[ALL CHAENG] - Short Stories About Chaeng
ChaeLisa - Nợ (5)
Đó là tình trạng của những con người đã rơi vào đường cùng, những người chấp nhận nhận hết cái xấu về mình chỉ để cứu lấy những phận người cũng không hơn kém gì họ.Trán nàng đổ máu, khuôn mặt cũng đỏ ửng cả lên. "Tôi biết ngày chị ấy có cô bên cạnh, chị ấy đã nhẹ lòng hơn phần nào.. chỉ vì tôi quá yêu Lisa mới bày đủ trò, tôi thành thật xin lỗi, cô giúp tôi gặp chị ấy một lần thôi, để tôi chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ. Tôi sẽ.. chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt Lisa nữa.""Cô có biết.." Minnie nửa quỳ xuống, nhướng mày. "Mỗi ngày trên huyện chị ấy đều lao đầu vào công việc không? Hỏi ra mới biết, cô thích vẽ tranh, làm mướn kiềm tiền mua dụng cụ vẽ tranh đắt tiền cho cô?""Tôi..""Cô nhẫn tâm nhìn chị ấy kiệt sức mỗi ngày sao? Việc gì Lisa lại phải chịu đựng một người bỉ ổi như cô chứ?"Minnie từng nghĩ bản thân sẽ không biết đối xử với nàng như thế nào nếu có ngày cả hai chạm mặt nhưng giây phút nghe nàng thổ lộ những điều tận sâu đáy lòng, những việc mà khi dồn ép đến đường cùng mới nói ra ấy làm cô ta vô cùng phẫn uất.Chả trách họ lại kết hôn với nhau sớm như thế."Xin lỗi, vì tôi thương Lisa nhiều lắm..""Nghe này, việc vào thăm Lisa là vô cùng khó, nếu tôi dành được cơ hội đó.."Minnie khẽ dừng lại, muốn dùng cái khoảng lặng ấy để gϊếŧ chết chút lương tâm còn sót lại của người trước mặt, sau đó mới lạnh nhạt tiếp lời. "Cô nghĩ tôi sẽ nhường cho cô sao?"Người xứng đáng nhất, ngay lúc này chỉ có Minnie mà thôi.Khuôn mặt nàng tái nhợt trông thấy rõ, sắc môi cũng dần trở nên trăng trắng.Mọi thứ dường như không thể cứu vãn được nữa, kể cả mối lương duyên vợ chồng của cô và nàng.Bởi.. trên đỉnh đầu nàng, giọng nói ấy vẫn tiếp tục."Tuy nhiên, nể tình cô cất công đến đây nói hết sự thật, tôi sẽ chuyển lời việc cô muốn chấm dứt mối quan hệ này."***"Cháu không cần phải nói dối, lại là những lời bôi nhọa danh phẩm của cháu như vậy."Trên đường trở về, bà dắt tay nàng đi, ghé vào một tiệm thuốc sau đó mới trở về con đường làng quen thuộc."Nếu như biết được cháu không đáng, vậy thì Minnie sẽ thẳng thắn bước gần đến Lisa hơn, cháu nghĩ là như thế.""Nhưng việc gì phải nói những lời như thế chứ? Hai đứa kết hôn.. là thật lòng Lisa muốn.""Nhưng bây giờ chị ấy không muốn nữa bà ạ." Nàng cười, nụ cười tinh nghịch ấy chả khác lúc trước một chút nào. "Bà nhìn xem, Minnie cũng thương Lisa thật lòng, chuyến đi hôm nay của cháu cũng xem như mãn nguyện rồi."Bà không có quyền can thiệp vào mối quan hệ của hai đứa nhỏ nhưng bà thật sự không ngờ lại đi đến bước đường này. Bà thở dài, mệt mỏi không nói thêm gì nữa.Trải qua một lúc yên lặng, nàng lại tiếp tục lên tiếng."Nhưng cháu không muốn thời gian ngồi tù của chị ấy kéo dài, cháu sẽ làm gì đó..""...""Chắc chắn là như vậy."***Đã thêm ba ngày trôi qua, mọi việc vẫn không được giải vây thêm chút nào.Người ở lại vẫn đau lòng như thế, người bị bắt đi cũng không thể giảm được tội.Đêm hôm nay cũng là một đêm thật dài nhưng thật sự không đủ để suy nghĩ những chuyện đã xảy ra.Ngục tù tăm tối được ánh sáng của trăng rọi vào khiến không gian trở nên huyền ảo, màu áo tù nhân qua đôi mắt của cô lại càng trở nên ảm đạm hơn.Vài phút trước, hai tên tù nhân cùng phòng xảy ra xung đột, đánh nhau một trận khốc liệt đến máu chảy lê láng, thậm chí còn vô tình đánh trúng vào người cô nhưng một lời xin lỗi cũng không nói ra.Cô tự hỏi bọn họ lấy năng lượng từ đâu mà lại có thể đánh nhau sau một ngày trời lao động như điên cơ chứ? Bọn canh gác bắt tù nhân hết làm việc này đến làm việc khác dưới cái nắng oi bức và không cho nghỉ ngơi một chút nào, còn mệt mỏi hơn cả đàn trâu mỗi khi cày ruộng.Ngẫm nghĩ lại lý do mình bị bắt, cô chỉ biết chửi bản thân thật ngu xuẩn.Lão ta buôn bán chất cấm nhưng sợ chính quyền, mới phải dùng mưu mô rồi đổ tội cho cô.Chả trách mà Minnie lại có thái độ không tin tưởng phú hộ Lee như vậy, chỉ vì cô nể tình làm thuê làm mướn cho lão ta bao nhiêu năm mới không tin nghi ngờ của người khác.Chết tiệt.. chẳng biết khi nào cô mới có thể được thả ra!Cô siết chặt tay, trong lòng lo lắng khôn nguôi, không biết nàng ở nhà như thế nào, mấy ngày trôi qua không được gặp nhau, cô không thể không nghĩ đến những trường hợp xấu nhất.Câu trả lời cho câu hỏi lần đó của nàng vẫn chưa thể đáp lại, mà bản thân cô.. cũng chưa chắc mình có thể trả lời được hay không..Cô sợ nàng nghĩ quẩn, cô sợ cái cảnh nàng phải sống một mình, cô sợ thấy nước mắt của nàng..Nỗi sợ chưa bao giờ trở nên dữ dội như thế nếu như cô không ngồi ở đây để ngẫm nghĩ lại biết bao nhiêu chuyện mình đã làm, kể cả những lần tiếp xúc với cô hai nhà họ Kim - Minnie.Cô đã tổn thương nàng trước khi cô kịp nhận thức, mà khoảng thời gian nàng tổn thương ấy nàng chỉ chịu đựng một mình, nó tạo cho nàng một vỏ bọc cứng cỏi đến mức khi mọi chuyện vỡ lẽ, nàng mới dùng thái độ bình tĩnh nhất để nói chuyện với cô như vậy.Cô thật tồi, bởi cô đã rung động trước người con gái khác.Thật sự không biết nàng đã chịu đựng nhiều như thế nào khi biết cô thay lòng, cô chỉ rõ mỗi ngày nàng vẫn nấu ăn cho cô, vẫn giặt giũ, vẫn nấu nước cho cô tắm, thậm chí luôn đứng chờ trước cửa để đón cô về.Em có nấu nước cho chị tắm, chị ngồi đây cho khô mồ hôi đi, em đi lấy đồ cho chị."Muốn trông thấy em ấy ngóng trông mình về một lần nữa.."Giây phút biết hối lỗi, cô đã tự lẩm bẩm một mình như thế.Cô nhớ nàng quá, nhớ nụ cười của nàng, nhớ đôi mắt của nàng, nhớ hết từng đường nét trên khuôn mặt của nàng.Nhớ bóng dáng nàng nhỏ chờ cô trong căn nhà tồi tàn, nhớ những bữa cơm đơn sơ nhưng là bao công sức mồ hôi của nàng.Nhớ hình bóng nàng đi chơi trên phố huyện, bàn tay nhỏ đan chặt lấy tay cô, luôn chỉ khắp mọi nơi cùng với đôi mắt long lanh hỏi cô vô vàn chuyện trên đời.À, còn nhớ những chuyện từ xa tít, lúc trao cho nàng một chiếc nhẫn bằng cỏ, lúc dắt tay nàng đến trước mặt gia đình.Nàng là người mà cô chọn, là người cô hứa với cha mẹ sẽ luôn bao bọc, chở che. Vậy mà ngày hôm đó lại để nàng nói một câu nhói lòng, "ngay từ đầu, em đã chẳng có chút cơ hội nào thắng được cô ấy."Chaeyoung, em có chứ, chỉ là chị không cho phép em mà thôi!Có một người sẵn lòng vì mình như thế, vậy mà cô lại phản bội người ta.Buồng giam bỗng dưng sáng thêm đèn, người ngoài cửa rọi thẳng vào, sau đó lạnh nhạt nói một câu."Tù nhân La Lisa, có người nhà đến gặp."Lời nói đột ngột ấy thẳng thừng cắt ngang suy nghĩ cô.Người nhà?Là em ấy sao?Cô mừng rỡ trong lòng, cô còn rất nhiều lời muốn nói, cô phải xin lỗi nàng, cô thật sự đã biết lỗi rồi!Nghe cai ngục thông báo, cô lập tức bật người dậy, đi theo ông ta đến gặp người nhà của cô.Trước mặt là một song sắt nhức nhói tầm nhìn, cô chỉ có thể nhìn nàng qua một ô nhỏ như vậy, cô ngồi xuống, cảm xúc dâng trào đến nỗi đôi mắt cô lấp lánh nước.Cô định lên tiếng gọi một chữ 'em' quen thuộc thì khi vừa ngồi xuống, nhìn trọn trước mặt người đối diện là ai, cô lập tức rút lại lời mình định nói.Minnie, hoàn toàn không phải là nàng như cô đã nghĩ."Lisa!"Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, giọng cũng vô cùng xúc động. "Trông chị ốm đi nhiều quá!""À." Cô cong môi cười nhẹ, hạ giọng xuống. "Ăn uống làm sao được.""Chị chịu khó một chút được không? Tôi nhất định sẽ tìm cách, sẽ không để chị phải ở trong này lâu đâu.""Cô có cách?" Cô nhướng mày. "Chứ không phải.. người ta điều tra thấy tôi trong sạch thì sẽ thả tôi ra sao?""Điều đó thật sự khó lắm, bằng chứng bị lão Lee tiêu hủy sạch, chị chỉ có thể chịu tội cùng với lão ta." Nét mặt Minnie trầm xuống, thở dài. "Nhưng tôi nhất định sẽ cứu chị, chị ở trong này giữ gìn sức khỏe, ăn uống thật nhiều vào đừng để mất sức.. còn nữa..""Tại sao cô lại vào thăm được vậy?" Cô không có thời gian nghe lời cô ta dặn, vội vã xen ngang. "Mấy ngày nay tôi cũng không thấy vợ tôi lên thăm, chả lẽ vào thăm không được sao?"Nghe hai chữ 'vợ tôi' khiến lông mày Minnie lập tức chau lại, nét không vui thể hiện rõ trên khuôn mặt, trải qua một lúc trong yên lặng, cô ta mới lên tiếng."Không cậy quan hệ thì làm sao vào thăm được?""...""Tôi cũng không rộng lượng đến mức cho cô ta đến đây." Minnie quay mặt sang chỗ khác để giấu đi nét khó chịu của mình. "Mà cô ấy đã có ý định bỏ chị rồi."Cô nhíu mày, vẻ mặt lập tức tái nhạt khi nghe từng lời của Minnie."Nghe nói cô ta sẽ chuyển về quê gì đấy, mà nghe người ta đồn ngôi nhà của chị đã không ai ở mấy ngày nay rồi, chả biết cô ta chuyển đi từ khi nào.""Cái.. cái gì?"Chuyển về quê? Là miền núi hẻo lánh mà em ấy đã rời đi từ năm 10 tuổi..Cô nhớ nàng kể cô trên đấy khổ lắm, chỉ có một ngôi chùa và vài ngôi nhà nhỏ, người trong làng chỉ là những người già, số người trẻ trong làng sớm đã xuống núi để lập nghiệp.Theo dòng người đi di cư ấy, nàng cũng đi theo họ mong rằng cuộc sống của mình sẽ bớt khó khăn hơn.Kể từ lúc hay tin từ Minnie, những lời sau của cô ta cô không thể nghe được nữa.Nàng bỏ cô rồi, nàng không chờ đợi câu trả lời của cô nữa.Nhớ đến thái độ bình tĩnh và quyết tâm của nàng đêm hôm ấy, nếu như nàng quyết định trở về quê như lời Minnie cũng chẳng lấy làm lạ.Chỉ là.. cô hối hận và cực kỳ đau lòng.Giây phút biết hối cãi, cũng là lúc không còn cơ hội nữa.***Ngày thứ 10 của những tù nhân từ kho gạo chứa chất cấm, căn phòng giam số 7 có biến động.Mất rất lâu để bọn cai ngục dọn dẹp mớ hỗn độn ấy, đến đêm muộn, người canh gác đang sắp ngủ gục thì bỗng dưng một tờ giấy đặt mạnh lên bàn.Ông ta chới với, quen miệng chửi thề một câu. "Đồ khốn kiếp nào!"Ông ta vừa mở to mắt thì tờ giấy kia đập thẳng vào mặt, lão đánh vần từng chữ, sau đó nhíu mày. "Cái quái quỷ gì đây?"
"Giấy cho phép thả người."
Tên kia chỉ vào dòng chữ, làm đúng theo mệnh lệnh.
Cai ngục ngơ ngác hỏi. "Thả ai?"
"La Lisa."
Lão ngẫm nghĩ về cái tên này, bỗng dưng thấy thật quen mặc dù lão ít khi nhớ tên tù nhân. Vừa nghĩ ra, lão ngẩng đầu lên, sắc mặt nghiêm trọng. "Tên đó sắp chết rồi."
_____________________________________
" Chaeyoung, em có chứ, chỉ là chị không cho phép em mà thôi! "
🖤💗