[Bách Hợp] Gãi Đúng Chỗ Ngứa (Edit) Mễ Nháo Nháo

Chương 2



Phạm An Mạt.

Chủ tịch hội đồng quản trị Nghi Phong, năm năm trước tới thành phố A, trong vòng một năm lập ra tòa Nghi Phong. Làm việc chu toàn, trong lòng kín đáo, khách khí hào phóng, thành thạo xã giao, khôn khéo.

"Tài giỏi, chưa từng nghe thấy có vấn đề với ai, nhưng làm người khiêm tốn, rất ít lộ mặt, hơn nữa, " Trần Lệ nhìn Tỉnh Dữu một cái: "Không gần mỹ sắc."

"Không gần mỹ sắc?" Tỉnh Dữu lập lại.

Trần Lệ gật đầu: "Không gần mỹ sắc."

Tỉnh Dữu lập lại: "Không gần mỹ sắc?"

Trần Lệ cười lên, nhìn tư liệu được gửi riêng trên máy tính bảng: "Đúng vậy tiểu thư, vị trí này của cô ấy tự nhiên sẽ có người đưa cho cô ấy chút gì đó, ví dụ như đồ, ví dụ như, người."

Trần Lệ nhìn Tỉnh Dữu miễn cưỡng dựa vào ghế salon, tiếp tục: "Nhưng cho đến bây giờ cô ấy đều trực tiếp đuổi đi rồi."

Tỉnh Dữu nhẹ nhàng nâng mi, cầm anh đào ném vào miệng: "Còn nữa không?"

Trần Lệ lướt máy tính bảng một chút: "Chỗ này còn có những vài thứ khác, tiểu thư muốn nghe cái gì? Gia đình, trường học, con người, quan hệ, năm năm vừa qua của Nghi Phong, có cả tin đồn."

"Tin đồn, " Tỉnh Dữu vung tay một chút, cô chỉ cảm thấy hứng thú với cái này nhất: "Đọc cho em nghe chút."

Trần Lệ gật đầu, mở mục tin đồn kia ra, máy tính bảng liên tục chuyển qua rất nhanh, Trần Lệ đi xuống một chút, màn ảnh lại không chuyển động, phía trên chỉ hiện một trang giấy, hơn nữa còn le que mấy hàng.

Trần Lệ thuận thế muốn đọc. nhưng dư quang liếc đến cái gì đó, chữ đầu tiên đã kẹt lại.

Một âm kéo dài rất nhẹ, Tỉnh Dữu lập tức nghe ra.

"Làm sao thế?"

Tỉnh Dữu ngẩng đầu nhìn Trần Lệ, Trần Lệ cũng đang cúi đầu nhìn tỉnh Dữu, cô ấy đang định tiếp tục đọc xuống, Tỉnh Dữu không kịp chờ, trực tiếp cướp máy tính bảng trong tay cô ấy.

"Tháng ba năm nay, Liên Dao Dao thiên kim của Thế Hồng sau khi kết thúc buổi tiệc rượu nào đó, một mình gặp mặt Phạm An Mạt, theo người biết chuyện tiết lộ, đêm đó Liên Dao Dao cầm quà đi tỏ tình với Phạm An Mạt.

Không ai biết nội dung gặp mặt riêng, nhưng sau chuyện này, mắt thường có thể thấy Liên Dao Dao tâm trạng không tốt, quà cũng không tặng.

Tháng năm, Liên Dao Dao và Phạm An Mạt ăn cơm riêng, như có manh mối.

Tháng sáu đến nay, Liên Dao Dao thường xuyên ra vào nơi ở riêng của Phạm An Mạt, thậm chí là đêm không về ngủ.

Theo báo cáo, Liên Dao Dao và Phạm An Mạt lần đầu tiên gặp nhau là ở hội đấu giá nào đó vào tháng mười năm ngoái, Liên Dao Dao và Phạm An Mạt vừa gặp đã yêu, nhưng vì nghiệp học mà gác lại chút tình cảm này, tháng hai năm nay sau khi về nước, lập tức muốn tìm cơ hội gặp mặt với Phạm An Mạt, chỉ tiếc mấy năm gần đây Phạm An Mạt ít lộ mặt, tháng tư năm nay, Liên Dao Dao rốt cuộc cũng gặp được.

Đến giờ hai người chung sống thân mật, tình nhân trong tối."

"Tình nhân trong tối."

"Cắt."

Miệng Tỉnh Dữu không tự chủ nghiêng sang một bên, cô tùy tiện vung máy tính bảng lên, ném cho Trần Lệ.

"Thật hay giả vậy, cái nhà riêng này có đáng tin không vậy, sao em chưa từng nghe đến."

Trần Lệ ha ha hai tiếng không tiếp lời.

Tỉnh Dữu lại hừ một tiếng, dùng sức cầm anh đào, dùng sức ném vào miệng.

Thú vị làm sao, tháng ba năm nay Liên Dao Dao cầm quà tỏ tình với Phạm An Mạt, tháng tư năm nay cô đưa cho Liên Dao Dao một bó hoa to.

Tháng ba Phạm An Mạt không cần quà của Liên Dao Dao, tháng tư Liên Dao Dao ném hoa của cô đi rồi.

Như này xem như, Phạm An Mạt còn là tình địch của cô.

Giấu còn rất kỹ, cô không lấy được chút tin tức nào.

Tỉnh Dữu nuốt đồ trong miệng xuống, than một tiếng thật dài, nhắm hai mắt lại.

Rồi sau đó, hai giây lại mở ra.

Đột nhiên có hơi chua.

Liên Dao Dao thích cái họ Phạm kia làm gì.

"Tin đồn chỉ có mấy thứ này sao?" Tỉnh Dữu hỏi Trần Lệ.

Trần Lệ gật đầu: "Chỉ có mấy thứ này."

Tỉnh Dữu ừ một tiếng, cầm một quả anh đào chuẩn bị đưa vào miệng, nhưng đột nhiên ném vào trong khay, hey một tiếng đứng lên.

Vốn là bởi vì chuyện đoạt mối làm ăn này, Tỉnh Dữu không có cảm tình gì với Phạm An Mạt, lần này thì hay rồi, lại thêm một Liên Dao Dao.

Tỉnh Dữu lại ghét Phạm An Mạt hơn rồi.

Phạm An Mạt hẹn cô mười giờ tối tầng trên cùng nhà hàng Cự Hâm, bây giờ đã sáu giờ, cô phải chuẩn bị một chút.

"Tìm một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jean cho em, thêm đôi giày trắng, balo cũng mua cho em một cái." Tỉnh Dữu suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Chị tìm bừa một người phục vụ, đưa tư liệu cô ấy cho em xem một chút."

Cô nói xong những thứ này bước ra ngoài, Trần Lệ ở phía sau ừ ừ đáp lời.

"Tiểu thư, " Trần Lệ nhớ xong, quơ quơ máy tính bảng trong tay: "Phạm tổng, những tin tức khác em còn xem không?"

Tỉnh Dữu bước ra cửa phòng làm việc, trong miệng khinh thường: "Không xem nữa, không có hứng thú."

Rời khỏi phòng làm việc, Tỉnh Dữu đi đến phòng ăn tư nhân tầng ba công ty nhà mình, ăn tối một mình.

Năm ngoái từ khi trở về nước đến nay, Tỉnh Dữu đều bận rộn việc của công ty, không có kết vài người bạn nghiêm túc.

Lớp mười bị mẹ mang đi xuất ngoại trong đêm, cắt đứt mọi liên lạc trong nước, nay trở lại, vốn định từ phương diện quan hệ nhân sinh tìm lại chút cảm giác quen thuộc, đi hẹn những người bạn qua lại thân thiết trước kia, nhưng sau khi gặp mặt phát hiện ra, mọi người ngoài khách sáo thì cũng chỉ còn lại lúng túng.

Những năm nay cô độc lai độc vãng quen rồi, dứt khoát không tốn tâm tư bồi dưỡng hữu nghị nữa.

Về mặt gia đình, mặc dù cha biết cô về rồi, trước mặt người ngoài diễn hình ảnh cha từ nữ hiếu, nhưng thực tế không hề quan tâm cô, chỉ ném cho cô một công ty giải trí rách rưới không biết mua từ đâu, còn nói vô cùng dễ nghe, để con gái thừa kế gia nghiệp nhỏ của mình.

Tỉnh Dữu lúc đó bởi vì món nợ của mẹ không có đồng nào trên người, tuyệt đường đành trở về nước, cha giúp cô trả một khoản lớn, cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn diễn xuất, cũng trước một đám ông chú mặt dầu mỡ, ngọt ngào mỉm cười, nói cảm ơn cha.

Nếu nhận rồi, Tỉnh Dữu sẽ cống hiến hết mình cho nó, lao khổ có, thu hoạch có, so với mấy tháng sống lang bạt đầu đường xó chợ ở nước ngoài kia, những thứ này hôm nay, lại chẳng khiến cô có cảm giác gì.

Ăn miếng dăm bông cuối cùng trong khay, Tỉnh Dữu lau miệng một chút tắt nhạc, không suy nghĩ thêm những việc này nữa.

Hiệu suất Trần Lệ rất cao, thời gian một bữa cơm, cô ấy đã mang tất cả trang phục và đạo cụ chuẩn bị xong, Tỉnh Dữu cầm quần áo trở lại phòng làm việc, thay đồ trong phòng nghỉ xong, cũng buộc cao tóc mình lên.

Bên cạnh tủ quần áo phòng nghỉ có một cái gương lớn, giờ phút này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, đèn đường thành phố đã mở, trong nhà tối om, nhưng Tỉnh Dữu không bật đèn, chỉ mượn chút ánh sáng ngoài cửa sổ, nhìn mình trong gương.

Trẻ một chút, có sức sống một chút.

Cô giương môi cười nhạt, nhún vai một cái.

Tạm được rồi Tiểu Thúy.

Trần Lệ còn đang ở bên ngoài đợi, sau khi Tỉnh Dữu rời khỏi đây, trực tiếp gọi cô ấy đến.

Cô giang hai tay, xoay nửa vòng trước mặt Trần Lệ, hỏi: "Chị cảm thấy, em thiết lập cho tiểu Thúy người như thế nào thì phù hợp?"

Trần Lệ nhìn trên dưới Tỉnh Dữu một cái, suy nghĩ một chút: "Tiểu thư, hôm đó em là dáng vẻ gì?"

Tỉnh Dữu nghiêng đầu.

Tuần trước gặp mặt Phạm An Mạt, Tỉnh Dữu bởi vì chơi đùa, tận lực diễn dáng vẻ người phục vụ uốn éo các kiểu để làm cô ấy chán ghét.

Nhưng cô vốn cũng không phải người như thế.

Tỉ mỉ nghĩ lại, hình như lần đầu tiên cô đóng vai nhân vật dầu mỡ như vậy.

"Chị nói là, chị ta thích em như vậy?"

Trần Lệ gật đầu: "Nếu không tại sao Phạm tổng phải hẹn em lần nữa."

Tỉnh Dữu suy nghĩ một chút, đầu ốc đột nhiên hiện lên dáng vẻ cô mềm nhũn dựa vào người Phạm An Mạt...

Hình ảnh khó mà mở miệng được, cơ thể Tỉnh Dữu run lên, không tiếp tục suy nghĩ nữa, cô giống như hỏi Trần Lệ cũng giống như lầm bầm lầu bầu với cô ấy: "Tối nay em cũng phải như vậy?"

Trần Lệ cười một tiếng, cho ý kiến: "Phải xem tiểu thư có muốn khiến Phạm tổng thích hay không rồi."

Tỉnh Dữu sáng tỏ a một tiếng.

Tiếp tục khiến chị ta thích?

Quên đi.

Huống chi thân phận tiểu Thúy này của cô có thể lừa Phạm An Mạt được bao lâu? Trước kia không tiếp xúc thì không sao, sau này cũng phải gặp mặt.

Vui vẻ là được.

Trước khi gặp Phạm An Mạt, Tỉnh Dữu bận bịu chút chuyện khác của công ty, nhưng bởi vì quần áo tối nay, cô cảm giác cấp dưới của cô luôn dùng ánh mắt lơ đãng liếc cô.

Tỉnh Dữu bình thường ở công ty, tám phần đứng đắn, hai phần lạnh lùng, ít đùa giỡn với ai ngoài Trần Lệ, tình huống bình thường, không phải là chuyện làm ăn, Tỉnh Dữu không muốn nói chuyện nhiều với người khác.

Cô chỉ quan tâm sắp xếp công việc, nghe ý kiến và đề nghị, chỉ tham dự hạng mục của công ty, những nhân văn và quan tâm khác, cô lười làm, giao toàn bộ cho Trần Lệ.

Sau khi kết thúc một hội nghị ngắn, thời gian đến chín giờ rưỡi tối, Tỉnh Dữu liếc nhìn thời gian, trực tiếp lấy đồng hồ đeo tay xuống giao cho Trần Lệ.

"Buổi tối em chỉnh điện thoại chế độ rung, lúc mười một giờ chị gọi điện thoại cho em, đến lúc đó em sẽ tắt máy trước, sau đó chị gọi lại cho em, nếu như em nhận, chị lập tức nói là có việc, muốn em quay lại lập tức, nếu như em tắt máy lần nữa, chị cũng đừng gọi nữa."

Trần Lệ theo Tỉnh Dữu ra cửa, gật đầu: "Được."

"Phạm An Mạt hẹn em ở tầng trên cùng nhà hàng Cự Hâm, đoán chừng là muốn cho loại người phục vụ là em chưa thấy qua việc đời, đứng ở chỗ cao thưởng thức chút cảnh đêm thành phố A, " Tỉnh Dữu phát ra một tiếng cười khẽ: "Đi quanh nhà hàng một vòng khoảng hai tiếng, gọi xe ở dưới lầu sớm một chút rồi chờ em."

Trần Lệ gật đầu: "Được."

Nhưng cô đáp xong suy nghĩ một chút, chạy nahnh một bước sánh vai với Tỉnh Dữu, hiếu kỳ nói: "Tiểu thư, nếu như, chị nói là nếu như, Phạm An Mạt muốn, ờm, qua đêm với em thì sao?"

Tỉnh Dữu không suy nghĩ đã trả lời: "Cô ta đưa tiền chưa mà qua đêm?"

Trần Lệ: "A?"

Tỉnh Dữu bị câu trả lời theo bản năng của mình chọc cười, cô phất phất tay: "Yên tâm, tối nay em làm chính em, chị ta không có hứng thú với em, chỉ là ăn khuya thôi."

Hơn nữa, qua đêm cũng phải là cô đồng ý.

Dựa theo tính cách của người phục vụ bình thường, Tỉnh Dữu cố ý đến trước nơi đã hẹn hai mươi phút.

Trời mưa rất không đúng dịp, Tỉnh Dữu ở đây vừa lúc có thể tránh chút mưa, nhưng không may là. chỉ cần gió lên, mưa lập tức bay lên người cô.

Cô mới vừa đợi vài phút, áo đã ướt hơn nữa.

Trần Lệ mới vừa bị cô đuổi rồi, cô còn ngại phiền không mang dù.

Tỉnh Dữu liếc nhìn mưa càng ngày càng lớn, càng ngày càng cảm thấy mình giống kẻ ngu.

Tại sao cô không đi cửa Tây đợi người?

Tại sao Phạm An Mạt không đến?

Có thể đến trước giờ hẹn không?

Có thể làm người không!

Thế là rõ ràng cô đã cố gắng đến sớm, nhưng cô lại đổ mọi tội lỗi lên đầu Phạm An Mạt.

Mẹ, nếu không phải vì mấy cái dự án ngu ngốc đó.

Lạnh quá...

Rốt cuộc, người phụ nữ bị cô mắng mười mấy phút, đúng mười giờ, vô cùng đúng giờ xuất hiện ở cửa hông cao ốc.

Nhẹ nhàng dừng ở ngay bên cạnh cô, không văng nửa giọt nước.

Kiên nhẫn của Tỉnh Dữu bị mài mòn rồi lại sắc bén, sắc bén rồi lại mòn, cô đang muốn chạy đến, cửa xe đột nhiên mở ra.

Phạm An Mạt cầm cây dù, nhanh chóng mở ra, đi nhanh đến, cô nhìn Tỉnh Dữu một cái, lập tức nhíu mày.

"Tại sao không cầm dù?" Phạm An Mạt giọng không tốt lắm: "Ướt thành như vậy."

Hình như có người bám lấy tính tình của Tỉnh Dữu, vuốt xuôi lông cô, Tỉnh Dữu vốn đã ôn hòa nhã nhặn, bị hỏi như vậy, cả người đều không tốt.

Cô dậm ngân ngoài dự đoán, dáng vẻ vô cùng oan ức nhìn Phạm An Mạt.

"Sao giờ chị mới đến! Em không muốn ăn nữa."

Lời vừa dứt, cô mới phát giác giọng của bản thân ban nãy có bao nhiêu mềm mại, có bao nhiêu trầm thấp, có nhiều phần giống như nũng nịu.

Không khí xung quanh đọng lại mấy giây.

...

Tỉnh Dữu, mày có bệnh à?

Chương trước Chương tiếp
Loading...