghị của cả nhóm: "Tôi không làm loại giao dịch này. Các cậu có thể dùng những thứ này để trao đổi tài nguyên với người khác trong trại, biết đâu còn thuyết phục được tài xế hoặc hướng dẫn viên du lịch giúp các cậu."20 vạn đã đủ để mua một chiếc xe buýt du lịch mới, huống chi nơi này có đến 6 người, cộng lại hơn trăm vạn. Với Đàm Việt, người mà tiền tiết kiệm chỉ vỏn vẹn năm chữ số, con số này không khác gì một gia tài khổng lồ.Dù luôn mong chờ một ngày mình phát tài, để có thể đưa gia đình, người thân và bạn trai sống những ngày tháng tốt đẹp, Đàm Việt chưa từng nghĩ đến cách làm giàu kỳ quặc như thế này.Nếu thực sự nhận lấy những món đồ này, lỡ ra ngoài lại bị họ quay ngược cáo buộc mình tống tiền, thì biết làm sao?"Cậu không muốn, nhưng bạn trai cậu không muốn sao? Có khi thương lượng thêm với cậu ấy, biết đâu cậu ấy sẽ động lòng cũng không chừng."Tống Du cố ý nâng cao giọng, mấy câu vừa nói gần như rống lớn, chỉ mong sao để "bạn trai" của Đàm Việt cũng nghe thấy.Đàm Việt thoáng lộ vẻ do dự trên mặt, rồi xoay người bước về phía cổng lớn của sân.Mấy người còn lại dõi theo từng bước chân của y, ánh mắt như dán chặt vào bóng dáng ấy. Tống Du lập tức bám theo, không muốn bỏ lỡ cơ hội. Nhưng ngay khi vừa đến gần, không gian bỗng dao động nhẹ và Đàm Việt đột ngột biến mất ngay trước mắt cậu.Tống Du vốn định mạnh tay kéo lấy áo của Đàm Việt để cùng bị cuốn vào cùng, nhưng chưa kịp chạm tới, một cảm giác bỏng rát như lửa cháy lan tràn khắp bàn tay, khiến Tống Du theo phản xạ rụt tay lại.Cảm giác đau đớn ấy biến mất chỉ trong thoáng chốc, nhưng khi cậu vươn tay ra lần nữa để chạm vào nơi Đàm Việt vừa đứng, tất cả những gì cậu cảm nhận được chỉ là một khoảng không vô hình."Tống Du, tay cậu...."Lâm Thanh Tuyết kinh ngạc nhìn tay của Tống Du. Đôi tay thon dài, trắng nõn của Tống Du giờ đây sưng đỏ lên, trông như vừa bị bỏng nặng.Tống Du với vẻ mặt phức tạp, hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi không sao."Dù bàn tay vẫn không ngừng nhói đau, nhưng sắc mặt của Tống Du lại dường như nhẹ nhõm hơn một chút: "Cơ hội để chúng ta rời khỏi đây, có lẽ nằm trên người Đàm Việt."Cậu không sợ gian nan, chỉ sợ đây là một cạm bẫy chết người, giống như Trương Hùng, đầu lìa khỏi cổ, chết không toàn thây.Phía bên kia, Đàm Việt đã bước vào trong sân, sẵn sàng thảo luận về giao dịch mà Tống Du và những người khác đề xuất."A Sơn, cậu có muốn số tiền đó không?" Đàm Việt hỏi: "Nếu muốn, tôi có thể nghĩ cách hợp lý hóa để thực hiện giao dịch này. 100 vạn là một con số rất lớn. Với số tiền đó, cậu có thể xuống núi, học tập và làm được rất nhiều việc."Đàm Việt trầm ngâm một chút, cảm thấy những món đồ kia thực ra không phải không thể nhận. Điện thoại của anh vẫn còn pin, hoàn toàn có thể quay video để lưu lại chứng cứ giao dịch, sau đó ký hợp đồng một cách rõ ràng.Chi phí dừng chân và vài bữa cơm chắc chắn không đáng 20 vạn, nhưng nếu đổi cách định giá, chẳng hạn như xem những thứ kia như các tác phẩm nghệ thuật có giá trị, thì không có mức giá nào là cao nhất. Đừng nói đến 20 vạn cho một món, thậm chí 200 vạn cũng không phải không thể xảy ra.Thần minh trái lại hỏi Đàm Việt: "Ngươi muốn số tiền đó sao?" Dường như dù đang bàn đến một con số khổng lồ, Quan Sơn vẫn không cảm nhận được bất kỳ sự tham lam hay khát vọng nào từ Đàm Việt.Đàm Việt gật đầu rồi lại lắc đầu:"A Sơn, đó không phải là tiền của tôi, mà là của cậu. Đây là nhà của cậu, tôi không thể tự ý đưa ra quyết định thay cậu, cũng không ép buộc cậu phải làm điều mình không muốn."Anh chỉ đơn giản muốn nhắc nhở rằng đây là một giao dịch có lợi. Tiền là thứ tốt, rất hữu dụng. Nhưng nếu Quan Sơn không muốn, Đàm Việt cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng người yêu mình cố chấp hay ngu ngốc. Giá trị của một món đồ vốn không phải là thứ tuyệt đối.Mặc dù bản thân Đàm Việt không có tiền, anh vẫn nhìn khối tài sản khổng lồ trước mặt một cách nhẹ nhàng. Ánh mắt chân thành hướng về Quan Sơn: "Nếu cậu thấy vui, thì giúp họ. Nếu không, cứ từ chối. Điều quan trọng nhất là cậu cảm thấy vui. Tôi chỉ cần cậu vui vẻ."Có lẽ bởi vì cả gia đình đều có công việc và cuộc sống ổn định, nên Đàm Việt thật ra không có nhiều nhu cầu về vật chất, cũng không quá khao khát làm giàu.Tiền bạc có thể mua được sự thoải mái, nhưng niềm vui lại là chuyện riêng của mỗi người, chỉ khi Quan Sơn cảm thấy hạnh phúc, thì điều đó mới thực sự là hạnh phúc.Quan Sơn là hiện thân của mọi ý niệm xấu xa; càng đến gần hắn, con người ta càng dễ bị khơi dậy những ác niệm trong lòng.Thế nhưng, dù Đàm Việt đã tiếp xúc với hắn trong một khoảng thời gian dài, y vẫn giữ được sự trong sáng, thuần khiết như một thánh nhân. Không, Đàm Việt không hoàn hảo như thánh nhân, mà chỉ là một con người bình thường, nhưng lại yêu Quan Sơn bằng cả trái tim mình.Quan Sơn nhìn vào mắt Đàm Việt, trong đôi mắt trong trẻo ấy chỉ phản chiếu mỗi hình bóng hắn. Ánh nhìn của thiếu niên vừa chân thành vừa thuần khiết, đến mức hắn không thể nào bóp méo được tình yêu mãnh liệt ấy dành cho mình: "Xem như nể mặt ngươi, để bọn họ đến Long Thần Miếu, dâng chính mình làm tế phẩm cho Hắc Long Thần đi."Một ngụm nước giữa sa mạc còn quý giá hơn vàng. Thứ mà Tống Du coi là xa xỉ, ở trong trại này chẳng khác nào rác rưởi. Chỉ cần bỏ ra chút rác rưởi và một lời hứa suông, đã có thể bước chân vào lãnh địa riêng của thần linh, được thần che chở, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy?Quan Sơn chưa từng là một vị thần từ bi thương dân. Dù là tín đồ thành kính nhất, hắn cũng chẳng bận tâm sống chết của họ.Nhưng nếu những kẻ đó thật sự chết, có lẽ Đàm Việt sẽ chịu kinh hách, khó tránh khỏi buồn bã đau lòng. Mà Đàm Việt, một người đàn ông, không nên vì người khác mà đau khổ như thế."Tôi hiểu rồi. Giờ tôi sẽ đi nói với bọn họ." Đàm Việt đặt một nụ hôn lên môi Quan Sơn, rồi lại một lần nữa bước ra khỏi cửa.-Đàm Việt tỏ vẻ từ chối: "Nếu các cậu không muốn quay lại nhà bà Lý, vậy thì ở lại trước Long Thần Miếu đi. Nơi đó đủ rộng, ngủ dưới đất cũng thoáng đãng, ít ra không đến nỗi dầm mưa dãi gió."Tống Du có chút thất vọng, nhưng cũng biết không thể mặt dày mà van nài thêm: "Cảm ơn cậu. Nếu tôi còn sống trở về, nhất định sẽ báo đáp."Sau đó Thống Du cẩn thận hỏi thêm: "Vậy... có thể bán cho chúng tôi một ít đồ ăn được không? Chỉ cần là loại Vương Nhất Hàm ăn trước đó là được..."Đàm Việt đồng ý: "Tôi có thể bán cho các cậu một ít nguyên liệu nấu ăn và củi lửa, nhưng chỉ trong hôm nay thôi. Muốn ăn gì thì tự mình nấu lấy."Anh vốn không định vất vả nấu cơm rồi lại bị nghi ngờ vấn đề vệ sinh, cũng chẳng có hứng làm đầu bếp cho những người này.Vương Nhất Hàm lập tức tranh thủ xoát độ thiện cảm: "Chắc chắn rồi! Chúng tôi tự tay làm, tự lo liệu cơm nước, tuyệt đối không phiền tới anh đại đâu!"Tống Du không nói chuyện, trong lòng vẫn không chắc liệu tự tay mình nấu có đạt được hiệu quả đuổi trùng hay không. Nếu không hiệu quả, e rằng vẫn phải cúi đầu cầu xin lại.Một nhóm người nhóm lửa, dùng giá cao mua từ Đàm Việt chiếc nồi nhỏ cùng ít nguyên liệu, tìm một khoảng đất trống để tự mình nấu mì ăn.Đàm Việt vẫn rất có lương tâm. Anh thu lại đống giấy tờ, tài sản của đám người kia, khoảng chừng một vạn tệ, rồi đổi lại cho họ một ít củi lửa, năm gói mì sợi, một miếng thịt khô lớn, một con dao, một tấm ván tre và hai thùng nước sạch.Sau khi ăn xong, quả nhiên cả nhóm người bắt đầu nôn oẹ, phun đầy đất. Mỗi người đều nôn ra nhiều sâu còn hơn cả Vương Nhất Hàm trước đó.Tuy nhiên, những con sâu được họ nôn ra không tan thành nước vàng xanh như lần trước, hiệu quả rõ ràng yếu hơn rất nhiều.Tống Du với sắc mặt trắng bệch, lau miệng rồi nói: "Có tác dụng! Tiếp tục nấu! Chúng ta phải tiếp tục ăn!"Họ cần phải nôn sạch những con sâu quỷ dị trong người ra, cho đến khi ăn vào mà không còn thấy tác dụng gì nữa mới thôi.Ban ngày tạm thời có vẻ an toàn. Đến tối, họ kéo nhau nghỉ tạm ở Long Thần Miếu, thay phiên nhau gác đêm.Đám người kia không còn phát ra những âm thanh quái dị nữa, nên Đàm Việt lại một lần nữa có được không gian yên tĩnh để vẽ tranh. Suốt cả buổi chiều, anh chăm chỉ cần mẫn vẽ, đến tối đã hoàn thành bức tranh chân dung của Quan Sơn khoảng 5 đến 10 tuổi.Những bức tranh đó đều được Quan Sơn ở một bên lặng lẽ chế tác khung gỗ và lồng vào, treo lên hành lang trong sân nhà.Với Đàm Việt, hôm nay lại là một buổi tối yên bình và ngọt ngào. Anh không quên trao cho người yêu nụ hôn chúc ngủ ngon.Còn đám học sinh thì co cụm ngủ dưới đất trước Long Thần Miếu. Bọn họ nơm nớp lo sợ, chia nhau gác đêm, một nam kết hợp với hai nữ, ba người một nhóm thay phiên nhau canh gác.Nhưng Hắc Long Trại xinh đẹp ấy lại chẳng hề bình yên. Trong màn đêm dày đặc, vợ chồng Lý Ngang lén lút mang theo vũ khí, lẻn vào tiểu viện nhà bà Lý...Sau những âm thanh đánh nhau kịch liệt, từ khe hở sân nhà bỗng tràn ra một dòng nước biếc. Hai vợ chồng kia trên người mang theo không ít vết thương, nhưng gương mặt lại đầy vẻ vui sướng.Người đàn ông kéo theo xác một con sâu khổng lồ rời khỏi sân. Con sâu dài khoảng một mét rưỡi, có râu tua tủa, lớp da ngoài màu nâu nhạt, bụng phình to vốn bị che phủ bởi một lớp vỏ cánh hình tròn nay đã rách nát thê thảm.Thoạt nhìn, nó giống như một con nhện vàng khổng lồ, hay một loại bọ cánh cứng, xác nó kéo lê trên mặt đất để lại những vệt dài, uốn lượn ngoằn ngoèo. Thỉnh thoảng, từng giọt máu xanh lục nhợt nhạt còn nhỏ xuống.Giữa đêm khuya, căn bếp nhà Lý Ngang bừng sáng trong ánh lửa từ bếp lò: "Băm! Băm! Băm!"Tiếng băm đồ ăn vang lên liên hồi, phá tan màn đêm tĩnh lặng, đánh thức không ít cặp đôi - những đôi vợ chồng hoặc tình nhân vừa mới đánh nhau kịch liệt xong."Giữa đêm khuya mà còn nấu nướng đấy à?" Một người phụ nữ trung niên giọng chanh chua, bị mùi thơm nồng nặc mê hoặc, cất tiếng hỏi."Đúng vậy, hôm nay vận may không tệ, làm được ít đồ ngon." Vợ chồng Lý Ngang bưng ra từng chậu thịt nghi ngút khói, ánh lên một lớp dầu óng ánh, hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.Mùi thịt thơm đến mức khiến người ta ngứa ngáy tay chân, hận không thể úp cả mặt vào đó mà ăn cho đã miệng. Dưới ánh đèn leo lét, đôi mắt của hai vợ chồng ánh lên một tầng đỏ quỷ dị, lóe sáng rợn người, họ niềm nở đón tiếp những vị thực khách tham lam."Ăn đi, ăn đi, ăn nhiều vào một chút....."Rất nhanh thôi, đứa con của bọn họ sẽ được sinh ra.