Ăn hại sống lại - Trần Thế Chi Thương

Chương 84



Ngưng cười, Tô Thần Dật mặt không thay đổi nhìn về phía Tô Việt Trạch,"Em có làm chuyện xấu sao? Em cùng lắm chỉ nói sự thật thôi, chẳng lẽ anh thật sự thích nữ nhân ngực lớn?"

"Không, anh thích em." Tô Việt Trạch chân thành nói.

"Đi chết đi" Tô Thần Dật đá một cước vào bắp chân Tô Việt Trạch đứng dậy đi về phía ghế sô pha,"Tiểu gia không muốn nói chuyện với loại người như ngươi, vừa thấy nữ nhân là hai mắt nhìn chăm chú vào người ta."

"Cái gì gọi là hai mắt nhìn chăm chú hử?"

Tô Việt Trạch vây khốn Tô Thần Dật ở trong cánh tay, hai mắt híp lại,"Là ai du côn cắc ké gọi điện thoại không để cho anh đi đón? Hiện tại lại tới hưng sư vấn tội."

"Em hưng sư vấn tội?" Tô Thần Dật mở to mắt," Tô Việt Trạch anh có dám nói người đàn bà kia không có đánh chủ ý gì với anh không? Đừng quên hiện tại anh chỉ là thử việc, tiểu gia nếu là mất hứng, tùy thời có thể đá anh."

"Ha hả. . . . . ."

Tô Việt Trạch chôn đầu ở bả vai Tô Thần Dật cúi đầu cười ra tiếng, tựa hồ là tâm tình rất tốt, cuối cùng tiếng cười càng lúc càng lớn. Đẩy Tô Việt Trạch ra, Tô Thần Dật vẻ mặt tức giận nói:

"Tiếu than bùn! Anh có tin hay không tiểu gia hiện tại đem anh đá!"

"Ngu ngốc. "

Tô Việt Trạch than nhẹ một tiếng cúi đầu hôn Tô Thần Dật. Xúc cảm ôn nhuận trên môi làm cho Tô Thần Dật có chút sợ run, chờ hắn ý thức được là cái tình huống gì, Tô Việt Trạch đã sớm tiến thẳng vào cùng hắn đầu lưỡi dây dưa .

"Ngô. . . . . . Khốn kiếp!"

Tô Thần Dật có chút kháng cự đẩy Tô Việt Trạch ra, song Tô Việt Trạch không có ý muốn dừng lại ngược lại càng làm cho nụ hôn sâu hơn khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Dây dưa một hồi, Tô Thần Dật cũng dần dần mềm nhũn, hắn cảm giác không khí trong lồng ngực sắp tiêu hao hầu như không còn, Tô Việt Trạch lúc này mới buông ra.

Ở trên môi Tô Thần Dật mổ một ngụm, Tô Việt Trạch cười nhạt nói: "Tiểu Dật, anh hiện tại thật cao hứng, em có thể ghen đã nói lên trong đáy lòng em đang chứa anh."

Thở hổn hển, Tô Thần Dật liếc Tô Việt Trạch một cái, "Đừng tưởng bở, tiểu gia tương đối ích kỷ, không thích cùng người hưởng tài nguyên, nhất là người của tiểu gia. Cho nên Tô Việt Trạch, quản tốt mình một chút, nếu để cho tiểu gia biết anh đã có em mà còn dám cùng những người khác cấu kết, chúng ta lập tức chia tay!"

Chà chà cái trán Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch ôn nhu nói:

"Lời nói của Đại nhân, tiểu nhân xin khắc trong tâm khảm."

Nghe vậy Tô Thần Dật lúc này mới hài lòng gật đầu, cầm laptop đặt ở một bên, Tô Thần Dật hướng Tô Việt Trạch khoát khoát tay, "Bận rộn thì đi đi, tiểu gia một người tự chơi."

"Lập tức xong." Tô Việt Trạch sủng nịch vuốt vuốt đầu Tô Thần Dật lúc này mới trở lại bàn công tác cầm tờ văn kiện xem xét. Giương mắt liếc nhìn Tô Việt Trạch làm việc chăm chỉ, Tô Thần Dật suy nghĩ không khỏi có chút bay xa.

Vô luận từ xuất thân hay gia thế, Tô Việt Trạch cũng là người mà những con em nhà giàu kia muốn gả vào, mà Tô Việt Trạch cũng hoàn toàn có thể ở nơi này lựa chọn nữ nhân mà hắn thấy hợp khẩu vị, song Tô Việt Trạch lại cứ muốn tuyển hắn. Hắn chưa từng có nghĩ tới mình sẽ có ngày cùng một người đàn ông ở chung một chỗ, hơn nữa người nam nhân này lại có thân phận ca ca cùng cha khác mẹ với mình.

Không thể không nói duyên phận vật này quá mức kỳ diệu, nếu như ban đầu hắn không có đi trộm ví tiền Tô Việt Trạch, có lẽ hôm nay lại là bộ dáng khác. Bất quá hắn nếu thừa nhận tình cảm của mình, cũng chưa từng nghĩ tới muốn trốn tránh cái gì, về phần những thứ tự cho mình rất cao oanh oanh yến yến kia, tâm tình của hắn tốt một chút có thể theo các nàng vui đùa, nếu là tâm tình không tốt. . . . . .

Tô Thần Dật dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, thật không tốt, tiểu gia tương đối hẹp hòi.

Rũ mắt xuống, Tô Thần Dật mở ra laptop bắt đầu ở phía trên học hỏi kinh nghiệm, làm sao để hôn không quá lao lực!

Đợi đến khi Tô Việt Trạch đem văn kiện trên tay xử lý xong , nhìn qua Tô Thần Dật đỏ bừng cả khuôn mặt ôm laptop, ánh mắt hơi hưng phấn nhìn chằm chằm màn hình Computer, ngón tay thon dài không ngừng lướt con trỏ. Đem văn kiện trên bàn cất xong, Tô Việt Trạch có chút nghi ngờ đứng lên, "Tiểu Dật, em đang xem cái gì?"

"A!" Đang nhìn xem chăm chú Tô Thần Dật chợt đóng laptop lại nhìn về phía Tô Việt Trạch, "Cái gì, cái gì?"

Động tác giấu đầu hở đuôi làm cho Tô Việt Trạch càng nghi hoặc hơn, đến gần Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch chỉ chỉ laptop trên đùi Tô Thần Dật, "Mới vừa rồi đang xem cái gì mà mê mẩn như vậy?"

"Cái kia. . . . . ."

Suýt nữa bị bắt thóp Tô Thần Dật khẩn trương ôm chặt laptop, ánh mắt xoay chuyển không ngừng, "Ừ. . . . . . Chính là thấy. . . . . . Cái gì kia. . . . . . kỹ thuật mà thôi, ừ, chính là kỹ thuật."

"Kỹ thuật?"

Rõ ràng không tin, Tô Việt Trạch ghé sát vào Tô Thần Dật thấp giọng hỏi, "Cái dạng gì kỹ thuật?"

Chẳng lẽ tiểu gia phải nói cho ngươi biết đó là như thế nào hái cúc kỹ thuật sao? Dưới đáy lòng liếc mắt, Tô Thần Dật cười khan hai tiếng, "Cái gì kia, ca, anh xong rồi?"

"Đúng vậy a " Tô Thần Dật ngồi xuống bên cạnh, Tô Việt Trạch nghiêng đầu nhìn về phía hắn, "Vừa hết bận đã nhìn thấy em nhìn laptop đến nhập thần, cho nên hiếu kỳ sang đây nhìn xem."

"Ha hả, cái kia, nếu xong chúng ta về nhà sao, vừa lúc em có chút đói bụng."

Nhìn Tô Thần Dật cưỡng chế tắt điện thoại nhét laptop vào trong tủ, Tô Việt Trạch gật đầu đứng dậy dẫn Tô Thần Dật đi ra ngoài.

"Tiểu Dật, ngày mai vừa lúc nghỉ ngơi, anh dẫn em đi chơi được không?"

"Đi đâu?"

"Thành phố H."

Sang ngày thứ hai, đã ăn xong cơm trưa, Tô Việt Trạch liền dẫn Tô Thần Dật ngồi lên máy bay đi trước thành phố H. Thành phố H là thánh địa du lịch nổi tiếng, vô luận là hưu nhàn hay là nghỉ ngơi, cũng là lựa chọn tốt nhất. Ban ngày có thể đến bờ biển bơi lội lướt sóng, đến buổi tối, vừa ăn hải sản vừa thưởng thức cảnh biển lại càng có một phong vị khác.

Mang theo Tô Thần Dật ở nhà trọ gần bờ biển nghỉ ngơi một lát, Tô Việt Trạch lúc này mới dẫn hắn đi trước bờ biển lướt sóng.

Do là Chủ nhật, cho nên người đi ra ngoài du ngoạn khá nhiều. Nhìn mỹ nhân mặc Bikini các màu, Tô Thần Dật không khỏi huýt sáo vang dội, trực tiếp khiến các mỹ nhân da mặt hơi mỏng mỹ nhân đỏ bừng.

Tô Việt Trạch bắt đầu nghĩ trong lòng có phải hay không không nên mang Tô Thần Dật tới bờ biển, Tô Việt Trạch ngắt gương mặt Tô Thần Dật, có chút bất mãn nói: "Không cho phép nhìn loạn!"

Tô Thần Dật không sao cả nhún nhún vai, "Không phải là em muốn nhìn loạn, nhìn tình hình này ánh mắt em đặt ở đâu cũng đều có thể nhìn thấy, được không?"

Đem đầu Tô Thần Dật úp vào ngực mình, Tô Việt Trạch cắn răng nói:

"Em có thể lựa chọn nhìn anh!"

"Được rồi được rồi."

Tô Thần Dật có chút bất đắc dĩ nói, "Thân ái huynh trưởng đại nhân, có thể trước tiên đem em buông ra sao? Nhiều người nhìn như vậy đâu."

"Vậy thì như thế nào?" Tô Việt Trạch nâng cằm Tô Thần Dật lên khẽ hôn một ngụm, "Anh chính là muốn cho bọn họ xem."

Nghe chung quanh có thanh âm hút không khí, Tô Thần Dật đá bắp chân Tô Việt Trạch một cước xoay người tức giận hướng bờ biển đi tới.

Khốn kiếp! Ném chết ngươi! Chờ đó xem tiểu gia buổi tối làm sao thu thập ngươi! Song Tô Việt Trạch cũng là không có đem ánh mắt bốn phía để vào trong mắt, mà là nhấc chân đuổi theo Tô Thần Dật, "Làm sao? Sinh khí ? Nếu không anh để em hôn lại?"

Hôn than bùn! Tô Thần Dật tức giận trừng mắt nhìn Tô Việt Trạch một cái, sau đó hạ thấp thân nắm một tay bùn đất nện ở bộ ngực Tô Việt Trạch rồi chạy đi ra xa, "Anh nằm mơ đi!"

"Tốt du côn cắc ké, " Tô Việt Trạch vỗ vỗ cát mịn trước ngực cười đuổi theo Tô Thần Dật, "Dám đối với huynh trưởng bất kính, xem anh như thế nào thu thập em!"

Quay đầu lại hướng Tô Việt Trạch làm mặt quỷ, Tô Thần Dật cười lớn la, "Tới a, tiểu gia cũng không phải là ngồi không, xem ai thu thập ai."

Trên bờ cát vàng óng ánh, hai nam nhân lớn lên xuất chúng hướng nhau đuổi theo giống như hài tử,  tiếng cười sung sướng tiếng cười quanh quẩn khắp trời, ngay cả người chung quanh cũng giống như lây nhiễm, trên mặt đều tràn đầy tươi cười vui vẻ.

Mãi cho đến khi mặt trời hạ xuống biển, Tô Việt Trạch lúc này mới cùng Tô Thần Dật tay nắm tay hướng phòng ăn gần bờ biển đi tới. Bởi vì vừa lúc đến giờ cơm, lúc này phòng ăn đã sớm tràn ngập người. Có lẽ là nguyên nhân vận khí tốt, hai người mới vừa vào phòng ăn Tô Thần Dật liền nhìn thấy có một bàn khách nhân tính tiền. Đợi đến khi bàn khách nhân kia tính tiền rời đi, Tô Thần Dật liền lôi kéo Tô Việt Trạch trực tiếp đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, mà người bán hàng cũng tận trách lập tức tiến lên thu thập bàn ăn.

Lúc này trời chiều đã rơi xuống một nửa, ánh quang vàng óng ở trên mặt biển lộ ra vẻ phá lệ mê người. Tô Thần Dật híp mắt nhìn ánh chiều tà, "Ca, thật là đẹp mắt."

"Lần trước đã nghĩ dẫn em tới, đáng tiếc bị Thiệu Kiệt làm rối loạn hành trình, bất quá như vậy cũng tốt, lần này sẽ không có người quấy rầy chúng ta."

Nhớ tới kế hoạch mà mình nghĩ tới cả đêm, Tô Thần Dật cười gật đầu, "Như vậy rất tốt."

Nhìn Tô Thần Dật khuôn mặt tươi cười, Tô Việt Trạch đáy lòng vô hạn thỏa mãn, không cái gì sánh bằng thấy người mình thích nở nụ cười cao hứng. Hai người câu được câu không trò chuyện, không bao lâu, chút hải sản liền lên bàn.

Nghe trong không khí nhàn nhạt mùi rượu, Tô Thần Dật hướng Tô Việt Trạch sát vào chút ít, "Ca, tới chút rượu như thế nào? Ăn hải sản thì phải uống rượu nho trắng mới đã nghiền."

Vốn là theo bản năng muốn cự tuyệt Tô Việt Trạch đột nhiên nhớ tới lần trước Tô Thần Dật say rượu suýt nữa làm cho mình thành công, cho nên Tô Việt Trạch ngoắc ngoắc khóe miệng, "Tốt."

Thấy Tô Việt trạch đáp ứng, Tô Thần Dật lập tức cười híp mắt gọi tới người bán hàng điểm bình rượu nho trắng, rót hai chén, nhìn trong cốc cổ cao có những giọt trog suốt, Tô Thần Dật tâm tình thật tốt, kế hoạch hái cúc muốn hoàn thành rất xinh đẹp a!

Giờ phút này Tô Việt Trạch tâm tình cũng là dị thường vui vẻ, nếu như lần này Tô Thần Dật lần nữa uống rượu say, cho dù là uống ngất, hắn còn sợ mình không có cơ hội sao? Tuy nói hắn đã đáp ứng Tô Thần Dật, bất quá hai người đều uống rượu say dưới tình huống phát sinh chút chuyện cũng khó tránh thoát không phải sao?

Cho nên tâm tư khác nhau mục đích giống nhau hai người bắt đầu ngươi tới ta đi, hướng lẫn nhau khuyên nhủ lên rượu, cho đến khi hai người uống xong hai chai rượu nho trắng, chút hải sản trên bàn nhưng lại không vơi đi bao nhiêu.

Nhìn Tô Việt Trạch tại trên mặt bàn có chút buồn ngủ , Tô Thần Dật không khỏi híp mắt cười cười, mặc dù mình hiện nay trạng huống cũng không quá tốt, bất quá so với Tô Việt Trạch đã uống ngất mà nói tốt hơn rất nhiều. Gọi người thu tiền, Tô Thần Dật liền vịn Tô Việt Trạch cước bộ không yên hướng nhà trọ đi tới.

Tỏ vẻ chương sau, mọi người hiểu , nga hahah. . . . . .

Chương trước Chương tiếp
Loading...