All x Bạch Dương [ Đoản H+ ]
[Song Ngư x Bạch Dương - H+ Dài] Công chúa cưỡng ép ( Girllove futa )
Từ giờ tui sẽ siêng đăng chap nhiều nhe=)) Bù đắp cho những ngày bỏ bê truyện quá trời.À truyện này ngoài H+ ( hiện đại ) thì còn lại đều là cổ đại hết nhé.Chap này gần 10000 chữ hơi dài nhé =))---Trời chiều tắt nắng, gió thoảng mùi hoa hải đường, trong tẩm điện rực hương trầm của phủ Thái tử thứ hai – công chúa Song Ngư, một thiếu nữ vừa bước qua tuổi mười hai, dung nhan tựa họa đồ, lời nói mềm như tơ lụa. Nhưng chính cái giọng nói ấy, cái ánh mắt ngây ngô ấy, lại là lưỡi dao ngọt ngào cắt từng lớp thịt của hầu nữ trong cung – Bạch Dương.Bạch Dương vốn xuất thân từ một dòng tộc quý tộc phương Bắc, gia thế hiển hách, nhưng vì phụ thân nàng từng mạo phạm triều đình, cả nhà bị giáng chức. Riêng nàng được giữ lại, dưới danh nghĩa “chuộc lỗi mười năm”, làm nô tỳ phục vụ phủ công chúa. Mười năm ấy, từ một tiểu thư kiêu hãnh, Bạch Dương trở thành một hầu nữ ngoan ngoãn, biết điều, cúi đầu, cười nhã nhặn, không dám phản kháng trước bất kỳ mệnh lệnh nào.Nhưng nàng nào có ngờ, cái mệnh lệnh khiến nàng khốn khổ nhất, lại đến từ một tiểu công chúa miệng còn thơm mùi sữa.---Song Ngư:“Tỷ tỷ ơi, tại sao người lớn lại hôn nhau?"Bạch Dương:“Người lớn… thì đôi khi có cảm tình, nên mới…”Song Ngư:“Cảm tình là thứ gì?”Bạch Dương:“Là khi người ta nhớ nhung, muốn được gần gũi…”Song Ngư:“Vậy… nếu ta nhớ tỷ tỷ, ôm tỷ tỷ mỗi ngày, thì có phải… ta cũng có thể hôn tỷ không?”Bạch Dương chỉ cười trước những câu hỏi ngây ngô ấy dù ánh mắt có chút bối rối. Nàng không đáp, vì nếu nói ra, nàng sẽ là người tội lỗi.Song Ngư không phải ngây thơ. Nàng là công chúa, là người được nuôi lớn bằng đặc quyền và dâm ý của một giống nòi không bao giờ chịu thua. Và nàng biết rõ – Bạch Dương là của nàng. Phải là của nàng.---Đêm rửa chân – cái đêm không thể quênTrong làn khói trầm bảng lảng, Bạch Dương quỳ bên thau nước ấm, nhẹ nhàng nhấc chân nhỏ của Song Ngư đặt vào, dùng khăn mềm lau từng kẽ ngón.“Người ta nói… đùi nữ nhân mềm như nước.” – Song Ngư mỉm cười.“Vâng, thân thể nữ nhân vốn yếu mềm.” – Bạch Dương gật đầu.Song Ngư:“Thế… tỷ tỷ có muốn biết đùi của ta mềm đến mức nào không?” – Nàng nghiêng đầu hỏi.“Công chúa… người còn nhỏ, không nên hỏi mấy chuyện ấy.” – Bạch Dương nhẹ giọng.“… Nhỏ?” – Giọng Song Ngư chợt trầm xuống. “Tỷ dám nói ta nhỏ? Là đang khinh thường ta sao?”Ầm! – Nước trong thau bị đá tung lên, hắt hết vào y phục của Bạch Dương.Song Ngư:“Cởi y phục ra.”“Công… công chúa?” – Bạch Dương tròn mắt.Song Ngư:“Cởi ra! Đây là lệnh. Hay tỷ muốn bị chém đầu vì cãi lệnh chủ nhân?”Bạch Dương run rẩy. Nàng không còn lựa chọn.Từng lớp y phục rơi xuống, da thịt trắng ngần lộ ra dưới ánh nến chập chờn. Bạch Dương che ngực bằng hai tay, mặt đỏ ửng.Song Ngư:“Ngồi lên đùi ta.”Bạch Dương:“Công chúa, thần… sẽ đè bẹp người mất…”Song Ngư:“Ngồi đi. Ngươi mà đè bẹp ta thì chắc ta nên sai ngự y đến khám vì sao một bóng ma có thể làm ta đau đấy. Ngươi nhỏ xíu, yếu ớt, ngồi lên đùi ta như không khí thôi.”Bạch Dương cắn môi, khẽ thở dài rồi ngoan ngoãn bước tới, ngồi nhẹ lên đùi Song Ngư. Không ngờ, thân dưới của nàng lại được Song Ngư đưa tay khẽ áp sát. Bàn tay nhỏ ấy… đang sờ soạng bên dưới.“Ngươi…đang…” – Bạch Dương thì thào.Song Ngư:“Suỵt. Tỷ cứ ngồi yên… Tiêu rồi, ta muốn tỷ mãi mãi là của ta. Sau này, tỷ nhất định phải lấy ta.”Bạch Dương:“Chúng ta… đều là nữ nhân. Không thể.”Song Ngư:“Không thể? Vậy sau này ta sẽ khiến tỷ biết – chỉ có ta mới được quyền động vào tỷ.”---Sáu năm sau – Ngày cưới máu lạnhNăm công chúa vừa tròn 18, Bạch Dương được thả khỏi thân phận hầu nữ. Lúc đó, Bạch Dương đã đính hôn với một công tử văn nhã, sắp ngày thành thân.Song Ngư nổi điên.
Nàng đến phủ tìm Bạch Dương, đập tan bàn trà, lật ngửa án thư, đứng trước cha mẹ nàng, nhưng giọng nói thì lạnh đến mức giết người không cần đao.Song Ngư:“Hoặc gả nàng cho ta. Hoặc… cả phủ các người chết không toàn thây.”Không ai dám phản đối. Bạch Dương nhìn cha mẹ đang run rẩy, đành gật đầu trong nước mắt.---Cả thành phủ rộn ràng, cờ phướn đỏ treo cao, trống lệnh gõ vang, người dân chen nhau đứng hai bên phố lớn nhìn kiệu cưới được phủ gấm điều lộng lẫy từ từ tiến vào cửa Nam hoàng thành.Nhưng kỳ lạ thay… cô dâu trong kiệu không phải là tiểu thư đài các, mà là một hầu nữ năm nào từng cúi đầu rửa chân cho chủ nhân. Bạch Dương – nay hai mươi tuổi, tóc dài vấn cao, vận hỉ phục đỏ thẫm thêu phượng hoàng, khuôn mặt thanh tú cúi thấp dưới lớp mấn voan đỏ.Nàng từng là công chúa, từng là người cao quý. Giờ đây, cưới chính người từng gọi nàng là "tỷ tỷ" – một tiểu công chúa từng ngậm vú nàng trong lúc gọi là "ta yêu tỷ".Song Ngư – công chúa thứ hai của triều đình – bước nhanh ra đón kiệu.Dáng nàng mềm yếu nhưng cao ráo, vừa tròn mười tám, vóc người chưa hẳn đầy đặn, nhưng ánh mắt sắc lạnh và quyền lực hơn bất kỳ ai nơi đây.Nàng tự tay vén màn kiệu, không đợi lễ quan hô tên, nắm lấy tay Bạch Dương dắt ra như thể đang lôi một món đồ chơi về phòng riêng.Lễ thành thân diễn ra gọn gàng, đầy đủ nhưng tuyệt đối không phô trương. Bởi không ai dám hỏi, không ai dám nghi ngờ lý do vì sao một hầu nữ lại bước vào cửa hoàng gia. Người biết thì sợ, kẻ không biết thì đồn.“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”Tất cả diễn ra suôn sẻ, nhưng khi chạm tay Song Ngư trong lễ giao bái, Bạch Dương thoáng run. Nàng biết, từ lúc này, đời nàng – đã không còn đường lui.---Phòng tân hôn phủ đầy trướng đỏ, đèn long phụng thắp sáng lấp lánh như sao sa, hương hoa sen tỏa nhè nhẹ trong không khí. Trên giường, nệm gấm mới trải, vỏ gối thêu hình loan phượng, chăn bông dày cộm mang sắc đỏ thuần.Bạch Dương bị thị nữ dìu vào, đặt ngồi ngay mép giường như một món lễ vật sống động.Song Ngư vẫn trong hỉ phục, tóc cài trâm ngọc, chậm rãi bước vào. Không ai đi theo, cửa phòng đóng lại – từ đây là thế giới chỉ còn hai người.Song Ngư:“Ngẩng đầu lên.”Giọng nàng nhẹ như lông hồng nhưng mang mệnh lệnh không thể kháng.Bạch Dương ngước lên, voan đỏ rũ xuống, để lộ đôi mắt long lanh và làn môi mím chặt.Song Ngư:“Tỷ vẫn còn không cam tâm?”“… Không dám.” – Bạch Dương cúi đầu.“Tốt.” - Song Ngư đưa tay gỡ voan cưới, ném sang một bên. Trong khoảnh khắc, hai ánh mắt chạm nhau, khoảng cách mười năm rút gọn còn vài bước chân.Nàng chậm rãi quỳ lên giường, tay vén vạt váy Bạch Dương lên tới gối, nhìn chăm chú bắp đùi trắng mịn lộ ra bên dưới.Song Ngư:“Từ giờ trở đi… Tỷ là của ta. Không ai khác được chạm vào.”Soẹt!
Song Ngư xé toạc lớp áo trong của Bạch Dương, vú nàng bật ra, trắng mịn, núm hồng cương cứng vì lạnh lẫn căng thẳng.Bạch Dương:“Ngươi… ngươi định làm gì…?”Song Ngư:“Động phòng. Cưới rồi, lên giường là chuyện đương nhiên.” – Giọng ngọt như mía lùi nhưng từng chữ như lưỡi dao sắc.Bạch Dương còn chưa kịp tránh, đã bị Song Ngư đẩy ngửa xuống, hai tay bị giữ chặt giơ cao lên đầu.Một chân nàng luồn xuống dưới, quỳ giữa hai đùi Bạch Dương, vạt váy hỉ phục dồn lên bụng.Song Ngư:“Cởi váy ta ra.”Bạch Dương:“Nhưng… nhưng ta không nên…”Song Ngư:“Cởi. Nếu không đừng trách ta bạo lực."Bạch Dương mặt đỏ rực, tay run run kéo váy Song Ngư lên, rồi giật mình – một con cặc dài, dày, đang dựng cứng, đập vào đùi nàng.Bạch Dương:“Công chúa… không phải nữ nhân…?”“Tỷ nên giữ mồm giữ miệng để rên.” – Song Ngư thì thầm rồi cắm đầu bú lấy ti Bạch Dương, môi mút mạnh, lưỡi xoay vòng quanh đầu ti khiến nàng cong lưng lên rên rỉ.Bạch Dương:“Ư…ư ưaaaa… đừng liếm như vậy… ngứa…”Song Ngư luồn tay xuống dưới, banh hai mép lồn ra, lấy hai ngón móc sâu vào âm đạo đang sưng ướt.Song Ngư:“Vẫn mềm, vẫn ướt, vẫn là lồn của tỷ – công chúa của ta…”Bạch Dương:“Aaaa aaaa đừng… aaaaa không… móc sâu quá…”Song Ngư:“Câm miệng.” - Nàng rút tay ra, đưa lên liếm một đường, mùi tanh mặn lẫn nước dâm dịch trộn với máu mỏng.Song Ngư:"Hôm nay, ta sẽ địt tỷ nát lồn đến mức quên luôn tên vị hôn phu cũ.”Chiếc giường gỗ lim khắc rồng phượng run nhẹ dưới tấm nệm gấm đỏ. Nến long phụng hai bên chập chờn ánh sáng như mê hoặc, gió đêm thổi vào lạnh buốt nhưng cơ thể Bạch Dương lại nóng bừng. Nàng bị trói nhẹ hai tay bằng dải lụa đỏ, đầu hơi ngửa ra sau khi bị đè nằm sấp lên đệm.Bạch Dương:“C-công chúa…”Song Ngư:"Gọi ta là A Ngư."Giọng Song Ngư vẫn dịu ngọt, nhưng đôi mắt nàng bây giờ đầy cuồng dại, hơi thở phả vào sau gáy Bạch Dương, tay nàng đã lần xuống dưới lớp váy cưới đỏ, vén toạc lên tới tận eo, để lộ đôi mông trắng mịn run rẩy.Song Ngư:
“Tỷ tưởng ta không biết hôm nay cha mẹ tỷ định gả tỷ cho ai à?”
“Tỷ vừa thoát về được ba ngày, đã có kẻ khác hôn tay tỷ.”
“Được… Đêm nay, ta sẽ để tỷ nhớ kỹ— chỉ có ta… chỉ ta mới có thể động vào nơi này.”Soạt!
Lớp váy bị xé toạc.
Song Ngư kéo quần lót mỏng của Bạch Dương sang một bên mà không cởi ra, rồi nhấn mạnh đầu gối lên mông nàng, giữ cho không nhúc nhích được.Bạch Dương:“Ư… đừng… A Ngư, khoan—”Song Ngư:“Im miệng.”Pặc!
Một cú vả mông bằng lòng bàn tay vang lên, da thịt đỏ ửng.Bạch Dương rên lên:“Ưa— A Ngư…!”Song Ngư không nói. Cô rút dây lưng da từ dưới lớp váy cưới ra, quất liên tục lên hai đùi non run rẩy của người dưới thân.Song Ngư:“Không được van xin. Tỷ sướng lắm đúng không? Vừa bị cưỡng ép, vừa ướt đẫm thế này à?”Bạch Dương run lẩy bẩy, hai chân vẫn bị giữ dang rộng, nước ướt đầy ga giường.Song Ngư đưa ngón tay thô dài nhấn vào cái khe nhỏ đầy nước ấy.Song Ngư:“Chậc… chưa vào mà đã nuốt tay ta thế này? Ta địt nát tỷ luôn…”Nói xong, Song Ngư ép hai chân Bạch Dương co lên sát ngực, đè thẳng xuống.“Chụt.” Một nụ hôn đè lên môi...Ực!
Ngón tay của Song Ngư đâm thật mạnh, vừa thon vừa dài như muốn xuyên thẳng vào trong cái lồn nhỏ ướt đẫm ấy.“AaaAAAAA!!!” - Bạch Dương gào lên, móng tay cào rách cả gối, mông dập liên hồi lên giường, nước dâm trào ra từng đợt.Song Ngư cắn vào vai Bạch Dương, gằn từng nhịp:
“Không cho ra… Tỷ chỉ được sướng khi ta cho phép.”
“Không được đẩy ra, không được khóc, không được che mặt. Nhìn ta.”Nhịp địt tăng tốc, mông Bạch Dương bị đập đến đỏ rực, tay Song Ngư rút ra rồi cắm sâu lại, như máy khâu nện thẳng vào tử cung.Bạch Dương:“A-A Ngư ơi… Tỷ chịu không nổi nữa… Aaa…!”Song Ngư:"Ta cũng chịu không nổi… Nên mới phải địt nát tỷ cho tỷ không dám rời ta.”Vạt lụa đỏ mềm buông xuống hai bên màn trướng, trong phòng chỉ có ánh nến lay động, mùi đàn hương nhè nhẹ tan trong không khí. Bạch Dương bị đè nằm sấp mép giường, chiếc hỉ phục đỏ sẫm đã bị kéo lệch hẳn sang một bên, để lộ đôi vai trắng và sống lưng đầy vết cào mờ của những lần bị Song Ngư giở trò trước đó.Song Ngư quỳ sau người nàng, vẫn mặc nguyên lớp váy cưới phức tạp, nhưng ánh mắt ngọt ngào thường ngày giờ đây mang đầy màu chiếm hữu. Bạch Dương chưa kịp thở ra, đã bị kéo ngược ra giữa giường."Nằm yên." - Song Ngư ra lệnh, giọng dịu dàng nhưng đầy ép buộc. "Tỷ là của ta, chỉ của ta."Vừa nói, nàng vừa hất mạnh váy cưới lên để lộ lại cây dương vật đã cương cứng suốt từ đầu lễ. Cặc dài, dày, đỏ au, căng cứng đến mức đầu khấc ươn ướt dịch. Bạch Dương mở to mắt, vừa sợ hãi vừa rùng mình vì quen với thứ đó.Song Ngư không chờ thêm. Một tay ấn vai Bạch Dương nằm ngửa ra, một tay tách mạnh hai đùi ra, cúi đầu xuống liếm dọc khe lồn đã mềm sẵn.Bạch Dương:“A… Công… công chúa… không nên ở đây… a…”Tiếng rên nghẹn bị nuốt mất khi cặc nóng rực đâm thẳng vào.Bạch Dương:"Á!"Tiếng thét bật ra khỏi cổ họng Bạch Dương khi Song Ngư thúc mạnh một cú hết thân. Toàn bộ chiều dài dương vật cắm ngập trong lồn, ép chặt lên từng nếp gấp bên trong."Nát lồn ta mất…!" - Bạch Dương rưng rưng, tay bấu vào chăn lụa, cả người run lên từng đợt khi Song Ngư rút ra rồi đâm vào như máy khâu, tiếng bạch bạch vang vọng trong gian phòng kín."Nát rồi thì dán lại, nhưng ta vẫn cứ địt tiếp, hiểu không?" - Song Ngư cong người, ép hai chân Bạch Dương lên vai, rồi địt thẳng xuống. Mỗi cú thúc như muốn xuyên thủng bụng dưới của nàng. Dương vật đâm sâu đến tận tử cung, móp méo cả bụng.Bạch Dương:"A—! A a a… a a…!"Cặc Song Ngư giật mạnh một cái trong người Bạch Dương, rồi dòng tinh dịch nóng hổi phụt sâu vào trong, từng đợt mạnh bạo như muốn làm đầy từ bên trong ra.Bạch Dương còn chưa kịp hít thở, đã bị lật sấp xuống lần nữa. Mông bị tách ra dứt khoát."Còn cái lỗ sau này…" - Song Ngư liếm môi, đưa hai ngón tay chọc thẳng vào hậu môn vẫn còn khép chặt.Song Ngư:"Sao vẫn khít thế hả? Ta không đủ thỏa mãn tỷ sao?"Bạch Dương:"Đừng mà, nó— nó bẩn…!"Song Ngư:"Bẩn thì càng phải rửa sạch bằng tinh dịch của ta."Hai ngón tay bắt đầu xoáy sâu vào trong, gập lên rồi móc ngược xuống, khiến lỗ hậu môn co rút kịch liệt.Bạch Dương:"A—! KHÔNG!!"Song Ngư rút tay ra, nhổ nước bọt lên lỗ hậu, rồi lại cắm cặc vào.Song Ngư:"Chặt hơn cả lồn nữa… tuyệt đối phải địt."Cặc lại đâm thẳng vào, Bạch Dương giãy giụa nhưng bị đè đầu xuống.Song Ngư:"Nằm yên. Chồng đang địt mà tỷ muốn phản kháng sao?"Cặc cứ thế ra vào lỗ đít, móc tới mức bụng dưới Bạch Dương nổi lên từng đợt sóng. Cảm giác đau, sướng, tức, lạ trộn lại khiến nàng chảy nước lồn như suối."Sướng không? Lỗ đít cũng biết tiết dâm nước như thế à?" - Song Ngư thúc mạnh thêm vài cái rồi rút ra, nhưng không để lỗ đít khép lại, lại nhét ba ngón tay vào móc ngược ra, như muốn moi trọn bên trong.Song Ngư:"Mỗi lần thấy tỷ cười với người khác… ta chỉ muốn xé nát tỷ, địt hết cả ba lỗ mới hả."Bạch Dương:"Nàng...nàng ghét tỷ đến vậy sao?"Song Ngư:"Không. Ta yêu tỷ đến phát điên."Rồi lại cắm vào, cả cặc lẫn tay cùng lúc đâm ra đâm vào, làm Bạch Dương co giật từng hồi, nước mắt, nước mũi, tinh dịch hòa lẫn không còn phân biệt.“Tỷ mệt sao?” - Giọng Song Ngư thì thầm, ngọt như mật nhưng bén như dao.Bạch Dương thở không ra hơi, thân thể mềm rũ ra như nhũn, hai đùi vẫn bị tách rộng, nước nhớt hòa tinh còn đang nhỏ xuống đệm đỏ thẫm. Cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc—cho đến khi nàng thấy Song Ngư bước tới góc phòng, mở hòm gỗ ra, lấy một vật đen dài hình trụ ra.Một khúc gỗ mài nhẵn, đầu vát tròn, tẩm dầu trơn.Song Ngư:“Ngày trước ở chùa nữ, các sư cô nghịch mấy thứ này cả ngày.”Song Ngư cười nhẹ. “Ta học được cũng nhờ nhìn trộm.”Bạch Dương tròn mắt: “Cái… cái đó… để làm gì…?”Chưa kịp dứt câu, khúc gỗ đã chọc thẳng vào lỗ đít vẫn chưa khép của nàng.Bạch Dương:"A——!!"Cơ thể giật nảy, tay quờ loạn tìm chăn.“Không được trốn.” - Song Ngư giữ chặt eo, tay còn lại cầm cái kẹp gỗ dùng kẹp đầu vú, kẹp một cái cạch, đầu vú Bạch Dương bị ép lại đến đỏ tím.Bạch Dương:"A… đau…! Đau quá công chúa…!"Song Ngư:“Đau để nhớ. Vú này, chỉ có ta được bú, được cắn, được chơi.”Rồi nàng cúi xuống, liếm dọc theo sợi dây kết nối giữa hai cái kẹp vú, kéo căng dây cho đến khi nó nảy bật một cú vào da thịt.Khúc gỗ vẫn còn nằm gọn trong hậu môn, nay Song Ngư rút ra nửa đoạn rồi lại nhấn vào, xoáy tròn nhẹ như chày giã, khiến lỗ đít đỏ rực co rút liên tục, mép lồn cũng co theo, nước dâm trào ra không ngừng.Song Ngư:"Ta còn chuẩn bị một thứ nữa."Lần này là một bó roi mảnh làm từ dây da lụa – roi bướm, mỗi sợi đều nhẹ nhưng khi quất vào mông sẽ để lại dấu đỏ hình cánh hoa.Song Ngư:"Mỗi lần tỷ từ chối ta… ta sẽ đánh. Nhưng là đánh để tỷ nhớ ai là người làm tỷ khóc vì sướng."Vụt!
Một roi hằn ngang mông, vút! cái thứ hai cắt vào đùi trong.Bạch Dương:“Dừng lại—! Ta sẽ…”"Tỷ sẽ ra lần nữa." - Song Ngư khẽ cúi xuống, đưa tay luồn qua khe mông, vừa lúc nắm lấy khúc gỗ vẫn còn trong hậu, tay kia nhấn thêm một ngón cắm vào lồn, móc mạnh vào điểm G."AAAAAAAA!!" - Bạch Dương phun nước lồn ra ồ ạt, ướt sũng cả đệm đỏ. Mông run lẩy bẩy, môi dưới tím ngắt, đầu vú bị kẹp chặt đang run run chờ được giải thoát.Nhưng Song Ngư không tha.Song Ngư:"Tỷ tưởng bị địt một lần là xong à? Đêm tân hôn mà không làm tỷ ngất vì bị địt thì có đáng gọi là phu thê không?"Dương vật trĩu nặng đầy gân máu lại cứng như thép, lần này đè Bạch Dương nằm nghiêng, nâng một chân nàng lên cao, địt vào từ góc xiên để cắm sát hông, móp cả bụng lại mỗi cú thúc.Bạch Dương:"Ư a— a—— a không nổi nữa——!!"Song Ngư:“Không nổi càng phải địt.”Bạch Dương:“Ta… xin…”Song Ngư:“Xin ra à? Xin hôn à? Cứ rên cho lắm vào.”Cặc đâm xiên chéo khiến thành trong bị cà tới mức chảy máu nhẹ, nhưng Song Ngư vẫn rút ra rồi lại đâm vào, cho tới khi lần xuất tinh thứ hai phụt thẳng vào vách tử cung, rồi lại rút ra hậu môn mà địt tiếp.Song Ngư:"Ta địt đến khi tỷ nằm liệt ba ngày không rời giường mới thôi."Bạch Dương lúc này chẳng còn sức phản kháng, tay chân run bắn, đầu rũ xuống, miệng há hé thở không ra tiếng.[Giải thích nhẹ nhàng mấy món đồ chơi ở trên chút nhé]Khúc gỗ mài nhẵn: gọi là mộc trụ, thường dùng như dụng cụ giúp nữ giới tự giải tỏa khi sống cô độcKẹp gỗ vú ( hay còn gọi là kẹp hoa nhụy): làm từ gỗ mềm, có dây nối, kẹp đầu vú để tăng kích thích, phổ biến trong kỹ thuật phòng the thời xưa.Roi bướm (tiên điệp): roi mảnh nhẹ, đánh vào mông để lại hình cánh hoa – vừa thẩm mỹ vừa gợi cảm, hay dùng trong đêm tân hôn tầng lớp quý tộc.Tư thế nằm nghiêng, địt xiên: được ghi trong các sách phòng trung cổ như Tố nữ kinh.---[SÁNG HÔM SAU]Ánh sáng đầu tiên của buổi sớm lẻn vào qua rèm lụa, rọi lên giường lớn nơi Bạch Dương nằm co ro, tấm thân trắng mịn phủ đầy dấu hôn và vết trừng phạt đỏ nhạt.Giữa hai đùi vẫn còn dính ít tinh dịch chưa kịp lau hết, thấm xuống lớp đệm trắng tinh làm thành vệt vàng nhạt nhầy nhụa.Bạch Dương hé mắt, chưa kịp trở mình thì giật nảy — Song Ngư ngồi bên giường, đã thay một bộ y phục cung trang mới, tay đang ngâm trong chén trà khói bay nhè nhẹ.Song Ngư:"Tỷ tỉnh rồi." - Giọng nhẹ như tơ lụa, nhưng ánh mắt lại sắc như dao."Ta… ta muốn tự đi rửa mình một chút…" - Bạch Dương rụt rè, cố ngồi dậy, nhưng eo đau nhức như gãy, chân còn run lẩy bẩy không đứng nổi.Song Ngư không nói gì, chỉ gõ ngón tay lên bàn trà.Song Ngư:“Không cần. Người đâu, bưng nước lại.”Hai nha hoàn lập tức bước vào.Bạch Dương xấu hổ kéo chăn lại, nhưng Song Ngư đã đưa tay giật phăng ra, lạnh nhạt bảo:
"Tỷ là người của ta, thân thể này có gì phải giấu? Nếu bọn chúng nhìn, là nhìn thay ta."Mặt Bạch Dương đỏ bừng. Nhưng nàng chẳng thể phản kháng gì. Lúc nha hoàn rửa đến vết tinh dịch giữa hai đùi, Song Ngư quay mặt đi, khẽ nhếch mép.“Còn nhớ tỷ nói gì với ta đêm qua không?” - Song Ngư hỏi, giọng nhỏ như gió thoảng.Bạch Dương chột dạ, cố nghĩ lại… rồi chợt nhớ.Bạch Dương:“…Ta nói… công chúa nhỏ con mà hung dữ quá.”Cạch.
Chén trà trên bàn bị đặt mạnh xuống.Song Ngư:"Hai ngươi mau ra ngoài!"Hai nha hoàn thấy thế liền cúi đầu ra ngoài theo lệnh công chúa.Bạch Dương giật mình quay lại, đã thấy Song Ngư đứng dậy, chậm rãi bước đến, đứng sát giường, bóng nàng che hết ánh sáng chiếu vào mặt Bạch Dương.Song Ngư:“Nhỏ con?” - Giọng nàng trầm hẳn xuống.“Ta nhỏ chỗ nào?” - Song Ngư cúi xuống, nắm cằm Bạch Dương kéo ngẩng lên, ánh mắt thẳng tắp.Song Ngư:
“Ta cao hơn tỷ.”
“Tay dài hơn tỷ.”
“Ngực cũng không nhỏ hơn.”
“Cặc ta…”Nàng cúi sát tai Bạch Dương, thì thầm:Song Ngư:“Địt tỷ mấy lần thì mới hết run?”"Ta…" - Bạch Dương nghẹn họng, không biết đáp ra sao.Song Ngư vẫn không rời mắt khỏi nàng, từng lời từng chữ như tra tấn tinh thần:Song Ngư:
"Tỷ nghĩ ta yếu hơn chỉ vì ta ít tuổi?"
"Tỷ nghĩ tỷ có quyền so sánh?"
"Tỷ nghĩ… tỷ đáng để phản bác ta?"“Không… không phải… Ta không có ý đó…” - Bạch Dương cuống quýt. Nhưng đã muộn.Song Ngư đứng thẳng người, lạnh giọng:
“Vậy ta hỏi lại, một lần duy nhất.”
"Với tỷ, thế nào mới gọi là nhỏ con?"Không khí trong phòng đông lại.
Bạch Dương mím môi. Nhưng sự im lặng bị coi như xúc phạm, Song Ngư siết chặt tay thành nắm đấm.Song Ngư:“…Nếu tỷ không trả lời… Ta sẽ lại dùng dây kẹp vú cho đến khi tỷ học được cách lựa lời.”Bạch Dương:“Ta… chỉ là nói đùa… Nàng cao hơn tỷ nhiều… dương vật to lắm… nên… không nhỏ…”Song Ngư gật đầu, nhẹ nhàng ngồi lại mép giường.Song Ngư:“Ừ. Giờ thì biết thân biết phận rồi.” Nàng đưa tay vuốt tóc Bạch Dương như dỗ dành một đứa bé, nhưng ánh mắt vẫn sắc như kiếm.Song Ngư:
“Bắt đầu từ hôm nay, tỷ không được tự chọn quần áo.”
“Không được ăn món gì ngoài ta cho phép.”
“Không được gặp người lạ khi không có ta.”
“Không được rời khỏi phòng quá 1 canh giờ.”Bạch Dương:“Vì sao?”Song Ngư:“Vì tỷ là thê tử của ta. Là tài sản của ta.”---Căn phòng tẩm cung đã tắt hết đèn, chỉ còn vài ngọn nến lập lòe phản chiếu trên bồn tắm gỗ tròn lớn đặt giữa gian trong.Bạch Dương ngồi trong nước, tấm lưng trắng hồng ngập đến tận eo, ngón tay vừa chạm vào khăn bông thì giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.Song Ngư:“Ai cho tỷ đụng vào chính mình?”Cả người nàng cứng lại.Song Ngư bước vào, tóc buộc cao, vẫn mặc áo ngủ mỏng tang, bên trong không lót gì. Từng bước chân của nàng đều chậm rãi, có chủ đích, tiếng guốc gỗ vang lên đều đặn như từng nhịp cảnh cáo.Bạch Dương vội cúi đầu:"Tỷ...Tỷ chỉ lau sơ thôi…”“Sơ?” - Song Ngư nhếch môi cười, tháo dây lưng áo, lộ ra cơ thể cao gầy nhưng dẻo dai như báo săn, vùng giữa háng còn in hằn rõ phần cứng nổi bật.Song Ngư:“Tỷ rửa không sạch, ta ngửi vẫn thấy tinh dịch của ta dính trong tỷ.”Bạch Dương đỏ mặt, định lùi sâu xuống nước, nhưng Song Ngư đã bước thẳng vào bồn, ngồi xuống sau lưng nàng, vòng tay kéo sát lại.Song Ngư:
“Ngồi yên. Tỷ không có quyền tự lau chùi gì nữa cả.”
“Tỷ là vật sở hữu của ta, để ta làm sạch.”Tay Song Ngư luồn vào ngực, xoa nhẹ hai bầu vú đã mềm nhũn vì mệt mỏi, khiến Bạch Dương giật thót.“…A-A Ngư… chỗ đó không cần… hôm qua mới bị kẹp vú rồi…” - Bạch Dương nài nỉ.Song Ngư nhẹ nhàng vỗ vào đùi nàng một cái:“Ta nhớ. Nhưng nhớ cũng là quyền của ta.”Ngón tay Song Ngư trượt xuống dưới, lách vào giữa hai đùi, mò trúng khe ướt át chưa hồi phục, vẫn còn hồng đỏ vì bị ra vào nhiều lần.Song Ngư:
“Vẫn còn sưng.”
“Vẫn còn dính của ta.”
“Vậy thì rửa cũng là trách nhiệm của ta.”Bạch Dương siết chặt tay vịn bồn, rên khẽ khi Song Ngư bắt đầu móc sâu vào, rửa như tra khảo. Ngón giữa ngoáy tròn rồi ngoáy ngược, vừa rà vào thành trong vừa kéo dịch ra ngoài như muốn vét sạch.Bạch Dương:“Ư… đừng mà… đau…”“Tỷ rên nữa, ta sẽ gọi người hầu vào để tỷ rên trước mặt họ.” - Song Ngư thì thầm bên tai.Ngón tay nàng vẫn không dừng, càng lúc càng đâm sâu hơn, lúc rút ra thì ngoáy cả mu bàn tay vào khe mông, vạch rộng ra xem kỹ từng chỗ.Song Ngư:
“Mỗi ngày đều phải thế này.”
“Vì ta không muốn người khác nhìn, nên ta tự tay rửa sạch từng tấc da của tỷ.”
“Tỷ không có quyền chạm vào thân mình, cũng không được giấu gì khỏi ta.”Bạch Dương nghẹn ngào không đáp, mím môi chịu đựng, mắt rơm rớm.Song Ngư kéo nàng ngồi hẳn lên đùi, ép lưng vào lòng mình, dương vật cương cứng bên dưới chỉ lót đúng một lớp vải mỏng, cọ sát mông Bạch Dương như cố tình.Song Ngư:
"Tỷ đã là của ta.”
“Chỉ cần nhớ điều đó, thì sẽ không đau đâu.”---Phủ Bạch gia vẫn như xưa. Mái cong, sân rộng, rợp hoa giấy tím.Song Ngư đi cạnh Bạch Dương, tay nắm chặt không buông, ánh mắt đảo quanh phòng khách từng chút một. Mùi hương trong phủ thoảng nhẹ — ngọt như hồng trà, nhưng nàng chẳng dễ chịu chút nào.Vì ngay khi bước vào, Cự Giải đã ngồi sẵn, vẻ mặt như chờ đợi từ sớm.Y bật dậy, vồ lấy Bạch Dương, hai tay nắm lấy vai nàng:
“Dương Dương! Nàng gầy đi rồi!”
“Nàng có sao không? Nàng bị ép cưới đúng không? Ta nghe bảo Song Ngư—”“Ta rất khỏe.” - Giọng Bạch Dương dịu dàng nhưng cứng rắn. Nàng định né ra, nhưng Cự Giải đã bế bổng nàng lên, kéo vạt áo nàng nhìn vào cổ, vào vai, như muốn kiểm tra thương tích.Cự Giải:“Trời ơi, da nàng còn vết đỏ này! Chẳng lẽ—”Y chưa nói hết câu thì Song Ngư đập nhẹ tay xuống bàn trà, “Cạch” một tiếng.Không ai lên tiếng. Nhưng tiếng ấy như một lưỡi dao chém ngang không khí.Bạch Dương giật mình. Hiểu ngay.
Nàng bước vội lại, ngồi lên đùi Song Ngư, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi mình, ánh mắt hướng về phía Cự Giải.Bạch Dương:
“Cảm ơn huynh đã lo lắng. Nhưng thiếp không cần kiểm tra gì cả.”
“Song Ngư tắm cho thiếp mỗi đêm. Mỗi sợi tóc, mỗi ngón chân đều sạch sẽ, đều do nàng ấy chăm sóc.”Song Ngư cười, tay vòng qua ôm hông nàng, ngón trỏ còn khẽ đặt lên bụng dưới như cảnh báo.Song Ngư:
“Cũng may là ta chu đáo.”
“Nếu không thì ai đó đã thò tay vào nơi không nên chạm mất rồi.”Cự Giải siết nắm tay, ánh mắt tối lại.
Không khí trong phòng chùng xuống.Bạch Dương ngồi yên trên đùi Song Ngư, cảm nhận rõ ràng phần thân dưới nàng ấy có nhịp đập nóng bỏng đang áp vào mông mình. Nhưng nàng không dám động, chỉ cúi đầu, như ngầm khẳng định:
“Thiếp đã có chủ rồi."---Thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, nên Bạch Dương đành ngỏ lời trước, hai tay khép lại trên vạt váy, vẫn cố giữ giọng nhẹ nhàng:Bạch Dương:“Cự Giải, cha mẹ thiếp đâu rồi?”Y thoáng khựng. Rồi nhún vai như không để tâm.Cự Giải:“Ra ngoài từ sớm. Có lẽ là đi thăm làng bên. Chắc nghĩ nàng vẫn còn ở kinh thành nên… không đón tiếp.”Nàng khẽ gật đầu, mắt cụp xuống.
Song Ngư thì không nói gì. Tay vẫn đặt hờ trên eo Bạch Dương, vẽ vòng vô nghĩa, nhưng chẳng ai trong phòng dám xem là cử chỉ tình cảm. Bởi đầu ngón tay ấy lạnh như nước đá.Cự Giải lại lên tiếng, lần này giọng đã thấp hơn, có chút cảm xúc u uẩn.Cự Giải:
“Ta vẫn luôn nghĩ… nếu năm đó hôn ước không bị hủy…”
“Nếu cha mẹ nàng không phạm sai, nếu nàng không bị đưa đi, thì giờ ta và nàng—”“Xin chàng đừng nói nữa.” - Bạch Dương ngắt lời, rõ ràng.Nhưng Song Ngư đã kịp nhéo mạnh eo nàng một cái.Nàng rướn nhẹ người lên theo phản xạ, đau điếng, miệng bật nhẹ: “A…”Nhưng vẫn không quay lại nhìn Song Ngư, chỉ nhìn thẳng Cự Giải.Bạch Dương:
“Chuyện đã qua… đã là quá khứ.”
“Xin chàng đừng gợi lại nữa. Thiếp là người có phu rồi.”Không khí đặc quánh.
Song Ngư thì vẫn mỉm cười, tay buông khỏi eo nàng, thay vào đó là vuốt nhẹ dọc sống lưng Bạch Dương, từ cổ tới tận eo váy.Cự Giải cau mày:
“Phu? Nàng xem một nữ tử như vậy là… phu?”Song Ngư lúc ấy mới thong thả lên tiếng:
“Cự Giải công tử, người xưa có câu: phu là người che chắn cho thê, dẫu là nam hay nữ, chỉ cần làm được điều đó thì… đều đáng làm phu.”Nàng nghiêng đầu hôn lên tóc Bạch Dương một cái.Song Ngư:“Ta có thể rửa chân cho nàng, buộc tóc cho nàng, rửa sạch vết bầm trên ngực nàng từng đêm—ngươi thì không.”Cự Giải nghẹn họng.Mà Bạch Dương đỏ bừng mặt, nhưng không dám đẩy ra, chỉ cúi đầu thấp hơn.Bởi lẽ nàng biết, nếu nàng còn để Cự Giải tiếp tục dây dưa, thì tối nay về phủ… nàng sẽ không còn nguyên lành mà ngủ được.Còn Song Ngư thong thả nâng chén trà sứ, thổi nhẹ bề mặt nước, ánh mắt chẳng chút gợn sóng.Bạch Dương đã ngồi lại ngay ngắn trên đùi nàng, lưng dựa vào khuôn ngực mảnh mai mà cao hơn mình nửa cái đầu.Cự Giải hớp môi, rồi lạnh lùng lên tiếng.Cự Giải:
“Cũng lạ thật. Trà ngon là phải dùng nước sôi đầu, mà có người lại cứ thích dùng nước để nguội, rồi bảo là thanh vị."
“Chắc là để dễ uống hơn cho… người thể chất yếu nhược.”Song Ngư không nhìn y, chỉ cười nhạt, tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc con bên má Bạch Dương.Song Ngư:
“Trà ngon vốn dĩ chẳng cần nước sôi. Còn người biết thưởng thì không cần phải to tiếng.”
“Dù cho là thân thể to lớn, mà trong lòng vẫn thấp kém thì trà có đắng cũng chẳng trách nổi.”Cự Giải đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy.Cự Giải:"Ý của người là gì, Song Ngư?”Lần này nàng mới nhìn lên. Nhẹ nhàng, chậm rãi, hôn một cái thật êm lên tóc Bạch Dương.Bạch Dương thì giật thót, còn Cự Giải thì nổi gân xanh ở trán.Y không nhịn nổi nữa. Bước đến, một tay bế xốc Bạch Dương lên, cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhưng giọng đã cứng.Cự Giải:
“Bạch Dương à, ta có một bất ngờ nhỏ dành riêng cho nàng đấy.”
“Chúng ta đi lên lầu một chút. Song Ngư công chúa, xin cứ tiếp tục… ngồi dưới này.”Bạch Dương còn chưa kịp phản ứng, thì “bốp!” – một cú đá không quá mạnh nhưng chuẩn xác của Song Ngư vào cổ chân Cự Giải, khiến y lảo đảo lùi lại.Song Ngư thuận tay ôm gọn Bạch Dương lên vai, như thể đang vác một túi gấm quý, rồi nhẹ nhàng nói.Song Ngư:“Đáng tiếc, nàng là người của ta. Quà bất ngờ hay bất ngờ mất quà, ta đều không muốn thấy.”Nàng vừa nói vừa xoay lưng đi, để lại Cự Giải cứng đờ trong sảnh, chén trà vẫn còn nóng mà lòng người đã lạnh hơn cả tuyết trời phương Bắc.---Sau khi rời khỏi Bạch phủ, Song Ngư vác nàng về phủ mình. Nắng trưa chưa tới, nàng đã thản nhiên lệnh đóng cửa lớn, không cho bất kỳ ai làm phiền.Song Ngư:
“Hôm nay người hầu trong phủ… đều được phép về nhà nghỉ.”
“Chỉ giữ lại một người.”Nàng liếc sang Bạch Dương, cười như không cười.Song Ngư:"Người ấy, tên là gì nhỉ… À, phải rồi. Hầu nữ Bạch Dương.”Bạch Dương nghẹn họng.
Chưa kịp phân bua thì đã bị lôi vào phòng tắm.Song Ngư thong dong cởi ngoại bào, mái tóc dài xõa xuống vai, làn da trắng như sứ.Song Ngư:"Tỷ đứng ngây ra đó làm gì? Cởi đồ, đi tắm.” - Nàng bước vào bồn tắm trước, ngồi dựa vào thành bồn, ánh mắt như nước thu thu lạnh.Song Ngư:“À, chỗ này lúc nãy Cự Giải nắm qua đúng không?”Bạch Dương đỏ mặt, khẽ gật đầu.Song Ngư ngâm khăn vào nước nóng, vắt sơ rồi bắt đầu chà xát chỗ cánh tay, eo, cổ, từng nơi Cự Giải từng vô tình chạm vào.Mỗi lần chà là một câu nói xéo.Song Ngư:
"Da tỷ đúng thật mẫn cảm. Ai sờ qua một chút cũng đỏ thế này.”
“Chắc có nhiều người từng sờ rồi… nên quen chăng?”
"Phu nhân thật có bản lĩnh. Vừa gặp đã khiến người ta lo lắng, nhớ nhung. Hay tỷ muốn đổi phu quân rồi?"
“Có lẽ lần sau, ta nên vẽ ký hiệu trên thân tỷ, để người khác nhìn mà tránh xa.”Bạch Dương khẽ rên vì đau rát, dỗ nhẹ.Bạch Dương:"Công chúa đừng ghen vô cớ… Tỷ thật lòng chẳng hề nghĩ tới ai ngoài người…”Song Ngư bặm môi, tay chà mạnh hơn.Song Ngư:
“Ta đâu có ghen. Ta chỉ thấy mình… vệ sinh giúp tỷ thôi.”
“Tỷ là của ta, lẽ nào không được rửa qua một lượt?”Bạch Dương ngồi thừ người, nước nóng rịn trán, chẳng dám hó hé gì nữa.---Sau bữa tắm, Song Ngư thay đồ nằm đọc sách, còn Bạch Dương thì lau bàn, chùi sàn, quét vườn, không khác gì những năm còn làm hầu nữ.Song Ngư:
“Dọn xong, tỷ nhớ nấu cơm.”
“Đừng nấu lại mấy món nhà tỷ hay nấu, nhạt như nước lã.”
“Ta không thích ăn rau, cũng không thích ăn quá mặn, cũng không thích cháy cạnh, không thích dầu nhiều, không thích bếp ám khói...”Mà miệng nàng thì nhai liên tục.Bạch Dương mệt đến hoa mắt, bụng réo lên từng cơn, nhưng vẫn cố rửa gạo, nhóm bếp, chuẩn bị từng món.
Cho đến khi…Bạch Dương:“Á!”Một tiếng kêu nhỏ vang lên, nồi đồng nóng hừng hực, Bạch Dương sơ ý quệt tay vào vành, bị bỏng rát đỏ cả ngón tay.Nàng ôm tay, run rẩy.Sau lưng, giọng Song Ngư lạnh như sương.Song Ngư:"Thê tử bé bỏng của ta đụng vào thứ gì cũng vụng về. Đúng là không thể để tỷ rời khỏi ta một bước…"Sau khi bị bỏng, Song Ngư đích thân pha nước thuốc rửa tay cho nàng, bàn tay trắng của công chúa nhẹ nhàng đỡ lấy tay Bạch Dương, ánh mắt lướt qua vết phồng đỏ mà không nói một lời trách mắng.Song Ngư:
“Đừng ngâm lâu, sẽ rát hơn.”
“…Lần sau tránh xa lò bếp, nghe chưa?”Giọng nàng nhẹ, nhưng lại đầy lệnh cấm.Lo mọi thứ ổn thỏa, Song Ngư ngồi vào bàn, nhìn mâm cơm do Bạch Dương chuẩn bị.Nàng gắp một đũa canh, cau mày.Song Ngư:
“Lạt nhách.”
Thử miếng cá kho, lắc đầu:
“Quá cứng.”Đến món xào, cắn một miếngSong Ngư:“Dầu nhiều thế này, tỷ tính giết ta à?”Thế nhưng, Song Ngư vẫn ăn. Ăn sạch. Gắp liên tục. Mà miệng cứ chê.
Bạch Dương đứng bên bàn, hai mắt lờ đờ, mặt phờ phạc, bụng đói quặn.Nàng siết khăn trên tay, khẽ lên tiếng.Bạch Dương:
“Chê thì đừng ăn nữa.”
“…Hay để tỷ đổ hết cũng được.”Song Ngư ngẩng mặt lên.Ánh mắt nàng thoáng tối lại, trừng thẳng vào Bạch Dương.Song Ngư:“Ta ăn không nổi, nhưng bỏ thì phí. Cũng không phải vì tỷ nấu ngon.”Bạch Dương không nói thêm lời nào nữa.Nấu xong, nàng đặt bát đũa xuống rồi quay lưng bước ra phòng khách.Song Ngư nhíu mày.Song Ngư:“Không ngồi ăn cùng ta sao?”Bạch Dương:“Tỷ no rồi.” - Giọng khô khốc, yếu ớt.Công chúa hạ đũa xuống cái ‘cạch’, đứng bật dậy.Song Ngư:“No? Tỷ đã ăn gì mà no?”Không có tiếng đáp.Song Ngư rảo bước ra ngoài, bắt lấy tay Bạch Dương kéo lại, siết chặt.Song Ngư:
“Bớt trẻ con lại cho ta! Không phải tỷ vừa nói yêu ta lắm sao?”
“Vậy giờ giận lẫy cái gì, hả? Vì ta chê đồ ăn? Vì ta không nói mềm mỏng?”Bạch Dương rút tay ra nhưng không nổi, tay nàng mảnh, Song Ngư lại đang giận.Bàn tay nàng bị siết đến đỏ ửng, nước mắt rịn khóe mi.Bạch Dương:“Đau… Người… quá đáng lắm…”Tiếng nấc nghẹn ngào bật ra.
Bạch Dương ôm tay, òa khóc nức nở như một đứa trẻ.Bạch Dương vừa khóc, vừa rút tay ra khỏi lòng Song Ngư, không thèm ngoái đầu, chậm rãi bước lên phòng.
Song Ngư đứng lại, môi mím chặt, mắt cụp xuống.Song Ngư:
“Cút lên phòng. Không được xuống nữa.”
“Phạt tỷ hôm nay… nhịn đói cả ngày.”Bạch Dương chẳng nói gì. Cũng chẳng quay đầu.Trưa hôm ấy, trời nóng hầm hập.Song Ngư ăn xong, cũng chẳng ngon miệng, đành tự mình thu dọn bát đũa, quét dọn nhà cửa.Nàng thở dài, chẳng quen việc, tay lóng ngóng vụng về, nhưng cũng không gọi người hầu quay lại.Một lúc sau, Song Ngư đi ra ngoài, mua ít cháo nóng, thêm mấy món vặt nàng biết Bạch Dương thích.Trở về phủ, bước vào phòng thì thấy Bạch Dương vẫn còn nằm nguyên trên giường, mặt đỏ ửng, mồ hôi rịn trán.Song Ngư:"Bạch Dương… Bạch Dương?”Nàng ngồi xuống lay nhẹ, gọi mãi không tỉnh.Đặt tay lên trán vợ — nóng như lửa.Song Ngư:"Chết tiệt.”Song Ngư vội cởi áo khoác ngoài, lau mồ hôi, đỡ Bạch Dương nằm nghiêng, dùng khăn ấm lau khắp người.Cả phòng yên ắng, tiếng gió thổi xuyên qua song cửa.Chiều đến, Bạch Dương chợt cựa mình tỉnh dậy, nhưng mặt mày vẫn mệt mỏi."Ngồi dậy. Ta đút cháo cho.” - Giọng Song Ngư vừa dứt, liền múc thìa đầu tiên đưa đến miệng nàng.Bạch Dương quay mặt đi.Bạch Dương:“Không ăn.”Song Ngư:“…Tỷ muốn chết à?”Bạch Dương:"Tỷ tưởng người ghét tỷ rồi? Còn đem về làm gì?”Song Ngư cau mày:“…Tỷ có ý gì?”Bạch Dương:“Không gì cả.”Giọng khàn khàn, nhắm mắt lại, quay mặt vào trong.Bạch Dương:“Mệt rồi. Không muốn ăn.”Song Ngư đập mạnh thìa xuống bát cháo.Song Ngư:“Tỷ mệt là vì cái tật không chịu ăn này đó! Không phải ta ghét tỷ!”Bạch Dương giật mình, nhưng vẫn không hé mắt.Nàng chỉ rút tay vào trong chăn, im lặng đến lặng người.Song Ngư ngồi sững ra. Cả gian phòng chỉ còn tiếng gió và tiếng thìa va vào bát.Nàng lay vai vợ, gọi khẽ:
“Tỷ… Bạch Dương… Dậy ăn một chút thôi…”Bạch Dương không đáp, chẳng nhúc nhích.Song Ngư cắn răng, gục đầu xuống gối.Nàng hiểu. Rõ ràng là hiểu. Nhưng lại không sửa được.---Gió đêm rít qua mái ngói, lùa khe khẽ vào song cửa sổ hé mở, mang theo chút mát lạnh trái ngược hoàn toàn cái nắng thiêu đốt của buổi trưa.Trăng lên, vằng vặc trên cao. Trong phòng, ánh đèn dầu le lói soi lên khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Dương, đang say sốt nằm co ro trong lớp chăn mỏng.
Bên cạnh giường, Song Ngư ngồi lặng lẽ, ánh mắt dõi theo từng nhịp thở yếu ớt của nàng.Lâu lâu, lại đưa tay lên trán đo nhiệt, lại thay khăn mới, lại ngồi yên… như sợ nếu rời đi một khắc thì người trong chăn sẽ biến mất.Chưa bao giờ nàng hối hận nhiều đến thế.Nàng đã từng dạy dỗ hàng chục nha hoàn, từng lạnh lùng xử phạt vô số kẻ phạm lỗi, nhưng chưa từng có ai khiến nàng nghẹn lời như thế này.Đến nửa đêm, Bạch Dương trở mình, miệng khẽ gọi trong mơ.
Bạch Dương:“…Song… Ngư…”Trái tim Song Ngư như bị ai đó bóp nghẹt.Nàng lập tức cúi sát xuống.Song Ngư:"Ta đây... Ta ở đây…”Bạch Dương nắm lấy tay nàng trong vô thức, bàn tay nhỏ bé yếu ớt ấy mềm đến mức khiến nàng thấy xót xa.Song Ngư nhẹ nhàng bế cả thân hình gầy yếu đó lên, vòng qua tay mình, ngồi xuống chiếc ghế gần giường.Lần đầu tiên nàng… không giữ lễ.Lần đầu tiên trong đời, công chúa Song Ngư quyền quý, bế một người lên lòng mình, ủ ấm nàng như ôm một món bảo vật dễ vỡ."Đừng… ôm tỷ sát như thế… Người sẽ bị lây bệnh mất…” - Giọng Bạch Dương thều thào, mang theo tiếng thở đứt quãng.Song Ngư không trả lời.Chỉ siết chặt hơn, áp má vào trán nàng, thì thầm như đang tự nói với mình.Song Ngư:“Ta không sợ.”Cả người nàng tỏa hơi ấm, nhưng cái ấm không phải của sốt — mà là sự sống, là sức mạnh, là nơi để Bạch Dương tựa vào.Bạch Dương:“…Tỷ xin lỗi…”Một tiếng thì thầm, tưởng như gió thổi cũng cuốn mất.Song Ngư nhắm mắt, siết nhẹ tay hơn.Song Ngư:“Không. Tỷ không có lỗi gì cả.”Đêm ấy, nàng cứ ngồi như thế.Bạch Dương ngủ thiếp đi, tựa trong lòng nàng. Hơi thở phập phồng nhẹ dần.Song Ngư không rời mắt một khắc.Tay vuốt nhẹ tóc nàng, mắt nhìn từng nhịp ngực lên xuống — như thể nếu mình không nhìn, thì hơi thở ấy sẽ ngừng lại.Trời gần sáng. Ánh rạng đông vừa chớm ló sau bức bình phong, Song Ngư mới nhẹ nhàng đặt Bạch Dương nằm lại giường.Nàng không ngủ. Cũng không dám.
Chỉ lặng lẽ cầm bát cháo nguội, bước ra ngoài, nhờ người hầu hâm lại, đợi người trong lòng tỉnh dậy.---Trong gian phòng vẫn còn âm mùi thuốc sắc và hương hoa nhè nhẹ, ánh bình minh còn chưa kịp rọi tới, trời vẫn nhàn nhạt một màu lam xám.Song Ngư vẫn ngồi đó.Lưng tựa vào ghế, mắt thâm quầng vì cả đêm không chợp mắt, nhưng ánh nhìn lại hiền hơn mọi khi, như thể chỉ cần nàng trước mặt còn thở là mọi chuyện khác đều chẳng đáng.Tiếng giường khẽ kẽo kẹt.
Bạch Dương tỉnh dậy, chậm rãi đưa tay ra khỏi chăn, thấy Song Ngư vẫn đang ngồi đó, thì ngẩn người.Bạch Dương:"…Người chưa ngủ sao?”Song Ngư quay đầu lại, nhẹ lắc đầu, cười thật khẽ.Song Ngư:"Chưa. Ta đợi tỷ dậy. Đỡ mệt chưa?”Chưa kịp nghe câu trả lời, đã bị cả người nhỏ bé ấy đè ngược xuống giường.Bạch Dương lồm cồm bò qua, chăn quấn ngang hông, tóc xõa rối loạn vì bệnh nhưng mắt lại ươn ướt như thể đã sẵn sàng dỗ dành.Bạch Dương:"Nàng mệt lắm rồi, ngủ đi… Trời còn chưa sáng hẳn đâu.”Giọng nàng nhỏ, mềm như nước, cả người đè lên ngực Song Ngư, một tay vòng qua hông nàng siết nhẹ.Song Ngư khẽ bật cười.Nàng chẳng nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu Bạch Dương, vuốt nhẹ qua tóc mái rồi cúi hôn lên trán nàng một cái thật lâu — cái hôn không vội, không sắc tình, chỉ đầy đủ sự bình yên.Bạch Dương áp má vào ngực Song Ngư, nghe rõ từng nhịp tim đều đặn.
Cứ như thế cả hai thiếp đi một chút giữa ánh rạng đông còn chênh vênh ngoài rèm.---Khi mặt trời đã lên cao.
Bạch Dương cựa mình tỉnh trước, đầu hơi đau vì sốt vừa hạ, nhưng cơ thể đã nhẹ hơn nhiều.Quay sang thấy Song Ngư vẫn còn ngủ, thì khẽ nhích dậy bước xuống giường — chưa kịp đi được bao xa, giọng Song Ngư đã vang lên phía sau:Song Ngư:"Định trốn đi đâu?”Bạch Dương giật thót, quay lại:
“Nào có! Tỷ chỉ định đi rửa mặt thôi…”Song Ngư chồm dậy, tóc tai rối nhẹ, mặt không giận nhưng giọng lại trầm trầm.Song Ngư:"Người ta lo gần chết, tỷ chẳng thèm ăn, chẳng thèm nói, chỉ biết ngủ…”Bạch Dương đứng chết trân, chớp chớp mắt.Bạch Dương:"…Song Ngư… làm gì vậy?"Song Ngư:"Ngồi lên đây.” – Giọng dỗi rất rõ ràng.Bạch Dương vừa định nói gì thêm, đã bị Song Ngư kéo lại, ép ngồi vào đùi mình.Song Ngư dụi mặt vào ngực nàng, ôm siết như ôm một cái gối to – dịu dàng mà không cho cựa.Song Ngư:“Không được ốm nữa. Ta… ta rất sợ.” - Giọng nàng nghẹn lại.Dù ngoài mặt vẫn tỏ ra cứng cỏi, thì giọng nói ấy — cái siết tay ấy — cái dụi mặt vào ngực vợ ấy — đều như một lời thú tội.Bạch Dương chỉ biết câm nín, vì người nào đó đang dỗi như trẻ con mà cứ cố tỏ ra trưởng thành.“Song Ngư, nàng thật quá đáng đấy... Và bệnh tật là điều không thể tránh khỏi.” - Bạch Dương than nhẹ.Song Ngư ngẩng mặt lên, ánh mắt không chịu thua.Song Ngư:"Ừ, ta quá đáng. Vì ta sợ tỷ bị ai giành mất.”Câu nói đó vừa ra, phòng im lặng như cắt.Rồi Bạch Dương thở dài, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, lần này là nàng hôn lại.
Nàng đến phủ tìm Bạch Dương, đập tan bàn trà, lật ngửa án thư, đứng trước cha mẹ nàng, nhưng giọng nói thì lạnh đến mức giết người không cần đao.Song Ngư:“Hoặc gả nàng cho ta. Hoặc… cả phủ các người chết không toàn thây.”Không ai dám phản đối. Bạch Dương nhìn cha mẹ đang run rẩy, đành gật đầu trong nước mắt.---Cả thành phủ rộn ràng, cờ phướn đỏ treo cao, trống lệnh gõ vang, người dân chen nhau đứng hai bên phố lớn nhìn kiệu cưới được phủ gấm điều lộng lẫy từ từ tiến vào cửa Nam hoàng thành.Nhưng kỳ lạ thay… cô dâu trong kiệu không phải là tiểu thư đài các, mà là một hầu nữ năm nào từng cúi đầu rửa chân cho chủ nhân. Bạch Dương – nay hai mươi tuổi, tóc dài vấn cao, vận hỉ phục đỏ thẫm thêu phượng hoàng, khuôn mặt thanh tú cúi thấp dưới lớp mấn voan đỏ.Nàng từng là công chúa, từng là người cao quý. Giờ đây, cưới chính người từng gọi nàng là "tỷ tỷ" – một tiểu công chúa từng ngậm vú nàng trong lúc gọi là "ta yêu tỷ".Song Ngư – công chúa thứ hai của triều đình – bước nhanh ra đón kiệu.Dáng nàng mềm yếu nhưng cao ráo, vừa tròn mười tám, vóc người chưa hẳn đầy đặn, nhưng ánh mắt sắc lạnh và quyền lực hơn bất kỳ ai nơi đây.Nàng tự tay vén màn kiệu, không đợi lễ quan hô tên, nắm lấy tay Bạch Dương dắt ra như thể đang lôi một món đồ chơi về phòng riêng.Lễ thành thân diễn ra gọn gàng, đầy đủ nhưng tuyệt đối không phô trương. Bởi không ai dám hỏi, không ai dám nghi ngờ lý do vì sao một hầu nữ lại bước vào cửa hoàng gia. Người biết thì sợ, kẻ không biết thì đồn.“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”Tất cả diễn ra suôn sẻ, nhưng khi chạm tay Song Ngư trong lễ giao bái, Bạch Dương thoáng run. Nàng biết, từ lúc này, đời nàng – đã không còn đường lui.---Phòng tân hôn phủ đầy trướng đỏ, đèn long phụng thắp sáng lấp lánh như sao sa, hương hoa sen tỏa nhè nhẹ trong không khí. Trên giường, nệm gấm mới trải, vỏ gối thêu hình loan phượng, chăn bông dày cộm mang sắc đỏ thuần.Bạch Dương bị thị nữ dìu vào, đặt ngồi ngay mép giường như một món lễ vật sống động.Song Ngư vẫn trong hỉ phục, tóc cài trâm ngọc, chậm rãi bước vào. Không ai đi theo, cửa phòng đóng lại – từ đây là thế giới chỉ còn hai người.Song Ngư:“Ngẩng đầu lên.”Giọng nàng nhẹ như lông hồng nhưng mang mệnh lệnh không thể kháng.Bạch Dương ngước lên, voan đỏ rũ xuống, để lộ đôi mắt long lanh và làn môi mím chặt.Song Ngư:“Tỷ vẫn còn không cam tâm?”“… Không dám.” – Bạch Dương cúi đầu.“Tốt.” - Song Ngư đưa tay gỡ voan cưới, ném sang một bên. Trong khoảnh khắc, hai ánh mắt chạm nhau, khoảng cách mười năm rút gọn còn vài bước chân.Nàng chậm rãi quỳ lên giường, tay vén vạt váy Bạch Dương lên tới gối, nhìn chăm chú bắp đùi trắng mịn lộ ra bên dưới.Song Ngư:“Từ giờ trở đi… Tỷ là của ta. Không ai khác được chạm vào.”Soẹt!
Song Ngư xé toạc lớp áo trong của Bạch Dương, vú nàng bật ra, trắng mịn, núm hồng cương cứng vì lạnh lẫn căng thẳng.Bạch Dương:“Ngươi… ngươi định làm gì…?”Song Ngư:“Động phòng. Cưới rồi, lên giường là chuyện đương nhiên.” – Giọng ngọt như mía lùi nhưng từng chữ như lưỡi dao sắc.Bạch Dương còn chưa kịp tránh, đã bị Song Ngư đẩy ngửa xuống, hai tay bị giữ chặt giơ cao lên đầu.Một chân nàng luồn xuống dưới, quỳ giữa hai đùi Bạch Dương, vạt váy hỉ phục dồn lên bụng.Song Ngư:“Cởi váy ta ra.”Bạch Dương:“Nhưng… nhưng ta không nên…”Song Ngư:“Cởi. Nếu không đừng trách ta bạo lực."Bạch Dương mặt đỏ rực, tay run run kéo váy Song Ngư lên, rồi giật mình – một con cặc dài, dày, đang dựng cứng, đập vào đùi nàng.Bạch Dương:“Công chúa… không phải nữ nhân…?”“Tỷ nên giữ mồm giữ miệng để rên.” – Song Ngư thì thầm rồi cắm đầu bú lấy ti Bạch Dương, môi mút mạnh, lưỡi xoay vòng quanh đầu ti khiến nàng cong lưng lên rên rỉ.Bạch Dương:“Ư…ư ưaaaa… đừng liếm như vậy… ngứa…”Song Ngư luồn tay xuống dưới, banh hai mép lồn ra, lấy hai ngón móc sâu vào âm đạo đang sưng ướt.Song Ngư:“Vẫn mềm, vẫn ướt, vẫn là lồn của tỷ – công chúa của ta…”Bạch Dương:“Aaaa aaaa đừng… aaaaa không… móc sâu quá…”Song Ngư:“Câm miệng.” - Nàng rút tay ra, đưa lên liếm một đường, mùi tanh mặn lẫn nước dâm dịch trộn với máu mỏng.Song Ngư:"Hôm nay, ta sẽ địt tỷ nát lồn đến mức quên luôn tên vị hôn phu cũ.”Chiếc giường gỗ lim khắc rồng phượng run nhẹ dưới tấm nệm gấm đỏ. Nến long phụng hai bên chập chờn ánh sáng như mê hoặc, gió đêm thổi vào lạnh buốt nhưng cơ thể Bạch Dương lại nóng bừng. Nàng bị trói nhẹ hai tay bằng dải lụa đỏ, đầu hơi ngửa ra sau khi bị đè nằm sấp lên đệm.Bạch Dương:“C-công chúa…”Song Ngư:"Gọi ta là A Ngư."Giọng Song Ngư vẫn dịu ngọt, nhưng đôi mắt nàng bây giờ đầy cuồng dại, hơi thở phả vào sau gáy Bạch Dương, tay nàng đã lần xuống dưới lớp váy cưới đỏ, vén toạc lên tới tận eo, để lộ đôi mông trắng mịn run rẩy.Song Ngư:
“Tỷ tưởng ta không biết hôm nay cha mẹ tỷ định gả tỷ cho ai à?”
“Tỷ vừa thoát về được ba ngày, đã có kẻ khác hôn tay tỷ.”
“Được… Đêm nay, ta sẽ để tỷ nhớ kỹ— chỉ có ta… chỉ ta mới có thể động vào nơi này.”Soạt!
Lớp váy bị xé toạc.
Song Ngư kéo quần lót mỏng của Bạch Dương sang một bên mà không cởi ra, rồi nhấn mạnh đầu gối lên mông nàng, giữ cho không nhúc nhích được.Bạch Dương:“Ư… đừng… A Ngư, khoan—”Song Ngư:“Im miệng.”Pặc!
Một cú vả mông bằng lòng bàn tay vang lên, da thịt đỏ ửng.Bạch Dương rên lên:“Ưa— A Ngư…!”Song Ngư không nói. Cô rút dây lưng da từ dưới lớp váy cưới ra, quất liên tục lên hai đùi non run rẩy của người dưới thân.Song Ngư:“Không được van xin. Tỷ sướng lắm đúng không? Vừa bị cưỡng ép, vừa ướt đẫm thế này à?”Bạch Dương run lẩy bẩy, hai chân vẫn bị giữ dang rộng, nước ướt đầy ga giường.Song Ngư đưa ngón tay thô dài nhấn vào cái khe nhỏ đầy nước ấy.Song Ngư:“Chậc… chưa vào mà đã nuốt tay ta thế này? Ta địt nát tỷ luôn…”Nói xong, Song Ngư ép hai chân Bạch Dương co lên sát ngực, đè thẳng xuống.“Chụt.” Một nụ hôn đè lên môi...Ực!
Ngón tay của Song Ngư đâm thật mạnh, vừa thon vừa dài như muốn xuyên thẳng vào trong cái lồn nhỏ ướt đẫm ấy.“AaaAAAAA!!!” - Bạch Dương gào lên, móng tay cào rách cả gối, mông dập liên hồi lên giường, nước dâm trào ra từng đợt.Song Ngư cắn vào vai Bạch Dương, gằn từng nhịp:
“Không cho ra… Tỷ chỉ được sướng khi ta cho phép.”
“Không được đẩy ra, không được khóc, không được che mặt. Nhìn ta.”Nhịp địt tăng tốc, mông Bạch Dương bị đập đến đỏ rực, tay Song Ngư rút ra rồi cắm sâu lại, như máy khâu nện thẳng vào tử cung.Bạch Dương:“A-A Ngư ơi… Tỷ chịu không nổi nữa… Aaa…!”Song Ngư:"Ta cũng chịu không nổi… Nên mới phải địt nát tỷ cho tỷ không dám rời ta.”Vạt lụa đỏ mềm buông xuống hai bên màn trướng, trong phòng chỉ có ánh nến lay động, mùi đàn hương nhè nhẹ tan trong không khí. Bạch Dương bị đè nằm sấp mép giường, chiếc hỉ phục đỏ sẫm đã bị kéo lệch hẳn sang một bên, để lộ đôi vai trắng và sống lưng đầy vết cào mờ của những lần bị Song Ngư giở trò trước đó.Song Ngư quỳ sau người nàng, vẫn mặc nguyên lớp váy cưới phức tạp, nhưng ánh mắt ngọt ngào thường ngày giờ đây mang đầy màu chiếm hữu. Bạch Dương chưa kịp thở ra, đã bị kéo ngược ra giữa giường."Nằm yên." - Song Ngư ra lệnh, giọng dịu dàng nhưng đầy ép buộc. "Tỷ là của ta, chỉ của ta."Vừa nói, nàng vừa hất mạnh váy cưới lên để lộ lại cây dương vật đã cương cứng suốt từ đầu lễ. Cặc dài, dày, đỏ au, căng cứng đến mức đầu khấc ươn ướt dịch. Bạch Dương mở to mắt, vừa sợ hãi vừa rùng mình vì quen với thứ đó.Song Ngư không chờ thêm. Một tay ấn vai Bạch Dương nằm ngửa ra, một tay tách mạnh hai đùi ra, cúi đầu xuống liếm dọc khe lồn đã mềm sẵn.Bạch Dương:“A… Công… công chúa… không nên ở đây… a…”Tiếng rên nghẹn bị nuốt mất khi cặc nóng rực đâm thẳng vào.Bạch Dương:"Á!"Tiếng thét bật ra khỏi cổ họng Bạch Dương khi Song Ngư thúc mạnh một cú hết thân. Toàn bộ chiều dài dương vật cắm ngập trong lồn, ép chặt lên từng nếp gấp bên trong."Nát lồn ta mất…!" - Bạch Dương rưng rưng, tay bấu vào chăn lụa, cả người run lên từng đợt khi Song Ngư rút ra rồi đâm vào như máy khâu, tiếng bạch bạch vang vọng trong gian phòng kín."Nát rồi thì dán lại, nhưng ta vẫn cứ địt tiếp, hiểu không?" - Song Ngư cong người, ép hai chân Bạch Dương lên vai, rồi địt thẳng xuống. Mỗi cú thúc như muốn xuyên thủng bụng dưới của nàng. Dương vật đâm sâu đến tận tử cung, móp méo cả bụng.Bạch Dương:"A—! A a a… a a…!"Cặc Song Ngư giật mạnh một cái trong người Bạch Dương, rồi dòng tinh dịch nóng hổi phụt sâu vào trong, từng đợt mạnh bạo như muốn làm đầy từ bên trong ra.Bạch Dương còn chưa kịp hít thở, đã bị lật sấp xuống lần nữa. Mông bị tách ra dứt khoát."Còn cái lỗ sau này…" - Song Ngư liếm môi, đưa hai ngón tay chọc thẳng vào hậu môn vẫn còn khép chặt.Song Ngư:"Sao vẫn khít thế hả? Ta không đủ thỏa mãn tỷ sao?"Bạch Dương:"Đừng mà, nó— nó bẩn…!"Song Ngư:"Bẩn thì càng phải rửa sạch bằng tinh dịch của ta."Hai ngón tay bắt đầu xoáy sâu vào trong, gập lên rồi móc ngược xuống, khiến lỗ hậu môn co rút kịch liệt.Bạch Dương:"A—! KHÔNG!!"Song Ngư rút tay ra, nhổ nước bọt lên lỗ hậu, rồi lại cắm cặc vào.Song Ngư:"Chặt hơn cả lồn nữa… tuyệt đối phải địt."Cặc lại đâm thẳng vào, Bạch Dương giãy giụa nhưng bị đè đầu xuống.Song Ngư:"Nằm yên. Chồng đang địt mà tỷ muốn phản kháng sao?"Cặc cứ thế ra vào lỗ đít, móc tới mức bụng dưới Bạch Dương nổi lên từng đợt sóng. Cảm giác đau, sướng, tức, lạ trộn lại khiến nàng chảy nước lồn như suối."Sướng không? Lỗ đít cũng biết tiết dâm nước như thế à?" - Song Ngư thúc mạnh thêm vài cái rồi rút ra, nhưng không để lỗ đít khép lại, lại nhét ba ngón tay vào móc ngược ra, như muốn moi trọn bên trong.Song Ngư:"Mỗi lần thấy tỷ cười với người khác… ta chỉ muốn xé nát tỷ, địt hết cả ba lỗ mới hả."Bạch Dương:"Nàng...nàng ghét tỷ đến vậy sao?"Song Ngư:"Không. Ta yêu tỷ đến phát điên."Rồi lại cắm vào, cả cặc lẫn tay cùng lúc đâm ra đâm vào, làm Bạch Dương co giật từng hồi, nước mắt, nước mũi, tinh dịch hòa lẫn không còn phân biệt.“Tỷ mệt sao?” - Giọng Song Ngư thì thầm, ngọt như mật nhưng bén như dao.Bạch Dương thở không ra hơi, thân thể mềm rũ ra như nhũn, hai đùi vẫn bị tách rộng, nước nhớt hòa tinh còn đang nhỏ xuống đệm đỏ thẫm. Cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc—cho đến khi nàng thấy Song Ngư bước tới góc phòng, mở hòm gỗ ra, lấy một vật đen dài hình trụ ra.Một khúc gỗ mài nhẵn, đầu vát tròn, tẩm dầu trơn.Song Ngư:“Ngày trước ở chùa nữ, các sư cô nghịch mấy thứ này cả ngày.”Song Ngư cười nhẹ. “Ta học được cũng nhờ nhìn trộm.”Bạch Dương tròn mắt: “Cái… cái đó… để làm gì…?”Chưa kịp dứt câu, khúc gỗ đã chọc thẳng vào lỗ đít vẫn chưa khép của nàng.Bạch Dương:"A——!!"Cơ thể giật nảy, tay quờ loạn tìm chăn.“Không được trốn.” - Song Ngư giữ chặt eo, tay còn lại cầm cái kẹp gỗ dùng kẹp đầu vú, kẹp một cái cạch, đầu vú Bạch Dương bị ép lại đến đỏ tím.Bạch Dương:"A… đau…! Đau quá công chúa…!"Song Ngư:“Đau để nhớ. Vú này, chỉ có ta được bú, được cắn, được chơi.”Rồi nàng cúi xuống, liếm dọc theo sợi dây kết nối giữa hai cái kẹp vú, kéo căng dây cho đến khi nó nảy bật một cú vào da thịt.Khúc gỗ vẫn còn nằm gọn trong hậu môn, nay Song Ngư rút ra nửa đoạn rồi lại nhấn vào, xoáy tròn nhẹ như chày giã, khiến lỗ đít đỏ rực co rút liên tục, mép lồn cũng co theo, nước dâm trào ra không ngừng.Song Ngư:"Ta còn chuẩn bị một thứ nữa."Lần này là một bó roi mảnh làm từ dây da lụa – roi bướm, mỗi sợi đều nhẹ nhưng khi quất vào mông sẽ để lại dấu đỏ hình cánh hoa.Song Ngư:"Mỗi lần tỷ từ chối ta… ta sẽ đánh. Nhưng là đánh để tỷ nhớ ai là người làm tỷ khóc vì sướng."Vụt!
Một roi hằn ngang mông, vút! cái thứ hai cắt vào đùi trong.Bạch Dương:“Dừng lại—! Ta sẽ…”"Tỷ sẽ ra lần nữa." - Song Ngư khẽ cúi xuống, đưa tay luồn qua khe mông, vừa lúc nắm lấy khúc gỗ vẫn còn trong hậu, tay kia nhấn thêm một ngón cắm vào lồn, móc mạnh vào điểm G."AAAAAAAA!!" - Bạch Dương phun nước lồn ra ồ ạt, ướt sũng cả đệm đỏ. Mông run lẩy bẩy, môi dưới tím ngắt, đầu vú bị kẹp chặt đang run run chờ được giải thoát.Nhưng Song Ngư không tha.Song Ngư:"Tỷ tưởng bị địt một lần là xong à? Đêm tân hôn mà không làm tỷ ngất vì bị địt thì có đáng gọi là phu thê không?"Dương vật trĩu nặng đầy gân máu lại cứng như thép, lần này đè Bạch Dương nằm nghiêng, nâng một chân nàng lên cao, địt vào từ góc xiên để cắm sát hông, móp cả bụng lại mỗi cú thúc.Bạch Dương:"Ư a— a—— a không nổi nữa——!!"Song Ngư:“Không nổi càng phải địt.”Bạch Dương:“Ta… xin…”Song Ngư:“Xin ra à? Xin hôn à? Cứ rên cho lắm vào.”Cặc đâm xiên chéo khiến thành trong bị cà tới mức chảy máu nhẹ, nhưng Song Ngư vẫn rút ra rồi lại đâm vào, cho tới khi lần xuất tinh thứ hai phụt thẳng vào vách tử cung, rồi lại rút ra hậu môn mà địt tiếp.Song Ngư:"Ta địt đến khi tỷ nằm liệt ba ngày không rời giường mới thôi."Bạch Dương lúc này chẳng còn sức phản kháng, tay chân run bắn, đầu rũ xuống, miệng há hé thở không ra tiếng.[Giải thích nhẹ nhàng mấy món đồ chơi ở trên chút nhé]Khúc gỗ mài nhẵn: gọi là mộc trụ, thường dùng như dụng cụ giúp nữ giới tự giải tỏa khi sống cô độcKẹp gỗ vú ( hay còn gọi là kẹp hoa nhụy): làm từ gỗ mềm, có dây nối, kẹp đầu vú để tăng kích thích, phổ biến trong kỹ thuật phòng the thời xưa.Roi bướm (tiên điệp): roi mảnh nhẹ, đánh vào mông để lại hình cánh hoa – vừa thẩm mỹ vừa gợi cảm, hay dùng trong đêm tân hôn tầng lớp quý tộc.Tư thế nằm nghiêng, địt xiên: được ghi trong các sách phòng trung cổ như Tố nữ kinh.---[SÁNG HÔM SAU]Ánh sáng đầu tiên của buổi sớm lẻn vào qua rèm lụa, rọi lên giường lớn nơi Bạch Dương nằm co ro, tấm thân trắng mịn phủ đầy dấu hôn và vết trừng phạt đỏ nhạt.Giữa hai đùi vẫn còn dính ít tinh dịch chưa kịp lau hết, thấm xuống lớp đệm trắng tinh làm thành vệt vàng nhạt nhầy nhụa.Bạch Dương hé mắt, chưa kịp trở mình thì giật nảy — Song Ngư ngồi bên giường, đã thay một bộ y phục cung trang mới, tay đang ngâm trong chén trà khói bay nhè nhẹ.Song Ngư:"Tỷ tỉnh rồi." - Giọng nhẹ như tơ lụa, nhưng ánh mắt lại sắc như dao."Ta… ta muốn tự đi rửa mình một chút…" - Bạch Dương rụt rè, cố ngồi dậy, nhưng eo đau nhức như gãy, chân còn run lẩy bẩy không đứng nổi.Song Ngư không nói gì, chỉ gõ ngón tay lên bàn trà.Song Ngư:“Không cần. Người đâu, bưng nước lại.”Hai nha hoàn lập tức bước vào.Bạch Dương xấu hổ kéo chăn lại, nhưng Song Ngư đã đưa tay giật phăng ra, lạnh nhạt bảo:
"Tỷ là người của ta, thân thể này có gì phải giấu? Nếu bọn chúng nhìn, là nhìn thay ta."Mặt Bạch Dương đỏ bừng. Nhưng nàng chẳng thể phản kháng gì. Lúc nha hoàn rửa đến vết tinh dịch giữa hai đùi, Song Ngư quay mặt đi, khẽ nhếch mép.“Còn nhớ tỷ nói gì với ta đêm qua không?” - Song Ngư hỏi, giọng nhỏ như gió thoảng.Bạch Dương chột dạ, cố nghĩ lại… rồi chợt nhớ.Bạch Dương:“…Ta nói… công chúa nhỏ con mà hung dữ quá.”Cạch.
Chén trà trên bàn bị đặt mạnh xuống.Song Ngư:"Hai ngươi mau ra ngoài!"Hai nha hoàn thấy thế liền cúi đầu ra ngoài theo lệnh công chúa.Bạch Dương giật mình quay lại, đã thấy Song Ngư đứng dậy, chậm rãi bước đến, đứng sát giường, bóng nàng che hết ánh sáng chiếu vào mặt Bạch Dương.Song Ngư:“Nhỏ con?” - Giọng nàng trầm hẳn xuống.“Ta nhỏ chỗ nào?” - Song Ngư cúi xuống, nắm cằm Bạch Dương kéo ngẩng lên, ánh mắt thẳng tắp.Song Ngư:
“Ta cao hơn tỷ.”
“Tay dài hơn tỷ.”
“Ngực cũng không nhỏ hơn.”
“Cặc ta…”Nàng cúi sát tai Bạch Dương, thì thầm:Song Ngư:“Địt tỷ mấy lần thì mới hết run?”"Ta…" - Bạch Dương nghẹn họng, không biết đáp ra sao.Song Ngư vẫn không rời mắt khỏi nàng, từng lời từng chữ như tra tấn tinh thần:Song Ngư:
"Tỷ nghĩ ta yếu hơn chỉ vì ta ít tuổi?"
"Tỷ nghĩ tỷ có quyền so sánh?"
"Tỷ nghĩ… tỷ đáng để phản bác ta?"“Không… không phải… Ta không có ý đó…” - Bạch Dương cuống quýt. Nhưng đã muộn.Song Ngư đứng thẳng người, lạnh giọng:
“Vậy ta hỏi lại, một lần duy nhất.”
"Với tỷ, thế nào mới gọi là nhỏ con?"Không khí trong phòng đông lại.
Bạch Dương mím môi. Nhưng sự im lặng bị coi như xúc phạm, Song Ngư siết chặt tay thành nắm đấm.Song Ngư:“…Nếu tỷ không trả lời… Ta sẽ lại dùng dây kẹp vú cho đến khi tỷ học được cách lựa lời.”Bạch Dương:“Ta… chỉ là nói đùa… Nàng cao hơn tỷ nhiều… dương vật to lắm… nên… không nhỏ…”Song Ngư gật đầu, nhẹ nhàng ngồi lại mép giường.Song Ngư:“Ừ. Giờ thì biết thân biết phận rồi.” Nàng đưa tay vuốt tóc Bạch Dương như dỗ dành một đứa bé, nhưng ánh mắt vẫn sắc như kiếm.Song Ngư:
“Bắt đầu từ hôm nay, tỷ không được tự chọn quần áo.”
“Không được ăn món gì ngoài ta cho phép.”
“Không được gặp người lạ khi không có ta.”
“Không được rời khỏi phòng quá 1 canh giờ.”Bạch Dương:“Vì sao?”Song Ngư:“Vì tỷ là thê tử của ta. Là tài sản của ta.”---Căn phòng tẩm cung đã tắt hết đèn, chỉ còn vài ngọn nến lập lòe phản chiếu trên bồn tắm gỗ tròn lớn đặt giữa gian trong.Bạch Dương ngồi trong nước, tấm lưng trắng hồng ngập đến tận eo, ngón tay vừa chạm vào khăn bông thì giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.Song Ngư:“Ai cho tỷ đụng vào chính mình?”Cả người nàng cứng lại.Song Ngư bước vào, tóc buộc cao, vẫn mặc áo ngủ mỏng tang, bên trong không lót gì. Từng bước chân của nàng đều chậm rãi, có chủ đích, tiếng guốc gỗ vang lên đều đặn như từng nhịp cảnh cáo.Bạch Dương vội cúi đầu:"Tỷ...Tỷ chỉ lau sơ thôi…”“Sơ?” - Song Ngư nhếch môi cười, tháo dây lưng áo, lộ ra cơ thể cao gầy nhưng dẻo dai như báo săn, vùng giữa háng còn in hằn rõ phần cứng nổi bật.Song Ngư:“Tỷ rửa không sạch, ta ngửi vẫn thấy tinh dịch của ta dính trong tỷ.”Bạch Dương đỏ mặt, định lùi sâu xuống nước, nhưng Song Ngư đã bước thẳng vào bồn, ngồi xuống sau lưng nàng, vòng tay kéo sát lại.Song Ngư:
“Ngồi yên. Tỷ không có quyền tự lau chùi gì nữa cả.”
“Tỷ là vật sở hữu của ta, để ta làm sạch.”Tay Song Ngư luồn vào ngực, xoa nhẹ hai bầu vú đã mềm nhũn vì mệt mỏi, khiến Bạch Dương giật thót.“…A-A Ngư… chỗ đó không cần… hôm qua mới bị kẹp vú rồi…” - Bạch Dương nài nỉ.Song Ngư nhẹ nhàng vỗ vào đùi nàng một cái:“Ta nhớ. Nhưng nhớ cũng là quyền của ta.”Ngón tay Song Ngư trượt xuống dưới, lách vào giữa hai đùi, mò trúng khe ướt át chưa hồi phục, vẫn còn hồng đỏ vì bị ra vào nhiều lần.Song Ngư:
“Vẫn còn sưng.”
“Vẫn còn dính của ta.”
“Vậy thì rửa cũng là trách nhiệm của ta.”Bạch Dương siết chặt tay vịn bồn, rên khẽ khi Song Ngư bắt đầu móc sâu vào, rửa như tra khảo. Ngón giữa ngoáy tròn rồi ngoáy ngược, vừa rà vào thành trong vừa kéo dịch ra ngoài như muốn vét sạch.Bạch Dương:“Ư… đừng mà… đau…”“Tỷ rên nữa, ta sẽ gọi người hầu vào để tỷ rên trước mặt họ.” - Song Ngư thì thầm bên tai.Ngón tay nàng vẫn không dừng, càng lúc càng đâm sâu hơn, lúc rút ra thì ngoáy cả mu bàn tay vào khe mông, vạch rộng ra xem kỹ từng chỗ.Song Ngư:
“Mỗi ngày đều phải thế này.”
“Vì ta không muốn người khác nhìn, nên ta tự tay rửa sạch từng tấc da của tỷ.”
“Tỷ không có quyền chạm vào thân mình, cũng không được giấu gì khỏi ta.”Bạch Dương nghẹn ngào không đáp, mím môi chịu đựng, mắt rơm rớm.Song Ngư kéo nàng ngồi hẳn lên đùi, ép lưng vào lòng mình, dương vật cương cứng bên dưới chỉ lót đúng một lớp vải mỏng, cọ sát mông Bạch Dương như cố tình.Song Ngư:
"Tỷ đã là của ta.”
“Chỉ cần nhớ điều đó, thì sẽ không đau đâu.”---Phủ Bạch gia vẫn như xưa. Mái cong, sân rộng, rợp hoa giấy tím.Song Ngư đi cạnh Bạch Dương, tay nắm chặt không buông, ánh mắt đảo quanh phòng khách từng chút một. Mùi hương trong phủ thoảng nhẹ — ngọt như hồng trà, nhưng nàng chẳng dễ chịu chút nào.Vì ngay khi bước vào, Cự Giải đã ngồi sẵn, vẻ mặt như chờ đợi từ sớm.Y bật dậy, vồ lấy Bạch Dương, hai tay nắm lấy vai nàng:
“Dương Dương! Nàng gầy đi rồi!”
“Nàng có sao không? Nàng bị ép cưới đúng không? Ta nghe bảo Song Ngư—”“Ta rất khỏe.” - Giọng Bạch Dương dịu dàng nhưng cứng rắn. Nàng định né ra, nhưng Cự Giải đã bế bổng nàng lên, kéo vạt áo nàng nhìn vào cổ, vào vai, như muốn kiểm tra thương tích.Cự Giải:“Trời ơi, da nàng còn vết đỏ này! Chẳng lẽ—”Y chưa nói hết câu thì Song Ngư đập nhẹ tay xuống bàn trà, “Cạch” một tiếng.Không ai lên tiếng. Nhưng tiếng ấy như một lưỡi dao chém ngang không khí.Bạch Dương giật mình. Hiểu ngay.
Nàng bước vội lại, ngồi lên đùi Song Ngư, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi mình, ánh mắt hướng về phía Cự Giải.Bạch Dương:
“Cảm ơn huynh đã lo lắng. Nhưng thiếp không cần kiểm tra gì cả.”
“Song Ngư tắm cho thiếp mỗi đêm. Mỗi sợi tóc, mỗi ngón chân đều sạch sẽ, đều do nàng ấy chăm sóc.”Song Ngư cười, tay vòng qua ôm hông nàng, ngón trỏ còn khẽ đặt lên bụng dưới như cảnh báo.Song Ngư:
“Cũng may là ta chu đáo.”
“Nếu không thì ai đó đã thò tay vào nơi không nên chạm mất rồi.”Cự Giải siết nắm tay, ánh mắt tối lại.
Không khí trong phòng chùng xuống.Bạch Dương ngồi yên trên đùi Song Ngư, cảm nhận rõ ràng phần thân dưới nàng ấy có nhịp đập nóng bỏng đang áp vào mông mình. Nhưng nàng không dám động, chỉ cúi đầu, như ngầm khẳng định:
“Thiếp đã có chủ rồi."---Thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, nên Bạch Dương đành ngỏ lời trước, hai tay khép lại trên vạt váy, vẫn cố giữ giọng nhẹ nhàng:Bạch Dương:“Cự Giải, cha mẹ thiếp đâu rồi?”Y thoáng khựng. Rồi nhún vai như không để tâm.Cự Giải:“Ra ngoài từ sớm. Có lẽ là đi thăm làng bên. Chắc nghĩ nàng vẫn còn ở kinh thành nên… không đón tiếp.”Nàng khẽ gật đầu, mắt cụp xuống.
Song Ngư thì không nói gì. Tay vẫn đặt hờ trên eo Bạch Dương, vẽ vòng vô nghĩa, nhưng chẳng ai trong phòng dám xem là cử chỉ tình cảm. Bởi đầu ngón tay ấy lạnh như nước đá.Cự Giải lại lên tiếng, lần này giọng đã thấp hơn, có chút cảm xúc u uẩn.Cự Giải:
“Ta vẫn luôn nghĩ… nếu năm đó hôn ước không bị hủy…”
“Nếu cha mẹ nàng không phạm sai, nếu nàng không bị đưa đi, thì giờ ta và nàng—”“Xin chàng đừng nói nữa.” - Bạch Dương ngắt lời, rõ ràng.Nhưng Song Ngư đã kịp nhéo mạnh eo nàng một cái.Nàng rướn nhẹ người lên theo phản xạ, đau điếng, miệng bật nhẹ: “A…”Nhưng vẫn không quay lại nhìn Song Ngư, chỉ nhìn thẳng Cự Giải.Bạch Dương:
“Chuyện đã qua… đã là quá khứ.”
“Xin chàng đừng gợi lại nữa. Thiếp là người có phu rồi.”Không khí đặc quánh.
Song Ngư thì vẫn mỉm cười, tay buông khỏi eo nàng, thay vào đó là vuốt nhẹ dọc sống lưng Bạch Dương, từ cổ tới tận eo váy.Cự Giải cau mày:
“Phu? Nàng xem một nữ tử như vậy là… phu?”Song Ngư lúc ấy mới thong thả lên tiếng:
“Cự Giải công tử, người xưa có câu: phu là người che chắn cho thê, dẫu là nam hay nữ, chỉ cần làm được điều đó thì… đều đáng làm phu.”Nàng nghiêng đầu hôn lên tóc Bạch Dương một cái.Song Ngư:“Ta có thể rửa chân cho nàng, buộc tóc cho nàng, rửa sạch vết bầm trên ngực nàng từng đêm—ngươi thì không.”Cự Giải nghẹn họng.Mà Bạch Dương đỏ bừng mặt, nhưng không dám đẩy ra, chỉ cúi đầu thấp hơn.Bởi lẽ nàng biết, nếu nàng còn để Cự Giải tiếp tục dây dưa, thì tối nay về phủ… nàng sẽ không còn nguyên lành mà ngủ được.Còn Song Ngư thong thả nâng chén trà sứ, thổi nhẹ bề mặt nước, ánh mắt chẳng chút gợn sóng.Bạch Dương đã ngồi lại ngay ngắn trên đùi nàng, lưng dựa vào khuôn ngực mảnh mai mà cao hơn mình nửa cái đầu.Cự Giải hớp môi, rồi lạnh lùng lên tiếng.Cự Giải:
“Cũng lạ thật. Trà ngon là phải dùng nước sôi đầu, mà có người lại cứ thích dùng nước để nguội, rồi bảo là thanh vị."
“Chắc là để dễ uống hơn cho… người thể chất yếu nhược.”Song Ngư không nhìn y, chỉ cười nhạt, tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc con bên má Bạch Dương.Song Ngư:
“Trà ngon vốn dĩ chẳng cần nước sôi. Còn người biết thưởng thì không cần phải to tiếng.”
“Dù cho là thân thể to lớn, mà trong lòng vẫn thấp kém thì trà có đắng cũng chẳng trách nổi.”Cự Giải đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy.Cự Giải:"Ý của người là gì, Song Ngư?”Lần này nàng mới nhìn lên. Nhẹ nhàng, chậm rãi, hôn một cái thật êm lên tóc Bạch Dương.Bạch Dương thì giật thót, còn Cự Giải thì nổi gân xanh ở trán.Y không nhịn nổi nữa. Bước đến, một tay bế xốc Bạch Dương lên, cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhưng giọng đã cứng.Cự Giải:
“Bạch Dương à, ta có một bất ngờ nhỏ dành riêng cho nàng đấy.”
“Chúng ta đi lên lầu một chút. Song Ngư công chúa, xin cứ tiếp tục… ngồi dưới này.”Bạch Dương còn chưa kịp phản ứng, thì “bốp!” – một cú đá không quá mạnh nhưng chuẩn xác của Song Ngư vào cổ chân Cự Giải, khiến y lảo đảo lùi lại.Song Ngư thuận tay ôm gọn Bạch Dương lên vai, như thể đang vác một túi gấm quý, rồi nhẹ nhàng nói.Song Ngư:“Đáng tiếc, nàng là người của ta. Quà bất ngờ hay bất ngờ mất quà, ta đều không muốn thấy.”Nàng vừa nói vừa xoay lưng đi, để lại Cự Giải cứng đờ trong sảnh, chén trà vẫn còn nóng mà lòng người đã lạnh hơn cả tuyết trời phương Bắc.---Sau khi rời khỏi Bạch phủ, Song Ngư vác nàng về phủ mình. Nắng trưa chưa tới, nàng đã thản nhiên lệnh đóng cửa lớn, không cho bất kỳ ai làm phiền.Song Ngư:
“Hôm nay người hầu trong phủ… đều được phép về nhà nghỉ.”
“Chỉ giữ lại một người.”Nàng liếc sang Bạch Dương, cười như không cười.Song Ngư:"Người ấy, tên là gì nhỉ… À, phải rồi. Hầu nữ Bạch Dương.”Bạch Dương nghẹn họng.
Chưa kịp phân bua thì đã bị lôi vào phòng tắm.Song Ngư thong dong cởi ngoại bào, mái tóc dài xõa xuống vai, làn da trắng như sứ.Song Ngư:"Tỷ đứng ngây ra đó làm gì? Cởi đồ, đi tắm.” - Nàng bước vào bồn tắm trước, ngồi dựa vào thành bồn, ánh mắt như nước thu thu lạnh.Song Ngư:“À, chỗ này lúc nãy Cự Giải nắm qua đúng không?”Bạch Dương đỏ mặt, khẽ gật đầu.Song Ngư ngâm khăn vào nước nóng, vắt sơ rồi bắt đầu chà xát chỗ cánh tay, eo, cổ, từng nơi Cự Giải từng vô tình chạm vào.Mỗi lần chà là một câu nói xéo.Song Ngư:
"Da tỷ đúng thật mẫn cảm. Ai sờ qua một chút cũng đỏ thế này.”
“Chắc có nhiều người từng sờ rồi… nên quen chăng?”
"Phu nhân thật có bản lĩnh. Vừa gặp đã khiến người ta lo lắng, nhớ nhung. Hay tỷ muốn đổi phu quân rồi?"
“Có lẽ lần sau, ta nên vẽ ký hiệu trên thân tỷ, để người khác nhìn mà tránh xa.”Bạch Dương khẽ rên vì đau rát, dỗ nhẹ.Bạch Dương:"Công chúa đừng ghen vô cớ… Tỷ thật lòng chẳng hề nghĩ tới ai ngoài người…”Song Ngư bặm môi, tay chà mạnh hơn.Song Ngư:
“Ta đâu có ghen. Ta chỉ thấy mình… vệ sinh giúp tỷ thôi.”
“Tỷ là của ta, lẽ nào không được rửa qua một lượt?”Bạch Dương ngồi thừ người, nước nóng rịn trán, chẳng dám hó hé gì nữa.---Sau bữa tắm, Song Ngư thay đồ nằm đọc sách, còn Bạch Dương thì lau bàn, chùi sàn, quét vườn, không khác gì những năm còn làm hầu nữ.Song Ngư:
“Dọn xong, tỷ nhớ nấu cơm.”
“Đừng nấu lại mấy món nhà tỷ hay nấu, nhạt như nước lã.”
“Ta không thích ăn rau, cũng không thích ăn quá mặn, cũng không thích cháy cạnh, không thích dầu nhiều, không thích bếp ám khói...”Mà miệng nàng thì nhai liên tục.Bạch Dương mệt đến hoa mắt, bụng réo lên từng cơn, nhưng vẫn cố rửa gạo, nhóm bếp, chuẩn bị từng món.
Cho đến khi…Bạch Dương:“Á!”Một tiếng kêu nhỏ vang lên, nồi đồng nóng hừng hực, Bạch Dương sơ ý quệt tay vào vành, bị bỏng rát đỏ cả ngón tay.Nàng ôm tay, run rẩy.Sau lưng, giọng Song Ngư lạnh như sương.Song Ngư:"Thê tử bé bỏng của ta đụng vào thứ gì cũng vụng về. Đúng là không thể để tỷ rời khỏi ta một bước…"Sau khi bị bỏng, Song Ngư đích thân pha nước thuốc rửa tay cho nàng, bàn tay trắng của công chúa nhẹ nhàng đỡ lấy tay Bạch Dương, ánh mắt lướt qua vết phồng đỏ mà không nói một lời trách mắng.Song Ngư:
“Đừng ngâm lâu, sẽ rát hơn.”
“…Lần sau tránh xa lò bếp, nghe chưa?”Giọng nàng nhẹ, nhưng lại đầy lệnh cấm.Lo mọi thứ ổn thỏa, Song Ngư ngồi vào bàn, nhìn mâm cơm do Bạch Dương chuẩn bị.Nàng gắp một đũa canh, cau mày.Song Ngư:
“Lạt nhách.”
Thử miếng cá kho, lắc đầu:
“Quá cứng.”Đến món xào, cắn một miếngSong Ngư:“Dầu nhiều thế này, tỷ tính giết ta à?”Thế nhưng, Song Ngư vẫn ăn. Ăn sạch. Gắp liên tục. Mà miệng cứ chê.
Bạch Dương đứng bên bàn, hai mắt lờ đờ, mặt phờ phạc, bụng đói quặn.Nàng siết khăn trên tay, khẽ lên tiếng.Bạch Dương:
“Chê thì đừng ăn nữa.”
“…Hay để tỷ đổ hết cũng được.”Song Ngư ngẩng mặt lên.Ánh mắt nàng thoáng tối lại, trừng thẳng vào Bạch Dương.Song Ngư:“Ta ăn không nổi, nhưng bỏ thì phí. Cũng không phải vì tỷ nấu ngon.”Bạch Dương không nói thêm lời nào nữa.Nấu xong, nàng đặt bát đũa xuống rồi quay lưng bước ra phòng khách.Song Ngư nhíu mày.Song Ngư:“Không ngồi ăn cùng ta sao?”Bạch Dương:“Tỷ no rồi.” - Giọng khô khốc, yếu ớt.Công chúa hạ đũa xuống cái ‘cạch’, đứng bật dậy.Song Ngư:“No? Tỷ đã ăn gì mà no?”Không có tiếng đáp.Song Ngư rảo bước ra ngoài, bắt lấy tay Bạch Dương kéo lại, siết chặt.Song Ngư:
“Bớt trẻ con lại cho ta! Không phải tỷ vừa nói yêu ta lắm sao?”
“Vậy giờ giận lẫy cái gì, hả? Vì ta chê đồ ăn? Vì ta không nói mềm mỏng?”Bạch Dương rút tay ra nhưng không nổi, tay nàng mảnh, Song Ngư lại đang giận.Bàn tay nàng bị siết đến đỏ ửng, nước mắt rịn khóe mi.Bạch Dương:“Đau… Người… quá đáng lắm…”Tiếng nấc nghẹn ngào bật ra.
Bạch Dương ôm tay, òa khóc nức nở như một đứa trẻ.Bạch Dương vừa khóc, vừa rút tay ra khỏi lòng Song Ngư, không thèm ngoái đầu, chậm rãi bước lên phòng.
Song Ngư đứng lại, môi mím chặt, mắt cụp xuống.Song Ngư:
“Cút lên phòng. Không được xuống nữa.”
“Phạt tỷ hôm nay… nhịn đói cả ngày.”Bạch Dương chẳng nói gì. Cũng chẳng quay đầu.Trưa hôm ấy, trời nóng hầm hập.Song Ngư ăn xong, cũng chẳng ngon miệng, đành tự mình thu dọn bát đũa, quét dọn nhà cửa.Nàng thở dài, chẳng quen việc, tay lóng ngóng vụng về, nhưng cũng không gọi người hầu quay lại.Một lúc sau, Song Ngư đi ra ngoài, mua ít cháo nóng, thêm mấy món vặt nàng biết Bạch Dương thích.Trở về phủ, bước vào phòng thì thấy Bạch Dương vẫn còn nằm nguyên trên giường, mặt đỏ ửng, mồ hôi rịn trán.Song Ngư:"Bạch Dương… Bạch Dương?”Nàng ngồi xuống lay nhẹ, gọi mãi không tỉnh.Đặt tay lên trán vợ — nóng như lửa.Song Ngư:"Chết tiệt.”Song Ngư vội cởi áo khoác ngoài, lau mồ hôi, đỡ Bạch Dương nằm nghiêng, dùng khăn ấm lau khắp người.Cả phòng yên ắng, tiếng gió thổi xuyên qua song cửa.Chiều đến, Bạch Dương chợt cựa mình tỉnh dậy, nhưng mặt mày vẫn mệt mỏi."Ngồi dậy. Ta đút cháo cho.” - Giọng Song Ngư vừa dứt, liền múc thìa đầu tiên đưa đến miệng nàng.Bạch Dương quay mặt đi.Bạch Dương:“Không ăn.”Song Ngư:“…Tỷ muốn chết à?”Bạch Dương:"Tỷ tưởng người ghét tỷ rồi? Còn đem về làm gì?”Song Ngư cau mày:“…Tỷ có ý gì?”Bạch Dương:“Không gì cả.”Giọng khàn khàn, nhắm mắt lại, quay mặt vào trong.Bạch Dương:“Mệt rồi. Không muốn ăn.”Song Ngư đập mạnh thìa xuống bát cháo.Song Ngư:“Tỷ mệt là vì cái tật không chịu ăn này đó! Không phải ta ghét tỷ!”Bạch Dương giật mình, nhưng vẫn không hé mắt.Nàng chỉ rút tay vào trong chăn, im lặng đến lặng người.Song Ngư ngồi sững ra. Cả gian phòng chỉ còn tiếng gió và tiếng thìa va vào bát.Nàng lay vai vợ, gọi khẽ:
“Tỷ… Bạch Dương… Dậy ăn một chút thôi…”Bạch Dương không đáp, chẳng nhúc nhích.Song Ngư cắn răng, gục đầu xuống gối.Nàng hiểu. Rõ ràng là hiểu. Nhưng lại không sửa được.---Gió đêm rít qua mái ngói, lùa khe khẽ vào song cửa sổ hé mở, mang theo chút mát lạnh trái ngược hoàn toàn cái nắng thiêu đốt của buổi trưa.Trăng lên, vằng vặc trên cao. Trong phòng, ánh đèn dầu le lói soi lên khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Dương, đang say sốt nằm co ro trong lớp chăn mỏng.
Bên cạnh giường, Song Ngư ngồi lặng lẽ, ánh mắt dõi theo từng nhịp thở yếu ớt của nàng.Lâu lâu, lại đưa tay lên trán đo nhiệt, lại thay khăn mới, lại ngồi yên… như sợ nếu rời đi một khắc thì người trong chăn sẽ biến mất.Chưa bao giờ nàng hối hận nhiều đến thế.Nàng đã từng dạy dỗ hàng chục nha hoàn, từng lạnh lùng xử phạt vô số kẻ phạm lỗi, nhưng chưa từng có ai khiến nàng nghẹn lời như thế này.Đến nửa đêm, Bạch Dương trở mình, miệng khẽ gọi trong mơ.
Bạch Dương:“…Song… Ngư…”Trái tim Song Ngư như bị ai đó bóp nghẹt.Nàng lập tức cúi sát xuống.Song Ngư:"Ta đây... Ta ở đây…”Bạch Dương nắm lấy tay nàng trong vô thức, bàn tay nhỏ bé yếu ớt ấy mềm đến mức khiến nàng thấy xót xa.Song Ngư nhẹ nhàng bế cả thân hình gầy yếu đó lên, vòng qua tay mình, ngồi xuống chiếc ghế gần giường.Lần đầu tiên nàng… không giữ lễ.Lần đầu tiên trong đời, công chúa Song Ngư quyền quý, bế một người lên lòng mình, ủ ấm nàng như ôm một món bảo vật dễ vỡ."Đừng… ôm tỷ sát như thế… Người sẽ bị lây bệnh mất…” - Giọng Bạch Dương thều thào, mang theo tiếng thở đứt quãng.Song Ngư không trả lời.Chỉ siết chặt hơn, áp má vào trán nàng, thì thầm như đang tự nói với mình.Song Ngư:“Ta không sợ.”Cả người nàng tỏa hơi ấm, nhưng cái ấm không phải của sốt — mà là sự sống, là sức mạnh, là nơi để Bạch Dương tựa vào.Bạch Dương:“…Tỷ xin lỗi…”Một tiếng thì thầm, tưởng như gió thổi cũng cuốn mất.Song Ngư nhắm mắt, siết nhẹ tay hơn.Song Ngư:“Không. Tỷ không có lỗi gì cả.”Đêm ấy, nàng cứ ngồi như thế.Bạch Dương ngủ thiếp đi, tựa trong lòng nàng. Hơi thở phập phồng nhẹ dần.Song Ngư không rời mắt một khắc.Tay vuốt nhẹ tóc nàng, mắt nhìn từng nhịp ngực lên xuống — như thể nếu mình không nhìn, thì hơi thở ấy sẽ ngừng lại.Trời gần sáng. Ánh rạng đông vừa chớm ló sau bức bình phong, Song Ngư mới nhẹ nhàng đặt Bạch Dương nằm lại giường.Nàng không ngủ. Cũng không dám.
Chỉ lặng lẽ cầm bát cháo nguội, bước ra ngoài, nhờ người hầu hâm lại, đợi người trong lòng tỉnh dậy.---Trong gian phòng vẫn còn âm mùi thuốc sắc và hương hoa nhè nhẹ, ánh bình minh còn chưa kịp rọi tới, trời vẫn nhàn nhạt một màu lam xám.Song Ngư vẫn ngồi đó.Lưng tựa vào ghế, mắt thâm quầng vì cả đêm không chợp mắt, nhưng ánh nhìn lại hiền hơn mọi khi, như thể chỉ cần nàng trước mặt còn thở là mọi chuyện khác đều chẳng đáng.Tiếng giường khẽ kẽo kẹt.
Bạch Dương tỉnh dậy, chậm rãi đưa tay ra khỏi chăn, thấy Song Ngư vẫn đang ngồi đó, thì ngẩn người.Bạch Dương:"…Người chưa ngủ sao?”Song Ngư quay đầu lại, nhẹ lắc đầu, cười thật khẽ.Song Ngư:"Chưa. Ta đợi tỷ dậy. Đỡ mệt chưa?”Chưa kịp nghe câu trả lời, đã bị cả người nhỏ bé ấy đè ngược xuống giường.Bạch Dương lồm cồm bò qua, chăn quấn ngang hông, tóc xõa rối loạn vì bệnh nhưng mắt lại ươn ướt như thể đã sẵn sàng dỗ dành.Bạch Dương:"Nàng mệt lắm rồi, ngủ đi… Trời còn chưa sáng hẳn đâu.”Giọng nàng nhỏ, mềm như nước, cả người đè lên ngực Song Ngư, một tay vòng qua hông nàng siết nhẹ.Song Ngư khẽ bật cười.Nàng chẳng nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu Bạch Dương, vuốt nhẹ qua tóc mái rồi cúi hôn lên trán nàng một cái thật lâu — cái hôn không vội, không sắc tình, chỉ đầy đủ sự bình yên.Bạch Dương áp má vào ngực Song Ngư, nghe rõ từng nhịp tim đều đặn.
Cứ như thế cả hai thiếp đi một chút giữa ánh rạng đông còn chênh vênh ngoài rèm.---Khi mặt trời đã lên cao.
Bạch Dương cựa mình tỉnh trước, đầu hơi đau vì sốt vừa hạ, nhưng cơ thể đã nhẹ hơn nhiều.Quay sang thấy Song Ngư vẫn còn ngủ, thì khẽ nhích dậy bước xuống giường — chưa kịp đi được bao xa, giọng Song Ngư đã vang lên phía sau:Song Ngư:"Định trốn đi đâu?”Bạch Dương giật thót, quay lại:
“Nào có! Tỷ chỉ định đi rửa mặt thôi…”Song Ngư chồm dậy, tóc tai rối nhẹ, mặt không giận nhưng giọng lại trầm trầm.Song Ngư:"Người ta lo gần chết, tỷ chẳng thèm ăn, chẳng thèm nói, chỉ biết ngủ…”Bạch Dương đứng chết trân, chớp chớp mắt.Bạch Dương:"…Song Ngư… làm gì vậy?"Song Ngư:"Ngồi lên đây.” – Giọng dỗi rất rõ ràng.Bạch Dương vừa định nói gì thêm, đã bị Song Ngư kéo lại, ép ngồi vào đùi mình.Song Ngư dụi mặt vào ngực nàng, ôm siết như ôm một cái gối to – dịu dàng mà không cho cựa.Song Ngư:“Không được ốm nữa. Ta… ta rất sợ.” - Giọng nàng nghẹn lại.Dù ngoài mặt vẫn tỏ ra cứng cỏi, thì giọng nói ấy — cái siết tay ấy — cái dụi mặt vào ngực vợ ấy — đều như một lời thú tội.Bạch Dương chỉ biết câm nín, vì người nào đó đang dỗi như trẻ con mà cứ cố tỏ ra trưởng thành.“Song Ngư, nàng thật quá đáng đấy... Và bệnh tật là điều không thể tránh khỏi.” - Bạch Dương than nhẹ.Song Ngư ngẩng mặt lên, ánh mắt không chịu thua.Song Ngư:"Ừ, ta quá đáng. Vì ta sợ tỷ bị ai giành mất.”Câu nói đó vừa ra, phòng im lặng như cắt.Rồi Bạch Dương thở dài, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, lần này là nàng hôn lại.