[Bách Hợp] [Fanfic] Linh Tinh Lang Tang _ Tử Ngạn.
[SNH48] [Phụng Thiên Thừa Vân] Bar Somewhere (3) _ Tử Ngạn.
Cho xe vào gara, Tưởng Vân dễ dàng bế lấy Vương Hiểu Giai đang ngủ ngon trong lòng vào thang máy đi thẳng lên phòng.Đặt người kia lên chiếc giường King size mềm mại. Tưởng Vân đứng đó tỉ mỉ đánh giá ngũ quan của người trước mặt. Mày thanh mi tú, đôi môi nhỏ nhắn màu anh đào, khóe môi còn có chút giương lên tựa như cười. Mái tóc đỏ như lửa lại không mang cảm giác nổi loạn. Ngược lại càng tôn thêm nước da trắng vốn có của chủ nhân. Dáng người rất hợp ý cô, chân thật dài. Đường cong cơ thể cũng rất rõ ràng, chưa kể trang phục hôm nay càng giúp tô diễm thêm vẻ đẹp thiên phú.Từ lúc Vương Hiểu Giai bước vào quán bar, cô đã sớm nhìn thấy được em ấy. Vẻ đẹp nổi bật như vậy, ánh đèn LED cùng ánh sáng mập mờ trong bar cũng không thể che dấu được. Cô nhìn em từ trên cao, dáng vẻ dường như đang chờ đợi điều gì đó mặc dù em đang ngồi chơi với bạn đều được cô thu hết vào mắt.Tưởng Vân sẽ không làm thứ mà cô không chắc chắn, nhưng thương trường là nơi phải có gan mới có thể làm giàu. Đêm nay, cô thử đánh cược vào vận may của mình. Tưởng Vân tin rằng, có cô gái nào có thể từ chối gương mặt này của cô sao? Kết quả là Tưởng Vân đã đúng.Ánh mắt vừa ngạc nhiên lại có tia vui mừng khi va phải cô của em ấy đã nói lên tất cả. Nhưng con mồi lần này của cô có phần nhút nhát, em như vậy lại muốn bỏ trốn trong khi bản thân đã sớm say đến đứng không vững khỏi tay cô sao? Thật ngây thơ.Chậm rãi cởi ra y phục trên người nàng, chỉ để lại đồ lót. Tưởng Vân thích thú ngắm nhìn thân thể của Vương Hiểu Giai. Sau đó lại đi vào phòng tắm, tắm rửa. Lúc bước ra trên người chỉ khoác hờ chiếc áo sơ mi trắng oversize cài được vài nút, bên dưới mặc một chiếc quần đùi ngắn cùng màu.Đêm còn dài, cô không cần vội vàng mà có thể chậm rãi nhấm nháp mĩ vị hôm nay.Đưa tay chạm vào từng đường nét trên gương mặt của người còn đang ngủ say kia, thích thú nhìn lấy phản ứng nhíu mày khó chịu vì bị quấy phá. Tưởng Vân khẽ cúi đầu, hôn lên đôi môi nhỏ có phần hé mở của Vương Hiểu Giai. Chậm rãi mút mát hết môi trên rồi môi dưới khiến chúng trở nên ướt át, tiên diễm. Không dừng lại ở đó, Tưởng Vân cho lưỡi vào sâu hơn, cô muốn nhiều hơn mật ngọt từ người nằm dưới. Cậy mở khớp hàm, chiếc lưỡi ấm nóng đi vào, tìm và bắt lấy vật thể đồng dạng mà chơi đùa."Ưm..ư..m", Vương Hiểu Giai khẽ rên rỉ trong cổ họng. Ánh mắt vẫn nặng nề đóng chặt.Dịch vị vì nụ hôn sâu mà theo khóe môi chảy ra ngoài. Hình ảnh dâm mĩ ướt át nhưng không gây phản cảm, ngược lại còn có điểm ý vị.Vương Hiểu Giai cảm giác giấc ngủ hôm nay thật không yên ổn, lồng ngực dường như thiếu mất dưỡng khí trầm trọng. Ánh mắt nặng trĩu cố gắng hé mở, nhưng có lẽ tác dụng của cồn vẫn còn ảnh hưởng khiến tầm nhìn vẫn có chút mơ hồ. Khiến cô cảm thấy nghi hoặc có phải bản thân lại nằm mơ hay không?Chắc là mơ rồi, bằng không sao cô lại nhìn thấy gương mặt người phụ nữ đó. Chị ta còn đang hôn cô.Lại mơ một giấc mơ xuân sao? Chỉ là lần này cảm giác quá mức chân thật.Nhưng nếu là mơ cũng tốt, chỉ trong mơ cô mới dám phóng túng bản thân. Giải phóng khía cạnh mà cô luôn che giấu kia.Tưởng Vân rời ra nụ hôn, nhìn thấy người bên dưới ánh mắt mơ hồ nhìn cô. Tưởng Vân lòng không chột dạ, còn nhẹ cong khóe môi mỉm cười. Nhưng thứ tiếp theo nghe được lại khiến nụ cười của cô chợt ngưng đọng, con thú bên trong chính thức được thức tỉnh."Chủ nhân...chủ nhân...em nhớ người a~", Vương Hiểu Giai mềm mại thanh âm, bộ dạng còn giống như mèo con. À không, giống một Tiểu Sài ngoan ngoãn hướng chủ nhân làm nũng.Ánh mắt của Tưởng Vân chợt sáng lên, thần thái cũng thay đổi thành một con người khác."Nhưng em lại không ngoan, em để người khác chạm vào mình rồi. Có phải nên bị phạt không?", lời Tưởng Vân nói ra tựa như ác ma nơi địa ngục. Cảm giác không khác gì thần tiên ngạ quỷ, hoàn toàn bị hắc hóa."Cầu chủ nhân...ưm ~", lời nói chưa thành câu nơi yết hầu đã bị một bàn tay bóp lấy. Từng khớp ngón tay cứ thế gia tăng lực, siết chặt lấy cái cổ nhỏ của người nằm dưới.Tưởng Vân nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Vương Hiểu Giai trong lòng không khỏi thỏa mãn. Tốt lắm! Ánh mắt, gương mặt, biểu tình khó chịu này khiến cô rất hài lòng. Mắt thấy người nằm dưới sắp bị cô bóp chết mới từ từ mở ra khớp tay.Vương Hiểu Giai ánh mắt dường như sắp tối đen thì lại chợt trắng xóa. Giống như bị người khác đẩy xuống địa ngục lại trong khoảnh khắc được cứu sống. Trạng thái đối lập cực hạn kia giúp cô sinh ra một loại khoái cảm không tên. Là loại khoái cảm chỉ khi cơ thể bị ngược đãi mới có thể đạt được trọn vẹn. Cũng là mặt tối tăm nhất trong con người của cô, là thứ khiến cô phải che dấu."Ha...ha..h..a", Vương Hiểu Giai thở gấp, cố nuốt lấy từng ngụm không khí. Gương mặt đỏ ửng không biết là do việc thiếu dưỡng khí hay chính khoái cảm bên trong tạo thành."Làm sao đây? Tôi thật sự muốn giết chết em trên giường rồi", Tưởng Vân nói xong lời kia còn ngửa mặt cười lớn. Ánh mắt trở nên có chút điên cuồng."Cầu chủ nhân...chơi em đi, chơi theo cách mà chị muốn. Em là con đi*m của chị".Không còn là sự chậm rãi nhẹ nhàng, Tưởng Vân mạnh mẽ cắn nuốt lấy đôi môi vừa nói ra những từ ngữ dơ bẩn kia. Lòng không khỏi phấn khích cực điểm. Tay cũng nhanh chóng bắt lấy một bên ngực mà xoa nắn thông qua lớp áo lót bên ngoài, tay còn lại không báo trước đã một đường xuyên qua quần lót mỏng manh mà đi vào. Tuy có chút dạo đầu nhưng nơi đó vẫn chưa đủ ẩm ướt lại đột ngột bị xâm phạm, cảm giác đau rát cùng căng trướng khiến Vương Hiểu Giai hít lấy một ngụm khí lạnh. Tay bấu lấy ga giường, hai chân tự động mở rộng, cố gắng điều chỉnh để giảm bớt sự khó chịu bên dưới.Nhưng Tưởng Vân lại không dễ dàng buông tha, tay gia tăng thêm lực, đem ngón tay trở thành gươm giáo mà xé nát bên trong Vương Hiểu Giai không thương tiếc."Aaaa...chủ nhân..*hức*..em sai rồi...cầu chị...nhẹ lại...đau quá", Vương Hiểu Giai điên cuồng lắc đầu, khóe mắt không ngừng rơi lệ, cảm giác đau rát thật không thể nào hấp thụ nổi. Người kia quá mức thô bạo, giống như muốn đem mật huyệt của cô xé nát. Tuy nhiên khoái cảm kèm theo sau đó cũng không ít, mật dịch cũng tiết ra nhiều hơn.Tưởng Vân vẫn không chịu nhẹ tay cho đến khi mật dịch chảy ra bên ngoài hòa chung một tia huyết tinh mới hài lòng buông tha. Chuyển dời lực chú ý đến nơi bồng đào bị bản thân vắng vẻ, lật úp người của Vương Hiểu Giai lại, tháo ra áo lót, hai tay trườn xuống phía dưới bắt lấy hai khỏa đầy đặn, căng tròn mà nhào nặn. Đôi môi gặm cắn lấy một bên vai của người kia, để lại chi chít vết hồng lạc từ hõm cổ đến hết thắt lưng. Không chỗ nào không bị đánh dấu qua."Ưm...ân..đừng...mà", Vương Hiểu Giai giọng trở nên có chút khàn vì rên rỉ.Nơi mềm mại nữ tính vì thô bạo lực đạo vài chỗ bắt đầu xuất hiện vết bầm nhàn nhạt. Nhưng hơn hết vẫn là khoái cảm đang lan khắp cơ thể khó kiềm nén.Buông tha cho đôi ngọc thố của Vương Hiểu Giai, Tưởng Vân kéo lấy mông của người kia về phía mình, hơi nâng lên cao. Tay xoa lấy bờ mông căng mịn, banh ra rồi lại ép chặt lại vào nhau. Khiến hậu huyệt cùng hoa huyệt cũng theo đó mà giãn nở.Vương Hiểu Giai nuốt khan một ngụm nước bọt, bên dưới cô khao khát được người kia đi vào, xâm chiếm và chà đạp nó."Ưm...cầu chị...hãy chà đạp nó đi..a..".Tưởng Vân nhìn gương mặt đang bị mái tóc đỏ che khuất một phần, ánh mắt sớm ửng đỏ ướt lệ vì bị dày vò bởi nhục dục. Đôi môi lộ ra nụ cười quỷ dị.Cúi người há miệng ngậm lấy toàn bộ hoa huyệt, Tưởng Vân dùng lưỡi xâm nhập vào trong. Ra sức bú mút, răng còn có ý ma sát với mép thịt non mềm bên ngoài.Cơn hứng tình được thỏa mãn, Vương Hiểu Giai cũng thốt ra tiếng ngâm dài.Môi lưỡi thành thục cắn mút lấy hoa huyệt sưng múp, tay cũng không nhàn rỗi mà đưa lên siết lấy tóc của đối phương kéo mạnh.Sự thô bạo của Tưởng Vân chỉ càng khiến Vương Hiểu Giai đạt thêm nhiều khoái cảm hơn nữa. Vương Hiểu Giai mắt sắp chạm đến đỉnh phong thì Tưởng Vân bất ngờ rời ra, tay lật ngược cơ thể cô lại. Tiện tay xé bỏ chiếc quần lót sớm không còn ra hình thù gì của đối phương. Cũng xử lý chiếc quần ngắn trên người mình. Hoa huyệt đồng dạng ma sát, chải chuốt lấy nhau, eo nhỏ hỗ động."Ân...aaa...em/tôi tới rồi AAAAAAAA ~", cả hai cùng lúc lên đỉnh.Tưởng Vân có chút mệt mỏi ngã sang bên cạnh, trong khi Vương Hiểu Giai lần nữa ngất đi.Tưởng Vân sau khi bình phục thể lực, ôm lấy thân thể của Vương Hiểu Giai vào nhà tắm. Lần nữa tẩy sạch cơ thể, trong suốt quá trình tắm rửa người kia vẫn ngủ say. Tưởng Vân lòng thầm nghĩ tuyệt đối không để người này chạm vào rượu nữa. Bị cô ăn sạch như thế còn có thể ngủ say không tỉnh. Tính cảnh giác thật sự quá kém rồi.Tắm rửa xong liền bế Vương Hiểu Giai đặt lên giường, xử lý một ít vết thương do cuộc mây mưa vừa rồi để lại. Nhìn sơ căn phòng đã bị họ làm cho bừa bộn không ra hình dạng ban đầu. Tưởng Vân có chút tính khiết phích liền không ngủ nổi nữa. Chỉ có thể khoác hờ áo sơ mi cho cả hai rồi đổi phòng ngủ.---------------------------------------------------------------------Vương Hiểu Giai chầm chậm mở mắt, cảm giác đầu đau như búa bổ đã thế toàn thân còn đau nhứt đủ chỗ. Nhất là nơi bộ vị mẫn cảm kia, cảm giác đau rát khó nói thành lời. Đến khi đã hoàn toàn tỉnh táo, Vương Hiểu Giai mới chấn kinh nhận ra quần áo trên người từ bao giờ chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi cỡ lớn khoác hờ, đến cả nội y cũng không còn. Tay chân, cơ thể chi chít vết bầm cùng hồng lạt bắt mắt thế này.Sợ hãi nhìn sang bên cạnh còn thấy một người mái tóc đen ngắn lấp ló sau tấm chăn cũng đang khoác hờ một chiếc áo sơ mi đồng dạng với cô, người kia khẽ trở người.Thiên a! Là chị ta. Điên mất thôi, Vương Hiểu Giai không nhịn được mà hét lên."AAAAAAAAAAAAA~~~".Tiếng hét thất thanh kia khiến Tưởng Vân khó chịu thức giấc, ánh mắt còn chút ngái ngủ tay vò lấy mái tóc ngắn của bản thân từ từ ngồi dậy. Biểu tình hiện rõ sự khó chịu vì bị quấy rầy giấc ngủ. Đêm qua phóng túng quá độ như vậy cũng mới ngủ không bao lâu đã bị đánh thức. Lòng không khỏi sinh khí.Đến khi nhìn rõ chủ nhân tiếng hét là ai Tưởng Vân mới có chút dịu đi sự bực dọc bên trong. Nhưng Vương Hiểu Giai thì không như vậy. Sau khi hét xong, Vương Hiểu Giai ôm chăn che chắn đi cơ thể của mình, ánh mắt ngấn lệ cùng tức giận nhìn về phía hung thủ.Tưởng Vân nhìn thấy bộ dạng thú nhỏ bị thương của Vương Hiểu Giai liền nở nụ cười, gương mặt quanh năm phủ sương lạnh lúc này chẳng khác gì khung cảnh băng tan thấy nắng ấm."Chị...chị còn dám cười. Tôi...tôi báo cảnh sát!", Vương Hiểu Giai tuy có chút choáng vì nụ cười của ai kia nhưng vẫn nhanh lấy lại lý trí đòi báo cảnh sát.Tưởng Vân nghe được Vương Hiểu Giai đòi báo cảnh sát liền nhướng mày thích thú."Người đêm qua câu dẫn tôi lên giường là em. Hiện tại em lại đòi báo cảnh sát. Tôi cũng muốn biết cảnh sát sẽ xử lý thế nào đấy?", Tưởng Vân không nhanh không chậm nói ra lời nửa thật nửa giả.Vương Hiểu Giai chợt ngây người, là cô câu dẫn chị ta lên giường. Không đúng! Cô nhớ cô va phải người đó trước nhà vệ sinh, người đó còn cưỡng hôn cô kia mà."Chị đừng có ngậm máu phun người, rõ ràng là chị cưỡng hôn tôi trước cửa nhà vệ sinh. Từ khi nào thành tôi câu dẫn chị", Vương Hiểu Giai bất bình phản bác."Ồ! Cũng còn nhớ rõ nhỉ. Nhưng lúc tôi đưa em về nhà, chính em là người nói nhớ tôi. Còn cầu xin tôi..ưm", Tưởng Vân chưa nói hết câu đã bị Vương Hiểu Giai liều mạng nhào tới bịt miệng.Từng hình ảnh mơ hồ chắp vá hiện lên trong đầu Vương Hiểu Giai. "Không phải là mơ sao?", Vương Hiểu Giai khẽ thì thầm.Tưởng Vân bắt lấy bàn tay đang che trước miệng mình xuống."Mơ? Thì ra ngay trong mơ em cũng muốn cùng tôi làm chuyện này sao?", Tưởng Vân mỉm cười vô loại nói.Vương Hiểu Giai thời khắc này chỉ muốn đào lấy một cái hố rồi nhảy xuống cho xong. Tấm thân xử nữ này của cô lại để cho một người mới gặp được hai lần cướp mất. Mà người đó còn đang bày ra vẻ mặt vô loại trước cô.Tưởng Vân nhìn thấy biểu cảm như trời sập của Vương Hiểu Giai thì có chút không vui. Có bao nhiêu cô gái cầu được bò lên giường của cô còn không được, trong khi Vương Hiểu Giai lại bày ra dáng vẻ như tro tàn đó. Thành công chọc giận Tưởng Vân.Nhanh chóng đẩy ngã Vương Hiểu Giai, tay cũng nắm lấy tấm chăn vướng víu quăng đi. Cúi người mạnh bạo cướp lấy đôi môi của đối phương, nụ hôn sâu khiến Vương Hiểu Giai có chút chới với. Tay quơ loạn muốn đẩy người bên trên ra thì lại bị ai kia khóa chặt lại. Sau một hồi vùng vẫy chỉ có thể buông khí giới đầu hàng, mặc cho người phía trên làm càng.Vương Hiểu Giai không muốn thừa nhận cơ thể cô sinh ra phản ứng với nụ hôn của người kia. Bên dưới co thắt khó chịu còn trở nên có chút ẩm ướt khiến cô không khỏi đỏ mặt ngại ngùng.Tưởng Vân trông thấy Vương Hiểu Giai không còn ý phản kháng thì thả chậm tiết tấu nụ hôn, từ từ dẫn dắt lưỡi nhỏ của đối phương sang phía bên mình mà chơi đùa. Vì cả hai đều chỉ khoác hờ áo sơmi mỏng manh nên vì hoạt động phản kháng khi nảy khiến nó càng trở nên lộn xộn, phô bày từng nơi nữ vị trên cơ thể.Tay Tưởng Vân như tự có ý thức riêng mà đi xuống chỗ của hoa huyệt, ngón trỏ cùng vô danh khẽ mở mép thịt hai bên, mở đường cho ngón giữa thon dài xâm nhập."Ân ~", Vương Hiểu Giai rên khẽ khi cảm nhận được chiều dài ngón tay của người kia đang xâm nhập vào mật động của bản thân, kích thích cùng đau rát đan xen. Bên dưới cô hai chân khẽ khép lại, cơ thể có chút phản kháng đối phương. Nhưng sâu bên trong lại khao khát người kia tiến sâu vào.Tưởng Vân cũng không thô bạo như lúc tối, chỉ nhẹ nhàng chậm rãi đưa đẩy bên ngoài, không vào quá sâu. Nhưng âm vật sớm bị cô dày vò tối qua vẫn còn sưng nhẹ dù được thoa thuốc. Khiến con đường xâm nhập có chút khó khăn."Ngoan ~ em mở chân ra chút nào. Như vậy sẽ bớt đau hơn", giọng nói của Tưởng Vân mềm mỏng như mê dược. Khiến Thiên Thảo vô thức nghe theo. Mở ra đôi chân giúp cho ngón tay dễ dàng luân động.Hai người mới sáng sớm đã lại ôm nhau lăn lộn thêm một vòng trên giường. Đến khi Thiên Thảo lên đỉnh Tưởng Vân mới hài lòng buông ra.Lấy tay chống đỡ đầu, nghiêng người ngắm nhìn người con gái còn đang mệt mỏi lấy lại nhịp thở bên cạnh. Tưởng Vân cũng không biết được ánh mắt hiện tại của cô có bao nhiêu dịu dàng cùng âu yếm, khác xa dáng vẻ lãnh khốc trước kia khi ở bên những cô gái khác.Vương Hiểu Giai xoay đầu liền nhìn thấy ánh mắt thâm tình của đối phương liền trở nên ngại ngùng, e thẹn.Tưởng Vân vươn tay vuốt ve đỉnh đầu của Thiên Thảo."Từ bây giờ, em sẽ là lão bà của tôi!".Vương Hiểu Giai mắt mở to ngạc nhiên, đây gọi là gì a? Mới gặp mặt hai lần, ừm thì lên giường một đêm cùng sáng nay liền cầu hôn cô. Con người này có bình thường không thế? Làm gì có ai đốt cháy giai đoạn đến vậy?"Chị...chị nói gì vậy? Tôi còn chưa biết chị tên gì vậy mà đã cầu hôn rồi!", Vương Hiểu Giai bối rối nói."Tôi tên là Tưởng Vân, là chủ quán bar Somewhere đồng thời cũng là chủ của tập đoàn tài chính JY. Với lại, câu nói vừa nảy là dùng để thông báo, không phải để hỏi", Tưởng Vân liền một mạch nói.Thiên a! Đây là cái thể loại gì đây? Bá đạo tổng tài sao? Vương Hiểu Giai trong đầu hiện lên muôn vàn dấu "?"."Em không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ cần ở bên cạnh tôi là được", nói xong Tưởng Vân rời giường thay quần áo. Cấm lấy điện thoại gọi cho trợ lý riêng mua đồ cho Thiên Thảo mang tới.Hiệu suất làm việc của vị trợ lý này rất tốt, chỉ mới 30p đã đưa đồ đến.Vương Hiểu Giai tò mò nhìn mớ túi quần áo hiệu trước mắt mình. Bối rối không biết nên làm thế nào."Tuy hiện tại em khoác áo sơ mi của tôi rất đẹp, nhưng định lực của tôi trước bà xã của mình không tốt lắm. Không chừng sẽ lại đè em ra ăn sạch đấy. Nên vẫn ngoan ngoãn nhanh chóng thay đồ đi, bảo bối!".Vương Hiểu Giai nghe vậy thì sợ xanh mặt, thiên a. Nếu còn bị đè cô thật sự sẽ đi không nổi mất. Chỉ có thể ngoan ngoãn ôm lấy túi giấy chạy nhanh vào nhà tắm.Tưởng Vân ngồi bên ngoài nhìn theo dáng vẻ như thú nhỏ gặp thợ săn của Vương Hiểu Giai không khỏi mỉm cười. Bản thân cũng sang phòng bên cạnh vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới lầu đợi.Vương Hiểu Giai thay xong đồ bước ra đã không thấy người đâu. Cô tò mò đi xuống thì thấy Tưởng Vân đang ngồi đợi mình dưới phòng khách. Vừa tiến lại gần đã được người kia nắm lấy tay dẫn đến nhà ăn."Em chắc đói rồi. Chúng ta ăn sáng thôi".
.
.
.
.Chuyện từ đầu đến khi Tưởng Vân chở cô về nhà riêng của mình. Đến hiện tại cô đang ngồi ngây ngốc sau khi kể hết mọi chuyện cho Dương Băng Di nghe vẫn cảm thấy không chân thật."Thiên a! Vương Thiên Thảo, chị đánh em được không? Làm sao một chuyện như vậy có thể xảy ra chứ? Chị có chắc bản thân không bị ảo giác? Hay không phải gặp kẻ lừa đảo rồi không?", Dương Băng Di gương mặt biểu tình không thể tin nổi.Cũng đúng, ngay bản thân cô đích thân trải nghiệm còn cảm thấy không thật huống hồ là người khác nghe kể lại. Nhưng dấu hôn, cùng quần áo hiệu trên người cô, còn cả xúc cảm mềm mại từ môi của người kia đặt lên trán cô trước khi tạm biệt. Tất cả đều rất chân thật."Chị không biết nữa, nhưng người kia cảm giác rất chân thật".Vương Hiểu Giai tự nhủ vẫn là hay xem đây như một giấc mơ mà thôi. Vì lai lịch của người kia như thế sẽ thật lòng muốn lấy cô sao?Không thể nào.
_TBC__________________________________________________________
Đôi lời của tác giả: Tuy chưa có kết quả vụ Tây Hồ nhưng t thấy t thua cmn vụ đặt cược rồi. Với lại mấy quả 🍚 🐶 chất lượng quá nên thôi không ém hàng nữa. Cái chương hơn 3000 chữ đây!!! :')))