[ ALL CHAENG ] - Sủng Vợ
18 Lễ vật
Bùi phi vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Thái Anh, ôn nhu nói, "Muốn ăn ta liền làm cho nàng ăn.""Được, đợi ngươi." Nở một nụ cười xinh đẹp, Thái Anh hệt như vầng dương chói sáng khiến ai cũng muốn khép đôi mắt lại tránh phải tổn thương. Nhưng Bùi phi nàng lại là một bông hoa hướng dương, càng sáng, nàng càng phải hướng về, nhất định phải là nhìn về phía nàng ấy."Tiểu Anh. Nàng có nhớ chuyện xưa ở phủ Bảo thân vương?" Châu Hiền cười cười nhìn Thái Anh, hỏi.Thái Anh ngước mắt lên nhìn Châu Hiền, tự nhiên lại nhắc đến chuyện xưa ở phủ Bảo thân vương, Thái Anh nàng làm sao có thể nhớ?Châu Hiền nhìn Thái Anh một lúc, thấy Thái Anh không nhớ bèn ra vẻ hờn dỗi. Thế nhưng Châu Hiền ngồi đợi cả hai khắc Thái Anh cũng chẳng nhớ, thế nên nàng đứng lên, nói rằng, "Bây giờ ta đi làm bánh cho nàng, một lát quay lại nàng phải nhớ từng tặng ta cái gì. Nhớ đấy."
Nhìn bóng dáng của Châu Hiền khuất dần, Thái Anh nhíu mày lại thành một đoàn, cật lực suy nghĩ. Tặng? Tặng? Tặng món gì? Tặng khi nào? Sao Thái Anh nàng lại chẳng nhớ. Suy nghĩ một lúc rốt cuộc Thái Anh mới ồ lên một tiếng, nàng nhớ rồi, là tặng một cái ô giấy nàng thích nhất.Một canh giờ sau Bùi phi thong thả mang bánh đậu vào bên trong phòng cho Thái Anh, Thái Anh nhận lấy chúng, nàng cầm một khối nhỏ cắn vào, cảm giác ngọt ngào xộc đến, đúng là mùi vị của Châu Hiền làm, ngự trù đều không sánh bằng."Nhớ không?" Châu Hiền dùng khăn ôn nhu lau vụng bánh trên mặt Thái Anh, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng đi vài phần.Thái Anh gật đầu, nàng nói, "Ta nhớ rồi, ngày hôm đó ta tặng ngươi một chiếc ô giấy đúng không?""Đúng rồi, ta định hỏi nàng, tại sao trời mưa như vậy lại đến tìm ta?" Châu Hiền dịu dàng cầm bàn tay của Thái Anh, nhớ lại ngày mưa hôm đó.
"Ngươi vì ta mà chịu phạt, lòng ta bứt rứt không yên. Làm sao có thể nhìn ngươi dầm mưa quỳ ba canh giờ được?" Thái Anh lại nói.Ngày hôm đó Bảo thân vương vì một vị thứ phúc tấn mà mắng Thái Anh, Châu Hiền ở bên cạnh nghe vậy kìm lòng không được bèn nói thay Thái Anh hai câu, kết quả bị bắt quỳ ngoài điện ba canh giờ. Ngày hôm đó trời lại chuyển cơn mưa giông, Thái Anh ngồi trong phòng mình mà thấp thỏm không yên, nàng cầm hai chiếc ô, bung một chiếc lên đi đến chỗ của Châu Hiền. Cả mặt của Châu Hiền đều tái mét lại vì mưa lạnh, thấy nàng bèn nở một nụ cười gượng, "Mau về... Mưa như vậy tỷ sẽ cảm mất!""Không được, muội vì ta mà quỳ ở đây, ta thấy không yên lòng" Thái Anh bung một chiếc ô còn lại lên, che chắn cho Châu Hiền khỏi cơn mưa, thế nhưng Châu Hiền lại gằn giọng mắng nàng, "Mau quay về! Tỷ mà bị cảm thì muội có quỳ ở đây cũng chẳng được tích sự gì!"
"Ta lo lắng.""Mau quay về!" Châu Hiền gắt gỏng một tiếng, nhìn mưa vấy ướt chân váy của Thái Anh bèn lo lắng không thôi, "Tỷ che ô cho ta chỉ khiến phu quân tức giận với ta hơn, tỷ mau trở về đi, ta không sao.""Nhưng..." Thái Anh ngập ngừng không biết nói thế nào.Châu Hiền bèn nở một nụ cười, "Thái Anh ngoan, mau trở về đợi ta."Thấy Thái Anh không nói gì, Châu Hiền lại nói thêm, "Thái Anh ngoan, đừng đứng ngốc ở đây nữa. Mưa lạnh nàng..."Dỗ mãi dỗ mãi, cuối cùng Thái Anh cũng chịu quay gót trở về. Không được che ô cho Châu Hiền, Thái Anh bèn gấp chiếc ô lại để bên dưới chân Châu Hiền. Đó cũng chính là lễ vật đầu tiên, cũng là lễ vật duy nhất Thái Anh tặng nàng ấy.Lúc Thái Anh che ô quay đi, Châu Hiền ở trong màn mưa nở một nụ cười sủng nịch, dù cho mưa có rơi xuống nàng cũng không thấy lạnh lẽo, trái tim nàng đã sưởi ấm nàng, chỉ cần Thái Anh là đủ.
"Thái Anh... Ta gả vào Bảo thân vương phủ cũng vì nàng, cả đời này, nàng để ta chăm sóc được không?"Lời nói của Châu Hiền lẫn trong màn mưa, người đi không thể nào nghe được, chỉ có người đang quỳ khắc cốt ghi tâm. Cả đời đều nguyện vì người chăm sóc.