[Ace/Sabo] Ithaca
6
Ace thừa nhận loại chuyện này rất kỳ quái, vừa thoải mái lại kỳ quái, ngón tay thon dài của Sabo ở trên tính khí của anh vén động, tiết tấu vận luật giàu có giống như người kia đang chơi một khúc dương cầm của Tchaikovsky. Sabo không hổ là xuất thân quý tộc, ngay cả đang làm loại chuyện này cũng có loại ưu nhã không nói ra được. Bị ý tưởng của mình làm xấu hổ, Ace mặt đỏ lên, tinh dịch màu trắng toàn bộ bắn ra trong tay Sabo.
Chuyện căn nguyên là một tuần trước, bệnh viện của bọn họ ở trấn Gosa ổn định lại ở một giáo đường bỏ hoang, những người bệnh tò mò hoặc chết lặng nghênh đón một hoàn cảnh mới xa lạ. Tiểu đội 3 cũng ở chỗ này đóng trại cắm trại, các binh lính ở trên chiến trường cửu tử nhất sanh ở trong trấn nhỏ trống rỗng hưởng thụ thời gian thích ý hiếm có.
Mùa hè, côn trùng bay cỏ dài, bên cạnh trấn Gosa là một cánh đồng lúa mạch, bởi vì pháo binh bay tán loạn mà các chủ nhân chạy nạn hiển nhiên quên mất sự tồn tại của nó, lúa mạch trĩu cành rũ xuống, ở dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng. Thượng tá Thatch của tiểu đội 3 sẽ chỉ huy bọn họ đi cắt lúa mạch, dù sao để không vậy cũng lãng phí, không bằng tịch thu nộp lên quốc gia, Thatch đúng lý hợp tình nói. Lúa mạch rực rõ ánh vàng bị cắt ngã rạp xuống đất, khiến cho Ace trong thoáng chốc cảm thấy mình đang ở cố hương xa ngàn dặm, đồng lúa mạch ở làng Cối Xây Gió dưới nắng chiều cũng giống ở trấn Gosa như đúc.
Giữa lúc thu hoạch, lão Thái của tiểu đội 3 móc ra hình của vị hôn thê của mình để ngắm, giống như là nuối tiếc cho hôn lễ chưa được cử hành. Vị hôn thê của lão Thái là một cô gái xinh đẹp tóc đen, ánh mắt sáng như sao, hướng về phía ống kính cười đơn thuần đáng yêu. Lão Thái là một người đàn ông cao lớn thô kệch lại có vị hôn thê mê người như vậy, đây là đề tài lưu truyền rộng rãi nhất trong binh lính đóng ở trấn Gosa đoạn thời gian đó. Việc này cũng khó tránh khỏi, một đám con trai trẻ tuổi huyết khí phương cương, ở khoảng thời gian khó chịu đựng trong quân đội, chuyện đàm luận nhiều nhất đương nhiên là những cô gái xinh đẹp ở quê nhà. Tỷ như nữ minh tinh Xinduoli, album ảnh của nàng lưu hành khắp toàn bộ bệnh viện doanh 3, thậm chí một tạp chí size lớn tặng thêm ảnh sẽ bị đẩy giá đến trên trời. Mọi người hỏi các binh lính trẻ tuổi muốn những hình này làm gì ư, tựa hồ không nên trả lời ở chỗ này.
Đến buổi tối, bên tai Ace và Sabo đều là tiếng thở thô trọng của các chiến hữu, làm bọn họ ngượng đến đỏ cả tai, chỉ có thể lặng lẽ vùi ở trong chăn giả bộ ngủ. Thường thường là một giấc mộng xuân, nhưng chỉ có thể ở buổi sáng lúc ngủ dậy tùy tiện vén mấy cái qua loa xong việc.
"Ace, cậu từng làm chuyện đó chưa?"
Sabo có chút xấu hổ ở buổi sáng ngày nào đó hỏi như vậy, trên tay cậu tựa hồ còn xúc cảm dính tinh dịch nhớp nháp.
"A chuyện đó, cậu thì sao?"
Ace đỏ mặt đem vấn đề đẩy lại cho người đặt câu hỏi, anh gãi đầu một cái, không được tự nhiên quay mặt sang hướng khác.
"Tớ... Tớ không có..."
"Ha ha ha, nguyên lai tiểu tử cậu lại là một đứa con nít."
"Câm, im miệng, cậu chẳng lẽ không phải cũng vậy à? "
"... Tớ là..."
Hai binh lính trẻ mặt đỏ tới mang tai, bắt đầu hối hận đã khơi ra đề tài xấu hổ này. Mặt trời tháng tám lôi cuốn ngày mùa thu lười biếng, hai người bọn họ ngồi ở trên đồn canh nhìn cánh đồng lúa mạch đã thu hoạch xong, những gốc rạ cứng rắn lỉa chỉa trên đất, hồi lâu không nói, chỉ có gió cát thổi qua.
"Cậu nói xem, làm việc đó cảm giác thế nào chứ?"
"Không biết "
"Thôi quên đi, tớ lấy được hai điếu thuốc lá bạch dương, cậu có muốn làm một hớp không? "
Sabo châm lửa, mùi thuốc lá giá rẻ tỏa ra bồng bềnh giữa bọn họ, làm hai thiếu niên chưa quen sự kích thích của nicotin ho khan sặc sụa. Bọn họ không biết mùi vị tình yêu, nhưng không nghi ngờ là mùi vị thuốc lá cũng không quen thuộc chút nào.
Mặc dù cũng không thích, Ace cưỡng bách mình hít một hơi thật sâu, đây là mùi vị của người lớn, cùng với những quyển tạp chí có mẫu nữ cởi trần màu sắc rực rỡ, rượu vodka cùng whisky, những từ ngữ chửi thề thô tục, đó là một phần cuộc sống của người lớn, Ace muốn trở thành người lớn thì cứ đơn giản như vậy thôi.
Thật giống như chính là bắt đầu từ ngày đó, hai người bọn họ không muốn người nào khác biết, luôn là ăn ý ở chạng vạng một cái ánh mắt đã hiểu ý chui vào trong rừng cây, hai người ở thời gian nhàm chán sau khi ăn xong biến mất cùng lúc như vậy, ngắn ngủi không gây chú ý tới những người khác. Sabo rất trắng, trắng giống như mùa đông trút xuống trận tuyết đầu mùa, Ace nhìn chằm chằm chóp mũi lấm tấm mồ hôi của Sabo, mê mẫn chốc lát. Sabo xoa xoa tay dính đầy thể dịch của đối phương, kỳ quái huơ huơ trước mắt Ace đang ngốc lăng.
"Cậu làm sao vậy?"
Trả lời cậu chính là đôi môi nóng ấm nhiệt tình của đối phương, Ace không nghĩ ra anh vì sao lại hôn Sabo, sau đó anh từng tự mắng chửi mình vô số lần là mình bị quỷ ám, nhưng ở buổi chiều chạng vạng làm say lòng người đó, anh đã làm như vậy. Trái tim hệ lửa mười bảy tuổi của anh thúc giục anh làm như vậy, anh muốn hôn Sabo, rất muốn rất muốn, không cần lý do cũng không cần giải thích, hai làn môi chỉ như vậy chạm vào nhau. Đầu óc trống rỗng, sau lưng núi tiếng côn trùng kêu rả rích trong các bụi cây làm da đầu tê dại, Sabo không phản kháng. Cậu có chút ngơ ngẩn, không biết người đối diện có ý gì, chẳng lẽ giữa huynh đệ tốt cũng bao gồm việc hôn này sao?
Cuối cùng không biết ai dừng động tác lại trước, hai người mặt đỏ lên thở hồng hộc, trố mắt nhìn nhau nhưng cuối cùng lựa chọn yên lặng. Bọn họ lúc trở lại bệnh viện cũng không trò chuyện, ngay cả trước khi ngủ một câu ngủ ngon cũng không có nói ra.
Đêm hôm đó, cô gái gợi cảm trong mộng của Ace xoay người lại, thế nhưng lại là Sabo mặc lễ phục, buổi sáng tỉnh lại, chăn ướt một mảnh.
Nhưng không khí ngột ngạt không kéo dài quá lâu, sáng sớm ngày hôm sau bọn họ lại khôi phục dáng vẻ như cũ, nhàm chán đánh bài dưới táng cây. Sabo thắng liền ba ván, thắng được tất cả thuốc lá trong túi của Ace. Rõ ràng thương thế đã bình phục hoàn toàn nhưng vẫn không thể ra chiến trường, tâm tình bọn họ có chút buồn bực.
"Chào buổi sáng, các binh lính "
Thượng tá Thatch đi tới bên cạnh bọn họ, bên cạnh là bác sĩ Marco đeo khẩu trang.
"Thượng tá, chào buổi sáng."
Ace và Sabo đứng dậy chào, lại bị Thượng tá tỏ ý ngồi xuống, ông cùng Marco cũng ngồi trên đá, Thượng tá tóc màu nâu, mặt mũi tuấn tú, chậm rãi mở miệng:
"Binh nhất Ace, binh nhất Sabo, tôi đã hỏi bác sĩ Marco, thương thế của hai cậu đã bình phục. Tôi bây giờ chính là muốn hỏi các cậu có nguyện ý hay không gia nhập quân của tôi, ba ngày sau lao tới tiền tuyến?"
"Dĩ nhiên muốn!"
Bọn họ hai miệng đồng thanh trả lời, thậm chí hận không được ở trước mặt cấp trên nhào lộn mấy vòng, chứng minh mình đã bình yên vô sự.