[12cs] Nightmare

2



Đồ chơi của tớ ơi cậu đâu rồi?
.
.
.
.
Cậu nghĩ rằng tớ thật sự không biết sao?

Cộc, cộc, cộc.

Tiếng giày da không ngừng vang lên trong hành lang chật hẹp.

Ánh đèn chớp tắt không ngừng trên đỉnh đầu, nấp sau cánh tủ, cảm nhận cơn run rẩy không thể kìm nén.

Bất chợt, tiếng bước chân biến mất, không gian im ắng tựa như bị bấm dừng, nhưng cũng chẳng khiến người ta cảm thấy yên tâm hơn.

Thở dài một hơi thật khẽ, sống lưng chợt lạnh, dường như có hàng trăm ánh mắt như những con kiến bò dọc khắp người.

Ngẩn đầu nhìn trần nhà, chẳng hiết từ khi nào một con ngươi đỏ tươi màu máu đã nhìn chằm chằm mình.

"Tìm được rồi."

Giọng nói thấm đẫm ý cười, theo sau đó là những tiếng rầm rầm như vật nặng nện lên nền gạch lạnh lẽo, trên tường, trên tủ, thậm chí là sàn nhà hay trần nhà, đều được lấp kín bởi những con ngươi đang không ngừng xoay chuyển.

"Chạy đi nhé, tớ bắt đầu đến chỗ cậu rồi đây."

Tất cả những ánh mắt chung quanh cùng dồn về một phía, chúng dường như phát ra một loạt tiếng cười kì dị, cơ thể như bị đóng băng chẳng thể nhúc nhích.

Không còn chỗ trốn, không thể chạy thoát.

Và cũng không còn đường sống...

Tiếng rầm rầm ngày càng gần hơn, càng vội vàng hơn, như thể rất chờ mong cuộc gặp mặt này vậy.

Người vừa tới dừng chân ở trước chiếc tủ, chợt đứng im, những con ngươi xung quanh cũng biến mất, không gian trở nên lặng yên như thể tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.

Thật lâu, thật lâu sau đấy... đến tận khi cõi lòng bùng dâng lên tia hi vọng sống sót mong manh, cánh tay chợt bị bắt lấy, móng vuốt sắc nhọn dễ dàng xuyên qua chiếc tủ mà chộp lấy người phía sau.

"Cậu còn nhớ không? Lúc đó cậu cũng bắt lấy tớ như thế này." Đôi mắt đỏ rực mở to, thực thể chẳng biết là chó hay mèo kia lên tiếng.

"Sau đó đem tớ đi, kề dao vào bụng tớ." Vừa nói vừa xách bổng 'hắn' lên, chẳng biết lấy đâu ra một con dao phẫu thuật sắc lẻm chĩa vào bụng 'hắn'.

"Từng nhát, từng nhát.... Máu chảy rất nhiều, tớ dần không còn cảm giác nữa." Nhìn vào 'hắn' người đầy vết cắt, dường như nó bật cười, nó hỏi:"Bây giờ cậu có đang cảm thấy giống tớ hay không?"

Sức lực cạn kiệt, bờ vực tử vong cận kề trước mắt, thế mà từng câu từng chữ lại nghe thấy thật rõ ràng.

"Cậu yên tâm, cậu vẫn chưa chết được đâu." Nó vẫn cười, đôi mắt đỏ nheo lại đầy khoái trá:"Đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi."

"Bạn bè của tớ, vẫn còn muốn tâm sự với cậu đấy."

"Họ cũng đau đớn y như tớ vậy, cũng hằng ngày oán hận mà nhìn cậu."

"Thế nên, sao cậu lại được giải thoát dễ dàng vậy được."

"Phải ở lại chơi với bọn tớ chứ."

"Đúng vậy."

"Đúng vậy."

"Phải ở lại."

"Phải chơi với bọn tớ cơ."

"Phải ở lại."

"Phải chơi với bọn tớ."

Âm thanh dần dần trở nên hỗn loạn, hàng trăm giọng nói thay phiên nhau chen lời mà không chừa ra bất kì khoảng trống nào.

Cũng không chừa ra một cơ hội để chọn lựa nào.

Sổ tay được ghi chép một cách nhanh chóng, sau đó quen thuộc mà đóng con dấu đỏ tươi lên, nhiệm vụ hoàn thành.

"Máu kìa." Sagittarius không khỏi nhắc nhở, tò mò thật, The boss thường ngày chỉnh chu lắm mà nhỉ.

"Ừm." Virgo không để tâm, vẫn còn một nơi nữa mà cô phải ghi chép, vết máu trên ống tay áo bị Cancer xem như khăn giấy lau đã muốn khô lại luôn rồi.

"Của The angel nhỉ?" Sagittarius cười khúc khích, The boss lúc nào cũng chiều The angel vậy cả, vì sao nhỉ? Vì nàng là người của chốn hội tụ giống cô sao?

À, phải là đã từng mới đúng.

Cái chết phải đau đớn đến nhường nào, mới được khoảng hư vô bắt lấy đây?

Sagittarius muốn biết lắm, nhưng em được sinh ra từ những bóng đen tội lỗi bên trong khoảng hư vô, mãi cho đến khi một con mèo mun chịu đựng nhiều khổ sở đến nỗi có thể chạy vào nơi đó và đánh thức mình thì em mới sinh ra nhận thức.

Cái chết với em, quá đỗi thân thuộc, mà cũng xa lạ làm sao.

"Pisces có thể giải đáp cho em không?" Hai tay chống cằm, Sagittarius dõi ánh mắt trông mong về phía Pisces mà hỏi.

"Chị không biết, chị cũng chưa chết bao giờ." Pisces vẫn chầm chậm gãi cằm một con mèo mun nhỏ trên đùi, trả lời với giọng điệu bình thản.

"Nhưng chẳng phải, chị đã bị phá huỷ một lần sao?"

"Bị huỷ diệt tín ngưỡng vẫn khác với cái chết."

"Thế sao chị lại thấu hiểu được nỗi đau của mèo mun?" Nhờ có sự chỉ đường của Pisces, con mèo mun kia mới có thể tìm được Sagittarius.

"Thấu hiểu và trải nghiệm, là hai chuyện khác nhau."

"Thật khó hiểu." Sagittarius tổng kết, sau đó lại hỏi:"Thế chị đoán xem, giữa cái chết và bị tàn phá rồi tái tạo lại, thì cái nào đáng thương hơn?"

Một câu hỏi thật ác độc làm sao.

"Chị không biết, chị chưa chết mà." Pisces vẫn đáp lời.

"Vậy chị thích khoảng hư vô hay vùng đất cải tạo hơn?" Pisces đã từng là một thành viên của khoảng hư vô, cơ mà lại bị chính lí tưởng mình hằng theo đuổi mở ra điều cấm kỵ, phá tan linh hồn của bản thân thành từng mảnh rồi trôi dạt đến vùng đất cải tạo, câu hỏi này thật ra cũng chẳng khác câu vừa rồi là mấy.

"Không nơi nào cả." Thật nực cười, giữa khởi nguồn của niềm đau và nơi chấp vá lại một linh hồn đã vỡ vụn, chẳng có cái nào là tốt hơn cả, chỉ có tầng tầng lớp lớp những giày xé khác xếp chồng lên nhau mà thôi.

Sống và chết.

Trái ngược nhau hoàn toàn, mà cũng lại có phần tương tự.

Bởi lẽ, khi việc sống trở thành một sự giày vò, nó cũng chẳng khá hơn cái chết là bao.

Profile loading...

Verdict of god

The ghost

The Eighth- An animal enthusiast

We're the law enforcement.

Verdict of god

The shadow

The Eleventh- The taboo

We're the law enforcement.

Chương trước Chương tiếp
Loading...