ABO - Mưu Đồ Đã Lâu [ĐM] | [Edit - Hoàn]

Chương 18



Trên thế giới này luôn có một người khiến ta chỉ cần gặp một lần đã muốn yêu luôn. Người đó đối với Bùi Nam Yên chính là Tống Miễn, nhưng cậu lại không biết rằng, với Tống Miễn mà nói thì cậu cũng chính là người như vậy.

Bùi Nam Yên mười bảy tuổi, Bùi Nam Yên chưa phân hóa giới tính, dù thế nào cũng đều khiến Tống Miễn không thể ngừng quan tâm. Chỉ có điều Tống Miễn chưa bao giờ thẳng thắn nói ra, vậy nên Bùi Nam Yên cũng không thể nào biết được.

Có lẽ là vì cậu đã một mình yêu đơn phương quá lâu, cho nên dù đã chính thức xác định quan hệ với Tống Miễn nhưng Bùi Nam Yên thỉnh thoảng vẫn cảm thấy khó tin. Mãi đến khi Tống Miễn thật sự nắm lấy tay cậu, ôm ấp cậu, hôn môi cậu, chỉ khi cậu cảm nhận được thật rõ ràng hơi ấm của hắn thì Bùi Nam Yên mới đỏ mặt mà tin rằng đây đều là sự thật.

Thật kì lạ. Bùi Nam Yên vốn là một người tự tin, thế nhưng một khi nhắc đến tên Tống Miễn thì cậu lại bắt đầu lo lắng vô cớ, cứ cảm thấy rằng mình vẫn chưa đủ tốt, thật không xứng đáng với Tống Miễn.

Khi họ bắt đầu bên nhau, thậm chí Bùi Nam Yên còn lo lắng không biết Tống Miễn có muốn công khai quan hệ của bọn họ không. Thế nên sau khi trở lại trường, cậu vẫn tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ như trước đây với Tống Miễn. Tống Miễn thản nhiên như không, hắn vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh cậu trong lớp, lúc tan học thì cũng cứ thế mà ngồi yên tại chỗ, làm cho Bùi Nam Yên ngồi phía trong không ra ngoài được. Đợi đến khi trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ, Tống Miễn mới từ tốn hỏi xem cậu có chuyện gì. Bùi Nam Yên không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn giải thích cho hắn nghe, mà còn chưa kịp dứt lời cậu đã bị Tống Miễn đè vào góc phòng học hôn đến nỗi trời đất quay cuồng, toàn thân mềm nhũn. Cuối cùng lúc Bùi Nam Yên ra khỏi phòng học thì môi đã sưng tấy, vẫn còn loang loáng ánh nước, trông giống như một thỏi kẹo dâu mềm mại đẫm mật ong.

Quả nhiên trên đời có những người trời sinh đã sành sõi chuyện yêu đương. Trong lòng Bùi Nam Yên thì Tống Miễn không thầy mà giỏi đúng là người như vậy đấy.

Còn Bùi Nam Yên thì ngốc phát sợ luôn.

Từ sau lần ấy, Tống Miễn sẽ quang minh chính đại mà dắt tay cậu trong trường, lúc đi trên đường cũng sẽ ôm ấp cậu, theo cậu đến thư viện tự học, rồi khi ăn cơm ở nhà ăn cũng sẽ tự nhiên gắp những món cậu không thích ăn ra khỏi khay cơm...

Mấy chuyện này chính là sấm sét giữa trời quang đối với những người từng cho rằng họ không thích nhau. Tuy nhiên phản ứng của mọi người xung quanh cũng không quan trọng đối với họ, mà nếu có lời đồn nào đến tai Tống Miễn thì cũng lại thành cơ hội để hắn bắt nạt Bùi Nam Yên.

Chẳng hạn như Tống Miễn sẽ cố ý ngậm ống hút của Bùi Nam Yên rồi uống một ngụm trà sữa vị cam ô long ấm áp, sau đó còn ra vẻ ngạc nhiên mà đưa khăn giấy cho Bùi Nam Yên vốn đang ngượng chín người, tuy đã biết nhưng vẫn hỏi vì sao hắn mới uống có một ngụm trà sữa mà cậu đã đỏ mặt như lời đồn vậy. Dưới ánh mắt nhắc nhở nhưng không có chút khí thế nào của Bùi Nam Yên, hắn sẽ không ngại ngần gì mà đặt tay lên tay cậu, sung sướng tận hưởng phản ứng đáng yêu và sắc hồng mỗi lúc một rõ ràng trên khuôn mặt của người bên cạnh.

Hoặc như khi Bùi Nam Yên đang vùi đầu vào mấy chồng sách trong thư viện vắng người ở lầu bốn, hắn sẽ thấp giọng hỏi cậu xem vì sao mọi người ai cũng nói Bùi Nam Yên không thèm nhìn thẳng vào hắn. Thật ra không ai rõ lý do cậu làm vậy bằng hắn, nhưng hắn cứ nhất định phải nghe cậu tự mình nói ra cơ.

Tất cả mọi người đều cho rằng trước giờ Bùi Nam Yên không nhìn thẳng Tống Miễn là vì hắn lúc nào cũng xếp hạng nhất trong bảng xếp hạng học lực của ngành tài chính. Chỉ có bản thân Tống Miễn biết Bùi Nam Yên không phải cố ý làm lơ hắn, mà bởi vì cậu hay ngượng ngùng, chỉ là không dám đối diện với hắn đấy thôi.

Bùi Nam Yên lén lút thích Tống Miễn, bí mật này Tống Miễn đã sớm biết.

---

Thời gian dần trôi đi, những ngày tháng tẻ nhạt bình thường của Bùi Nam Yên vì yêu đương mà như tỏa ra một luồng sáng đặc biệt.

Gần cuối học kì, sau khi tan lớp thì Bùi Nam Yên gần như là chôn mình trong thư viện. Trước đây vì cậu muốn có chút gì liên quan đến Tống Miễn, vậy nên Bùi Nam Yên dốc hết sức lực để tên của cậu luôn theo sau tên Tống Miễn trên bảng xếp hạng. Bây giờ quan hệ giữa họ đã đúng như điều cậu từng sáng nhớ chiều mong, hiển nhiên lại càng cần phải theo sát hắn, nỗ lực làm một người thật đặc biệt vì muốn mình xứng đáng với Tống Miễn, làm một Omega thật ưu tú.

Omega của Tống Miễn. Bùi Nam Yên chỉ cần nghĩ đến mấy từ này thì sẽ lập tức thấy lòng mình run lên từng đợt ngọt ngào và ấm áp.

Tống Miễn là kiểu sinh viên có thiên phú, còn Bùi Nam Yên lại thuộc kiểu sinh viên "cần cù bù thông minh". Khi cậu học bài ở thư viện, Tống Miễn vẫn luôn theo sát cậu, ngẫu nhiên giải đáp cho cậu một vài ý, thỉnh thoảng lại lười biếng nằm nhoài ra bàn mà ngắm nghía gò má Bùi Nam Yên, rồi tình cờ nhân lúc không ai để ý, hắn sẽ dựng sách trên mặt bàn rồi lén lút thơm Bùi Nam Yên một cái.

Sau khi họ ra khỏi thư viện vào ngày thứ sáu, Bùi Nam Yên và Tống Miễn chọn một quán ăn gần nhà trọ của cậu để ăn tối. Họ dạo bước về nhà trọ của Bùi Nam Yên, cậu đan tay vào tay Tống Miễn, chủ động kể cho hắn nghe kế hoạch cuối tuần của cậu: "Ngày mai em phải về nhà một chuyến, cùng mừng sinh nhật của anh hai."

Tống Miễn gật đầu. Sáng thứ sáu hắn phải theo Tống Minh Lỗi ra ngoài bàn chuyện hợp tác, cũng không thể gặp Bùi Nam Yên được. "Buổi tối nếu muốn về nhà trọ thì gọi cho anh, anh đến đón em về."

"Được đó." Bùi Nam Yên vui vẻ đáp lời. Khi họ đến dưới tán cây đa tối om trong sân nhà trọ, cậu không nhịn được liền ngước lên, rồi thơm một cái lên đôi môi lành lạnh của Tống Miễn.

Tống Miễn rất đúng lúc giữ lấy eo cậu, rồi dụ dỗ Bùi Nam Yên hé môi, tiện đà biến nụ hôn mà Bùi Nam Yên hiếm khi chủ động thành một nụ hôn sâu.

Để ăn mừng sinh nhật hai mươi chín tuổi của Bùi Đông Dư, dì Tô liền tỉ mỉ chuẩn bị một bàn tiệc lớn. Bởi vì hai người cha của họ vẫn còn đang du lịch châu Âu, anh chỉ mời Hề Vũ và Bùi Nam Yên cùng về nhà ăn cơm.

Dì Tô làm xong việc liền ra về. Sau bữa cơm tối thì Bùi Đông Dư còn muốn đưa Hề Vũ ra ngoài, mấy người bạn tốt đã đặt trước chỗ Bùi Đông Dư thích. Biết rằng họ muốn ra ngoài uống rượu, không cần Bùi Đông Dư dặn dò mà Bùi Nam Yên đã chủ động tỏ ý rằng mình không đi, rồi chúc Bùi Đông Dư và Hề Vũ đi chơi vui vẻ.

Học kì này Bùi Nam Yên chưa về nhà lần nào. Bùi Đông Dư và Hề Vũ vừa ra ngoài thì cậu liền chạy vào phòng ngủ trên lầu của mình, cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp, bỗng nhiên trong lòng Bùi Nam Yên dâng lên một nỗi vui sướng và thỏa mãn không thể nói rõ thành lời.

Cảm giác hạnh phúc vì được về nhà dần dần dâng lên, càng lúc càng tràn đầy cõi lòng cậu.

Bùi Nam Yên lười biếng nằm dài trên giường, bỗng nhiên không muốn ra khỏi nhà nữa, thế nhưng cậu vẫn rất muốn gặp Tống Miễn. Đây là thứ sáu đầu tiên họ không được gặp nhau kể từ lúc yêu nhau đến nay, trong lòng Bùi Nam Yên thấy hơi lẻ loi. Cậu nhớ lại Tống Miễn đã nói nếu muốn về nhà trọ thì gọi điện cho hắn, nhưng bây giờ cậu cũng muốn ở lại nhà nữa, thế là Bùi Nam Yên xoắn xuýt mà lăn tới lăn lui trên chiếc giường rộng lớn, không biết nên làm thế nào đây.

Nhiều lúc Bùi Nam Yên thấy mình không giỏi yêu đương chút nào. Rõ ràng là cậu không ngu ngốc, học hành cũng không kém cỏi, vậy mà cứ nhắc đến chuyện yêu đương là cái gì cũng không biết đến nỗi làm người ta phải đau đầu. Cậu cũng biết Tống Miễn đang vì cậu mà cẩn thận từng chút,  cố gắng tạo cho cậu cảm giác an toàn, cũng từng nghe Tống Miễn nói hắn thích cậu làm nũng với hắn, cậu vô duyên vô cớ không nói đạo lý hắn cũng thích luôn. Thế nhưng ngay tại thời điểm mấu chốt thì Bùi Nam Yên lại lùi bước, cậu sợ mình không kiểm soát được rồi lại chữa lợn lành thành lợn què.

Cậu quá thích Tống Miễn. Nếu bây giờ có ai đưa ra trước mắt cậu toàn bộ bằng cớ chứng minh Tống Miễn cũng rất thích cậu, thì Bùi Nam Yên vẫn không dám manh động.

Khi nhạc chuông riêng của Tống Miễn vang lên, Bùi Nam Yên vừa bước ra khỏi buồng tắm. Tiếng chuông nhẹ nhàng ngân nga, cái tên Tống Miễn cũng sáng lấp lánh trên màn hình. Bùi Nam Yên lập tức nghe máy, cũng vô thức ngừng tay không lau tóc nữa, toàn bộ tâm trí đều tập trung trò chuyện với Tống Miễn.

Cậu đáp nhẹ một tiếng, giọng nói hơi khàn của Tống Miễn liền truyền đến: "Sao bây giờ mới nghe máy? Em mới làm chuyện xấu đấy à?"

"Không có mà." Bùi Nam Yên phản bác. "Em mới tắm xong thôi."

Tống Miễn "ồ" lên một tiếng, âm cuối hơi cao giọng một chút. Không biết có phải là ảo giác của Bùi Nam Yên không mà dường như có chút gì ám muội ẩn trong lời hắn đáp, giống như là đang cố ý xuyên tạc lời giải thích của Bùi Nam Yên.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn nói thẳng sự thật thôi, nghe một tiếng "Ồ" như thế từ Tống Miễn làm cậu thấy nóng bừng, không dễ chịu chút nào. Cậu mặt đỏ tim đập đi đến mở một cánh cửa sổ ra, để mặc gió đêm lạnh lùng ùa vào phòng, nhờ thế mà cảm thấy bớt nóng hơn một chút.

"Anh ăn tối chưa?" Bùi Nam Yên nói vớ vẩn, đến khi nghiêng mặt nhìn đồng hồ treo tường mới thấy lúc này đã là chín rưỡi tối, cậu lập tức ý thức được mình vừa hỏi một câu thật thừa thãi.

Trong điện thoại vang lên một tiếng cười trầm thấp, tuy Bùi Nam Yên không nhìn thấy Tống Miễn nhưng cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn lúc này, hẳn là khóe môi trái khẽ nhếch lên, trông vừa hờ hững vừa có vẻ trải đời. Khi cậu ở trước mặt Tống Miễn có đôi khi sẽ ngượng nghịu vô cùng, thế nhưng khi Tống Miễn nhìn cậu chăm chú bằng đôi mắt chứa ý cười, cậu lúc nào cũng nhớ rõ hình ảnh ấy đến nỗi không biết mình nên buồn hay vui.

Mỗi khi Tống Miễn cười rộ, khóe môi trái của hắn hơi nhếch lên sẽ làm Bùi Nam Yên rung động cực kì. Lúc ấy, từ Tống Miễn tỏa ra một loại khí chất mờ ảo và rất đỗi đặc biệt.

"Anh ăn rồi." Tống Miễn nói. "Đói bụng thì không đói, nhưng mà anh hơi lạnh, chân cẳng cũng tê rần."

"Sao lại thế?" Bùi Nam Yên ngơ ngác hỏi.

"Vì em không mở cửa cho anh chứ sao." Tống Miễn đáp tỉnh bơ.

Bùi Nam Yên đứng ở cửa sổ đỏ bừng cả hai tai, không biết là vì gió lạnh hay là vì giọng nói trong điện thoại làm cậu động lòng. Cậu nghe vậy thì run rẩy vài giây, sau đó rướn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ phòng ngủ của cậu trổ ra phía cửa lớn, nhìn ra xa thì liền thấy ngay một chiếc Volvo màu trắng đậu bên cánh cửa lớn bằng sắt đen, Tống Miễn vẫn lái nó khi hắn không muốn đi bộ. Mặc dù không nhìn thấy bóng dáng Tống Miễn chờ ngoài xe, nhưng Bùi Nam Yên vẫn thấy tim mình loạn nhịp. Cậu không nói nên lời, chỉ lo chạy xuống lầu mở cửa cho Tống Miễn.

Trong điện thoại có tiếng Tống Miễn trầm giọng bảo cậu cứ từ từ mà đi, nhưng Bùi Nam Yên cũng không quan tâm. Cậu muốn nhanh chân một chút, lại nhanh thêm một chút nữa mà chạy đến bên Tống Miễn dưới ánh trăng.

---

Lời editor: Huhuhuhu đáng yêu quá....

Con tim tôi không đỡ nổi sự đáng yêu này...

Chương trước Chương tiếp
Loading...