(Ái Phương - Hoàng Yến Chibi) Chiều Hết Mực

7



Dòng thời gian tiếp tục trôi, mới đây mà Nguyễn Hoàng Yến đã làm việc cho nhà họ Phan được nửa năm. Nhìn chung thì tốt xấu đều có nhưng cái tốt chiếm nhiều hơn và phần lớn là xuất phát từ tiểu thư Ái Phương. Sau những gì mà Ái Phương đã làm cho nàng, Hoàng Yến tự nhủ sẽ dùng cả đời này, thậm chí có hi sinh cả cái mạng để phục vụ cho cô cũng xứng đáng.

Hoàng Yến không rõ cảm xúc của nàng đối với Ái Phương là gì. Ngưỡng mộ, biết ơn hay tình yêu, dù có là thế nào đi chăng nữa, chỉ cần quãng đời còn lại nàng được ở cạnh Ái Phương, được thấy cô hạnh phúc là mãn nguyện lắm rồi.

Hôm nay là sinh nhật Ái Phương. Hoàng Yến chưa kịp gặp mặt tiểu thư để nói câu chúc sinh nhật thì hay tin cô có việc nên ra ngoài từ sớm. Người làm trong nhà tất bật chuẩn bị cho tiệc sinh nhật tối nay. Hoàng Yến còn tự chuẩn bị cho cô một món quà, dù nó không hoàn hảo cho lắm.

Ái Phương rất thích bánh ngọt nên Hoàng Yến ngỏ ý muốn bà Trần chỉ dạy trong lúc cả hai rảnh rỗi. Bà Trần hiền hậu và tốt bụng, bà thương nàng lắm nên nhiệt tình hướng dẫn không sót bước nào. Tuy nhiên lần đầu làm bánh nên Hoàng Yến chưa quen, thành phẩm cho ra không giống như nàng tưởng tượng. Bây giờ có làm lại cũng không kịp nữa, bữa tiệc sắp bắt đầu mất rồi. Nàng rầu rĩ nhìn cái bánh nhỏ trong tay, định bụng đem vứt đi nhưng bà Trần đã ngăn lại.

Tấm lòng vẫn là quan trọng nhất.

"Nhìn con nhỏ đó kìa, nó nghĩ tiểu thư sẽ thích cái bánh rẻ tiền đó à."

Giọng điệu chua ngoa đó, nghe vào liền biết là mấy tên người hầu omega của thiếu gia. Chúng ngồi thành một đám bàn tán với nhau, thái độ rất khó coi và không ngại để Hoàng Yến nghe thấy. Đám người này ghen tị vì Hoàng Yến là omega duy nhất Ái Phương thu nhận và được cô đối xử tốt. Nàng đã quen với mấy lời dè bỉu kia nên lựa chọn bỏ ngoài tai. Hoàng Yến gói gọn chiếc bánh nhỏ lại và cất giữ nó ở phòng, đợi tối đến kết thúc bữa tiệc sẽ mang tặng cho Ái Phương.

Tiệc mừng sinh nhật đối với Ái Phương mà nói là một việc vô nghĩa. Nó giống như cái cớ để mọi người tiệc tùng và cô thì chán ngấy với việc phải chào đón quá nhiều người. Cả một ngày ra ngoài làm việc vất vả, Ái Phương chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi và được gặp Hoàng Yến.

Nghĩ tới nàng bất giác lại thấy vui, Ái Phương tự hỏi không biết nàng có chuẩn bị quà cho mình không. Mà nếu chưa có cũng chả sao, bản thân Hoàng Yến đã là món quà quý giá nhất rồi.

Bản chất bữa tiệc vốn dành cho giới thượng lưu nên Hoàng Yến cùng những người hầu khác phải sang khu nhà phụ. Có một điều Hoàng Yến chỉ dám giữ trong lòng: nàng mong bữa tiệc mau chóng kết thúc. Cả ngày hôm nay nàng chưa được gặp Ái Phương nên có chút nhớ. Mấy người bưng bê trong bữa tiệc kể rằng hôm nay Ái Phương đẹp lắm, xung quanh có nhiều tiểu thư khác bắt chuyện đếm không đếm xuể. Hoàng Yến nghe được tự dưng lại thấy não lòng.

Tiệc kéo dài đến nửa đêm, mọi người được phép trở về khu nhà chính dọn dẹp. Hoàng Yến dễ dàng bắt gặp bóng dáng cao ráo của nhân vật chính bữa tiệc. Sự chú ý của nàng chỉ tập trung vào người ấy, không hề giấu diếm niềm vui và khao khát trong ánh mắt. Thế nhưng chẳng được bao lâu, nó lại trầm xuống, suy sụp khi chứng kiến Ái Phương cùng một vị tiểu thư xinh đẹp trao nhau một cái ôm.

Không biết diễn tả cảm giác đó là gì nhưng Hoàng Yến không muốn nhìn. Hình ảnh đó cứ đeo bám tâm trí và câu hồn của nàng đi mất. Mọi người đã xong việc và kéo nhau đi mất, chỉ còn nàng thờ thẩn làm việc không để ý trời trăng gì. Ngay cả Ái Phương đứng sau lưng nhìn nàng chăm chú mà nàng cũng chẳng hay.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Ái Phương ngắm bóng lưng Hoàng Yến đến chán chường mà nàng thì không có ý định ngoảnh mặt lại, vẫn là chịu không được mà ôm lấy nàng từ phía sau.

Hoàng Yến bị bất ngờ, theo phản ứng phòng vệ mà vung tay đang cầm cái chén ra đằng sau. Đến khi nhận ra đối phương thì đã quá muộn, nàng đã đập thẳng một phát đau điếng vào trán Ái Phương làm cô ôm mặt rên rỉ.

"E-em thành thật xin lỗi, em thật sự không cố ý." Hoàng Yến hoảng hốt, vội dùng tay xoa lên chỗ bị sưng của Ái Phương.

"Người ta đau lắm đó."

Chẳng đau đớn gì mấy nhưng vì dáng vẻ cuống cuồng của Hoàng Yến nên Ái Phương cố tình làm vẻ mặt nhăn nhó. Cô để nàng xoa chỗ bị thương trong khi tay thì tranh thủ trượt xuống chụp lấy eo nàng.

"Em xin lỗi..." Hoàng Yến ngây thơ không nhận ra bản thân đang bị Ái Phương lừa, vẫn xuýt xoa chăm chút cục u trên trán của cô.

"Em làm tôi bị thương, em nên đền bù cho tôi." Ái Phương tiếp tục vai diễn ăn vạ, trầm ngâm một đoạn. "Hay em hôn tôi một cái đi."

Hoàng Yến mím môi, biết ngay tiểu thư bày trò nhưng vẫn không ngăn được phản ứng ngượng nghịu khiến mặt mũi đỏ bừng. Nàng thận trọng liếc qua lại để đảm bảo không còn ai khác, nhanh như gà mổ thóc áp môi mình lên môi của Ái Phương.

"Ý tôi là hôn vào chỗ bị đau." Ái Phương cố nhịn cười, quan sát sắc mặt của nàng chuyển biến vô cùng thú vị. "Càng tốt, tôi thích được em hôn môi hơn. Không còn đau nữa rồi, em đừng lo."

Hôm nay là một ngày mệt mỏi với Hoàng Yến nên Ái Phương không đùa dai nữa. Nhìn đến đống chén đang chờ được lau khô, cô dứt khoát giật một cái khăn trên kệ rồi giúp nàng lau từng cái một.

Hoàng Yến biết dù nàng có cản Ái Phương cũng vô ích, chỉ lẳng lặng cùng cô lau dọn. Có Ái Phương ở bên cạnh, nỗi phiền muộn trước đó của Hoàng Yến bị chìm vào quên lãng, tốc độ làm việc cũng nhanh hơn. Rất nhanh mọi thứ đã khô ráo, nàng có thể về phòng nghỉ ngơi rồi.

"Em có cái này muốn tặng Phương..." Vừa đến trước phòng, Hoàng Yến vội nói rồi lon ton chạy vào trong. Nàng mang ra hai cái hộp, một lớn và một nhỏ đưa cho Ái Phương, ấp a ấp úng. "Em làm tặng Phương... Chúc Phương sinh nhật vui vẻ... Em biết nó không hoàn hảo nh-"

"Tôi thích lắm." Không để Hoàng Yến nói hết câu, cũng không cần biết bên trong là gì, Ái Phương đã nói chắc nịch như đinh đóng cột. "Chỉ cần là của em, cái gì tôi cũng thích. Tôi mở luôn được không?"

Nhận được cái gật đầu từ người kia, Ái Phương bắt đầu mở cái hộp nhỏ hơn, không khó để đoán được bên trong là cái bánh. Sau cái bánh sinh nhật to trong bữa tiệc vừa rồi thì Ái Phương đã ngấy đến tận cổ, nhưng riêng cái này cô nhất định phải ăn vì nó đặc biệt. Tuy nó nhỏ xíu, trang trí thì vụng về, vị hơi lạ lùng nhưng nếu tự tay Hoàng Yến làm thì vào miệng Ái Phương chắc chắn đều phải ngon.

"Em biết nó tệ... Hay Phương đừng ăn nữa." Hoàng Yến thận trọng quan sát vẻ mặt của Ái Phương, dù cô cười rất tươi khen ngon nhưng nàng biết vị của nó kinh khủng lắm. Nàng không muốn miễn cưỡng cô nên vươn tay lấy lại cái bánh.

Ái Phương vội bỏ hẳn cái bánh đang ăn dở dang vào miệng, một phát nuốt hết sạch làm Hoàng Yến chấn động.

"Tôi ăn hết rồi này." Kèm theo một nụ cười uy tín.

Hoàng Yến không bị lừa đâu, vừa rồi nàng thấy chân mài của Ái Phương nhíu lại kia mà. Biết rằng cô nói dối nhưng vẫn rung động, cũng không nỡ vạch trần, chỉ sợ tối nay tiểu thư phải ôm bụng trong nhà vệ sinh.

Hoàng Yến quyết tâm rồi, nàng nhất định sẽ luyện tập nhiều hơn để sau này tiểu thư không chịu khổ sở khi ăn bánh của nàng nữa.

Ái Phương mở nốt cái hộp còn lại, chợt cười rộ lên làm Hoàng Yến nhất thời mê muội. Trong đó là chiếc khăn len quàng cổ, được tiếp xúc với những món đồ đắt tiền từ nhỏ, không khó để Ái Phương nhìn ra chiếc khăn này được đan tay thủ công.

Bánh tự làm, khăn tự đan, đáng yêu chết mất. Có đổi chúng bằng đồ đấu giá hàng hiệu thì Ái Phương này cũng khước từ.

"Em giỏi quá, còn biết đan len nữa. Em làm cái này lúc nào, tôi chưa từng thấy em đan bao giờ." Ái Phương không quên cho nàng một lời khen. Mà cô nhớ rõ ngày nào Hoàng Yến cũng lẩn quẩn quanh cô, thời gian đâu để nàng đan được cái này.

Hoàng Yến gãi đầu ngượng ngùng, lí nhí. "Em đan vào buổi tối ạ."

Cả ngày Hoàng Yến làm việc vất vả, buổi tối lại ngồi đan khăn làm quà tặng sinh nhật cho mình, sự tận tâm của nàng làm Ái Phương cảm kích, trái tim vì lẽ đó mà cũng tan chảy.

"Cảm ơn em nhiều lắm, tôi rất thích." Ái Phương thử choàng nó lên, hài lòng vì nó rất vừa mắt và ấm áp. Cô cầm lấy tay Hoàng Yến, kéo nàng vào lòng ôm ấp. "Đến hiện tại thì đây là sinh nhật tuyệt nhất trong đời tôi đó."

Hoàng Yến thả lỏng bản thân, vùi mặt vào hõm cổ Ái Phương, tranh thủ hít một chút hương gỗ nhè nhẹ. "Sinh nhật vui vẻ ạ."

Hơi thở nóng lướt trên cần cổ làm Ái Phương ngứa ngáy. Cô đẩy nhẹ nàng ra, tìm tới địa điểm quen thuộc trên gương mặt xinh đẹp ấy mà áp môi vào hôn say đắm.

Không rõ đây là lần thứ bao nhiêu họ hôn nhau nhưng nét mặt của Hoàng Yến luôn ngoạn mục hệt như ngày đầu. Có lẽ do Ái Phương phát triển nụ hôn ngày càng kích thích hơn, từ những cái chạm nhẹ nhàng dần dần trở nên mút mát, bây giờ lại lên một tầm cao mới: dùng lưỡi tách môi nàng ra sau đó luồn hẳn vào trong.

Môi lưỡi cuốn lấy nhau say mê tạo ra những âm thanh sống động. Hoàng Yến bị Ái Phương hôn tới độ mê man, không tự chủ mà thả lỏng tuyến mùi để hương trà đen tỏa ra. Ái Phương không kiểm soát được nữa, đem nụ hôn chuyển xuống phần cổ trắng nõn khiến nàng khẽ rên thành tiếng.

"Em bị sao thế này?"

Cổ áo của Hoàng Yến bị trễ xuống để lộ ra da thịt. Đập vào mắt Ái Phương là vết đỏ ở dưới xương quai xanh buộc cô phải phanh gấp. Hoàng Yến mặt mũi đỏ hồng đang mơ màng cũng bị làm cho bừng tỉnh, nhận thấy ánh mắt của Ái Phương chăm chú vào vết thương, nàng vội vã kéo cổ áo lên che đi nhưng bị cô giữ lại.

Ái Phương quan sát thật kĩ, chắc chắn đây là vết bỏng và còn mới, trong lòng dâng lên xót xa. "Sao lại bị thương hả?"

Hoàng Yến lúng túng nắm chặt lấy tay cô trấn an. "Em bất cẩn thôi, em không sao đâu, Phương đừng lo."

Nàng không dám nói thật với Ái Phương nguyên nhân của vết bỏng này là bị đám omega kia cố tình va trúng. Hoàng Yến không muốn cô vì mấy chuyện cá nhân cỏn con của nàng mà lo lắng quá nhiều.

Ái Phương không hoàn toàn tin nhưng cũng không ép buộc Hoàng Yến. Cô sửa lại cổ áo cho nàng, cúi đầu đặt môi lên lớp áo, âm vực trầm ấm vô cùng dịu dàng. "Sau này em cẩn thận nhé. Em bị thương làm tôi đau lòng lắm đó."

Hoàng Yến vì dư âm của nụ hôn, thêm động tác nâng niu của người trước mặt tác động mà hóa đá, thậm chí nghe được tiếng tim mình kêu như trống đánh mà không nói được lời nào.

"Em có thoa thuốc chưa?"

Ái Phương khẽ cười trước vẻ mặt ngơ ngác ấy, nếu là ngày thường cô đã trêu Hoàng Yến rồi nhưng hiện tại nên ưu tiên vết thương của nàng hơn. Còn để nàng nghỉ ngơi sớm, nhiều ngày qua nàng thức khuya đan khăn cho cô hẳn phải rất mệt.

"Dạ rồi, bác Trần cho em, dùng vài ngày sẽ hết thôi ạ." Hoàng Yến chỉ về phía bàn nơi có một tuýp thuốc nhỏ.

"Vậy thì tốt rồi, nếu em cần thêm thì cứ nói với tôi. Tôi cũng không làm phiền em nữa, ngủ ngon nhé." Ái Phương xoa đầu nàng một cái, tiếc nuối ra khỏi cửa.

"Vâng, Phương cũng ngủ ngon ạ."

"Cảm ơn em vì ba món quà nhé." Ái Phương nói thật nhanh rồi đóng cửa, còn Hoàng Yến thì ngờ nghệch khó hiểu.

Nàng chỉ làm bánh với khăn choàng cổ thôi mà, đâu ra món thứ ba?

À, ra là nụ hôn.

Vừa rồi nàng còn bật ra tiếng rên với giải phóng pheromone, thật mất mặt quá.

Ái Phương đi được một lúc rồi mà Hoàng Yến vẫn chưa thể bình tĩnh. Não bộ cứ tua đi tua lại hành động thân mật kia làm khuôn mặt mãi vẫn chưa trở lại màu da bình thường.

Xấu hổ, nhưng được thấy Ái Phương hạnh phúc là quá đủ rồi.

Trong khi Hoàng Yến nằm lăn qua lăn lại ở phòng thì Ái Phương có thêm việc phải làm. Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, ánh mắt nai tơ ngập tràn tình yêu của cô trầm xuống, bước chân tiến thẳng đến sảnh dưới thay vì phòng ngủ của mình.

Sáng tinh mơ thức dậy, Hoàng Yến kinh ngạc khi hay tin đám omega kiếm chuyện với nàng hôm qua đã bị tống cổ ngay trong đêm, kết cục xem ra rất thê thảm.

Chắc chắn không phải trùng hợp, Hoàng Yến dùng đầu gối nghĩ thôi cũng biết ai là người đứng sau chuyện này. Nhưng tiểu thư của nàng cứ tỏ ra ngây thơ, những người làm khác chẳng dám hó hé thêm câu nào.

Cũng kể từ đó, không một ai trong nhà này dám động tới Nguyễn Hoàng Yến nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...