[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 53: Đi siêu thị
Cảm nhận được lực kéo của Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu đành phải bước theo cô đi về phía trước. Trên đường đi, hai người không nói gì nữa, chỉ nắm tay nhau không rời.Xe taxi dừng trước cửa hàng tiện lợi, hai người từ bên phải xuống xe. Văn Tiêu Tiêu bước vào cửa hàng tiện lợi, đưa ra giấy tờ ký gửi cho ông chủ, rồi đẩy ra hai chiếc vali hành lý. Một chiếc là của nàng, chiếc còn lại là của Ngụy Tầm đã gửi ở nhà nàng trước đây mà chưa kịp lấy đi.Ngụy Tầm nhìn thấy vali của mình thì sững sờ, có chút áy náy, đã nói sẽ quay lại mà giữa chừng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."Để mình làm cho." Ngụy Tầm định xách cả hai chiếc vali một lúc.Bàn tay trắng nõn của Văn Tiêu Tiêu chắn ngang trước mặt cô, chỉ cho phép cô xách một chiếc. Ngụy Tầm đành phải chọn chiếc nặng hơn.Hai người xách vali lên lầu, Ngụy Tầm mở cửa phòng. Ánh sáng xuyên qua cánh cửa kính hắt vào, trong không khí lơ lửng có nhiều hạt bụi nhỏ, Ngụy Tầm nhíu mày. Mới chưa đầy một tháng, trong phòng đã phủ một lớp bụi mỏng, tuy không nhiều nhưng Ngụy Tầm vẫn có chút ghét bỏ. Cô đặt vali ở huyền quan, lấy dép đi trong nhà của hai người ra từ tủ giày rồi thay vào.Văn Tiêu Tiêu nhìn căn hộ nhỏ này thì hơi hốt hoảng, trong đầu hiện lên căn chung cư cao cấp ở Thành phố A, sự tự ti lại bắt đầu trỗi dậy. Nàng cúi đầu, cơ thể căng thẳng.Sau khi đến Thành phố A, Văn Tiêu Tiêu đã hiểu vì sao cha mẹ Ngụy Tầm luôn vắng nhà, vì họ căn bản không ở huyện thành. Nghĩ đến những lần Ngụy Tầm dùng chuyện này để trêu chọc mình trước đây, Văn Tiêu Tiêu có chút giận dỗi muộn màng, nhưng những cảm xúc dưới sự "cãi vã" với Ngụy Tầm đó, lúc này lại có vẻ nhỏ nhặt và không đáng kể.Ngụy Tầm nhanh chóng nhận ra sự bất thường của nhóc câm, nắm lấy cánh tay nàng, "Cậu sao vậy?"Nhóc câm lắc đầu, bước nhanh vào nhà vệ sinh, lấy ra một chiếc giẻ ướt, quơ quơ về phía Ngụy Tầm, ý bảo muốn dọn dẹp vệ sinh. Ngụy Tầm nhìn bóng lưng nhóc câm khom lưng lau bàn, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực mạnh mẽ, lại là như vậy. Ngụy Tầm mím môi, trong mắt ánh lên tia tối tăm. Cô không truy vấn nữa, chỉ lấy một chiếc giẻ lau mới từ tủ bếp, cùng nhóc câm dọn dẹp.Hai người cùng nhau dọn dẹp rất nhanh, hơn nữa nhà vốn không quá bẩn, chỉ có một lớp bụi mỏng. Lau sạch bụi trên đồ nội thất, lau sàn, cuối cùng thay một bộ ga trải giường mới, việc dọn dẹp đơn giản hoàn thành.Ga trải giường chỉ được thay ở phòng ngủ chính. Vì mấy ngày nay sẽ ở nhà Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu chuẩn bị đi thay ga trải giường phòng ngủ phụ. Ngụy Tầm thấy nhóc câm định đi về phía phòng phụ, lập tức kéo tay nàng lại.Văn Tiêu Tiêu quay lại, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc."Thay một phòng là đủ rồi." Ngụy Tầm nhìn nhóc câm, ánh mắt chứa đựng sự nhiệt liệt rực cháy.Văn Tiêu Tiêu bị ánh mắt của Ngụy Tầm làm cho hơi bỏng rát, mặt nàng hơi đỏ, quay đầu đi, có chút do dự."Mình muốn ngủ cùng cậu, không được sao?" Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu chần chờ, liền lập tức "rèn sắt khi còn nóng".Mặt Văn Tiêu Tiêu càng đỏ hơn, nhưng nghĩ đến hơi ấm trong lòng Ngụy Tầm, quả thật làm cho người rất dễ chịu và an tâm. Ngụy Tầm tiến lên một bước, lắc lắc tay nàng, "Ngủ cùng nhau đi mà, không thì tối mình đá chăn lại bị cảm lạnh."Lần này có lý do chính đáng, Ngụy Tầm càng thêm kiên quyết, lắc tay nàng như thể sẽ không dừng lại nếu nàng không đồng ý. Văn Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, đỏ mặt gật đầu.Ngụy Tầm reo lên một tiếng, xách cả vali của Văn Tiêu Tiêu và vali của mình vào phòng ngủ chính.Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm đặt hai chiếc vali vào phòng ngủ chính, đứng ở cửa hơi ngừng lại, rồi bước vào. Mở vali ra, hai người bắt đầu sắp xếp quần áo. Theo từng loại quần áo khác nhau, tất cả đều được treo vào tủ. Ngụy Tầm cố ý treo quần áo của mình xen kẽ vào giữa quần áo của nhóc câm, nhìn đồ của hai người lẫn lộn vào nhau, Ngụy Tầm cười thầm trong lòng. Văn Tiêu Tiêu làm sao không nhìn ra hành động rõ ràng như vậy của Ngụy Tầm, nhưng nàng không ngăn cản.Hai người thu dọn xong đã gần 8 giờ tối. Cả buổi chiều chưa ăn gì. Ngụy Tầm sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, lúc này mới bất tri bất giác cảm thấy đói. Cô quay đầu nhìn nhóc câm, "Nhóc câm, cậu đói chưa?"Văn Tiêu Tiêu vừa thu dọn đồ xong, đang ngồi trên sofa nghỉ ngơi, nghe câu này liền nhìn xuống bụng mình. Bụng nàng như đang kháng nghị, phát ra tiếng kêu "ục ục", giống như cá đang phun bong bóng. Hai người thu dọn hăng say, đều quên mất chuyện ăn uống.Ngụy Tầm thấy nhóc câm ngẩn người, biết nàng chắc chắn cũng chưa ăn gì, hai tay chống hông, "Chúng ta đi siêu thị mua đồ tự nấu ăn đi." Trong khoảng thời gian ở Thành phố A, Ngụy Tầm đã tự mày mò nấu ăn, tuy rằng gây ra không ít chuyện cười, nhưng quả thật đã học được một hai món đơn giản. Văn Tiêu Tiêu không có ý kiến, nàng gật đầu.Hai người nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, rồi đến siêu thị. Vì đã khá muộn, rất nhiều thực phẩm ở siêu thị được giảm giá. Ngụy Tầm chạy ngay đến khu đồ ăn vặt mua hai chiếc bánh mì, trả tiền, nhét một chiếc cho nhóc câm, "Ăn lót dạ đi."Nhóc câm nhìn chiếc bánh mì mỡ bò vàng óng ánh trên tay, nước bọt bắt đầu tiết ra, bị kích thích cơn thèm ăn, nàng quả thật rất đói. Hai người chỉ vài ba miếng đã ăn hết chiếc bánh mì trên tay, tuy vẫn chưa no hẳn, nhưng bụng ít nhất không còn "kháng nghị" nữa.Ngụy Tầm đẩy xe, hứng thú bừng bừng dạo quanh khu thực phẩm tươi sống. Việc nấu ăn giờ đây Ngụy Tầm đã không còn lóng ngóng, nhưng chuyện chọn đồ ăn lại làm khó cô, ngoài những chiếc lá úa vàng, cô thấy rau củ nào cũng trông giống nhau.Văn Tiêu Tiêu vẫn luôn đi bên cạnh Ngụy Tầm, thấy cô khó khăn khi nhìn đống rau củ này, nàng mím môi cười, bước lên trước, lấy chiếc túi ni lông trong suốt trên tay Ngụy Tầm. Nhìn những loại rau xanh mướt, nàng nghiêm túc chọn lựa.Ngụy Tầm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nhóc câm, ngẩn người ra mấy phút. Cho đến khi có người muốn đi qua lối đi hẹp, xe đẩy hàng của hai người chắn đường, Ngụy Tầm mới hoàn hồn dịch xe đẩy. Nhóc câm chọn cải thảo và đậu cô ve.Ngụy Tầm nhận lấy, chọn rau củ cô không biết, nhưng mang đi cân thì cô làm được. Cô chạy đến quầy cân để xếp hàng, nhân viên buộc túi ni lông lại, dán nhãn giá tiền lên. Ngụy Tầm cầm rau củ đã dán nhãn, lắc lư trước mặt nhóc câm, vẻ mặt chờ được khen. Văn Tiêu Tiêu cong cong khóe mắt, nhận lấy rau củ từ tay Ngụy Tầm bỏ vào xe đẩy.Không nhận được lời khen của nhóc câm, Ngụy Tầm có chút bất mãn. Cô đẩy nhóc câm ra, tự mình đẩy xe đẩy hàng. Văn Tiêu Tiêu đành phải đi theo bên cạnh.Thấy nhóc câm không để ý tới mình, Ngụy Tầm đành tự mình mở lời, "Nhóc câm." Văn Tiêu Tiêu quay đầu lại đáp lại cô.Ngụy Tầm ngẩng đầu, tự hào nói: "Gần đây mình đã học nấu ăn rồi, tuy rằng không ngon bằng cậu làm, nhưng hương vị cũng ổn." Lời này Ngụy Tầm không nói dối, cô tự ăn món mình xào, tuy không thể nói là sắc hương vị đều đầy đủ, nhưng đạt điểm đạt chuẩn thì vẫn được.Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng như Ngụy Tầm mong muốn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngụy Tầm mũi đã muốn kiêu ngạo đến trời, giọng điệu hứng khởi, "Lát nữa về nhà mình sẽ trổ tài cho cậu xem."Văn Tiêu Tiêu cười gật đầu.Ngụy Tầm nhìn thấy đôi mắt hạnh tràn ngập ý cười của nhóc câm, lập tức như được tiêm máu gà. Nhìn thấy món gì cũng muốn mua, nếu không phải nhóc câm kịp thời ngăn cản, e rằng cô sẽ dọn cả khu thực phẩm tươi sống về nhà.Cuối cùng vẫn chỉ chừa lại ba món rau nhỏ, còn lại đều được đặt lại, dù sao rau củ là loại đồ vật không để được lâu, hai người cũng không thể ăn hết nhiều như vậy.Hai người còn mua một ít thịt heo và xương sườn. Ngụy Tầm muốn làm món canh xương sườn hầm bắp ngô, nhưng hôm nay hơi muộn, cô dự định ngày mai mới làm cho nhóc câm ăn.Hai người mua xong đồ ăn, cùng thêm vào một ít đồ ăn vặt và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Đang chuẩn bị đi tính tiền.Ngụy Tầm bị một bộ đồ ngủ treo ở khu trang phục hút lấy mắt. Thật ra đó chỉ là một bộ đồ ngủ mùa hè bình thường, nhưng nó lại là kiểu đồ đôi.Ngụy Tầm liếc nhanh thân hình nhóc câm, lững thững đến khu trang phục, giả vờ tiện tay chọn, cầm hai bộ đồ ngủ ném vào xe đẩy hàng.Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Ngụy Tầm một cái, Ngụy Tầm nhanh chóng chột dạ nhìn sang chỗ khác.Văn Tiêu Tiêu thật ra không hề nghi ngờ một trong hai bộ quần áo đó là mua cho mình, chỉ là kinh ngạc Ngụy Tầm lại mua đồ ngủ loại đó ở siêu thị nhỏ này.Đến quầy thu ngân, Ngụy Tầm lấy điện thoại ra chuẩn bị tính tiền. Văn Tiêu Tiêu ngăn cô lại, nàng lấy ra mã thanh toán.Ngụy Tầm nhíu mày, "Mình trả là được."Sắc mặt Văn Tiêu Tiêu cũng dần trở nên nghiêm túc, nàng lắc đầu. Kiên quyết đưa mã thanh toán đến trước mặt nhân viên cửa hàng.Biểu cảm trên mặt Ngụy Tầm lập tức sụp xuống, "Với mình còn phải khách sáo như vậy sao."Nhân viên cửa hàng khó xử nhìn hai người họ, "Hai người... rốt cuộc ai trả tiền ạ?"Văn Tiêu Tiêu đưa điện thoại về phía trước thêm chút nữa, phía sau còn có khách hàng đang xếp hàng, xem biểu cảm đã có chút thiếu kiên nhẫn.Nhân viên cửa hàng đành phải quét mã thanh toán trên điện thoại Văn Tiêu Tiêu. Theo tiếng "Tích", tiền đã được thanh toán.Ngụy Tầm mặt mày tối sầm, xách túi bỏ đi, trông có vẻ rất không vui. Hai người tuy vẫn đi song song, nhưng khoảng cách giữa họ lại rõ ràng xa hơn so với lúc nãy.Ngụy Tầm bực bội xách túi đi về hướng nhà, bước chân tuy vội vã, nhưng khoảng cách bước không lớn, nhóc câm vẫn có thể đuổi theo kịp.Cô thật sự buồn bực, chỉ là trả tiền thôi mà, giữa họ cần thiết phải tính toán rõ ràng đến mức này sao?Đột nhiên, Ngụy Tầm cảm nhận được một luồng hơi ấm bao lấy ngón tay, Ngụy Tầm ý thức được đó là tay nhóc câm. Tim Ngụy Tầm lập tức mềm nhũn, cả người như quả bóng bị xì hơi, ngay lập tức đã được dỗ dành được hơn nửa.Ngụy Tầm nghiến chặt răng, ý thức được cứ thế này không được, cô kìm nén sự thôi thúc muốn nắm lấy, rút tay về.Nhóc câm lập tức sững sờ tại chỗ, trong lòng như bị đâm một nhát, Ngụy Tầm đã từ chối nàng. Nàng cúi đầu, chậm nửa nhịp, đi theo sau lưng Ngụy Tầm.Ngụy Tầm đi ở phía trước, xuyên qua cửa sổ xe ven đường nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của nhóc câm, tim mình dường như cũng đau theo. Cô cố ý đi chậm lại, chờ nhóc câm đuổi kịp.Nhưng nhóc câm dường như không muốn đi cùng cô nữa, theo tốc độ bước đi của Ngụy Tầm, Ngụy Tầm bước chậm một chút, bước chân nhóc câm cũng chậm lại một chút.Khuôn mặt vốn đã đen của Ngụy Tầm càng đen hơn, cô bực bội, cũng mặc kệ đi thẳng về đến cửa nhà.Khóa cửa cô đã thay khóa điện tử không lâu trước đây, còn ghi lại một dấu vân tay cho nhóc câm.Cô nhìn nhóc câm cúi đầu không nói lời nào ở phía sau, trong lòng mình cũng nghẹn lại một nỗi tức giận, cả hai người đều khó chịu với nhau.Về đến nhà, Ngụy Tầm đặt đồ vật vào phòng bếp. Cô thật sự không nhịn được, xoay người muốn đi tìm nhóc câm tính sổ.Vừa quay người lại, nhóc câm nước mắt như mưa đang nhìn cô, nước mắt không hề có tiếng động chảy xuống theo khóe mắt, nhỏ giọt xuống sàn nhà, bắn lên thành những giọt nước nhỏ.