[Bách Hợp] Gãi Đúng Chỗ Ngứa (Edit) Mễ Nháo Nháo

Chương 8



Tỉnh Dữu ngồi trên xe Phạm An Mạt nhớ rất nhiều chuyện.

Rốt cuộc cô là vì đã phủ thêm danh tính giả Tiểu Thúy, hay là vì đối phương là Phạm An Mạt mà cô có hơi đánh mất chính mình ở trước mặt Phạm An Mạt.

Thích nũng, thích nổi giận, miệng bướng bỉnh, khó hầu hạ, muốn làm gì thì làm...

Hai lần ngắn ngủi, cô khai thác được không biết bao nhiêu thiết lập nhân vật ẩn sâu bên trong mình, đúng là không giải thích được.

Quan trọng là, Phạm An Mạt có bệnh, làm gì cũng thuận theo cô.

Tỉnh Dữu thả toàn bộ cơ thể lên ghế ngồi.

Cô lại nghĩ tới mục đích không thuần khiết của Phạm An Mạt.

Nghiêm túc nghĩ lại, bắt đầu từ tháng tư, Nghi Phong Xã của Phạm An Mạt bắt đầu đối đầu với Điềm Viên của cô.

Tháng tư...

Tỉnh Dữu nhíu mày một cái.

Tháng tư hình như không xảy ra chuyện gì đặc biệt.

Hơn một năm nay Điềm Viên lớn mạnh hơn một chút, hai nhà luôn bình yên vô sự, khách khí, ban đầu Tỉnh Dữu còn muốn tìm một thời cơ thích hợp để gặp mặt Phạm An Mạt, mọi người quen biết nhau một chút, kết giao bằng hữu, sau này đường có thể đi tốt hơn chút, có khi còn có thể hợp tác.

Ai biết Phạm An Mạt làm những chuyện này cho cô.

Tỉnh Dữu nhìn cây cối không ngừng lùi về phía sau, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhớ lại toàn bộ chuyện liên quan đến Nghi Phong Xã trong nửa năm nay.

Nhưng ngoài Nghi Phong Xã lấy mạnh lấn yếu, cô không thể nghĩ ra bất cứ chuyện gì nữa.

Cô không đắc tội với Nghi Phong Xã, trước tháng tư cũng chưa từng trao đổi với Nghi Phong Xã.

Phạm An Mạt kia thả rắm mọi người cùng thương lượng, đưa ra quyết sách có lợi cho Nghi Phong Xã, Tỉnh Dữu chắc chắn không tin, nếu không phải Điềm Viên làm cái gì đó khiến Nghi Phong Xã không vui rồi.

Không thì là nguyên nhân cá nhân của Phạm An Mạt, chị ta cố ý.

Tỉnh Dữu xoa hạt môi hai vòng theo bản năng.

Nguyên nhân cá nhân, không đến nỗi đâu nhỉ.

Cô không thể hiểu được, không thể làm gì hơn là lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Lệ.

Tỉnh Dữu: Sắp xếp lại chuyện liên quan Điềm Viên và Nghi Phong Xã trong một năm này.

Tỉnh Dữu: Tỉ mỉ một chút.

Tỉnh Dữu: Tòa Nghi Phong cũng tra một chút.

Tỉnh Dữu: Đặc biệt là tháng ba và tháng tư, xem xem có ẩn tình gì bên trong không.

Tin nhắn yên lặng không phát ra tiếng động, Tỉnh Dữu cất điện thoại, đột nhiên phúc chí tâm linh, nghĩ đến một chuyện.

Nhưng nghĩ hai giây, cô lại cười lên.

Tháng tư năm nay, cô tặng hoa cho Liên Dao Dao, đêm đó ai tham gia tiệc rượu cũng biết.

Nếu như người tư nhân đó tra được thật, nếu như bây giờ quan hệ giữa Liên Dao Dao và Phạm An Mạt không tệ, cái này có thể tính là sự liên quan duy nhất của cô và Phạm An Mạt.

Phạm An Mạt bởi vì Tỉnh Dữu động vào phụ nữ của chị ta mà thẹn quá hóa giận, xuống tay với cô?

Ước chừng đúng là như vậy, Phạm An Mạt từ chối Liên Dao Dao làm gì? Liên Dao Dao bày tỏ với Phạm An Mạt từ tháng ba rồi, Phạm An Mạt muốn lúc ấy đồng ý với Liên Dao Dao, thì có chuyện của Tỉnh Dữu cô không?

Vả lại, vì chút chuyện như vậy mà nhằm vào Điềm Viên, Phạm An Mạt không khỏi quá hẹp hòi rồi.

Hơn nữa, Liên Dao Dao từ chối cô rồi, chuyện này ai cũng biết.

Liên Dao Dao không cho cô cơ hội, Phạm An Mạt lại không chịu công khai quan hệ với Liên Dao Dao.

Có phải chuyện của Tỉnh Dữu cô không?

Bệnh thần kinh...

Bỏ đi, mấy cái vớ vẩn gì vậy...

Không trách cô bây giờ mới nghiên cứu tỉ mỉ chuyện này, mấy tháng này cô luôn bề bộn nhiều việc.

Nhưng Phạm An Mạt chủ động tới hẹn người phục vụ nhỏ của Điềm Viên, chuyện này đã khác rồi.

Thật sự làm người ta khó hiểu, Tỉnh Dữu không nghĩ ra, một bà chủ lớn có thể moi được gì từ người phục vụ bên này chứ.

Nếu như làm cho Tỉnh Dữu nhìn.

Bà chủ Nghi Phong Đại hẹn người phục vụ Điềm Viên, loại chuyện này làm dậy sóng cái gì? Cùng lắm là Điềm Viên không giữ được người, nhường người phục vụ cho Nghi Phong, chuyện không phải vấn đề lớn.

Tỉnh Dữu xoa xoa huyệt Thái dương.

Cuối cùng một loại khả năng.

Phạm An Mạt muốn ngủ với Tiểu Thúy.

Tổng kết lại, cái này hình như là lời giải thích hợp lý nhất rồi.

Nhưng biểu hiện của Phạm An Mạt không giống lại này lắm.

Đầu tiên là không đủ thô bỉ, tiếp theo, cũng chỉ hôn cô một cái, không làm những chuyện khác, cuối cùng ngay cả phương thức liên lạc cũng không muốn

...

Được rồi, vớ vẩn gì chứ...

Xe tiếp tục lái, trong buồng xe bật bài hát của ca sĩ mà Tỉnh Dữu thích, Phạm An Mạt không mở miệng nói chuyện, Tỉnh Dữu cũng không thèm để ý cô ấy.

Ánh đèn thành phố dần dần sáng lên, đầu óc Tỉnh Dữu lang thang, cảm thấy có chút mệt, nhưng ánh mắt mới nhắm lại, đột nhiên lại mở ra.

Cô dựa vào cửa sổ, cau mày nhìn đường xá.

Nếu như, Phạm An Mạt đã biết Tiểu Thúy là Tỉnh Dữu.

Nếu như vậy, đây cũng là một chuyện khác.

Phạm An Mạt làm bộ như không biết mà chơi cùng cô...

Tỉnh Dữu sờ cằm, lơ đãng cười lên.

Sau khi suy nghĩ về toàn bộ sự việc rồi so sánh, loại khả năng này đúng là thú vị nhất mà.

Nụ cười Tỉnh Dữu sâu hơn.

Không bao lâu, Phạm An Mạt lái xe đến cổng chính, TỈnh Dữu lấy áo khoác đi theo cô ấy vào phòng.

Trời đã tối đi nhiều, nhà Phạm An Mạt vẫn chưa mở đèn, chỉ có dưới hiên ngoài cửa có vài chiếc, như vậy có chút đẹp.

Lần trước tới không có cảm giác gì, lúc này, Tỉnh Dữu mới gần đến cửa, trong đầu đột nhiên hiện ra mặt Liên Dao Dao.

Còn có rất nhiều hình ảnh, Liên Dao Dao chạng vạng tối đến, đêm khuya đi về, hoặc là đêm khuya tới, sáng sớm mới về.

Khóe miệng Tỉnh Dữu hạ thấp xuống, nghe âm thanh bíp bíp từ khóa mật mã cửa của Phạm An Mạt.

Cạch một tiếng, khóa cửa mở rồi, Tỉnh Dữu nhấc chân muốn đi vào, lại thấy Phạm An Mạt ở phía trước xoay người lại.

Phạm An Mạt hỏi cô: "Sinh nhật em là ngày nào?"

Lúc này hỏi cô vấn đề này, Tỉnh Dữu a lên, giọng lập tức thay đổi: "Sao, muốn đổi mật khẩu thành sinh nhật em?"

Phạm An Mạt nghiêng đầu, vẻ mặt khong nhìn ra rốt cuộc là nói đùa hay là cái gì khác: "Có thể không?"

Tỉnh Dữu bật cười: "Phạm An Mạt."

Cô phục rồi.

Tỉnh Dữu tiến lên một bước: "1115, đổi đi."

Phạm An Mạt thật sự ở trước mặt cô, đổi mật khẩu thành 1115, tích tích tích mấy tiếng, tốc độ rất nhanh, đổi xong cũng không nói gì, đi thẳng vào.

Tỉnh Dữu nuốt xuống những suy nghĩ ngu ngốc trong lòng, cũng mắt Phạm An Mạt 100 lần.

Hai người nhanh chóng đi vào cũng nhanh chóng đóng cửa.

Sau khi thay giày xong, TỈnh Dữu vẫn không nhịn được hỏi: "Chị đổi mật khẩu bao nhiêu lần rồi?"

Phạm An Mạt trả lời rất nhanh, như không suy nghĩ: "Lần đầu tiên đổi."

Tỉnh Dữu gật đầu hai cái, mặt không cảm giác trong lòng không tin: "Ok."

Phạm An Mạt đột nhiên cười lên, cô ấy đến gần Tỉnh Dữu một chút, nắm cằm Tỉnh Dữu, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, hôm nay giận lâu như thế?"

Tỉnh Dữu quay đầu, tay Phạm An Mạt rời cằm cô: "Không có mà."

Cô không muốn nói chuyện về cái này, dẫn đầu đi trước, cũng liếc mắt ghế salon phòng khách, bên trên trống không.

"Quần áo đâu?" Tỉnh Dữu hỏi.

Phạm An Mạt chỉ phòng ngủ của mình: "Ở trên giường phòng chị, em đi thay đi, chị ở ngoài chờ em."

Tỉnh Dữu a một tiếng, quay đầu vào phòng ngủ Phạm An Mạt.

Tỉnh Dữu có thói quen không bật đèn ở những nơi có thể nhìn thấy ánh sáng, lần trước cũng thế, lần này cũng vậy, trước khi cô vào cửa nói với bản thân, phòng ngủ Phạm An Mạt có gì đẹp mà nhìn, vì vậy sau khi vào cửa, đúng là làm mọi việc mà không nhìn, đổi quần áo rồi đi ra.

Quần áo nhỏ rất vừa người, phối hợp với đôi giày không quá cao, gương cũng không nhìn, Tỉnh Dữu cột tóc lên đi ra ngoài.

Phạm An Mạt ngồi trên ghế salon, Tỉnh Dữu vốn muốn gọi cô ấy, nhưng phát hiện ra cô ấy đang gọi điện thoại.

Tỉnh Dữu không quấy rầy, nhỏ giọng đi đến, dừng ở bên hông.

Phạm An Mạt rất nhanh đã phát hiện ra cô, cũng ngẩng đầu nhìn cô.

"Lần sau sẽ bàn, tôi có chút chuyện." Phạm An Mạt nói xong những lời này thì tắt máy.

Tỉnh Dữu trước giờ nhạy cảm, chỉ trong chốc lát, cô chú ý thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, là Liên Dao Dao.

Tỉnh Dữu liếm liếm răng hàm, tiếp đó lộ ra nụ cười giả dối.

Phạm An Mạt cũng bắt những thứ này vào mắt.

Cô ấy đứng lên, xoay người đối mặt với Tỉnh Dữu, hai người đều không tập trung.

Phạm An Mạt không nhìn ra tâm trạng gì, cô ấy không đặt ánh mắt lên váy ngắn nhỏ của Tỉnh Dữu, mà là cầm điện thoại không khóa lại, đối mặt với Tỉnh Dữu.

Khô khan hỏi: "Không khen em?"

Cái váy này thật đẹp đâu.

Phạm An Mạt lúc này mới liếc cô từ trên xuống dưới.

Rồi sau đó, Phạm An Mạt lạc đề hỏi cô: "Tỉnh Dữu, Tỉnh tiểu thư thích Liên Dao Dao đúng không?"

Động tác liếm răng hàm của Tỉnh Dữu lại xuất hiện.

Phạm An Mạt hiếm khi nhíu mày.

Tỉnh Dữu suy nghĩ mấy giây mới gật đầu, lại rất tự nhiên nói: "Đúng vậy, tiểu thư thích Liên Dao Dao, Điềm Viên ai cũng biết."

Cô nói xong lời này, rất cố gắng tiến lên một bước, nghiêng đầu, làm vẻ không liên quan đến mình ngây thơ hỏi Phạm An Mạt: "Làm sao thế?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...