{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 19: Đổ vỡ...
Trong cánh cổng biệt thự mở ra, như mọi ngày cô từ trên công ty trở về. Người hiện tại đã trở thành chủ tịch của một tập đoàn lớn, giàu có và quyền lực không thua kém một ai. Người ngoài nhìn vào lại càng phải nể phục, kẻ đi đường nhìn thấy cũng phải rụt cổ cúi chào. Lan Anh từ xưa đến nay chưa bao giờ hiểu hay tin một vào một thứ gọi là quyền lực bao giờ, với cô cái gọi là " một tay che trời " đấy chỉ có trong tiểu thuyết, phim truyện biến tấu mà thôi. Đến bây giờ Lan Anh mới hiểu nó là như thế nào, phim truyện không lừa cô, nó chỉ màu hường hóa mọi thứ lên thôi. Bởi những kẻ quyền lực thực tế chẳng phải tốt lành, muốn công bằng gì. Cũng chẳng phải những ông trùm ngoài lạnh trong nóng như trong truyện, bọn họ là những kẻ tham lam, máu lạnh và nhẫn tâm. Nhưng cô lại chẳng thể nói tất cả, nếu cô tự cho là như vậy lại không khác gì tự vả vào mặt chính mình. Nhưng những gì cô có được ở hiện tại không chỉ là tất cả những nỗ lực của Lan Anh cố gắng đạt được để thoát khỏi cảnh nghèo khó, bất hạnh mà là cách để cô có thể từng chút một chà đạp lên những kẻ làm cô phải đau khổ.Bước vào cổng biệt thự, cánh cửa vừa mở ra như để chào đón cô. Các nữ hầu đứng lại, đỡ bê đồ cho Lan Anh.- Kính Chào cô chủ, mừng cô trở về nhà. Cô chủ...? Cô chủ??Bỗng dưng Lan Anh cảm giác cái gì đó không ổn, cô chạy vội vào phòng trước sự hoang mang của các nữ hầu xung quanh.- Ủa, cô chủ làm sao thế?- Chắc tại con ả tiểu tam đấy lại làm gì cô ta rồi.- Thôi, bớt mồm miệng lại mà đi cất đồ cho cô chủ đi.Bọn họ bàn nhau một chút nhưng rồi ai đấy bê đồ ra cất mà trở lại công việc của mình, trong lúc đó Lan Anh chạy thẳng vào phòng, cô hoảng loạn tìm xung quanh rồi gọi.- Thúy My?? Thúy My!! Cô ở đâu!Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô bước đến tay nắm cửa phòng tắm gõ mạnh bạo.- Thúy My!! Tôi biết cô ở trong đó !! Đừng có làm trò gì dại dột! Mau ra mở cửa cho tôi ngay!Bên đó cũng không đáp, khiến cho Lan Anh càng thêm bực bội. Giọng cô thay đổi.- Con khốn ! Mày dám thách thức tao đấy à?" Rầm" - cánh cửa phòng tắm bị đạp tung ra, Thúy My từ dưới bồn tắm vội ngẩng lên chưa kịp phản ứng gì đã bị cô nắm tóc lôi ra khỏi bồn tắm.- Con khốn ! Cô biết tôi đi làm vất vả áp lực như thế nào không mà ở nhà cô làm ra cái trò này. Nếu như muốn giảm đi sự hành hạ xuống thì cô phải biết điều chứ, những trò của cô chỉ càng khiến tôi thêm phát điên mà tăng gấp đôi nỗi đau cho cô thôi !!Lan Anh tay xiết chặt lấy cổ Thúy My, cô không ngừng chửi thẳng vào mặt ả bằng những lời thậm tệ. Ngay phút giây định đánh ả một lần nữa thì Lan Anh đã bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt vô hồn không chút cảm xúc, nhưng đằng sau nó cô vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng đang dâng trào trong ánh mắt ấy. Lan Anh hạ tay xuống, như thể chỉ khi Thúy My không thể khóc được nữa thì cô mới thực sự cảm thấy thương hại cho ả.- Thúy My, cô muốn gì?- Tôi muốn tắm...Thúy My nói bằng giọng rất nhỏ nhưng vẫn đủ để cho Lan Anh nghe thấy, ánh mắt ả cứ nhìn xuống sàn không biểu lộ chút cảm xúc nào nhưng cơ thể Thúy My vẫn không ngừng run lên. Không biết vì lạnh hay sợ hay cả hai? Nhưng một điều cô biết đó là ả đang nói dối, phải ! Kể cả đến bây giờ Thúy My vẫn không thể bỏ cái thói quen đó, cái thói nói xấu, bịa chuyện chết tiệt của ả ta. Đây không phải là lần đầu tiên ả tìm cách tự tử, đã không ít lần cô nghe được từ người hầu báo là hành động nhảy khỏi cửa sổ, hay cắt tay làm máu me lênh láng ra sàn của ả. Nhưng thay vì đó là sự hoảng hốt hay sợ hãi, bọn họ chỉ báo với thái độ khó chịu vì ả làm bẩn nhà hay việc ả tự tử làm dơ căn biệt thự xinh đẹp của cô.Lan Anh biết, Lan Anh biết đằng sau cái thái độ đó là gì. Thúy My vốn đúng nghĩa là "nữ phản diện độc ác có kết cục bi thảm". Ả bị vấy bẩn từ mặt thể xác lẫn tinh thần, tai tiếng khắp nơi ai cũng biết. Vậy nên việc bị cả xã hội đối xử không bằng nổi con súc vật là những gì ả đang phải chịu đựng, kể từ khi cô báo rằng cô đã bán con của ả. Thì Thúy My như người mất hồn, không phát điên không làm loạn, ngày nào cũng quanh quẩn xung quanh căn biệt thự cố gắng tra hỏi những người làm việc ở đó rằng có biết cô giấu con của ả ở đâu không ? Những lần như vậy đáp lại ả là ánh nhìn khinh thường, không thèm đáp lời từ họ và quay ngoắt đi, thậm trí không ít lần họ còn chửi thẳng ả là một con ả đàn bà khốn nạn, hèn hạ không xứng đáng làm mẹ hoặc đứa trẻ đấy thật bất hạnh khi đã có một người mẹ như bà.Mỗi lần như vậy Thúy My chỉ biết tủi thân trở về phòng hoặc tìm cách tự tử, nhưng rồi thay vì nhận được sự thương hại thì ả lại trở thành trò cười cho bọn họ. Từ cái ngày Lan Anh tước đoạt quyền được mặc quần áo của ả, lúc này Thúy My cảm thấy bản thân không phải con người. Ngày qua ngày trốn trong phòng trùm chăn kín mít, che đi cơ thể bị tổn thương của ả. Bởi mỗi lần bị Lan Anh hành hạ xong, cô chẳng thèm băng bó vết thương cho ả mà chỉ vứt dụng cụ y tế ở đó cho ả tự sinh tự diệt, nên những vết thương trên người Thúy My băng bó vô cùng sơ sài. Ả ngoài tối đến thì bị lôi ra làm công cụ tình dục cho cô thì còn lại là ngó đầu ra để lấy thức ăn cho nữ hầu mang vào, mà Thúy My có ăn được đâu, ám ảnh sợ hãi với bạo lực và tình dục khiến ả mỗi lần ăn xong đều nôn ra gần hết nhưng vẫn cố kìm nén bởi cảm giác sợ bị bỏ đói đến chết đấy. Lan Anh nhìn cơ thể trần chuồng ướt sũng của ả, ngay cả những vết thương đã bị làm ướt cả rồi. Bình thường ngoài mặc những trang phục mục đích phục vụ tình dục ra thì ả chẳng mặc gì cả, cơ thể Thúy My vốn dễ bệnh cảm lạnh nên ngày nào cũng chỉ biết rúc trong chăn co ro lại, giờ bị lôi ra khỏi nước khí lạnh tràn vào như xé toạc da thịt ả khiến Thúy My không ngừng run lên vì lạnh và sợ hãi.- Lần sau muốn tắm thì đợi tôi về tôi tắm cho.Hôm nay bỗng dưng Lan Anh giọng lại nhẹ nhàng hẳn nhưng Thúy My lại chẳng thể để tâm đến vì quá sợ hãi.- Hiểu chưa?Thúy My nghe vậy khẽ gật gật đầu trong run rẩy. Lan Anh mỉn cười nhẹ nhàng bế ả lên, cơ thể ả ướt đẫm nhỏ bé dễ dàng nằm gọn trong vòng tay của cô. " Cô vẫn ngu ngốc như ngày nào, đã tự tử rồi còn sử dụng nước ấm mới chịu. Tính chết trong hưởng thụ hay gì?". Cô pha lại nước tắm rửa sạch sẽ cho Thúy My, không quên lau người bế ả ra băng lại những vết thương. Sự đột ngột tử tế đấy khiến cho Lan Anh như biến thành con người khác, càng khiến cho Lan Anh sợ hãi hơn vì không biết tiếp đến ả sẽ phải chịu đựng những gì nữa. Hôm nay khác mọi ngày là cô sẽ đè ả ra ép làm tình, hôm nay Lan Anh chỉ ôm Thúy My ngủ thôi. Bọc từng lớp chăn bông ấm áp, cô rúc vào ngực ả ngủ cảm nhận lớp da thịt mềm mại thơm mùi sữa tắm đấy mà chỉ muốn cắn một miếng. Cô chìm trong giấc ngủ mà không biết ả còn đang thức trong đầu lẩm bẩm những từ ngữ tiêu cực." Con của tôi chắc đã được gia đình khác nhận nuôi rồi...có lẽ sau này đó sẽ rất hạnh phúc...phải...nó rất hạnh phúc, nó nên như vậy...tôi không xứng đáng làm mẹ...tôi là một con đĩ khốn nạn" - Ả cứ lẩm bẩm như vậy đến suốt cả đêm không thể ngủ nổi.