Bách hợp - Tự viết [Phò Mã, Muốn Trốn Sao?]

Chương 42



Đôi lời nhắn gửi:

-Từ chương này trở đi tui sẽ thay đổi lại cách viết, cũng như cách xưng hô trong truyện để nó được mượt mà hơn vì lúc trước do không tìm hiểu kỹ nên đã viết y như QT. Bắt đầu từ chương này tui sẽ viết văn một cách bình thường, chứ không bị lậm như trước nữa. Còn các chương trước tui sẽ sửa lại khi rảnh. Mãi yêu ạ~
-------

Sau khi hồi cung, Đỗ Chi Hinh ngồi ở bàn với vẻ mặt trầm ngâm. Nàng cầm tách trà trên tay nhưng không uống vì mãi suy nghĩ điều gì đó khiến cho tách trà từ đang nóng bốc hơi cũng trở nên nguội dần.

Lúc Tống Nhược Hy xoa lấy bụng nàng thì nàng đã cảm thấy được một luồng hơi lạnh vô cùng mạnh mẽ dù cho đã cách hai lớp áo. Trong lòng nàng thầm đoán được tới tám chín phần chuyện vào đêm hôm nọ là do các ả gây ra, vì nhị công chúa khi nhìn nàng thì ả đã nhìn bằng ánh mắt vô cùng nham hiểm, ánh mắt như chất chứa hận thù đến độ muốn giết nàng ngay tại chỗ. Chưa kể lúc các ả từ Tây Vực trở về đã kéo theo một số con người ăn mặc lạ kỳ về cùng, bọn người đó luôn luôn dùng khăn che mặt không để cho người khác nhìn thấy gì ngoài đôi mắt đen láy, sâu hoắm như một cái hố không đáy ra cả.

Chuyện đêm hôm đó đã được giấu rất kỹ, thị vệ cùng các cung nữ và thái giám ở gần tẩm cung vào cái đêm kinh hoàng kia cũng được căn dặn đừng hé răng lời nào. Thị vệ đi tuần chỉ tới báo cáo với Tống Thiên Hiên rằng sự việc chết người là do thú nuôi của hắn đã xổng chuồng nên mới gây ra cớ sự. Tống Thiên Hiên nghe xong chỉ phất phất tay tỏ ý chuyện cỏn con không cần báo cáo làm gì, và những mạng người chết kia hắn cũng chẳng quan tâm cũng đủ hiểu triều đại này dưới tay hắn hiện tại đã thối nát tới cỡ nào. Đỗ Chi Hinh cũng rất muốn loại bỏ tên cẩu hoàng đế này, nhưng mà nói thì dễ còn làm thì rất khó vì dẫu sao hắn vẫn là vua một nước, không dễ bề gì mà hành động. Mà dù cho có tiêu diệt được hắn đi chăng nữa thì vẫn vô cùng khó để đưa Tống Thiên Hạo lên ngôi bởi phía sau lưng của Tống Thiên Hiên vẫn còn phía anh trai của tiên hoàng hậu chống lưng.

Thở dài một hơi, Đỗ Chi Hinh mệt mỏi bỏ tách trà xuống bàn rồi đứng dậy tiến tới lồng ôm Tiểu Bạch ra để vuốt ve. Nàng vừa ôm nó trong tay vừa tiến tới bàn, ánh mắt vô cùng dịu dàng khi nhìn con thỏ trắng này trong tay. Đã trôi qua biết bao năm trời mà nó vẫn nhỏ bé như vậy, Đỗ Chi Hinh không biết nó đã trải qua những gì, thời gian đó nó sống ra sao, liệu có được cho ăn đầy đủ hay không nữa.

Chợt bên ngoài nghe âm thanh bước chân, tiếp theo đó là một hương thơm thoang thoảng đến mê lòng người bắt đầu vấn vương nơi cánh mũi. Đỗ Chi Hinh mỉm cười, nàng biết chủ nhân hương thơm này là ai. Đúng như dự đoán, Vạn Ngọc Đường rất nhanh đã tiến vào cửa, theo sau là vài cung nữ đang đem theo đồ ăn tới. Sau khi để đồ ăn lên bàn xong thì Vạn Ngọc Đường cho tất cả lui xuống để cho hai người các nàng có không gian riêng tư.

Thái giám và cung nữ của hai người sau khi lui xuống trong lòng đều cảm thấy lạ là từ trước Vạn quý phi ghét hoàng hậu, không chỉ ghét bình thường thôi mà là ghét tới độ ra mặt, vậy mà vì sao dạo gần đây cứ hay lui tới thăm nom, có hôm còn ngủ lại nữa chứ. Hôm nay lại đem toàn là đồ ăn ngon tới khiến bọn họ tự dưng thấy lo cho cái bụng của hoàng hậu vì sợ rằng Vạn quý phi đã bỏ thuốc xổ vào để chơi đểu nàng ấy.

Không phải là bọn họ có tính xấu xa nghi ngờ người khác, mà là do hồi mấy năm trước Vạn quý phi đã từng làm một mâm đồ ngọt đem tới cười cười tỏ ý tốt mời hoàng hậu ăn, hoàng hậu không chút phòng bị vui vẻ nhận lấy xong bị kết cục là đau bụng đi ngoài suốt một đêm khiến cả hậu cung cũng phải lao đao thức trắng truyền thái y hết lần này tới lần khác. Lúc đó họ còn lo rằng Đỗ Chi Hinh sẽ trở thành tiên hoàng hậu thứ hai nữa.

Sau khi nhận thấy thật sự đã không còn ai xung quanh thì Vạn Ngọc Đường chủ động kéo ghế tới gần Đỗ Chi Hinh hơn, nàng vui vẻ gắp đồ ăn qua chén cho Đỗ Chi Hinh rồi giới thiệu từng món mà nàng đã dặn dò ngự trù làm. “Hoàng hậu, người nếm thử món này xem!”

“Quý phi, nàng không sợ các ả kia cho người theo dõi nàng hay sao?” Cả cái hậu cung này ai chẳng biết giữa hoàng hậu và Vạn quý phi luôn luôn bất hòa, tới cả một tiểu thái giám tám tuổi cũng hiểu chuyện không hề dám nhắc tới tên người này trước mặt người kia nữa. Giờ đùng lên một cái trở nên thân thiết với nhau chẳng lẽ không khiến bọn chúng nghi ngờ hai người các nàng cấu kết lại chống đối bọn chúng hay sao.

“Bọn chúng hiện tại đang bận cùng với hoàng thượng nói chuyện rồi, không rảnh cho người theo dõi ta đâu!”

“Cẩn trọng vẫn hơn chứ!” Đỗ Chi Hinh khẽ khều lên chóp mũi Vạn Ngọc Đường trêu chọc. “Ta không ăn nữa đâu, no lắm rồi!” Nói xong thì lấy khăn tay ra lau miệng. Dạo gần đây thai nghén nên Đỗ Chi Hinh không ăn uống được nhiều, Vạn Ngọc Đường đem tới thì nàng mới ăn một chút cho nàng ấy vui thôi chứ thật ra mọi thứ Vạn Ngọc Đường đem tới đều vô cùng nhạt nhẽo đối với nàng khiến nàng nuốt không trôi, nhưng ngoại trừ một thứ…

Sau khi được cung nữ dọn dẹp đống chén dĩa thì cửa cũng được đóng lại, vì đề phòng bị tông cửa như hôm nọ thì Đỗ Chi Hinh đã cài then bên trong và căn dặn cung nữ khi nào có ai tìm thì vào thông báo còn nàng phải nghỉ ngơi. Cung nữ và thái giám nghe căn dặn xong cũng không dám quấy rầy nữa, bọn họ rủ nhau ra gốc cây bên cạnh cách phòng của Đỗ Chi Hinh chừng hơn chục bước chân ngồi chơi và nói một chút chuyện phiếm.

Cởi ra áo khoác bên ngoài Đỗ Chi Hinh lười nhác nằm sấp trên giường để Vạn Ngọc Đường xoa lưng cho nàng. Phần áo trong sau khi được vén lên thì những đốm bầm tím đều lộ rõ khiến Vạn Ngọc Đường thở dài, “Hoàng hậu, cơ thể của người còn đau nhiều không?” Vạn Ngọc Đường đau xót lấy ít cao thảo dược xoa lên từng chỗ bầm kia mong nó mau chóng tan bớt.

“Đỡ nhiều rồi, cũng nhờ thuốc của phò mã, chứ trông mong vào cái đám nô tài ở thái y viện chắc ta đã chầu trời sớm!”

Vạn Ngọc Đường nghe Đỗ Chi Hinh chửi đám ở thái y viện cũng bật cười. Nàng nhẹ nhàng xoa lên vết bầm trên lưng Đỗ Chi Hinh vừa nói, “Chuyện của Hy nhi người định thế nào?” Chuyện của Tống Trân Hy cũng không thể giả bệnh hoài được, phải tìm kế sách khác thôi. “Hay là để cho Hy nhi cùng phò mã tới nơi khác sống, lấy cớ là đi xem xét dân tình?”

“Nàng nghĩ hắn dễ dàng buông tha cho Hy nhi như vậy rồi cho họ rời khỏi kinh thành hay sao?” Đỗ Chi Hinh nói tiếp, “Cái tên háo sắc đó năm xưa bằng mọi cách cũng phải chiếm đoạt được ta, đương nhiên hiện tại hắn cũng sẽ đeo bám Hy nhi như đỉa đói, không dễ gì buông. Trừ phi…”

“Thế nào?” Vạn Ngọc Đường tò mò, nàng muốn biết Đỗ Chi Hinh đã nghĩ ra kế hoạch gì rồi mà cứ úp úp mở mở.

“Hy nhi sớm một chút có con thì hắn sẽ dần từ bỏ ý định!” Mà suy nghĩ này vừa lóe lên là lại bị chính bản thân dập tắt, Đỗ Chi Hinh thở dài, “Nhưng Hy nhi nếu có con lúc này thì chắc lại giành đồ ăn với đứa nhỏ!” Con gái nàng thì nàng hiểu, con bé tuy đã gả đi nhưng vẫn còn trẻ con lắm, suốt ngày cứ quấn quýt lấy nàng làm nũng miết thôi, lỡ như có thêm đứa nhỏ chắc ngày nào hai mẹ con cũng sẽ đấu khẩu vì tranh kẹo với nhau.

Lát sau nhận được thông báo có phò mã muốn gặp mặt, vì vậy Đỗ Chi Hinh khoác lại áo rồi mở cửa tiếp đón.

Vào tới bên trong, Diệp Lam Doanh vội lấy ra nghiên mực, nàng gãi gãi đầu cười vì chuyện này vừa kỳ cục lại vừa mang tính phạm thượng, sợ rằng sẽ bị đem ra trách phạt. “Mẫu hậu, con muốn nhờ người một việc!” Diệp Lam Doanh dần ấp úng, “Cho con xin…”

“Xin máu chứ gì?” Đỗ Chi Hinh thấy cái nghiên mực với bột nhũ vàng là đã hiểu rồi, học cùng một thầy thì ít nhiều cũng biết về một số thuật trừ yêu chứ, Diệp Lam Doanh muốn xin máu của nàng trộn cùng bột nhũ để làm vật trấn đối phó với ác quỷ hôm nọ đây mà. “Đây, chỗ này nhiều máu!” Đỗ Chi Hinh chìa bàn tay ra, nàng chỉ chỉ vào ngón tay rồi nói Diệp Lam Doanh hãy lấy máu đi.

Diệp Lam Doanh không ngờ bản thân chưa hề nói ra mà đã được sự đồng ý và thấu hiểu từ Đỗ Chi Hinh thì vô cùng cảm kích, nàng lấy từ ngực áo ra một bọc kim châm xong chọn ra một cây với độ lớn vừa phải rồi bắt đầu đâm vào đầu ngón tay của người đối diện để lấy máu. Sau khi lấy được một hai giọt vừa đủ dùng thì Diệp Lam Doanh bắt đầu nói vào trọng tâm, nàng muốn bàn bạc thêm với Đỗ Chi Hinh về việc yêu nữ kia, dẫu sao cũng là đồng môn, vả lại làm chuyện này hai người vẫn ổn hơn một người, có thể hỗ trợ lẫn nhau dễ dàng tiêu diệt cái thứ quỷ quái kia hơn.

“Hy nhi đâu mà ngươi tới đây một mình vậy?” Vạn Ngọc Đường thấy Diệp Lam Doanh đã ngừng hành động kỳ lạ lúc nãy thì nàng bắt đầu hỏi thăm tới Tống Trân Hy. Dẫu sao chuyện tiêu diệt ma quỷ này nàng cũng không tỏ tường, thôi thì không nên hỏi nhiều làm gì.

“Hy nhi vẫn ở phủ phò mã, con không cho nàng ra ngoài vì vẫn còn bệnh truyền nhiễm!” Diệp Lam Doanh vừa nói vừa nháy mắt cũng làm Vạn Ngọc Đường hiểu cái thứ bệnh truyền nhiễm kia là đang ám chỉ ai. Dù không phải con ruột nhưng Vạn Ngọc Đường vẫn yêu thương Tống Trân Hy vô cùng, nàng không muốn tên chó chết kia vấy bẩn con gái cưng của nàng. Một tên thua cả súc sinh, tới cả con gái ruột mà cũng không tha.

“Con xin phép về phủ, vài ngày nữa con sẽ tới gặp mẫu hậu để bàn thêm về việc này!” Diệp Lam Doanh nói xong thì bưng nghiên mực nhanh chân bước ra ngoài, khi đi thì có băng qua một dải hoa viên rộng lớn, trùng hợp thay có một trong Tứ Đại Hung Thần cũng đang ở đó nhưng Diệp Lam Doanh không để ý lắm vì thứ nàng đang chú tâm hiện tại chính là nghiên mực đang cầm trên tay.

Tứ công chúa thấy trong hoàng cung từ bao giờ lại có một nam nhân mặc y phục trắng kia bỗng dưng làm cho nàng ta dấy lên tò mò. Nam nhân mà lại tỏa ra hương thơm dịu mát đến lại kỳ, hắn đi mất đã một khoảng thời gian rồi mà hương thơm vẫn còn vấn vương khiến cho tứ công chúa muốn gấp rút cho người điều tra ra nam nhân kia là ai.



Chương trước Chương tiếp
Loading...