[ ALL CHAENG ] - Sủng Vợ
13 Nàng thật ngốc
Buổi tiệc chào mừng vị cách cách mới này cũng không quá linh đình, Thái Anh ngồi bên cạnh hoàng thượng, khi có ai hỏi đến nàng mới nhu thuận trả lời một tiếng. Từ đầu đến cuối ánh mắt của Chu Tử Du chỉ chiếu đến chỗ nàng, khiến nàng cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nữa.Sau buổi tiệc hoàng thượng cáo mệt trở về Dưỡng Tâm điện, Thái Anh nàng thừa sức biết rằng hoàng thượng không hề mệt, ngài đang muốn lui về điện để thưởng lãm nữ nhân phong hoa ban nãy vừa phô diễn tài năng. Nàng không vạch trần, cũng không ủng hộ, chỉ lặng lẽ đi ra chỗ nghi trượng của mình để về cung.Chu Tử Du rảo bước đến chỗ nàng, lần này là mặc nữ trang nhưng dáng vẻ vẫn cao hơn nàng rất nhiều, đi đứng vẫn còn chưa mềm mỏng. Nàng ấy cố gắng bắt kịp nàng mặc dù đi guốc cao, Thái Anh đang đi nhanh, nàng bèn chầm chậm bước chân lại đợi nàng ấy.
"Thái Anh!" Chu Tử Du thấp thấp giọng nói, "Nàng...""Cách cách gọi ta? Ta nghĩ người vẫn nên gọi ta một tiếng hoàng tẩu." Thái Anh nghiêng đầu nhìn Chu Tử Du, trên gương mặt xinh đẹp biến mất đi nụ cười, chỉ còn sự lạnh nhạt, xa cách.Chu Tử Du lắc đầu, "Ta muốn ở bên nàng, ta trở về thân phận nữ nhân rồi, ngày đêm có thể kề cận bên nàng. Không là phu thê cũng được, ta nguyện bầu bạn bên người nàng cả đời."Thì ra lý do Chu Tử Du nhất định quay về thân phận nữ nhân của nàng ấy là do nàng, là vì muốn quay về bên nàng. Trong nhất thời nước mắt của Thái Anh chực trào bên khóe mắt, nàng muốn khóc nhưng lại cố gắng kiềm không cho giọt nước mắt rơi. Nàng đã bội tính, nàng đã phản bội Chu Tử Du, tại sao nàng ấy lại muốn quay về, không phải đã thề không quay lại chốn này nữa sao?
"Ta... Ngày hôm đó ta ném viên ngọc ra ngoài cửa sổ, nhưng lòng không nỡ, rốt cuộc cũng phải đi tìm. May mà viên ngọc cứng cáp này không bị vỡ, xem như lời thề của ta không linh nghiệm đi" Chu Tử Du mỉm cười gãi gãi đầu mình, Thái Anh cũng bật cười, nàng đánh yêu vào tay Chu Tử Du một cái, trách, "Ngươi bây giờ là cách cách, không phải là a ca nữa, gãi như vậy sẽ rối tóc.""Thái Anh. Muội có muốn cùng ta kết giao bằng hữu không?" Chu Tử Du nhìn Thái Anh, đôi mắt thâm sâu tựa hải đối nghịch với vẻ long lanh của mắt Thái Anh, thế nhưng lại hòa hợp vô cùng."Khuê mật của ta nhiều lắm, thêm thêm Minh Châu cách cách cũng không sao" Thái Anh lại thong thả rảo bước đi, nụ cười trên khóe môi không dứt."Cha!" Tiểu hài tử không biết từ đâu chạy ra ôm lấy chân Chu Tử Du, Chu Tử Du liền ra dấu suỵt một cái, mắng yêu, "Còn không phải dặn con gọi là ngạch nương? Cha cái đầu heo của con! Gọi như vậy sẽ bay đầu đó!"
"Ngạch nương..." Tiểu hài tử từ chân của Chu Tử Du nhảy sang chân của Thái Anh, ôm lấy chân Thái Anh nũng nịu. Nhất thời Thái Anh sửng sốt, nàng lắp bắp hỏi lại, "Con vừa gọi ta là gì?""Hoàng ngạch nương. Người là ngạch nương của ta a~" Tiểu hài chu chu cái miệng hồng của mình, nói."Tại sao?" Thái Anh hỏi lại.Tiểu hài nhanh chóng chống hai tay lên eo, ra vẻ hiểu biết nói, "Cha của con nói rằng ai mang trâm nhung hoa, dáng vẻ hiền lành, gương mặt xinh đẹp, lời nói mềm mại, người đó chính là ngạch nương của con.""Vậy con có bao nhiêu ngạch nương rồi?" Thái Anh sờ đầu đứa nhỏ, yêu thương hỏi, nếu nữ nhân như vậy là mẫu thân của bé con, vậy không biết bao nhiêu người bị gọi là ngạch nương rồi?"Một, hai, ba, bốn... mười một ngạch nương!" Tiểu hài ngây thơ nói, Thái Anh nhịn không được bật cười, "Con bao nhiêu tuổi, sao còn ngốc thế này?"
"Con năm nay đã bảy tuổi"Chu Tử Du ở bên cạnh vui vẻ cười, "Con ngốc giống nàng. Nàng nhìn con mình mà không nhận ra sao?"