All x Bạch Dương [ Đoản ]

[Bảo Bình x Bạch Dương] Khi tình yêu đến muộn



Bầu trời mưa như trút, lạnh lẽo và nặng nề. Bạch Dương đứng trước cửa nhà Bảo Bình, tay run rẩy gõ cửa thêm một lần nữa. Giọng em khàn đi vì gào thét trong mưa:
“Chị ra đây đi… Em xin chị.”

Bảo Bình đứng bên trong, tựa người lên khung cửa sổ, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài. Cô đã quen với những hành động của Bạch Dương: quỳ gối, van xin, bất chấp tất cả để ở bên cô. Nhưng với Bảo Bình, tất cả chỉ là trò chơi.

Cánh cửa mở ra, nhưng thay vì lời an ủi, một bàn tay khác nắm lấy tay Bảo Bình. Một chàng trai lạ bước ra, cười nhẹ với cô. Cả hai tình tứ hôn nhau ngay trước mắt Bạch Dương. “Em về đi, Bạch Dương. Đừng phiền tôi nữa.” Bảo Bình buông một câu tàn nhẫn rồi quay lưng đóng sập cửa.

Bạch Dương ngã quỵ xuống, từng giọt mưa rơi hòa vào nước mắt. “Tại sao chị lại tàn nhẫn như vậy với em? Em yêu chị mà…” Nhưng cuối cùng, em cũng nhận ra: sự cố gắng này là vô nghĩa.

Một tuần sau

“Bảo Bình, cậu còn nhớ Bạch Dương không?”. Một người bạn hỏi khi Bảo Bình đang ngồi ở ghế đá trường. Cô lơ đãng đáp:
“Nhớ? Sao lại hỏi vậy?”
“Cậu ấy nghỉ học rồi, hình như chuyển đi nơi khác…”

Bảo Bình khựng lại, nhưng không để lộ cảm xúc. Cô chỉ ậm ừ rồi quay mặt đi. Tuy nhiên, khi đêm xuống, những hình ảnh về Bạch Dương cứ chợt ùa về.

Những lần em ấy tự tay làm bánh, những lời hỏi thăm chân thành, và cả ánh mắt đau đớn khi cô ném tất cả những gì Bạch Dương cố gắng vào sọt rác. Bảo Bình nhận ra mình không nhớ Bạch Dương vì yêu, mà vì sự thiếu vắng một người luôn hết lòng vì cô.

Nhưng đã quá muộn. Bạch Dương đã đi xa, và Bảo Bình không còn cách nào tìm lại cô nữa.

---
Chuyển biến, hơn hai tháng sau.

Bảo Bình vừa dắt xe trong nhà xe của lớp học vừa dạy thêm, lòng đầy mệt mỏi. Cả ngày dài vừa làm vừa học khiến cơ thể cô gần như kiệt quệ. Đáng lẽ giờ này cô đã về đến nhà, nhưng xe máy lại bị trục trặc. Điện thoại thì liên tục báo pin yếu, chỉ còn lại một vạch đỏ mong.

Cô cảm thấy mệt mỏi không tả nổi, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, không khí lạnh lẽo bao quanh. Dạy học xong, cô lại phải lái xe về nhà trong bóng tối, cảm giác mệt nhọc, căng thẳng đã ngấm vào cơ thể. Xe máy cứ rít lên một cách yếu ớt, như không còn sức để tiếp tục nữa.

“Đã bảo là phải kiểm tra xe rồi mà...” Cô tự mắng mình, cố gắng giữ tay lái vững vàng dù đôi mắt cô dường như đang buồn ngủ.

Đi qua con đường vắng vẻ, bất chợt, chiếc đèn pha xe chiếu vào một bóng dáng quen thuộc. Cảm giác bối rối lập tức ùa về. Cô thậm chí không tin vào mắt mình, cố gắng rướn người nhìn rõ hơn.

“Là Bạch Dương...?”

Bảo Bình không thể tin vào điều đó. Bạch Dương hai tay tự ôm lấy cơ thể như một bóng ma lạc lõng dưới ánh đèn đường, chiếc áo khoác vẫn không thấy đâu, gương mặt lạnh lẽo và có chút bơ phờ. Đôi mắt em ấy vẫn nhìn về phía trước, như chẳng có gì có thể thay đổi được quyết định đã được đưa ra.

Bảo Bình dừng xe lại, thở hổn hển. Cô không biết phải làm sao, liệu nên chạy lại gần, hay chỉ lặng im nhìn em ấy? Nhưng khi xe tắt máy, âm thanh của chiếc xe vẫn vang vọng trong không gian tĩnh lặng, khiến Bạch Dương quay lại.

“Em...” Bảo Bình mở lời, nhưng lời chưa kịp thốt ra, Bạch Dương đã quay đi. Em không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tiếp, mặc kệ cơn gió lạnh và mưa nhẹ vẫn vương lại.

Bảo Bình nhìn theo, tay siết chặt tay lái, lòng như thắt lại. Cô biết rõ, em ấy đang đi đâu, sao lại cứ mãi là mình đứng nhìn. Nhưng điều làm cô khó thở chính là sự im lặng của Bạch Dương. Mới hôm nào, em ấy vẫn nắm lấy tay cô, vẫn dõi theo cô với ánh mắt đầy yêu thương.

Bảo Bình cảm thấy cơn mệt mỏi dâng lên từng cơn, nhưng bên trong cô lại là một khoảng trống lớn, vắng lặng. Cô chợt nhớ lại những lần Bạch Dương chờ đợi mình dưới mưa, những lời nói dối, những lần bỏ mặc em ấy mà chẳng hề ngoái lại.

“Bạch Dương...” Cô thầm gọi tên, nhưng em ấy đã quá xa rồi.

Bảo Bình không biết mình sẽ đi đâu từ đây, nhưng có một điều cô chắc chắn: Bạch Dương đã không còn muốn ở lại bên cô nữa.

Bảo Bình biết không thể cứ ngồi nhìn như thế mãi được, lái xe đến gần, cắt ngang con đường Bạch Dương đang bước.

Cảm giác lo lắng, bối rối lẫn lộn trong lòng Bảo Bình. Cô đã quyết định sẽ làm một điều gì đó, không thể chỉ đứng nhìn em ấy như vậy. Khi Bạch Dương thấy cô, ánh mắt như lóe lên một tia chột dạ, em ấy bắt đầu quay người, muốn trốn đi. Nhưng Bảo Bình đã kịp lao đến, vội vã, dừng xe rồi bước xuống.

“Dừng lại!”. Cô quát lớn, giọng cô không có chút gì dịu dàng, nhưng bên trong lại là một sự cuồng nộ không thể kiềm chế.

Bạch Dương giật mình, dừng lại ngay giữa đường. Ánh đèn vàng mờ mịt của con phố chiếu lên dáng người gầy gò của em, làm Bảo Bình cảm thấy tim mình như thắt lại. Em ấy từng là một cô gái đầy sức sống, nhưng giờ đây, cô lại thấy một người con gái yếu đuối, gầy gò đến mức khiến cô cảm thấy xót xa.

“Em... gầy quá.” Bảo Bình lên tiếng, cố kìm nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Bạch Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ quay mặt đi, như muốn tránh khỏi ánh mắt của cô. Nhưng Bảo Bình không thể chịu đựng thêm nữa.

Cô bước lại gần, đẩy Bạch Dương vào tường một cách mạnh mẽ, khiến em ấy không thể tránh được. Bạch Dương ngước mắt lên, đôi mắt ấy vẫn còn ẩn chứa nhiều nỗi đau chưa nói ra, nhưng không thể thoát khỏi cái nhìn sắc bén của Bảo Bình.

“Em...sao lại trốn tránh tôi? Em có còn yêu tôi không?”. Bảo Bình hỏi, giọng cô như một cơn bão.

Bạch Dương không trả lời, chỉ lắc đầu nhẹ. Bảo Bình càng thêm tức giận. Cô không thể chịu nổi sự im lặng của em nữa.

Bảo Bình mạnh mẽ siết lấy cằm Bạch Dương, kéo em ấy lại gần, và không đợi sự phản kháng, cô áp môi mình lên môi Bạch Dương, dùng nụ hôn để thách thức sự im lặng và đau khổ của em.

Bạch Dương cố gắng vùng vẫy, nhưng Bảo Bình không hề buông ra. Mỗi lần Bạch Dương cố tránh đi, Bảo Bình lại kéo lại, ép em ấy vào tường chặt hơn. Những cảm xúc dồn nén bao lâu nay của cô đã dồn lại thành một nụ hôn mạnh mẽ, một sự chiếm đoạt không khoan nhượng.

Cuối cùng, khi cả hai đều thở hổn hển, Bảo Bình buông ra, nhìn thẳng vào mắt Bạch Dương.

“Đừng đi nữa.” cô nói, giọng cô không còn lạnh lùng như lúc trước. “Tôi đã đáp lại tình cảm của em rồi, đừng đi nữa... đừng làm tôi mất em.”

Bạch Dương đứng im lặng, mắt vẫn đẫm nước mắt, nhưng không nói lời nào. Cô cứ đứng đó, cảm nhận được tình cảm mà Bảo Bình vừa thổ lộ, nhưng lòng vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho tất cả những gì đã xảy ra.

Bảo Bình không thể kìm chế nữa, cô kéo Bạch Dương lại gần mình hơn, ánh mắt kiên quyết không để em ấy tránh đi đâu được.

“Em vẫn còn yêu tôi không?” Cô hỏi lại, giọng đã không còn sắc lạnh mà trở nên đầy cương quyết, như muốn ép Bạch Dương phải trả lời.

Bạch Dương chỉ im lặng, nhưng sự mệt mỏi và sự kiệt sức từ bao lâu nay đã khiến em không còn đủ sức để đối diện với tất cả. Đôi mắt em khép hờ, thở dài một hơi rồi đáp qua loa: “Có lẽ vậy… chắc có hoặc không, nhưng tôi không biết nữa.”

Câu trả lời đó khiến Bảo Bình không thể chịu đựng nổi. Cô cảm thấy như mình vừa bị chối bỏ, và cô không thể để điều đó tiếp tục nữa.

“Không thể trả lời một cách nghiêm túc à?”. Bảo Bình ôm chặt em hơn, ánh mắt đầy sự không hài lòng. “Em nghĩ tôi sẽ dễ dàng chấp nhận một câu trả lời lơ đãng như vậy sao?”

Trước khi Bạch Dương kịp phản ứng, Bảo Bình nhanh chóng đưa tay lên, đánh mạnh vào mông em, khiến Bạch Dương giật mình.

“Trả lời nghiêm túc!” Bảo Bình yêu cầu, giọng cô đầy cứng rắn và kiên quyết.

Bạch Dương hơi bối rối, nhưng không thể không thừa nhận rằng Bảo Bình đã đánh dấu chủ quyền rõ ràng. Cảm giác thân mật nhưng lại đầy áp lực này khiến Bạch Dương không thể không cảm nhận được sự quan tâm mãnh liệt từ cô, dù cảm giác đó có phần đắng cay.

Bạch Dương không thể nói thêm gì nữa ngoài một tiếng thở dài, chỉ có thể lặng im mà tiếp tục đối diện với cô.

Bảo Bình bực bội, giữ chặt Bạch Dương trong vòng tay, ánh mắt không chút do dự, môi mím lại đầy kiên quyết. “Cứ im lặng mãi, đừng trách sao tôi lại làm gì em ngay tại đây." cô nói, giọng trầm, đầy sắc lạnh.

Bạch Dương hoảng loạn, đôi mắt mở to trong sự sợ hãi, em không thể nào chấp nhận được sự đe dọa ấy. Tim em đập mạnh, tay nắm chặt, mắt rưng rưng, nhưng đôi môi vẫn cố giữ im lặng. Chưa kịp phản ứng, Bảo Bình đã nhanh chóng bế bổng em lên, ôm chặt vào lòng như một đứa trẻ, vòng tay kiên cường như muốn giữ em lại không rời.

“Bảo bối ngoan, đừng khóc.” Bảo Bình thì thầm vào tai Bạch Dương, giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng đầy yêu thương, trái ngược hoàn toàn với cái cách mà cô đã đối xử với em trước đó.

Bạch Dương cảm thấy cơ thể mình như tan chảy trong vòng tay Bảo Bình, nhưng đôi mắt vẫn ngấn lệ, cố chấp không muốn để tình cảm của mình rối ren thêm. “Tôi… không thích chị nữa đâu.” em ấy nghẹn ngào nói, giọng nghẹn lại trong cổ họng. “Chị đừng gieo hy vọng rồi lại dập tắt nó, tôi không thể sống như vậy nữa.”

Bạch Dương ngẩng lên nhìn Bảo Bình, đôi mắt em ướt nhòe, đầy tổn thương. “Tôi không thích chị gọi tôi là bảo bối." em ấy nói, giọng nhỏ lại, đầy ức chế và mệt mỏi. Cảm giác ấy quá nặng nề, chẳng khác gì một vết thương không thể nào lành lại.

Bảo Bình chỉ im lặng nhìn em ấy, nỗi đau trong mắt cô như muốn thấu suốt Bạch Dương. Dù có nói gì, có làm gì, dường như vẫn không thể làm vơi bớt nỗi tổn thương mà cả hai đã chịu đựng suốt thời gian qua.

Bảo Bình nhìn vào đôi mắt đầy tổn thương của Bạch Dương, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa chút mềm yếu. Cô không nói gì mà chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng cắn vào cổ Bạch Dương. Một cơn run rẩy lướt qua cơ thể em ấy, một cảm giác đau đớn và bất lực dâng lên trong lòng.

Bạch Dương nghẹn ngào, không thể nói gì ngoài một câu: “Đừng làm tổn thương tôi nữa, được không?” Giọng em nghẹn lại, rưng rưng. “Thả tôi xuống đi…”

Bảo Bình đứng dậy, không nói gì thêm, vác Bạch Dương lên vai như thể em ấy chẳng có trọng lượng gì. Bạch Dương la hét, cố vùng vẫy để thoát khỏi sự kiềm tỏa của cô, nhưng cái nắm chặt của Bảo Bình vẫn không hề buông lỏng.

“Im ngay!” Bảo Bình quát lớn, giọng sắc như dao cắt. “Câm miệng và nghe lời!” Đôi mắt của Bảo Bình lạnh lùng đến mức làm Bạch Dương im bặt, không dám phản kháng, chỉ ngoan ngoãn ngồi lên xe khi Bảo Bình đặt em ấy xuống.

Cô lái xe về nhà, không nói lời nào, chỉ nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Khi về đến nhà, Bảo Bình lại vác Bạch Dương lên vai như một cái túi nhẹ nhàng, bước vào trong và đặt em lên chiếc sofa, nhẹ nhàng tháo cặp em đặt xuống dưới nền đất lạnh.

“Em hôm nay học mệt không, bảo bối?” Bảo Bình hỏi nhẹ nhàng, giọng cô như thể đang quan tâm đến sức khỏe của em. Nhưng câu hỏi ấy làm Bạch Dương càng thêm tổn thương.

“Đừng gọi tôi là bảo bối nữa." Bạch Dương lơ đãng nói, cố tránh ánh mắt của Bảo Bình.

Bảo Bình nhăn nhó, một chút khó chịu thoáng qua trên gương mặt cô. Nhưng rồi, cô lại nhẹ nhàng nhắc lại, lần này với một giọng điệu đầy kiên quyết: “Hôm nay học mệt không, bảo bối nhỏ?” Giọng cô lại như một sự trêu đùa nhẹ nhàng, không nỡ làm đau Bạch Dương thêm nữa.

Bạch Dương chỉ im lặng, không nói gì thêm. Cảm giác như tất cả đã trở nên quá muộn màng.

"Nhìn mặt em tôi đủ biết rõ em đang mệt, tôi hỏi vui thôi, đừng căng thẳng thế bảo bối. Ngồi ngoan ở đây, tôi vào trong nấu ăn cho em." Bảo Bình đứng dậy, xoa đầu em rồi vào trong bếp.

Bảo Bình bận rộn trong bếp, ánh đèn vàng từ nhà bếp chiếu sáng khuôn mặt dịu dàng của cô. Cô nhanh tay nấu một bát cháo nóng hổi, đầy đủ dinh dưỡng cho Bạch Dương. Bảo Bình cẩn thận mang ra cho em, đặt bát cháo trước mặt Bạch Dương, ánh mắt chăm chú.

"Ăn đi, bảo bối." Bảo Bình ân cần nói, giọng trầm ấm và nhẹ nhàng, như thể muốn chăm sóc Bạch Dương từng chút một.

Bạch Dương nhìn vào bát cháo, cắn môi, rồi nhỏ nhẹ từ chối: "Tôi...tôi không muốn ăn đâu...." Câu nói của Bạch Dương không làm Bảo Bình nguôi ngoai, cô lặng lẽ nhìn em."Gọi tôi nghe xa cách quá đấy, gọi lại đi, và tôi cũng vất vả nấu cho em rồi thì ăn đi đừng giở trò."

Bạch Dương cảm thấy ngượng ngùng dưới ánh mắt của Bảo Bình, liếc nhìn cô, rồi gãi đầu. "A ý tôi… à không ý em là em không ăn đâu mà, ăn khuya mập lắm, chị ăn đi…” Bạch Dương lắp bắp, gương mặt đỏ ửng vì sự bối rối.

Bảo Bình im lặng một lúc, rồi đột nhiên quát lớn: "Em gầy như que tăm mà mập cái gì? Em muốn ăn đòn à?". Câu nói mạnh mẽ khiến Bạch Dương giật mình, như một cú sốc làm em im lặng ngay lập tức.

"Chị đừng nóng, em sẽ ăn mà!". Bạch Dương vội vàng nói, rồi vội vã giật lấy bát cháo từ tay Bảo Bình, nhưng vì quá vội, Bạch Dương đã vấp phải sự nóng bỏng của cháo. Một miếng cháo nóng dính vào môi khiến Bạch Dương giật mình kêu lên một tiếng vì đau.

Bảo Bình chỉ thở dài, ánh mắt chuyển từ giận dữ sang lo lắng, cô tức giận quát lên: "Đã bảo ăn từ từ mà! Em không biết cẩn thận gì hết!" Bảo Bình đứng dậy, ánh mắt đầy bất mãn nhưng lại toát lên sự lo lắng.

Bạch Dương giữ im lặng, cố gắng kiềm chế cơn đau ở miệng, nước mắt cũng gần rơi xuống. Em nhìn Bảo Bình với đôi mắt rưng rưng, cố gắng nói: "Em xin lỗi... đau quá."

Bảo Bình thở dài, ánh mắt dịu lại. "Thôi, đừng khóc nữa." cô nói, rồi đưa cốc nước ấm cho Bạch Dương. "Uống nước đi, để chị đút cho em ăn. Lên đùi chị ngồi đi."

Bạch Dương ngập ngừng một lúc, rồi ngoan ngoãn ngồi lên đùi Bảo Bình. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Bảo Bình khiến em bình tĩnh lại đôi chút. Nhưng trước khi bắt đầu ăn, Bạch Dương bất ngờ cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Bảo Bình.

Bảo Bình bất ngờ, ngơ ngác trong giây lát, nhưng rồi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đút cho Bạch Dương từng thìa cháo.

Bảo Bình dịu dàng nhìn Bạch Dương, mỉm cười đầy chiều chuộng. "Cháo ngon không?". Cô hỏi, mắt chăm chú nhìn em từng động tác ăn uống.

Bạch Dương gật đầu nhẹ, ánh mắt nhìn vào bát cháo rồi khe khẽ đáp: "Dạ ngon." Lời khen dù đơn giản nhưng lại khiến Bảo Bình cảm thấy ấm lòng.

Bảo Bình nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt chớp chớp giỡn. "Em biết ngoan và nghe lời rồi đấy." Cô nhẹ nhàng vén tóc Bạch Dương ra sau tai, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Khi thấy Bạch Dương ngậm một ít cháo, Bảo Bình nheo mắt, giọng trêu đùa: "Này, hôn tôi đi, để tôi thử xem cháo thế nào." Cô mở miệng hé ra, giống như một lời mời gọi ngọt ngào.

Bạch Dương nhìn Bảo Bình, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn, định hôn qua một cái lướt nhẹ. Nhưng đột nhiên, Bảo Bình giữ chặt đầu Bạch Dương, không cho em ấy thoát ra.

Bạch Dương thở hổn hển, hơi đỏ mặt vì không ngờ Bảo Bình lại giữ chặt như vậy. Cảm giác gần gũi khiến em cảm thấy mình không thể thở nổi, nhưng lại cũng không thể cưỡng lại được cảm giác ấm áp từ Bảo Bình.

Cuối cùng, khi Bảo Bình buông ra, cô khẽ nói: "Cháo hơi ngọt đấy, như... môi của em vậy." Cô nháy mắt tinh nghịch, khiến Bạch Dương chỉ biết cúi đầu, tay vội vã tự múc thêm một thìa cháo để che giấu sự bối rối.

Chương trước Chương tiếp
Loading...