(Ái Phương - Hoàng Yến Chibi) Chiều Hết Mực
2
Hoàng Yến khoác lên mình bộ quần áo mới được Hiểu Thư chuẩn bị. Nàng căng thẳng theo em tới phòng của ông chủ. Tình cờ đi ngang một đám người nọ, cái cách họ soi mói tỉ mỉ khiến nàng rùng mình."Chị đừng để ý đến họ. Mấy người đó là omega hầu hạ cho hai thiếu gia." Hiểu Thư giải thích.Hoàng Yến thở hắt ra một hơi nặng nề khi hiểu ra. Chưa làm gì cả đã bị nhìn như thù địch, nàng nào có ý định tranh giành thiếu gia của họ đâu. Mấy người này cũng rảnh hơi, phục vụ chủ nhân chưa đủ mệt à mà còn đấu đá nhau tìm chỗ đứng trong hậu cung."Đến phòng của ông chủ rồi ạ."Hiểu Thư lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của Hoàng Yến. Nàng cố ổn định tâm lý dù bên trong đã vỡ vụn từ đầu. Ngay khi cánh cửa mở ra, ba cặp mắt hướng đến cùng pheromone đặc trưng của alpha tấn công vào mũi làm lạnh cả sống lưng.Bên cạnh ông Phan còn có hai người đàn ông, hẳn là hai thiếu gia mà Hiểu Thư đã nói. Hai cậu con trai đó vừa nhìn thấy Hoàng Yến thì mắt đã sáng bừng thích thú rồi xông vào cuộc cãi nhau xem nàng sẽ thuộc về ai. Hoàng Yến không được phép lựa chọn, thâm tâm cầu nguyện sẽ thuộc về người tốt hơn.Có lẽ ước nguyện đó không thành sự thật đâu. Hai thiếu gia tính tình bộc trực y hệt nhau, rơi vào tay ai thì cái kết cũng không khác biệt."Con sẽ lấy cô ấy."Một giọng nữ khác vang lên làm tiếng cãi nhau im bặt. Hoàng Yến vội ngẩng mặt lên, bất ngờ khi nhận ra bên cạnh nàng có một người khác."Này Phan Lê Ái Phương, cả em cũng giành à?""Thì sao? Cha cũng gọi em đến đây mà." Thái độ của người đó dửng dưng, chẳng có chút sợ sệt nào cả.Hoàng Yến từng nghe phong phanh, lão gia Phan có ba người con đều là alpha. Con trai cả Phan Gia Bảo nổi tiếng ăn chơi, thường xuyên lui vào kĩ viện. Con trai út Phan Hữu Bình vừa học xong cấp 3 nhưng nết na không thua gì anh cả. Riêng người ở giữa là con gái, nhiều năm trước học tập bên nước ngoài và mới trở về gần đây.Lần đầu tiên Hoàng Yến gặp một alpha nữ, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu chính là rất ngưỡng mộ. Người này cao hơn nàng, khí thế alpha toát ra làm nàng tự thấy bản thân thật nhỏ bé. Nhìn đối phương từ đầu xuống chân mà trong lòng liên tục cảm thán. Da của tiểu thư trắng sáng, cả người sạch tinh tươm phảng phất mùi gỗ dịu nhẹ, cách nói chuyện chậm mà chắc tạo cảm giác uy tín ngay từ lần đầu gặp gỡ, làm nàng không thể rời mắt."Mặt tôi dính gì sao?"Người nọ để ý ánh nhìn chăm chú của Hoàng Yến nên nghiêng đầu về phía nàng. Khi mắt họ chạm nhau, không hiểu vì sao tim của Hoàng Yến hẫng một nhịp, nàng lí nhí nói xin lỗi rồi cúi gầm mặt xuống đất."Không công bằng chút nào, tại sao chị lại hất tay trên của em?" Hữu Bình không cam tâm, tiếc nuối nhìn omega đằng xa."Phải đó, trước giờ em có quan tâm mấy chuyện này đâu." Gia Bảo cũng không đành lòng. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Hoàng Yến, hắn đã xác định mấy tên người hầu trước đó chẳng thể nào sánh bằng.Mùi hương nồng đậm và ánh nhìn thèm thuồng của hai alpha làm Hoàng Yến không thoải mái. Nàng rụt rè lùi lại vài bước nhỏ, cố giữ bình tĩnh dù bản thân đang run lên vì sợ."Chẳng phải hai người có nhiều rồi sao, tị nạnh với em làm gì. Cũng là cha năm lần bảy lượt muốn em tìm, có giỏi thì đàm phán với ông ấy đi."Người tên Ái Phương bình thản trả lời, ngang nhiên bước qua chắn trước mặt Hoàng Yến. Nàng len lén ngước lên, bắt gặp tấm lưng vững chắc ấy, chẳng hiểu vì sao lại vơi đi phần nào nỗi sợ. Không biết vô tình hay cố ý nhưng Hoàng Yến rất cảm kích điều đó."Nếu Ái Phương đã nói như thế thì ta không có ý kiến, con bé đó sẽ thuộc về con." Ông Phan chịu hết nổi với sự ồn ào này nên lên tiếng chốt hạ, lần lượt chỉ vào mặt hai tên kia: "Ngừng làm chuyện thừa thãi đi, suốt ngày chỉ toàn chơi bời, lo mà tiếp quản việc kinh doanh cho tốt.""Em đi theo tôi."Ái Phương cúi đầu thay cho lời chào với cha rồi xoay người nhìn nàng. Hoàng Yến ngơ ngơ ngác ngác, lon ton đi thật nhanh ra ngoài. Rời khỏi căn phòng ngột ngạt đó, nàng không tự chủ buông ra tiếng thở phào nhẹ nhõm. Vô tình Ái Phương nghe được mà quay lại nhìn."E-em xin lỗi..." Hoàng Yến vội vã cúi đầu nhận lỗi, mới ngày đầu tiên mà đã thất lễ với tiểu thư hai lần, e rằng sau này khó sống."Tôi đã nói gì em đâu." Ái Phương không có ý định trách mắng, vả lại còn bị buồn cười bởi dáng vẻ lóng ngóng ấy: "Em đừng cúi xuống nữa, ngẩng mặt lên nhìn tôi này."Hoàng Yến biết nàng không có quyền làm trái lệnh của chủ nhân. Nàng e dè ngước lên, lần nữa chạm mắt với Ái Phương mà xấu hổ nên vội vã dời mắt đi.Lúc nãy chỉ nhìn góc nghiêng, bây giờ mới được nhìn chính diện, dù chỉ là thoáng qua nhưng Hoàng Yến phải công nhận tiểu thư Ái Phương rất xinh, hệt như một nàng công chúa.Ái Phương không để tâm đến bộ dạng bối rối của Hoàng Yến. Cô đặt ra câu hỏi, ngữ điệu nhẹ nhàng đặc biệt êm tai: "Em tên gì?""E-em tên Nguyễn Hoàng Yến.""Còn tôi tên Phan Lê Ái Phương. Em bao nhiêu tuổi?""Dạ, em 21...""Sinh nhật của em?" Ái Phương hỏi không khác gì đang tra khảo lí lịch."Dạ, 08 tháng 12 ạ...""Tôi cũng 21 tuổi.""Dạ..." Hoàng Yến gật gùVị tiểu thư nọ mở to mắt, làm Hoàng Yến tưởng sắp bị mắng nên rụt người, tự nhủ sau này sẽ không tài lanh nữa. Ai dè Ái Phương cười phá lên, ngón tay chạm nhẹ lên trán nàng gõ gõHoàng Yến thấy mặt mũi nóng lên, chỗ được tiểu thư chạm vào thấy tê tê. Nàng hơi lùi ra, cuống quýt gật đầu: "Dạ, em nhớ rồi..."Ái Phương chợt bước tới, người hơi cúi xuống làm mặt của họ sát nhau khiến Hoàng Yến giật mình. Nàng muốn né tránh nhưng mắt nàng dời đến đâu thì tiểu thư lại dõi theo đến đó. Người nọ không biết có ý gì, cứ quan sát nàng một lúc lâu rồi cười rất tươi."Em thật sự rất đẹp." Ái Phương giúp Hoàng Yến chỉnh sửa lại tóc tai, khuôn mặt gọn gàng hơn lộ ra ngũ quan hài hòa vô cùng thuận mắt làm cô trầm trồ: "Như một nàng công chúa."Thân thể Hoàng Yến cứng đờ khi những ngón tay của Ái Phương lướt nhẹ trên da mặt. Dường như có thuật thôi miên, miệng nàng mở ra nhưng không nói được câu nào, cũng không dứt ra được khi sa vào đôi mắt sáng ấy.Ái Phương chú ý tầng mây ửng hồng ở hai gò má của Hoàng Yến, càng lấy làm thích thú muốn chọc nàng thêm đôi chút."Em nóng lắm à, mặt của em đỏ lên rồi này." Nói xong, ngón tay của cô di chuyển xuống bên má nàng, chọt chọt lên đó nhiều lần rồi xoa nắn.Hoàng Yến sợ nàng sẽ ngất mất. Vừa rồi tiểu thư trưởng thành lắm sao bây giờ lại hành xử như con nít. Hoàng Yến nhột lắm, còn có máu ngại nữa nhưng không phản kháng được. Người hầu không được làm trái lệnh của chủ nhân, huống chi tiểu thư cười xinh quá nên không nỡ chối từ."Được rồi, không đùa với em nữa." Ái Phương đùa thỏa thích mới buông ra, bật cười khi Hoàng Yến đưa hai tay lên ôm má để kiểm tra xem nó còn nguyên vẹn không.Cô tiếp tục bước dọc theo hành lang mở cửa căn phòng cuối cùng, ngỏ ý muốn nàng bước vào: "Em vào phòng tôi đi. Khi nào Hiểu Thư chuẩn bị phòng cho em xong thì tôi dẫn em qua đó."Hoàng Yến nuốt ực một tiếng, điều nàng lo sợ nhất cuối cùng cũng tới. Ngoài mặt tiểu thư này tử tế nhưng đến khi bản chất thật lộ ra ai biết sẽ ra sao."Tôi không ăn thịt em đâu." Ái Phương thấy Hoàng Yến cứ đứng đực ra đó, như đọc được suy nghĩ của nàng nên lên tiếng rào trước.Hoàng Yến bối rối bước vào phòng. Len lén quan sát và thầm đánh giá không gian cá nhân của con nhà giàu. Căn phòng với tông màu vàng ấm áp, thoang thoảng mùi hương gỗ và hơi bừa bộn, so với tưởng tượng của nàng về nơi ở của một tiểu thư quyền quý thì không giống lắm."Em cứ ngồi đó đi, chờ tôi một chút." Ái Phương cười giả lả, ra hiệu cho Hoàng Yến ngồi lên giường còn chính mình thì thu dọn đống đồ đạc hỗn độn.Hơn 20 năm Hoàng Yến chỉ nằm ở dưới sàn đất cứng ngắt dơ bẩn, hôm nay bảo nàng ngồi trên chiếc giường sang trọng này thì làm sao nàng dám. Nàng cứ đứng đó, hai tay bối rối đan chặt vào nhau, hết nhìn cảnh lại nhìn Ái Phương."Sao em không ngồi? Giường của tôi có vấn đề gì sao?" Ái Phương nhăn mài khó hiểu khi nàng vẫn đứng thui thủi một góc."Dạ không phải..." Hoàng Yến vội vàng giải thích: "Do em... Em không dám ngồi... Em sợ làm bẩn giường của tiểu thư."Biểu cảm khi ngạc nhiên của Ái Phương đặc biệt phong phú. Cô cười phá lên những tiếng giòn giã, động tác tay minh hoạ làm lời nói thêm sinh động: "Em nghĩ nhiều quá rồi, tôi bảo em ngồi thì cứ tự nhiên đi. Em vừa tắm rồi mà, còn tôi vừa từ bên ngoài trở về, tôi còn dơ hơn em đây này."Hoàng Yến chưa bao giờ dám nghĩ cuộc đời này sẽ có một tiểu thư cao quý trò chuyện với nàng theo cách gần gũi như thế. Nàng còn không tin chuyện xảy ra sau đó, vị tiểu thư kia ngồi bệt xuống sàn, nắm lấy tay nàng giật nhẹ."Tiểu thư, sao người lại...""Em sợ làm bẩn giường của tôi. Tôi cũng sợ nên tôi ngồi đây. Em ngồi xuống với tôi đi." Ái Phương nhún vai nói.Hoàng Yến chắc chắn tiểu thư Ái Phương cố tình hiểu sai và chọc ghẹo nàng. Xung quanh Ái Phương toàn đồ đạc lỉnh kỉnh, nói trắng ra nơi duy nhất nàng có thể ngồi là người của cô.Có cho ăn gan hùm Hoàng Yến cũng không dám làm chuyện đó. Rõ ràng Ái Phương đang ép nàng vào thế bí. Nàng cắn môi do dự ngồi lên mép giường, kéo nhẹ tay áo của cô: "E-em ngồi rồi. Tiểu thư cũng lên giường đi ạ."Ái Phương nhe răng cười khoái chí, phóng nhanh lên giường ngồi cạnh Hoàng Yến. Lúc này nàng mới để ý một tay Ái Phương cầm cái hộp. Cô lấy từ đó ra chiếc vòng màu đen, từ tốn giải thích với nàng."Cái này là vòng cổ để bảo vệ em không bị đánh dấu. Trong nhà này, em chỉ cần nghe lời tôi, hai tên thiếu gia kia có ra lệnh thì cứ mặc kệ. Nếu họ dùng pheromone ép buộc thì em phải nói với tôi ngay. Chuyện gì không hiểu cứ tìm Hiểu Thư hỏi, em ấy rất nhiệt tình nên đừng ngại."Ái Phương còn căn dặn nàng nhiều chuyện vặt và nội qui trong nhà. Hoàng Yến chăm chú lắng nghe, cố ghi nhớ tất cả mọi thứ. Vì phạm lỗi sẽ bị phạt, nàng không muốn đâu, cơ thể của nàng đã gầy gò ốm nhom, ăn thêm đòn roi chắc vứt luôn mất."Em có biết việc omega trở thành người hầu cho alpha có nghĩa là gì không?" Ái Phương trầm giọng hỏi.Đó là chuyện Hoàng Yến không muốn nhắc đến nhất nhưng trước sau gì nó cũng tới. Nàng giật bắn người, rụt rè gật đầu: "Dạ, em biết."Chợt Ái Phương phì cười, tay đưa lên xoa đầu Hoàng Yến như cưng nựng mèo con: "Nhưng em đừng lo, tôi không làm chuyện đó đâu.""T-thật ạ?" Hoàng Yến há hốc mồm, có vẻ mặt mũi của nàng rất hài hước vì nụ cười trên môi Ái Phương càng thêm đậm."Tôi chọn em vì lúc nãy trông em rất sợ hãi. Tôi biết em không muốn làm chuyện đó và tôi cũng vậy. Tôi chỉ muốn làm với người tôi yêu."Trong lòng Hoàng Yến bừng sáng, tâm trạng ủ rũ vì lời nói của Ái Phương nay đã tốt lên rất nhiều. Nói nàng ngây thơ dễ tin người cũng được nhưng nàng nghĩ Ái Phương là người tốt.Có lẽ ông trời thương xót nên đã cứu vớt nàng chút hi vọng cuối cùng."Tôi sẽ mua thuốc để em dự phòng cho kì phát tình. Còn chìa khóa của cái vòng này, em cứ giữ lấy."Ái Phương mở chiếc vòng, giúp Hoàng Yến choàng qua cổ và cài khóa. Khoảng cách giữa hai người gần gũi, cánh mũi của nàng chạm lên vai cô, dễ dàng thu vào pheromone hương gỗ quyến rũ làm nàng ngượng ngùng."Mùi của em là trà đen à..." Ái Phương thì thầm, hơi thở nóng ấm phả vào da làm Hoàng Yến như người mất hồn: "Thơm lắm, tôi cũng thích uống trà đen nữa."Đầu óc của Hoàng Yến tạm thời đình công. Ít ra vẫn còn giữ được chút lý trí nên không đáp lại một cách vô tri.Em cũng thích ăn gỗ.Điên thật.