{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 17: Tuyệt vọng [ H ]
Ả vừa bước ra khỏi phòng tắm, người run rẩy, trùm khăn vì lạnh. Nhìn thấy cô đã ngồi ở đó từ lúc nào, Thúy My liền lặng lẽ bỏ khăn tắm xuống, để lộ cơ thể vốn đã bầm tím nhiều chỗ trông vô cùng thảm hại.- Lại đây.Cô ra lệnh, tay vừa cầm tách trà nóng vừa đưa tay ra lệnh ả đến lại gần đây. Thúy My thẫn thờ bước đến, ánh mắt ả vốn đã trầm xuống nhòa, nó sâu thẳm tăm tối như mất đi những cảm xúc vốn có. - Ngồi lên đây.Lan Anh vỗn lên đùi mình, theo quán tính ả trèo lên. Tay trống lên ghế, hai bầu vú to tròn nõn nà như gần áp vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.- Ức !- Chậm chạp quá đấy, tôi gần uống hết tách trà rồi mà cô mới chịu đến nơi.Cô bất ngờ bóp mạnh lên một bên mông của ả khiến Thúy My run lên bởi lực tay của LanAnh rất mạnh, ả cắn môi cố gắn trả lời lời phàn nàn của Lan Anh. - Tôi..tôi xin lỗi...- Thật không thể tha thứ.- A!?Cô buông tay ra tét mạnh lên khiến Thúy My bất giác giật mình, tay Lan Anh đánh khá mạnh đến nỗi trên mông ả còn in hằn dấu tay của cô. - Hức...Cầm lấy tách trà nóng trên bàn đổ lên người ả, tách trà có mức nhiệt độ đủ để ngâm mình nhưng vẫn khá nóng với ả đặc biệt là khi cơ thể Thúy My đã tiếp xúc với nhiệt độ lạnh của điều hòa. Cho dù nó không gây tổn thương hay bỏng ngoài da cũng đủ khiến làn da ả đỏ lên vô cùng khó chịu, đặc biệt là khi nó còn tràn lên cả vết thương.- Ư...- Đây là tách trà mà tôi yêu thích nhất, gia đình tôi đã mua nó cho tôi trả với giá tiền vô cùng đắt đỏ, vậy mà giờ nó đang được đổ lên cơ thể của cô. Mà mùi vị tuyệt vời thật đấy, rất ngọt ngào.Lan Anh liếm nhẹ lên chỗ trà chảy xuống mà thưởng thức, mùi thơm của sữa tắm, mùi thơm của thảo dược trong trà và mùi vị ngọt ngào của nó khiến cô vô cùng phấn khích. Thúy My nhìn xuống cô, đôi tay ả xiết chặt khóe môi khẽ run run nhưng chẳng phát ra âm thanh nào, khuôn mặt ả đã trắng bệch ánh mắt vô hồn không cảm xúc. - Biết thế tôi nên sử dụng sang rượu sẽ kích thích hơn nhưng thôi, tôi thích món trà này.Vừa nói đầu lưỡi càng trườn lên, cắn lên bên ngực ả hằn cả dấu răng. Rồi tiến đến nhũ hoa ngậm đến, đầu lưỡi chà sát lên nhũ hoa cương lên đấy. Một tay ôm sát lấy mông ả, một tay đưa lên bóp bên ngực còn lại, bị cảm giác mềm mại của nó làm cho thích thú. Đôi tay cô nắn bóp, bên xoa xoa gẩy nhẹ lên đầu ngực, bên tay thì xoa nắn từ mông xuống đùi. Đầu ngón Lan Anh khẽ lả lướt xuống, vuốt lên làn da thịt cảm nhận những gì trên bề mặt đã dựng đứng cả lên. Nhưng hiện giờ Thúy My không khác gì người mất hồn cả, ả chẳng rên rỉ một lời, chỉ nghe vảng vảng bên tai là những hơi thở khó nhọc, dẫu vậy ả cũng chẳng thể che dấu đi được khoái cảm của cơ thể khi bị cô tác động lên, dẫu cho dù tinh thần và cảm xúc của ả căm ghét nó sâu sắc.Tâm trí của ả giờ là những lời lẽ chửi rủa thậm tệ của Lan Anh, cái đêm mà cô nói với Thúy My rằng cô đã bán đi đứa con của ả...- Con khốn !! Sao cô dám !! Địt mẹ cô !!Ả dãy dụa phản kháng vô cùng mãnh liệt nhưng với Lan Anh đó chẳng có cảm giác gì, ngay cả những tác động sát thương Thúy My gây ra cho cô cũng như kiến cắn mà thôi. Lan Anh cứ im lặng giữ chặt hai tay của ả, để ả dãy đạp đến kiệt quệ. Thúy My khóc than, cổ họng khàn lại tuyệt vọng, ả đã dãy suốt cả giờ đồng hồ nên cơ thể đã dần kiệt quệ.- Lan Anh...tại sao chứ?... tại sao cô lại nỡ lòng nào làm như thế...cô đúng là đồ độc ác...cô đúng là đồ khốn nạn....!!Lan Anh không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn xuống cơ thể trần chuồng của ả. Vì quần áo của Thúy My trong lúc lao vào xô xát với Lan Anh đã bị cô đè ra xé rách. Ả như nhận ra điều gì đó, ánh mắt liền trầm xuống, đầy buồn rầu và đau khổ.- Tôi biết...tôi biết cô định nói gì...nhưng ruốc cuộc thì cô làm những điều đó không chứng tỏ cô tốt hơn tôi đâu...- Tôi không bao giờ cố gắng để làm điều đó, tôi chưa bao giờ cố gắng để chứng tỏ bản thân tôi tốt hơn cô Thúy My à. Tôi chỉ đang cố gắng không để cô có thể gây thêm tổn thương cho bất kỳ ai một lần nữa cũng như hứng chịu lấy những gì mà cô đã gây ra cho tôi mà thôi.- Cô...A!?Bỗng dưng cô nắm lấy cái kẹp trên núm vú của Thúy My kéo ra khiến cho ả giật mình thét lên.- Tôi có thể chịu đựng được tất cả những gì cô gây ra cho tôi, những tổn thương mà tôi tin rằng không chỉ tôi mà bao kẻ khác mà trong hoàn cảnh của tôi cũng ghi hận trong lòng.- Hức !? Đau...Lan Anh...Cô giật mạnh ra, ném mạnh xuống đất làm cho thứ đó vỡ tan tành.- Tôi chấp nhận bị đánh đập, bị nhục mạ, bị trù giập bạo lực cả thể xác lẫn tinh thần, bị phản bội và lợi dụng. Nhưng đụng đến đứa con của tôi thì không được, các người đã giết đi đứa con của tôi, cô đã biết tôi đã phải đối mặt với cú sốc mất con và căn bệnh trầm cảm khó khăn như thế nào không? Nhưng các người như cô có bao giờ hiểu đâu?Vừa nói ngón tay cô vừa lướt xuống vuốt nhẹ lên hoa huyệt của ả. - Anh ta không yêu cô, anh ta chỉ yêu thứ gọi là dục vọng và sắc đẹp, anh ta đã ruồng bỏ cô như cách anh ta bỏ rơi tôi. Anh ta là một thằng chó chết, đánh tôi kể cả là khi tôi đang mang thai. Anh ta đã giết chết đứa trẻ đó, mặc cho đứa bé đã thành hình thành dạng. Đứa con của tôi, động lực và niềm an ủi của tôi...để tôi tiếp duy trì cuộc hôn nhân độc hại này, có nguồn động lực để sống...- Lan Anh...tôi..A!?Cô thọc ngón tay vào trong một cách bất ngờ không phòng bị khiến cho ả ưỡn lên, rên rỉ. Lan Anh nhìn xuống ánh mắt đầy căm hận.- Và bây giờ tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác đó.( Lưu ý nhỏ : Lan Anh trả thù Thúy My, chứ không phải con của ả. Cô không và sẽ không bao giờ bán hay cho đứa trẻ cho người khác nuôi, con của My đang trong giai đoạn cai sữa và vẫn được nuôi dưỡng trong vòng tay của Lan Anh. Kia là Lan Anh cố tình nói thế, để kích động ả)