(AP - BLH) Ăn Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên [H]

9. Người Đau Lòng Nhất



Dẫu sao cũng là vợ sắp cưới của Ánh Quỳnh, Lan Hương buộc lòng túc trực ở tang lễ, mọi người ra vào nườm nượp, chỉ riêng gia nhân thôi đã đông nghẹt.

- Chị về nghỉ ngơi đi. - Ái Phương bước đến chỗ cô ngồi gần quan tài, nhỏ nhẹ lên tiếng. Đứa em chồng này nó luôn hiền thục như thế, khó trách Lan Hương khi dễ, đúng thực vô dụng uỷ mị, không những cô mà tất cả mọi người điều khi dễ, chỉ mỗi Ánh Quỳnh cưng chiều, giờ chị ta cũng chết rồi.

- Ờ! Tôi ở đây được. - Lan Hương lạnh lùng đáp, thật ra cô vì lễ nghĩa, không có chút tư tình nào, kì thực mọi người đến viếng đều thương cô nhất. Bộ dáng Lan Hương ủ rũ, thật ra là vì bệnh. Ai nấy tiếc thương, còn tận tâm an ủi động viên cô.

Lan Hương mím môi giấu nụ cười tự giễu, cô và Ánh Quỳnh... Cũng may cô không yêu chị, đáng thương thật, con người chị tuy nhu nhược nhưng hiền hậu, xinh đẹp.

Ngày tang lễ thứ hai, thắc mắc của Lan Hương lại lần nữa được giải đáp dần, cô nhìn thấy một bóng dáng lấp ló trước vườn hoa, đôi mắt ưu thương nhìn vào. Không phải chỉ riêng cô mà thêm vài người nữa nhìn thấy, trong đó có Ái Phương. Một loáng suy nghĩ, Ái Phương đến bên cạnh Phan lão phu nhân đang ngồi thấm nước mắt, nói nhỏ gì đó với vài người khác.

Từ xa, cô thấy đám đông khẩn trương, đích thân Phan Phu nhân đi ra, gặp đúng cô gái đó, bà nói chuyện, cô ta khóc, bà khóc, rồi Phan phu nhân và vài người dẫn cô gái đó vào.

- Lê Ngọc Minh Hằng...

Lan Hương mấp mái môi, cô cố lục lọi trí nhớ xem, cái tên có lần Ánh Quỳnh đã nói với cô, Lan Hương quả thật có trí nhớ siêu phàm, dù lúc đó không để tâm lắm nhưng cô vẫn nhớ rõ cả họ và tên đệm.

Cô thấy bên kia, cả nhà họ Phan nói gì đó rôm rả, cô mệt mỏi vì vốn đã bệnh lại căng não hai ngày nay, ngồi im không nói, không dao động, chẳng buồn thắc mắc họ nói gì, nhàn nhạt quan sát.

Phan lão phu nhân và Phan phu nhân tự nhiên khóc ngất, ôm cô gái gục lên gục xuống, xoa xoa bụng cô ánh tia vui mừng. Lan Hương cười nhạt, cô thông minh như thế dĩ nhiên đoán ra, hẳn là họ hết sức bất ngờ khi Ánh Quỳnh vừa mất, cứ ngỡ mất hẳn đứa con, ai ngờ chị ấy còn để lại một chút gì vương vấn trên cõi đời này. Cô nhếch môi khô khốc, mừng cho họ!

Có lẽ sau một hồi "nhận thân" cảm động, mọi thứ lắng xuống, Lan Hương thấy cô gái đẹp ấy hốc hác, gương mặt ướt đẫm, sờ nhẹ lên cỗ quan tài nằm im lìm... Cô chẳng nói gì, chẳng hoảng loạn, chẳng la hét thê lương như những người khác vẫn làm, chỉ êm đềm đưa đôi mắt bi thương u uất bám chặt lấy cỗ quan lạnh lẽo. Sóng ở đáy sông.

Có những nỗi buồn, có những nỗi đau, thương tâm đến một mức độ không thể bày tỏ bên ngoài. Sắc mặt cô không một giọt máu, hẳn là thật khó chấp nhận chuyện này. Không biết, cái hôm cô đuổi Ánh Quỳnh ra khỏi nhà, có ngờ được là lần cuối gặp chị ấy không? Lan Hương chạnh lòng thương cảm.

Lan Hương lặng lẽ nhìn người con gái kia, người con gái đáng lẽ là tình địch của mình trên danh nghĩa, người đáng lẽ là thê thiếp của chồng cô nếu lễ cưới diễn ra. Nhưng chẳng hiểu sao, Lan Hương có một nét đồng cảm với cô ta, chẳng một tia ghen hờn. Sống mũi cay cay

Sự mệt mỏi kéo đến, Lan Hương dựa lưng vào ghế nhắm hờ mắt, ai ngờ có thể chợp mắt một lúc. Đến khi cô mở mắt ra, hình ảnh truyền đến con ngươi đen thẫm, vẫn là cái người cô nhìn thấy cuối cùng trước khi ngủ quên.

Lan Hương lặng lẽ nhìn, Minh Hằng ngồi bệt xuống đất cạnh bên cỗ quan tài, cô bó gối gục đầu xuống hai cánh tay, mái tóc dài kéo lệch hết sang một bên vai, co rút người lại, cái dáng điệu thảm sầu đến nỗi ai đi qua cũng phải chạnh lòng xót xa... Lan Hương khe khẽ thở dài, trông cô ấy giống như một pho tượng được trạm trổ từ những nỗi đau thương, ai đó đã đem đặt cạnh cỗ quan tài của người cô ấy yêu, từ đời thuở nào xa lắm!

Trong một phút, lòng Lan Hương tan chảy, đó mới thực sự là người đau khổ nhất, vậy mà hai hôm nay ai cũng đến an ủi mình, có phải rằng quá thừa thải không? Cô ấy mới là người đáng thương, một con thuyền nhỏ đang chồng chềnh giữa biển, giờ lại bị sóng gió của số phận bất thình lình đánh quỵ. Biết cô ấy có đứng lên nổi hay không?

Lan Hương muốn đến bên cạnh cô ấy để an ủi một câu nào đó, nhưng dẫu muốn cũng chẳng đời nào làm được, điều đó đối với cô thật khó khăn. Lan Hương không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng khiến mình chùn lòng ấy, đứng đi lanh quanh một vòng, cô dường như đã ngồi cả ngày một chỗ.

- Chị dâu, hay là về trước đi. - Một tiếng nói vang lên, lại là Phan Lê Ái Phương, đến giờ vẫn gọi cô là chị dâu? Không phải chị dâu thật sự của chị ta đang ngồi đằng kia sao?

Do dự một lát, cô gật đầu.

- Vậy thôi tôi về trước. - Đưa mắt nhìn qua chỗ Minh Hằng, Lan Hương bỗng không kiềm lòng được lên tiếng. - Chị gởi lời khuyên cô ấy giùm tôi.

Nói rồi không cần chờ thêm một biểu cảm gì từ Ái Phương, một mạch đi thẳng. Có lẽ qua đám tang Ánh Quỳnh, cả hai cũng chẳng còn một quan hệ nào đáng nói. Vã lại giờ này tất cả bối rối, không ai cần chú ý đến ai.

***

Nằm trong phòng ngủ, cô chợt nghĩ đến ả mặt nạ vàng, cô bỗng thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với ả. Ngoài ả ra, dường như cô không thể nói với ai khác.

Ả nói bận, rồi không biết bao giờ sẽ đến. Cô lắc mạnh đầu khi nhận ra mình có vài ý nghĩ mong chờ. Mong chờ người cưỡng bức mình? Điên thật!

...

Buổi sáng ngày thứ ba, Lan Hương cũng lại đến Phan Gia. Hôm nay, cái người được quan tâm, động viên, an ủi không còn là cô mà là người khác. Cảm giác có chút buồn cười, không ngờ mình "ra rìa" sớm như vậy, nhưng giữa không khí này mà cười, chắc cô bị quở trách đến chết.

Cứ tưởng ở nơi này, không khí sẽ diễn ra trang nghiêm, ai ngờ, trưa ngày thứ ba đã bùng nổ một chuyện không mong muốn.

Lan Hương nghe tiếng cãi cọ, có chút tò nò liền bước đến đám đông xem thử.

- Mẹ, Phan Gia không thể một ngày không có người quản lý. - Người chú thứ tư của Ánh Quỳnh và Ái Phương, Phan Đình Bảo  bỗng đến gặp Phan lão phu nhân.

- Gia đình đang có chuyện buồn, con còn muốn kiếm chuyện? - Phan Lão phu nhân xoáy ánh mắt lên Phan Đình Bảo.

Phan Anh Hào là cháu trai lớn nhất của dòng họ, con trai người bác cả cũng lên tiếng.

- Bà nội, chú Đình Bảo nói đúng, nên có người kế nhiệm chức chủ tịch.

- Cũng không đến lượt cháu.

Nghe nói năm trước khi ông Phan, ba Ánh Quỳnh vừa mới mất cũng nổ ra một cuộc cãi vả lớn. Lần này Ánh Quỳnh chỉ vừa nằm xuống...

- Theo nguyên tắc nên bầu lại chủ tịch mới.

- Anh Hào, Ánh Quỳnh có hậu duệ, dĩ nhiên không cần. - Phan phu nhân lúc này mới lên tiếng, đến cạnh bên đỡ tay Phan lão phu nhân. Cả hai nhìn sang chỗ Minh Hằng đang gục đầu.

- Gì???

Sau một loáng ngỡ ngàng, anh chàng cao to đảo mắt, chau mày cười phẩy.

- Biết có phải con của Ánh Quỳnh không? Ánh Quỳnh là con gái, huống hồ khi không có một cô gái tới nhận liệu có tin được? Biết đâu cô ta ăn nằm với thằng ất ơ nào đó rồi tự nhận là giọt máu của chúng ta.

Cô gái luôn nhất nhất ngồi yên, nhưng khi nghe câu nói của anh la liền đứng lên, ánh mắt sửng sốt dần chuyển sang căm phẫn.

- Đời tôi chỉ có mình Ánh Quỳnh. - Cô nén giọng nghẹn ngào ném về hắn ta một sự ảm đạm.

Tên con trai thay đổi sắc mặt, cau mày nhìn quanh, bỗng nhìn thấy Lan Hương liền nhếch môi cười mỉa.

- Kia mới là vợ sắp cưới của Ánh Quỳnh được mọi người công nhận, cô ta đấy, có con chưa?

Lan Hương tự nhiên khó chịu vô cùng, cô chẳng làm gì tự nhiên dính dáng vào chuyện đó. Có điều, cô muốn thay mặt cô gái kia nói đôi lời.

- Vậy đợi đứa bé ra đời rồi xét nghiệm ADN. -Khoé môi cô cong nhẹ, nói một câu ôn hoà nhưng là cách giải quyết tốt nhất.

- Được. - Minh Hằng khảng khái đáp một chữ rất tự tin chắc chắn.

Phan Anh Hào xám mặt, cứ tưởng cô vợ chưa cưới của Ánh Quỳnh vì ghen tương mà đứng về phe mình, ai ngờ... Lan Hương đã nói vậy thì còn gì để nói. Liếc nhìn Minh Hằng tà ác, nhếch môi cười cợt, không biết hắn đang nghĩ gì?

Đó dường như đúng ý nhiều người ở đây, ai nấy đều gật đầu đồng ý..

- Được, tôi chờ, nhưng từ đây đến khi đứa bé ra đời hẳn còn lâu, Phan Gia thì không thể một ngày không có chủ.

Ở đây còn dùng dằng chưa đâu vào đâu, chợt một người khác bước vào, con trai trưởng của chú Út, Phan Gia Triết (Dòng dõi méo gì lắm thế hong biết -_-)

- Em thì lại nghĩ Hai Ánh Quỳnh chưa chết! - Tên mặc bộ vest đen lịch lãm rẽ dòng người bước vào. Xem bộ đám ma của Ánh Quỳnh không yên, bao nhiêu người xâu xé nhau, đong vui náo nhiệt. - Trước khi Hai chết rất ít người có mặt, vậy làm sao chứng minh đây?

- Tụi mày... Tụi mày định tạo phản hết sao? - Phan Lão Phu nhân hét lên một câu, nện cây gậy cẩm thạch xuống nền nhà răn đe, rồi ôm tim thở dốc.

Mấy cô con gái của bà xúm xích lại dìu mẹ đến chiếc ghế trải da tuần lộc bên phải, người xoa người vuốt.

Gần như không thể kiềm chế nổi, đứa ngoan hiền ai cũng nghĩ vô dụng như Ái Phương đúng lên.

- Các người muốn gì đây? Thế này chưa đủ sao? - Tiếng rằn làm những tiếng động khác im bặt.

Ánh mắt nung lửa của Ái Phương lướt qua những gương mặt na ná nhau, thật khó tin tất cả đều có quan hệ huyết thống.

- Con ranh, chưa đến lượt mày lên tiếng. - Phan Gia Triết chống lưng cho con trai phía sau, lập tức lên tiếng, vốn chẳng ai xem Ái Phương có giá trị, từ tuổi tác, vai vế cho đến năng lực.

- Ai nói chị tôi chưa chết? Bước ra... - Ái Phương không màn những lời xì xầm, lời nói kiên định, dứt khoát, hệt đang thách thức cả thế giới.

Không phải họ quá ngờ vực việc Ánh Quỳnh chết, chỉ bực tức trước thái độ của Ái Phương lúc này.

- Nếu vậy thì sao? - Dẫu thế nào, Cha con Phan Gia Triết cũng muốn kiểm chứng.

- Được! - Ái Phương giận rung người, Lan Hương cũng vô cùng bất ngờ với sự vùng lên của "em chồng hụt", nhìn phút bất cần này của Ái Phương làm cô chợt nhớ một người... Không, không phải!

- Mở nắp quan nghiệm thi. - Mấy chữ phun ra từ môi Ái Phương khiến tất cả những người có mặt rùng mình ớn lạnh.

Nắp quan đã đóng ba ngày nay giờ mở ra nghiệm thi?. Không ai nghĩ Ái Phương dám thốt ra những lời này, phải chăng đó là sự bùng nổ của những kiềm nén quá lớn lao.

Mấy tên mạnh miệng bất giác lùi vài bước.

- Ái Phương.

- Phan Lê Ái Phương...

Phan Phu nhân và Phan lão phu nhân thất kinh hồn vía, lấp bấp gọi.

Nhưng hàn khí của Ái Phương bây giờ khó lòng đàm phán, xem cả thế giới đang ở dưới chân chực đạp đổ.

Lạ là, Lan Hương bỗng thấy mình xao động, không rời mắt nổi khỏi con người đó, đôi mày cương trực và gương mặt băng lãnh nam tính cuốn hút cô kinh khủng. Ôi, cô bắt đầu có sở thích biến thái sao?

Một lúc, không ai lên tiếng, ánh mắt Ái Phương dịu lại, nhìn sang bà và mẹ, như thể lời khẩn khoản cầu xin, cầu xin họ đồng ý quyết định của mình để chấm dứt chuyện này. Hai người tránh ánh mắt của Ái Phương như sự miễn cưỡng đồng ý.

- Người đâu, mở nắp. - Lệnh từ miệng Ái Phương phun ra, mấy tên đạo tì e ngại nhìn nhau, không còn cách nào khác, đành làm một chuyện từ cổ chí kim không ai dám.

- Ai qua nghiệm thi? Anh... Chú... Bác... Hay là mày? - Ái Phương lia ngón tay qua từng người, ai bị điểm mặt đều thất sắc hết hồn, sợ sệt rồi đến run rẫy.

Bên kia, từng con ốc vít trong quan tài đều đều mở ra.

Mấy tiếng nuốt khan khô khốc, rất nhiều người bỏ ra ngoài tránh mặt vì không dám thấy cảnh này.

Lan Hương nửa muốn rời đi, nửa muốn ở lại xem thật... Cô phân vân, cuối cùng chân chôn tại chỗ.

Chỉ duy một người, ai cũng nghĩ rằng yếu đuối nhất, nhưng lại là người bình tĩnh nhất, cứng rắn nhất, không hề có một động thái sợ sệt, thậm chí, chăm chăm nhìn vào cỗ quan, chờ đợi... Lê Ngọc Minh Hằng.

Trong đáy mắt bi thương sâu thẳm, Lan Hương chợt hiểu ra tại sao cô ấy bình tĩnh đến thế!

- Cậu... Đến đây... - Ái Phương nắm vai Gia Triết kéo tới làm cậu hết hồn giật bắn. - Không phải khẳng định Hai Ánh Quỳnh chưa chết sao? Qua nghiệm thi đi. - Lời nói của Ái Phương như mệnh lệnh bất khả kháng, cậu ta nhìn xung quang không thấy ai dung túng cho mình, liền run rẩy nhấc từng bước nặng nề đến cổ quan, mồ hôi lạnh liên tục rịn ra, đưa tay vuốt vội.

Càng lúc mùi tử khí càng nồng nặc theo những con vít cuối cùng rơi ra, Phan phu nhân và Phan lão phu nhân khóc rưng rức thê lương, mấy cô cũng khóc thảm thiết, quay mặt đi chẳng ai dám nhìn.

Lan Hương vô thức lùi vài bước, không phải cô quá sợ, mà nghe nói Ánh Quỳnh chết thương tâm, hơn nữa đã ba bốn ngày...

Không có một tiếng thở mạnh, thời khắc chiếc nắp rớt ra không một tiếng động đậy, có thể nghe rõ từng cơn gió rạnh rít ngang.

Ái Phương dí đầu cậu em vào thật gần, từ từ lấy chiếc khăn xô ra khỏi mặt cái xác, ánh mắt không nóng không lạnh, đôi môi u ám như một sứ giả của địa ngục.

- Áaaaaaa... - Một tiếng thét kinh hoàng vang lên, cậu em khuỵ xuống, cổ áo rớt khỏi tay Ái Phương. Một vũng nước ngay dưới đũng quần cậu ta.

Minh Hằng ngất xỉu tại chỗ, theo bản năng, Lan Hương đứng rất gần nên tiện tay đỡ cô ấy, sau đó một vài gia nhân chạy đến, bế Minh Hằng vào nhà theo sự khẩn trương của Phan phu nhân, bà bây giờ cưng cô ấy hơn vàng ngọc, hay đúng hơn cưng đứa cháu trong bụng.

Lúc nãy Lan Hương không dám nhìn vào nhưng tay chân bời rời, nếu nhìn vào chắc số phận cái quần của cô giống cậu em họ đó rồi!

Không còn ai dám thắc mắc, nắp quan tài đóng lại đã lâu, cậu em Gia Triết kia còn chưa đứng lên nổi.

- Ái Phương à, con đừng quá đau buồn. - Một người cô thứ bảy là Phan Minh Nhã lên tiếng trấn an Ái Phương, đặt nhẹ tay lên vai, chắc bà ta thấy đứa cháu vốn hiền lành "lên cơn" nên xoa dịu nó, bằng những lời lẽ ngọt ngào.

- Cô Minh Nhã, con biết ai giết chết chị con, số nó sẽ còn thảm hơn. - Ái Phương ngoan ngoãn lại, điềm đạm tựa thường khi, như mấy phút trước không hề đáng sợ, nhẹ trả lời người cô bằng giọng vô vàn chân thành.

Bà ta chợt tái mặt, như bắt gặp cái gì đó trong ánh mắt của Ái Phương...

- Không... Không phải tài xế conterner bị bắt rồi sao? - Giọng bà run hẳn.

- Nó vừa tự tử trong tù sáng nay rồi. - Phan Anh Hào lên giọng, nói nhanh như chữa cháy, hắn vốn ngạo mạn, tính khí đa đoan nhưng giây phút vừa rồi, dường như cũng hoảng loạn.

Cô Minh Nhã nhìn hắn ẩn ý.

- Tự tử trong tù? - Ái Phương bỗng cười. - Vậy là hắn rất khôn.

Ái Phương tỏ ra hiền từ, nhưng lời nói khiến người ta thoáng ớn lạnh. Bước chân rời cỗ quan tiến đến chỗ Phan lão phu nhân.

- Nội, con đưa nội vào trong nghỉ.

Ái Phương vô dụng có lẽ đã trở lại sau vài phút "bất bình thường". Không cần canh giữ bên quan tài nữa sao? Có lẽ cái cần giữ cũng đã giữ xong.

Lan Hương quay đầu đi ra ngoài.

Chương trước Chương tiếp
Loading...