[18+ Friendly Rivalry] Ashes - Tro tàn

Chương 11: Thật hay thách



Khi tác dụng của rượu dần tan, Yoo Jae Yi tỉnh táo hơn nhiều. Cơn đau ở bụng dưới càng lúc càng rõ rệt sau chuyện vừa rồi, đến mức không thể làm ngơ.

Nàng thu dọn đồ đạc, rời khỏi quán bar. Trước khi đi, thoáng nhìn thấy Woo Seul Gi đang trò chuyện cùng bạn bè, ánh mắt cô chưa từng một lần hướng về phía nàng.

Về đến nhà, Yoo Jae Yi uống thuốc, rồi nằm xuống giường. Cơ thể mệt rã rời, chẳng bao lâu sau, nàng chìm vào giấc ngủ sâu.

Nàng mơ, một giấc mơ chân thực đến lạ. Mưa xối xả ngoài khung cửa, còn Woo Seul Gi ngồi trước mặt, đôi mắt ngấn lệ, giọng run rẩy: "Tại sao không thể là tôi?"

Yoo Jae Yi hoang mang, đảo mắt nhìn quanh mới nhận ra mình đang ngồi trên sofa ở nhà. Nàng há miệng, nhưng không thể thốt được lời nào.

"Tại sao lúc nào cũng có người ở bên cạnh cậu, mà lại không thể là tôi?"

"Tại sao cậu phải cùng ai đó ra nước ngoài, mà tôi không được phép đi cùng?"

"Tại sao cuối cùng cậu lại yêu một người khác, thậm chí còn bước vào hôn nhân?"

"Tại sao không thể là tôi?"

Tiếng chất vấn dồn dập trút xuống, tim Yoo Jae Yi co thắt như bị ai bóp nghẹt. Nàng bật dậy, giật mình tỉnh giấc.

Ánh sáng mờ nhạt hắt lên màn hình điện thoại, khiến mắt nàng nhức buốt. Mới năm giờ sáng, nàng ngủ chưa được bao lâu. Cả người ê ẩm, như đang âm thầm trách cứ chủ nhân đã chẳng biết tự thương lấy mình.

Không còn tâm trạng để ngủ tiếp, Yoo Jae Yi đứng dậy, xỏ dép lê, đi xuống bếp tìm thứ gì đó để uống. Chỉ có nước nho lạnh trong tủ. Nàng do dự một lúc, rồi vẫn mở nắp, uống vài ngụm.

Chất lạnh chảy qua cổ họng, kéo theo một khoảng lặng mênh mang. Nàng ngồi lại trên sofa, thẫn thờ nhìn khoảng không trước mặt.

Nghĩ về giấc mơ ấy. Và về những lời Woo Seul Gi đã nói tối qua.

Cô nói... có thể cho nàng thời gian, để suy nghĩ kỹ càng. Nghĩ xem nên nói gì, nên kể gì với cô. Woo Seul Gi còn nói, nếu chỉ là làm tình, cô cũng đồng ý.

Thật dịu dàng, thật kiên nhẫn, như thể vẫn là Woo Seul Gi của ngày trước.

Nhưng chính sự dịu dàng và kiên nhẫn ấy lại khiến Yoo Jae Yi lặng người. Nàng không biết phải mở lời thế nào để giãi bày sự chật vật và nặng nề đang chất đống trong lòng mình.

Tuy nhiên, nàng cũng dần nhận ra, sự kiên nhẫn ấy hình như có giới hạn. Ngày nào họ cũng gặp nhau ở công ty, nhưng Woo Seul Gi luôn giữ một khoảng cách lạnh lùng.

Mỗi lần chạm mặt chỉ có tiếng chào hỏi đơn giản "Yoo tổng", còn lịch sử trò chuyện giữa hai người hoàn toàn xoay quanh công việc.

Những lúc khác, Kim Nari luôn xuất hiện đúng lúc, khẳng định sự hiện diện của mình, thậm chí còn rõ ràng hơn trước. Buổi trưa, cô ấy mang theo hộp cơm đến, ngồi đợi Woo Seul Gi ở phòng khách tầng một. Hai người cùng ăn xong, trò chuyện đôi câu rồi cô ấy mới rời đi.

Yoo Jae Yi bắt gặp cảnh ấy không chỉ một lần. Nàng đã muốn nói rằng căn tin của Sungrae Group xưa nay chẳng bạc đãi nhân viên, nhưng lại có một lý do quen thuộc khiến lời ấy nghẹn lại nơi cổ - danh phận.

Rõ ràng đã kéo người về địa bàn của mình, vậy mà vẫn phải trơ mắt nhìn cô thân thiết với kẻ khác. Đại tiểu thư rốt cuộc không thể nhịn thêm. Vào một đêm nọ, nàng xách theo bình rượu vang đã khui cùng hai chiếc ly, đến gõ cửa nhà Woo Seul Gi.

Woo Seul Gi hình như vừa tắm xong, đuôi tóc còn ẩm, dính vào vai, làn da được nước gột rửa càng thêm mềm mại. Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt điềm tĩnh mà cảnh giác: "Có chuyện gì vậy?"

"Có thể nói chuyện một chút không?" Yoo Jae Yi cũng vừa tắm xong, mái tóc còn đọng hơi nước, ánh mắt nhìn Woo Seul Gi phủ một lớp sương mờ nhè nhẹ.

Woo Seul Gi im lặng vài giây, rồi nghiêng người để nàng bước vào, sau đó khép cửa lại.

Đây là lần đầu tiên Yoo Jae Yi đến nhà Woo Seul Gi. Vừa đặt chân vào, nàng lập tức nhận ra, nơi này không chỉ giống hệt căn hộ của mình về bố cục, mà ngay cả cách bài trí, từng món đồ, cũng gần như sao chép nguyên vẹn.

Như thể... nàng vừa bước vào chính nhà mình. Yoo Jae Yi khẽ ngước mắt nhìn Woo Seul Gi, muốn hỏi liệu sự trùng hợp này có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng cuối cùng, vẫn không cất thành lời.

Woo Seul Gi đưa nàng đến sofa, ngồi xuống đối diện. Ánh mắt cô dừng lại trên bình rượu trong tay Yoo Jae Yi: "Muốn nói gì?"

Yoo Jae Yi rót rượu ra hai ly, ánh mắt ngước lên, khóe môi khẽ cong: "Chơi một trò trước đã. Thật hay thách."

Đại tiểu thư chọn cách chơi nguyên thủy nhất, đơn giản mà thô bạo: "Kéo búa bao. Ai thua thì chọn, hoặc trả lời, hoặc uống. Không làm được cũng uống. Được không?"

Woo Seul Gi hơi nhướng mày, vẫn chưa rõ nàng định làm gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."

Ván đầu, Woo Seul Gi ra búa, Yoo Jae Yi ra kéo. Nàng chọn nói thật.

"Tại sao cậu đột nhiên về nước?"

Woo Seul Gi hỏi thẳng, giọng không mang cảm xúc, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự dò xét. Có lẽ, câu hỏi này đã nằm trong lòng cô suốt một thời gian dài.

"Vì cậu." Yoo Jae Yi đáp, không một giây do dự.

Không gian rơi vào tĩnh lặng. Woo Seul Gi khựng lại, ánh mắt khẽ dao động rồi nhanh chóng tránh đi. Cô rót thêm rượu, giọng bình thản: "Tiếp tục?"

Lần này, đại tiểu thư ra bao, Woo Seul Gi ra kéo. Lại thua, Yoo Jae Yi cười, ngón tay xoay nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt long lanh dưới ánh đèn: "Vẫn chọn nói thật."

Woo Seul Gi im lặng vài giây, mím môi rồi mới hỏi: "Ngày đó... sao cậu bỏ đi đột ngột thế?"

Yoo Jae Yi sững người. Từ khi gặp lại, nàng vẫn luôn né tránh chuyện không từ mà biệt năm ấy. Bởi nàng biết mình sai, biết đã làm Woo Seul Gi tổn thương đến mức nào.

Nhưng giờ, đối phương hỏi với vẻ mặt bình thản, như thể chỉ đang nhắc lại một kỷ niệm cũ. Nàng cúi đầu, giọng nhỏ đi: "Cậu còn nhớ chú Park không?"

"Ừ. Tài xế cũ của cậu. Sao thế?"

"Chú ấy chăm sóc tôi từ nhỏ. Bố mẹ tôi bận suốt, gần như chẳng mấy khi ở nhà, thời gian ở nước ngoài còn nhiều hơn ở trong nước. Hồi đó, chú Park lo cho tôi đủ thứ, tôi tin chú ấy lắm, nên chẳng bao giờ cảnh giác."

Yoo Jae Yi cúi mắt, nhấp một ngụm rượu. Chất rượu trượt xuống cổ họng, nóng bỏng, cay đắng.

"Nhưng có vẻ chú ấy phát hiện ra tôi với cậu... có gì đó không bình thường. Rồi nói lại với bố tôi."

Không khí trong phòng như ngưng đọng, yên ắng đến mức nghe rõ tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.

"Bố tôi..." Nàng dừng lại, ánh mắt dõi vào thứ chất lỏng sóng sánh trong ly.

"Ông ấy cho người điều tra cậu. Sau đó, nói chuyện với tôi, rồi bắt tôi lập tức thu dọn đồ đạc sang Mỹ."

Woo Seul Gi hiểu, cuộc trò chuyện giữa hai người chắc chắn không chỉ đơn giản là "bị phát hiện" và "điều tra". Chuyện mà bố Yoo Jae Yi làm, tuyệt đối không dừng lại ở mức đó. Nhưng khi thấy đối phương không muốn nói thêm, cô cũng không gặng hỏi.

"Còn gì nữa không?" Woo Seul Gi biết, đó chưa phải là tất cả.

Yoo Jae Yi nhấp thêm một ngụm rượu.

"Còn..." Nàng ngập ngừng, mắt cụp xuống, như thể đang cân nhắc từng chữ.

"Lúc đó tôi... chưa từng nghĩ sẽ phát triển quan hệ khác với cậu."

"Thứ nhất, hoàn cảnh của tôi khi đó không ổn định. Gia đình đã sắp đặt mọi thứ, từ đường đi nước bước, cho đến cả hôn nhân đại sự. Tôi không có quyền tự quyết định cuộc đời mình. Thứ hai, lúc ấy tôi nghĩ... mình không thích cậu, nên khi cậu tỏ tình, tôi hoảng sợ, cũng hoang mang."

Yoo Jae Yi ngước lên, nhìn thẳng vào Woo Seul Gi, ánh mắt rất nghiêm túc: "Khi ấy, tôi luôn kháng cự chuyện thân mật, cảm thấy nó phiền phức và gò bó, cũng ghét cái cảm giác mất kiểm soát. Thế nên tôi..."

"Thế nên cậu bỏ trốn." Woo Seul Gi ngắt lời, giọng điệu lạnh nhạt.

Để lại cô một mình dò đoán lòng nàng, bao năm ôm lấy giấc mộng mịt mờ và đau đớn, trái tim như bị giữ lại giữa lưng chừng.

Woo Seul Gi cúi đầu, uống cạn ly rượu.

Rượu này rất mạnh, Yoo Jae Yi định lên tiếng ngăn cản, nhưng Woo Seul Gi đã rót thêm một ly, động tác dứt khoát.

"Tiếp tục."

Ván thứ ba, Yoo Jae Yi lại thua.

"Chuyện căn nhà là sao?"

"Gì cơ?" Nàng ngơ ngác không hiểu.

Giọng Woo Seul Gi khàn đi vì men rượu: "Ngày ấy tôi đến tìm cậu, căn nhà đang rao bán. Sau này tôi muốn mua, nhưng thông tin về nó lại biến mất. Vì sao vậy?"

Yoo Jae Yi sững sờ, cổ họng nghẹn đắng. Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, nàng thấy đôi mắt Woo Seul Gi đỏ hoe, một thoáng cảm xúc chân thật, không kìm được mà lay động lòng người.

"Sau khi tôi ra nước ngoài, bố tôi liền rao bán căn nhà đó. Tôi hoàn toàn không biết. Đến khi có người hỏi mua, tôi mới hay chuyện. Lúc đó tôi đã vào công ty, có chút thành tựu. Tôi thương lượng với ông ấy, mới giữ lại được..."

"Thật xin lỗi."

Yoo Jae Yi nhìn Woo Seul Gi, thấy cô đang cố kiềm chế nhịp thở, trong lòng chợt nhói lên.

"Tôi không biết cậu..."

"Không có gì phải xin lỗi." Woo Seul Gi ngắt lời, giọng trầm ổn đến mức nghe như đang tự an ủi mình. "Cậu cũng có nỗi khổ riêng."

Cô nâng ly, uống thêm nửa ly rượu, rồi đặt xuống bàn: "Tiếp tục đi."

Ván thứ tư, Woo Seul Gi thua. Cô im lặng vài giây, rồi chọn nói thật.

"Bây giờ... cậu còn thích tôi không?"

Yoo Jae Yi thử thăm dò, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong đó ẩn chứa cả nghìn tầng run rẩy.

Woo Seul Gi nhìn nàng thật sâu, không nói gì, chỉ rót đầy ly rượu, rồi ngửa đầu uống cạn.

Yoo Jae Yi lạnh lòng, ánh mắt nhìn cô mang theo sự cố chấp và u ám không dễ phát hiện.

"Tiếp đi."

Nhưng ván sau còn chưa kịp bắt đầu, Woo Seul Gi đã say. Tửu lượng cô vốn không tốt, vừa nãy lại uống quá nhanh. Rượu ngấm dần, đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều nhòe đi, bóng người chồng lên bóng người.

Cô loạng choạng một bước, rồi ngã nhào về phía trước, đổ thẳng vào lòng đại tiểu thư đang ngồi lạnh mặt. Cái ôm này ấm áp, thoảng hương thơm, khiến cô ngỡ như quay về năm năm trước.

Trong vòng tay ấy, Woo Seul Gi thả lỏng tinh thần, mí mắt nặng trĩu. Cô cọ nhẹ vào bụng dưới của Yoo Jae Yi, lời nói mơ hồ: "Đầu tôi choáng quá, tôi ngủ một lát. Chỉ một lát thôi..."

Woo Seul Gi không thật sự ngủ, chỉ là men say khiến cô mơ màng, cảnh vật xung quanh xoay vòng như cuộn nước. Mí mắt khép lại, ý thức dần trôi tuột, mảnh vụn của âm thanh và hơi thở hòa lẫn vào nhau, mờ đục và xa xăm.

Khi tỉnh lại, cô phát hiện tay mình bị trói ngược ra sau. Woo Seul Gi thử cử động cánh tay, nhưng dây trói siết chặt không chút kẽ hở. Cô từ bỏ giãy giụa, mặt không cảm xúc nhìn Yoo Jae Yi đang chậm rãi tiến về phía mình.
_________
Chap sau Yoo tiểu thư on top thành công  🙏🏻  plz vote & cmt to sp me 🫶🏻

Nếu mn đang muốn tìm phim gl để xem thì có thể thử "Love Design" và "Poisonous Love" nhé!!! Sau TSOU và FR thì toi nguyện sa chân vào 2 bộ này 🐒

Chương trước Chương tiếp
Loading...