Bách Hợp, Bách Hợp, Ngươi Nở Vì Ai?
Tần Tấn Chi Hảo - Phong Tùy Nhứ Nhiêu
"Yêu, không phải theo đuổi trước mắt khoái hoạt ngắn ngủi, mà là sự kiên trì của cả hai, cho dù một ngày, tình cảm đã phai nhạt, không còn cảm giác mãnh liệt như ban đầu, càng giống như thân tình cùng hữu tình hỗn hợp, cũng hi vọng không cần phải lãng quên ý nguyện lúc ban đầu muốn sống cùng nhau tới thiên trường địa cửu với sự kiên trì kia."
Tần Tấn, hay còn gọi là A Tấn, là một người con gái thành thật, tốt bụng, có đôi khi hơi ngốc chút xíu, nhưng lại rất thương yêu người nhà và người yêu của nàng. Nàng vốn là con gái của Tần vương gia, nhưng do bị thất lạc trong một trân chiến, nên được Tần Mặc – một quân lính thất trận nhận nuôi, nuôi dưỡng nàng thành người. Khi nàng sáu tuổi, cha nàng thành thân với Lâm Sương – mẹ của Ân Huệ và là một tú nữ có tài nhưng bạc mệnh. Sáu tuổi, gặp được Ân Huệ làm thay đổi cả cuộc đời nàng.Ân Huệ, do mẹ nàng là "kim ốc tàng kiều" mà nàng bị đám người xấu đánh đập, hành hạ nên chân nàng bị tàn phế từ lúc bốn tuổi. Vì thế mà nàng luôn cho rằng bản thân rất vô dụng, không muốn là gánh nặng cho mẫu thân mà nàng trở nên lạnh lùng và luôn kìm nén cảm xúc trong lòng. Bốn tuổi, lần đầu tiên gặp A Tấn, câu đầu tiên nàng nói là, "Xú tiểu tử!"Truyện đan xen giữa hiện tại và quá khứ, kể về sự bấp bênh của A Tấn và Ân Huệ khi cùng nhau bỏ trốn tới Giang Nam, bắt đầu một đoạn cuộc sống mới, tạo dựng một gia đình của hai nữ nhân. A Tấn là nữ giả nam trang, làm việc trong một kho hàng của Thịnh Gia, sớm đi tối về. Dù có mệt tới đâu, chỉ cần nghe tiếng người kia, "Đã trở về!", là điều hạnh phúc nhất của A Tấn.Ân Huệ: "Đã trở về!"A Tấn: "Ân, ta về rồi!"Ba năm, cũng vẫn là câu nói đó, nhưng lại mang một tư vị riêng trong lòng cả hai. Ngoài ra, Ân Huệ cũng cố gắng giúp đỡ về mặt chi tiêu như nhận làm may vá khăn và quần áo thông qua đại nương. Vốn chân Ân Huệ là tàn, nhưng nhờ gặp được thần y Lạc Trọng nên cũng đã đi được như người thường, tuy không thể chạy nhảy hay hoạt động mạnh được.Thuở nhỏ, A Tấn rất thương yêu muội muội của mình, nàng sủng Ân Huệ hơn cả bản thân mình. Dần dần, mưa dầm thấm đất, cả hai có tình cảm cấm kỵ với nhau. Tới khi cả hai qua tuổi kết hôn, vì lo sợ mà cả hai đã trao cho nhau cái quý giá nhất của mình (thật ra nhờ công em Huệ 'gài bẫy' đầu gỗ A Tấn kia nha :)). Giấy không bọc được lửa, trong một lần ân ái mà bị Lâm Sương bắt gặp, tức giận cộng với thất vọng, bà muốn chia rẽ đôi uyên ương, nhưng vì cả hai không còn là xữ nữ sẽ không ai muốn nên Lâm Sương và Tần Mặc cũng đành buông tha, chỉ yêu cầu A Tấn phải nữ giả nam trang suốt đời và rời đi vùng thôn quê, tới một nơi không ai biết mối quan hệ của các nàng mà bắt đầu lại từ đầu.Cuộc sống ở Giang Nam thực không dễ dàng chút nào, tuy tác giả rất nhân từ là không miêu tả cảnh tượng Ân Huệ ở nhà một mình, tịch mịch không ai trò chuyện, chỉ có chú chó tiểu hắc làm bạn qua ngày, nhưng ta vẫn cảm thấy đau lòng không thôi. Thế nhưng nàng cũng không hề than vãn một câu, còn ra sức thêu thùa làm công ở nhà và nấu ăn cho người nàng yêu. 'Kỳ thực chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta, đâu cũng là nhà.'Cho tới một ngày, trong ngày tuyết rơi, hai nàng nhặt được một đứa bé gái trước cửa nhà và đặt tên là Tuyết Nhi. Đứa bé giống như món quà mà ông trời ban tặng cho đôi tình nhân nghèo này, đoạn tác giả miêu tả hai bạn chăm sóc Tuyết Nhi rất dễ thương, từ tắm rửa cho tới ăn uống. Có một lần Tuyết Nhi gọi A Tấn là nương, mà hông chịu gọi Ân Huệ, làm nàng dỗi, còn mắng Tuyết Nhi là tiểu vô lương tâm. A Tấn đành phải dỗ ngọt mỹ nhân nha~Xuân qua, đông tới, có rất nhiều chuyện xảy ra với A Tấn và Ân Huệ, từ việc mém bị bại lộ thân phận nữ trang cho tới việc bị uy hiếp đành phải nhờ Thịnh Nặc – chủ tử của A Tấn ra mặt giúp đỡ. Hai người đành phải từ bỏ tổ ấm ba năm ở Vĩnh Châu mà tới Sóc Châu sinh sống. Nhờ nỗ lực của A Tấn, cả hai dần dần có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Sang trung thu, còn mời cả nhà cha, nương, và đệ đệ Tần Khang tới sinh sống chung với nhau. Người ở Sóc Châu hiền lành, và không nhiều chuyện như ở Vĩnh Châu, nên Ân Huệ cũng buông lỏng đề phòng, tập cho mình tiếp xúc với người ngoài nhiều hơn. Đôi khi lại học hỏi, làm một chén nước giúp A Tấn giải khát sau những ngày làm việc cực nhọc. Điều này làm A Tấn rất vui. Chính văn kết thúc với cảnh A Tấn cõng Ân Huệ đi ngắm hoa đăng, Ân Huệ thì thầm rằng, "Thực hạnh phúc!"Trong truyện còn có hai cặp khác là Thịnh Dục-Đường Lâm, Thịnh Nặc (nữ phẫn nam)-Dục Ngọc Lưu Ly. Nhưng mình xin lướt qua :D.Chính văn là kết thúc viên mãn, nhưng phiên ngoại thì lại khác. Tới sinh nhật sáu mươi của Ân Huệ, nàng bị té xỉu bất ngờ, bệnh cũ tái phát, hai chân không thể đi, thêm là đầu bị đập mạnh vì ngã nên thần trí không ổn định. A Tấn ở bên cạnh nói, "Đừng sợ, đã có ta!". Sang năm thứ hai, mắt Ân Huệ trở nên bị mù, tuy vậy, A Tấn vẫn nắm tay nàng, và nói,"Đừng sợ, đã có ta!". Sang năm thứ ba, Ân Huệ ra đi bình thản trong lúc ngủ. Chấm dứt những năm đau khổ vì bệnh tật, hưởng thọ sáu mươi ba tuổi. Suốt ba năm nằm dưỡng bệnh, A Tấn luôn bồi ở bên cạnh nàng, trò chuyện, an ủi, và đôi khi là lắng nghe nàng. Dù khi thê tử đã mất, hàng ngày A Tấn vẫn ra ngồi trước mộ Ân Huệ mà trò chuyện, bất kể nắng hay mưa. Cuối cùng, ba năm sau khi Ân Huệ chết, A Tấn nhắm mắt ra đi, tay vẫn còn ôm bia mộ thê tử của nàng.Truyện là chủng điền văn, cho nên không ngự tỷ nữ vương, không ngược cẩu huyết cũng không có những lúc ghen tuông vớ vẩn. Trong truyện cũng không có những đoạn hội thoại hứa hẹn, chỉ có hành động và sự ân cần quan tâm lẫn nhau. Ai nói người nghèo thì không thể mưu cầu hạnh phúc? Ai dám khẳng định giữa hai người con gái thì không thể có một gia đình thành thật hay một tình yêu vĩnh cửu? Câu trả lời là nằm ở trong lòng chúng ta. Chỉ cần luôn quý trọng người trước mắt, nỗ lực bảo vệ những thứ nên thuộc về chúng ta, và kiên trì tin tưởng vào bản thân. Mọi thứ đều có thể.