Abolition [BH]
Chương 17: Hồi ức tôi nhớ mãi về em Hà Xuân Châu.
Trong chiếc Brilliance V7 đậu trước cổng trường đại học Tân Thất Gia, Hà Phong Thiên ngồi đeo tai nghe Bluetooth không dây và dựa đầu vào kính xe. Tay lướt phần nhạc rồi ấn vào phần âm nhạc ưu thích, cô lướt tới một bài nhạc tên "海底一支榴莲" (1), cô thẫn thờ nhìn vào trường học đang náo nhiệt. Nhớ từng chút một về những gì trước đây, về quá khứ và người mà cô luôn coi trọng. Rồi từ từ mà nhắm mắt nghĩ về chúng. Cô đảo mắt nhìn xuống ghế bên cạnh có một lọ thuốc ngủ rồi cầm lên trong sự im lặng, nhớ lại những gì đã trải qua trước đây.
Vào khoảng 8 năm trước...
Tại bãi biển Gulangyu thành phố Hạ Môn thuộc tỉnh Phú Kiến, Trung Quốc.
Trên bãi biển chiều tà, có hai cô gái đang vui đùa với nhau qua lại. Một người chạy ra ven biển và dang hai tay ra hít vào thật sâu, rồi cất tiếng hỏi cô gái còn lại:
"Nè! Chị có thích cảm giác này chứ?"
"Ừm, vui lắm hihi." Hà Phong Thiên (15 tuổi).
"Vậy sao? Chị biết tình yêu đồng giới không? Nghe bảo nó bị kì thị ghê lắm, chị có ghét chúng không?" Cô gái quay thẳng ra nhìn phía biển rồi đá nước dưới chân.
"Tình yêu đồng giới? À... thì đương nhiên là có rồi." Hà Phong Thiên ngạc nhiên khi cô gái nói câu như vậy, cô đáp lại với vẻ giả dối rồi cúi đầu xuống nhìn vào chân mình đang dính đầy cát.
Việc tình cảm đồng giới đối với xã hội khi ấy giống như một thứ ô uế vậy, vốn tình yêu thì phải xuất phát từ một năm một nữ thì mới gọi là tình yêu chân thật. Lúc ấy còn có vụ về việc không cho con gái làm tộc trưởng, thậm chí còn bắt phải cưới chồng sớm. Thời gian sống của những năm tháng đấy, đối với những người có xu hướng tình dục thì đây giống như là một địa ngục tăm tối vậy.
Cô gái quay lại với gương mặt sắp rơi lệ, gió thổi qua nơi hai người đang đứng khiến tóc cô gái bay theo một bên, cô nhìn thẳng vào Hà Phong Thiên rồi dùng tay gạt nước mắt đi để mỉm cười:
"Chị đúng là... Không ngờ chị cũng ghét những người như thế á. Nè, nè chị Hà Phong Thiên biết hoa lưu ly không?"
"Hử?"
Cô gái bắt đầu hát lên một bài với giọng êm đềm rồi thẫn thờ nhìn dòng nước dập dời.
"Đoá hoa lưu ly rời xa thế gianHoà vào nơi sâu thẳm của biểnLinh hồn và thân xác đang tan vụn dầnỞ sâu dưới đáy biển lạnh lẽo...Lắng nghe sâu trong lòng biểnLinh hồn chìm vào tĩnh lặngDẫm lên bờ cát ướt đẫmChỉ còn vài cánh hoa xanh thẫmTrôi dạo trên bãi cát ẩm ướtNgười qua lại chẳng quan tâmĐóa hoa đã không còn nữa...Thân xác rồi cũng đem đi đốtMà rải tro cốt xuống biển..."
Cô gái vén mái tóc mình ra rồi nhìn thẳng phía biển xa xôi kia.
"Bài hát? Em hát gì vậy?" Hà Phong Thiên mỉm cười rồi ngơ ra nhìn hình bóng của cô gái ấy. Trong mắt cô lúc này người kia tuyệt đẹp giống như một bức tranh trừu tượng vậy.
"Em vừa nghĩ ra một bài thơ mới sẵn thử hát lên xem có hay không? Chị thích chứ?"
"Haha, được phết ấy. Sao em có nhiều ý tưởng để tạo ra nhiều bài thơ ấy? Chị nghĩ mãi chỉ được mấy câu từ vu vơ thôi..."
Hà Phong Thiên nhìn cô gái vừa mới quay mặt ra nhìn cô, cô hững hờ nhìn gương mặt của cô gái ấy. Một gương mặt chứa nhiều đau khổ và đặc biệt là ở đôi mắt vô hồn không có một tia sáng nào, chỉ có màu đen sâu thẳm từ đôi mắt ấy đang nhìn thẳng về Hà Phong Thiên rồi nở nụ cười buồn bã.
"Vậy sao?"
"Em, em sao vậy Hà Xuân Châu?" Hà Phong Thiên mở to mắt nhìn cô gái với vẻ lo lắng.
"Không có gì... Chỉ là em có suy nghĩ về việc nếu như em chết sớm thì em muốn chị có thể là người đứng ra rải tro cốt của em xuống biển lớn này, em biết lúc đấy chị sẽ rất buồn. Nhưng đây là điều nên làm, em không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa. Thế giới này vốn không đón nhận kẻ như em!..."
"Hà Xuân Châu!" Hà Phong Thiên hét lớn lên rồi nghĩ trong đầu "Quái gì vậy? Em lại tính tử tử à? Đã bao nhiêu lần chị cố khuyên bảo em rồi sao không bỏ nó đi? Em còn là chính em không?"
Hà Phong Thiên chợt tỉnh lại rồi nhìn ra ngoài, trên tay cô vẫn cầm lọ thuốc ngủ và chiếc điện thoại đang còn phát nhạc. Nhìn ra ngoài chợt thấy quản lý của mình đang đi chung với Hoàng Thiên Như. Dụi nước mắt trên mặt đi, Hà Phong Thiên tháo tai nghe rồi cất lọ thuốc ngủ vào túi áo. Sẵn lấy ra một chiếc kính râm đen của thương hiệu Gentle Monster đeo lên mặt.
Quản lý và Hoàng Thiên Như ra tới chỗ trước đầu xe, nói với nhau về điều gì đó khiến Hà Phong Thiên ngồi trong xe cứ nhìn chằm chằm hai người bên ngoài.
Rồi quản lý mở cửa xe sau cho Hoàng Thiên Như vào trong xe. Thấy được cô bạn thân quý mình đang ngồi sẵn trên xe, Hoàng Thiên Như vô thẳng vào xe rồi ôm lấy Hà Phong Thiên trong sự hạnh phúc. Nhưng Hà Phong Thiên chẳng quan tâm mà dùng tay phải cố đẩy Hoàng Thiên Như ra:
"Bớt ôm người đi lăng nhăng, nay tôi không có hứng thú nhận cái ôm đâu." Hà Phong Thiên giọng lạnh đi.
"Ư ứ ư~ Bae girl, vẫn như ngày nào ha! Vậy hôm nay có phải cô em đang nhớ thầm tui nên mới gọi đi chơi đúng không? Ỏ đáng yêu thế?" Hoàng Thiên Như nháy một mắt, mặt đỏ ửng lên và nói với sự vui sướng.
"Tém tém lại hộ. Ngồi qua ghế bên kia đi." Hà Phong Thiên nhíu mày.
"Ừm... Bae làm chị buồn." Hoàng Thiên Như nghe xong những gì mà Hà Phong Thiên vừa nói mặt mày liền ủ rũ mà ngồi sang ghế bên cạnh.
Quản lý vào xe và khởi động máy, cô gái liền quay xuống thắc mắc với Hà Phong Thiên.
"Thiên mỹ nhân bây giờ đi đâu đây?"
"Tới nhà hàng Le Sainte Maxime đi, mà tí cô để ý điện thoại hộ tôi nhé. Tôi và Hoàng Thiên Như sẽ ăn tại đó nên chắc sẽ nhanh đấy."
"Được thưa Thiên mỹ nhân!"
Chiếc xe bắt đầu khởi động và lùi lại rồi đi...
Hoàng Thiên Như ngồi khoanh tay nhìn thẳng vào Hà Phong Thiên rồi nói trống câu: "Nay gặp nhau đi ăn thôi hả?"
Hà Phong Thiên thở dài và quay ra nhìn Hoàng Thiên Như, cô nở nụ cười thật tươi và đáp lại: "Đương nhiên ta phải bàn bạc với nhau về vài thứ mà? Vậy hỏi chút nhé, Hoàng Thiên Như?"
"Hử hỏi đi, tui trả lời nè?"
"Cậu biết vụ tin báo mới sáng nay không? Về một mafia ấy, hiện đang có giả thuyết là một nữ tác giả có tiếng."
"Có, mà sao nay lại có hứng thú với cái vụ này vậy? Này đừng nói là hôm nay gái bị đập đầu vào cột điện nha, chứ thường gái có bao giờ quan tâm mấy cái vụ này đâu?" Hoàng Thiên Như khó hiểu với cái câu nói của Hà Phong Thiên mà dựa tay vào ghế rồi kéo người gần Hà Phong Thiên.
"Cô em sinh viên của cậu hôm trước mà tôi gặp, có phải cùng một người với tên mafia này không?" Hà Phong Thiên liếc mắt nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thiên Như.
"Từ khoá~ Đoán xem nào! Cô bé sinh viên đó chỉ là một người bình thường thôi, tình cờ quen em ấy qua một bức tranh trừu tượng trên trường nên hiểu không gái?"
"Thật không?" Hà Phong Thiên nói với giọng nghiêm.
"Yes bae!" Hoàng Thiên Như vui vẻ đáp lại.
"Chiều nay có buổi giao lưu với trường Đại Học Tân Thất Gia, nếu như tôi gặp được cô bé đó thì tôi muốn làm quen chút. Cậu nghĩ sao?" Hà Phong Thiên cầm điện thoại lên rồi lướt trang Instagram.
"Này, nay đập đá hả? Từ khi nào cậu thích thú với cô bé đó vậy?" Hoàng Thiên Như nhíu mày dỗi với Hà Phong Thiên thầm nghĩ trong đầu "Tự nhiên có hứng thú với Tiểu Lạc Miêu thế này chắc chắn có điềm thật rồi..."
Hà Phong Thiên đáp lại một câu nhanh gọn: "Mới đây, tí vào nhà hàng rồi thẳng tiếp câu chuyện."
(1) 海底一支榴莲: Bài hát theo tên tiếng Việt là Đáy Biển của Nhất Chi Lựu Liên. Khá phổ biến trên Tik Tok, YouTube, các trang mạng xã hội khác,...
Vào khoảng 8 năm trước...
Tại bãi biển Gulangyu thành phố Hạ Môn thuộc tỉnh Phú Kiến, Trung Quốc.
Trên bãi biển chiều tà, có hai cô gái đang vui đùa với nhau qua lại. Một người chạy ra ven biển và dang hai tay ra hít vào thật sâu, rồi cất tiếng hỏi cô gái còn lại:
"Nè! Chị có thích cảm giác này chứ?"
"Ừm, vui lắm hihi." Hà Phong Thiên (15 tuổi).
"Vậy sao? Chị biết tình yêu đồng giới không? Nghe bảo nó bị kì thị ghê lắm, chị có ghét chúng không?" Cô gái quay thẳng ra nhìn phía biển rồi đá nước dưới chân.
"Tình yêu đồng giới? À... thì đương nhiên là có rồi." Hà Phong Thiên ngạc nhiên khi cô gái nói câu như vậy, cô đáp lại với vẻ giả dối rồi cúi đầu xuống nhìn vào chân mình đang dính đầy cát.
Việc tình cảm đồng giới đối với xã hội khi ấy giống như một thứ ô uế vậy, vốn tình yêu thì phải xuất phát từ một năm một nữ thì mới gọi là tình yêu chân thật. Lúc ấy còn có vụ về việc không cho con gái làm tộc trưởng, thậm chí còn bắt phải cưới chồng sớm. Thời gian sống của những năm tháng đấy, đối với những người có xu hướng tình dục thì đây giống như là một địa ngục tăm tối vậy.
Cô gái quay lại với gương mặt sắp rơi lệ, gió thổi qua nơi hai người đang đứng khiến tóc cô gái bay theo một bên, cô nhìn thẳng vào Hà Phong Thiên rồi dùng tay gạt nước mắt đi để mỉm cười:
"Chị đúng là... Không ngờ chị cũng ghét những người như thế á. Nè, nè chị Hà Phong Thiên biết hoa lưu ly không?"
"Hử?"
Cô gái bắt đầu hát lên một bài với giọng êm đềm rồi thẫn thờ nhìn dòng nước dập dời.
"Đoá hoa lưu ly rời xa thế gianHoà vào nơi sâu thẳm của biểnLinh hồn và thân xác đang tan vụn dầnỞ sâu dưới đáy biển lạnh lẽo...Lắng nghe sâu trong lòng biểnLinh hồn chìm vào tĩnh lặngDẫm lên bờ cát ướt đẫmChỉ còn vài cánh hoa xanh thẫmTrôi dạo trên bãi cát ẩm ướtNgười qua lại chẳng quan tâmĐóa hoa đã không còn nữa...Thân xác rồi cũng đem đi đốtMà rải tro cốt xuống biển..."
Cô gái vén mái tóc mình ra rồi nhìn thẳng phía biển xa xôi kia.
"Bài hát? Em hát gì vậy?" Hà Phong Thiên mỉm cười rồi ngơ ra nhìn hình bóng của cô gái ấy. Trong mắt cô lúc này người kia tuyệt đẹp giống như một bức tranh trừu tượng vậy.
"Em vừa nghĩ ra một bài thơ mới sẵn thử hát lên xem có hay không? Chị thích chứ?"
"Haha, được phết ấy. Sao em có nhiều ý tưởng để tạo ra nhiều bài thơ ấy? Chị nghĩ mãi chỉ được mấy câu từ vu vơ thôi..."
Hà Phong Thiên nhìn cô gái vừa mới quay mặt ra nhìn cô, cô hững hờ nhìn gương mặt của cô gái ấy. Một gương mặt chứa nhiều đau khổ và đặc biệt là ở đôi mắt vô hồn không có một tia sáng nào, chỉ có màu đen sâu thẳm từ đôi mắt ấy đang nhìn thẳng về Hà Phong Thiên rồi nở nụ cười buồn bã.
"Vậy sao?"
"Em, em sao vậy Hà Xuân Châu?" Hà Phong Thiên mở to mắt nhìn cô gái với vẻ lo lắng.
"Không có gì... Chỉ là em có suy nghĩ về việc nếu như em chết sớm thì em muốn chị có thể là người đứng ra rải tro cốt của em xuống biển lớn này, em biết lúc đấy chị sẽ rất buồn. Nhưng đây là điều nên làm, em không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa. Thế giới này vốn không đón nhận kẻ như em!..."
"Hà Xuân Châu!" Hà Phong Thiên hét lớn lên rồi nghĩ trong đầu "Quái gì vậy? Em lại tính tử tử à? Đã bao nhiêu lần chị cố khuyên bảo em rồi sao không bỏ nó đi? Em còn là chính em không?"
Hà Phong Thiên chợt tỉnh lại rồi nhìn ra ngoài, trên tay cô vẫn cầm lọ thuốc ngủ và chiếc điện thoại đang còn phát nhạc. Nhìn ra ngoài chợt thấy quản lý của mình đang đi chung với Hoàng Thiên Như. Dụi nước mắt trên mặt đi, Hà Phong Thiên tháo tai nghe rồi cất lọ thuốc ngủ vào túi áo. Sẵn lấy ra một chiếc kính râm đen của thương hiệu Gentle Monster đeo lên mặt.
Quản lý và Hoàng Thiên Như ra tới chỗ trước đầu xe, nói với nhau về điều gì đó khiến Hà Phong Thiên ngồi trong xe cứ nhìn chằm chằm hai người bên ngoài.
Rồi quản lý mở cửa xe sau cho Hoàng Thiên Như vào trong xe. Thấy được cô bạn thân quý mình đang ngồi sẵn trên xe, Hoàng Thiên Như vô thẳng vào xe rồi ôm lấy Hà Phong Thiên trong sự hạnh phúc. Nhưng Hà Phong Thiên chẳng quan tâm mà dùng tay phải cố đẩy Hoàng Thiên Như ra:
"Bớt ôm người đi lăng nhăng, nay tôi không có hứng thú nhận cái ôm đâu." Hà Phong Thiên giọng lạnh đi.
"Ư ứ ư~ Bae girl, vẫn như ngày nào ha! Vậy hôm nay có phải cô em đang nhớ thầm tui nên mới gọi đi chơi đúng không? Ỏ đáng yêu thế?" Hoàng Thiên Như nháy một mắt, mặt đỏ ửng lên và nói với sự vui sướng.
"Tém tém lại hộ. Ngồi qua ghế bên kia đi." Hà Phong Thiên nhíu mày.
"Ừm... Bae làm chị buồn." Hoàng Thiên Như nghe xong những gì mà Hà Phong Thiên vừa nói mặt mày liền ủ rũ mà ngồi sang ghế bên cạnh.
Quản lý vào xe và khởi động máy, cô gái liền quay xuống thắc mắc với Hà Phong Thiên.
"Thiên mỹ nhân bây giờ đi đâu đây?"
"Tới nhà hàng Le Sainte Maxime đi, mà tí cô để ý điện thoại hộ tôi nhé. Tôi và Hoàng Thiên Như sẽ ăn tại đó nên chắc sẽ nhanh đấy."
"Được thưa Thiên mỹ nhân!"
Chiếc xe bắt đầu khởi động và lùi lại rồi đi...
Hoàng Thiên Như ngồi khoanh tay nhìn thẳng vào Hà Phong Thiên rồi nói trống câu: "Nay gặp nhau đi ăn thôi hả?"
Hà Phong Thiên thở dài và quay ra nhìn Hoàng Thiên Như, cô nở nụ cười thật tươi và đáp lại: "Đương nhiên ta phải bàn bạc với nhau về vài thứ mà? Vậy hỏi chút nhé, Hoàng Thiên Như?"
"Hử hỏi đi, tui trả lời nè?"
"Cậu biết vụ tin báo mới sáng nay không? Về một mafia ấy, hiện đang có giả thuyết là một nữ tác giả có tiếng."
"Có, mà sao nay lại có hứng thú với cái vụ này vậy? Này đừng nói là hôm nay gái bị đập đầu vào cột điện nha, chứ thường gái có bao giờ quan tâm mấy cái vụ này đâu?" Hoàng Thiên Như khó hiểu với cái câu nói của Hà Phong Thiên mà dựa tay vào ghế rồi kéo người gần Hà Phong Thiên.
"Cô em sinh viên của cậu hôm trước mà tôi gặp, có phải cùng một người với tên mafia này không?" Hà Phong Thiên liếc mắt nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thiên Như.
"Từ khoá~ Đoán xem nào! Cô bé sinh viên đó chỉ là một người bình thường thôi, tình cờ quen em ấy qua một bức tranh trừu tượng trên trường nên hiểu không gái?"
"Thật không?" Hà Phong Thiên nói với giọng nghiêm.
"Yes bae!" Hoàng Thiên Như vui vẻ đáp lại.
"Chiều nay có buổi giao lưu với trường Đại Học Tân Thất Gia, nếu như tôi gặp được cô bé đó thì tôi muốn làm quen chút. Cậu nghĩ sao?" Hà Phong Thiên cầm điện thoại lên rồi lướt trang Instagram.
"Này, nay đập đá hả? Từ khi nào cậu thích thú với cô bé đó vậy?" Hoàng Thiên Như nhíu mày dỗi với Hà Phong Thiên thầm nghĩ trong đầu "Tự nhiên có hứng thú với Tiểu Lạc Miêu thế này chắc chắn có điềm thật rồi..."
Hà Phong Thiên đáp lại một câu nhanh gọn: "Mới đây, tí vào nhà hàng rồi thẳng tiếp câu chuyện."
(1) 海底一支榴莲: Bài hát theo tên tiếng Việt là Đáy Biển của Nhất Chi Lựu Liên. Khá phổ biến trên Tik Tok, YouTube, các trang mạng xã hội khác,...