[ ALL CHAENG ] - Sủng Vợ

18 Lễ vật




Buổi sáng hôm đó đúng thật là La quý phi mang một con bạch mã đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, ngay cả Gia tần cũng không tin được làm thế nào La quý phi có thể kiếm được một con bạch mã xinh đẹp đến vậy trong một đêm, còn thuận lợi mang vào bên trong Tử Cấm Thành. Nhưng nhìn thấy điệu bộ gà trống ưỡn ngực dắt theo một con ngựa trắng của La quý phi, Gia tần không nhịn được che khăn lén cười.

"Tỷ tỷ, làm thế nào tỷ kiếm được ngựa trắng nhanh thế?" Gia tần đi lại gần chỗ La quý phi, giả vờ thích thú hỏi.

La quý phi là dạng người muốn gì được nấy, trong một đêm bắt gia nhân kiếm cho bằng được một con ngựa trắng tinh Bùi khiết, dáng vẻ oai vệ, gia nhân Cao gia ngay lập tức đi tìm, tiến cống vào cung ngay trong đêm. Vốn La quý phi có thể mượn ngựa trong chuồng ngựa của hoàng thượng, nhưng nàng muốn tặng Thái Anh, cũng không nên mượn người khác tặng nàng ấy.

"Ta là La quý phi! Mười con ngựa trắng cũng kiếm được" Lạp Lệ Sa ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, ra vẻ trịch thượng dẫn chú ngựa trắng tiến vào bên trong Trường Xuân cung. Chúng phi tần biết ý lùi lại sau ba bước, tránh cho ngựa đá chân sau trúng mình.

Gia tần ở đằng sau trộm cười, La quý phi ơi La quý phi! Thì ra là ra vẻ ác độc để che giấu nội tâm đơn giản của mình, Gia tần càng cười càng sâu đậm, thật so với kẻ ngốc còn ngốc hơn.

Nhưng Gia tần không biết rằng đối với Thái Anh, Lệ Sa nàng mới trở nên ngốc nghếch, còn lại ai động đến nàng đều có kết cục bi thảm. Nói Lệ Sa ngốc, đáng lẽ ra nên nghĩ Lệ Sa vì ai mà ngốc.

"La quý phi... Cái kia... Hôm qua ngươi dắt dã cẩu vào náo loạn Trường Xuân cung còn chưa đủ? Bây giờ cư nhiên dẫn ngựa vào?" Thái Anh ngồi ở ghế giữa nhà, khóe mắt lại giật giật hai cái, không thể tin được La quý phi sau khi bị nàng chỉnh lại mang thêm cả ngựa vào. Đúng là xem trời bằng vung.

La quý phi cho nha hoàn của mình cột ngựa vào ghế sau, sau đó cho ngựa ăn. Còn nàng thì hành lễ rồi ngồi xuống ghế, thong thả vừa nhấp trà vừa nói, "Ngựa tốt này ta tặng cho ngươi."

"Tặng...?" Thái Anh không nói nổi thành lời, Kim Trân Ni ở bên cạnh giúp nàng nâng chén trà lên, uống một ngụm hạ hỏa.

Ngựa được La quý phi dẫn vào tận hẳn bên trong ngồi ngang hàng với các phi tử, có người còn sợ hãi nép vào nhau để tránh cảnh ngựa nổi điên đả thương người. Chưa kể ngựa còn ị ra sàn đất, mùi nồng nặc, con ngựa xấu xí này còn nhìn Thái Anh nàng, sau đó nhai đồ ăn, vẻ mặt so với La quý phi chỉ có đáng ghét hơn, không thể nào kém.

"Phải, tặng." Trà nhấp vào miệng lan tỏa cảm giác thơm ngát, La quý phi trộm nhìn Thái Anh, dáng vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ kia, còn không phải là quá cảm động! Nàng chỉ tiện tay kêu gia nhân đi kiếm ngựa, cũng không cần cảm động đến vậy đi!

Thái Anh nở một nụ cười méo xệch, người này cũng quá phong cuồng!

Sau khi mọi người rời khỏi, Thái Anh đi về giường của mình, nàng ngả đầu lên gối sau đó nằm thơ thẩn nhìn trần nhà. Nhớ đến con ngựa trắng ban nãy bèn thở dài một cái, không biết bản thân rốt cuộc đã tạo nghiệp đến mức nào!

Bùi phi đứng tựa ở cửa trông vào người đang nằm thở dài trên giường, nụ cười trên môi nhưng vầng trăng treo ngược, "Mỹ nhân của ta cớ sao than ngắn thở dài?"

"Lại là muội!" Thái Anh nghe được giọng nói trêu chọc kia bèn quay đầu lại nhìn, Bùi phi thấy vậy bèn đi lại gần hơn, ở bên mép giường của Thái Anh ngồi xuống, bàn tay vuốt ve mái tóc được vấn gọn của nàng ấy, "Còn không phải là ta, nàng nghĩ là ai?"

"Châu Hiền, ta muốn ăn bánh đậu." Thái Anh bất chợt gối đầu mình lên đùi của Bùi phi, nũng nịu nói rằng mình thèm ăn. Bánh này ở trong cung cũng có ngự trù biết làm, nhưng Thái Anh cảm thấy chẳng ai có thể làm ngon hơn Bùi phi. Còn nhớ khi ở phủ của Bảo thân vương, Châu Hiền rất thường xuống bếp nấu nướng, thế nhưng từ ngày lên làm phi, Châu Hiền cũng chẳng còn mấy lần làm bánh cho nàng ăn.


Bùi phi vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Thái Anh, ôn nhu nói, "Muốn ăn ta liền làm cho nàng ăn."

"Được, đợi ngươi." Nở một nụ cười xinh đẹp, Thái Anh hệt như vầng dương chói sáng khiến ai cũng muốn khép đôi mắt lại tránh phải tổn thương. Nhưng Bùi phi nàng lại là một bông hoa hướng dương, càng sáng, nàng càng phải hướng về, nhất định phải là nhìn về phía nàng ấy.

"Tiểu Anh. Nàng có nhớ chuyện xưa ở phủ Bảo thân vương?" Châu Hiền cười cười nhìn Thái Anh, hỏi.

Thái Anh ngước mắt lên nhìn Châu Hiền, tự nhiên lại nhắc đến chuyện xưa ở phủ Bảo thân vương, Thái Anh nàng làm sao có thể nhớ?

Châu Hiền nhìn Thái Anh một lúc, thấy Thái Anh không nhớ bèn ra vẻ hờn dỗi. Thế nhưng Châu Hiền ngồi đợi cả hai khắc Thái Anh cũng chẳng nhớ, thế nên nàng đứng lên, nói rằng, "Bây giờ ta đi làm bánh cho nàng, một lát quay lại nàng phải nhớ từng tặng ta cái gì. Nhớ đấy."


Nhìn bóng dáng của Châu Hiền khuất dần, Thái Anh nhíu mày lại thành một đoàn, cật lực suy nghĩ. Tặng? Tặng? Tặng món gì? Tặng khi nào? Sao Thái Anh nàng lại chẳng nhớ. Suy nghĩ một lúc rốt cuộc Thái Anh mới ồ lên một tiếng, nàng nhớ rồi, là tặng một cái ô giấy nàng thích nhất.

Một canh giờ sau Bùi phi thong thả mang bánh đậu vào bên trong phòng cho Thái Anh, Thái Anh nhận lấy chúng, nàng cầm một khối nhỏ cắn vào, cảm giác ngọt ngào xộc đến, đúng là mùi vị của Châu Hiền làm, ngự trù đều không sánh bằng.

"Nhớ không?" Châu Hiền dùng khăn ôn nhu lau vụng bánh trên mặt Thái Anh, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng đi vài phần.

Thái Anh gật đầu, nàng nói, "Ta nhớ rồi, ngày hôm đó ta tặng ngươi một chiếc ô giấy đúng không?"

"Đúng rồi, ta định hỏi nàng, tại sao trời mưa như vậy lại đến tìm ta?" Châu Hiền dịu dàng cầm bàn tay của Thái Anh, nhớ lại ngày mưa hôm đó.


"Ngươi vì ta mà chịu phạt, lòng ta bứt rứt không yên. Làm sao có thể nhìn ngươi dầm mưa quỳ ba canh giờ được?" Thái Anh lại nói.

Ngày hôm đó Bảo thân vương vì một vị thứ phúc tấn mà mắng Thái Anh, Châu Hiền ở bên cạnh nghe vậy kìm lòng không được bèn nói thay Thái Anh hai câu, kết quả bị bắt quỳ ngoài điện ba canh giờ. Ngày hôm đó trời lại chuyển cơn mưa giông, Thái Anh ngồi trong phòng mình mà thấp thỏm không yên, nàng cầm hai chiếc ô, bung một chiếc lên đi đến chỗ của Châu Hiền. Cả mặt của Châu Hiền đều tái mét lại vì mưa lạnh, thấy nàng bèn nở một nụ cười gượng, "Mau về... Mưa như vậy tỷ sẽ cảm mất!"

"Không được, muội vì ta mà quỳ ở đây, ta thấy không yên lòng" Thái Anh bung một chiếc ô còn lại lên, che chắn cho Châu Hiền khỏi cơn mưa, thế nhưng Châu Hiền lại gằn giọng mắng nàng, "Mau quay về! Tỷ mà bị cảm thì muội có quỳ ở đây cũng chẳng được tích sự gì!"


"Ta lo lắng."

"Mau quay về!" Châu Hiền gắt gỏng một tiếng, nhìn mưa vấy ướt chân váy của Thái Anh bèn lo lắng không thôi, "Tỷ che ô cho ta chỉ khiến phu quân tức giận với ta hơn, tỷ mau trở về đi, ta không sao."

"Nhưng..." Thái Anh ngập ngừng không biết nói thế nào.

Châu Hiền bèn nở một nụ cười, "Thái Anh ngoan, mau trở về đợi ta."

Thấy Thái Anh không nói gì, Châu Hiền lại nói thêm, "Thái Anh ngoan, đừng đứng ngốc ở đây nữa. Mưa lạnh nàng..."

Dỗ mãi dỗ mãi, cuối cùng Thái Anh cũng chịu quay gót trở về. Không được che ô cho Châu Hiền, Thái Anh bèn gấp chiếc ô lại để bên dưới chân Châu Hiền. Đó cũng chính là lễ vật đầu tiên, cũng là lễ vật duy nhất Thái Anh tặng nàng ấy.

Lúc Thái Anh che ô quay đi, Châu Hiền ở trong màn mưa nở một nụ cười sủng nịch, dù cho mưa có rơi xuống nàng cũng không thấy lạnh lẽo, trái tim nàng đã sưởi ấm nàng, chỉ cần Thái Anh là đủ.


"Thái Anh... Ta gả vào Bảo thân vương phủ cũng vì nàng, cả đời này, nàng để ta chăm sóc được không?"

Lời nói của Châu Hiền lẫn trong màn mưa, người đi không thể nào nghe được, chỉ có người đang quỳ khắc cốt ghi tâm. Cả đời đều nguyện vì người chăm sóc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...