[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 52: Gặp mặt, trộm hương ở nhà ga
Mẹ Ngụy Tầm nghe thấy câu trả lời này thì sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười hiểu rõ.Người trẻ tuổi mà, yêu đương say đắm, hận không thể mỗi ngày dính lấy nhau.Mẹ Ngụy Tầm biết bạn gái nhỏ của Ngụy Tầm là người quen ở trường cấp ba tại huyện thành kia, chẳng trách không muốn quay lại A Trung."Vậy con về đi." Mẹ Ngụy Tầm cũng không giữ lại nhiều, mà trực tiếp đồng ý."À?" Biểu cảm Ngụy Tầm đứng lại, đồng ý nhanh vậy sao? Ngụy Tầm còn tưởng mẹ sẽ khuyên cô quay lại A Trung giống như cha cô ấy chứ.Mẹ Ngụy Tầm vừa nhìn liền biết Ngụy Tầm đang nghĩ gì, cười khẽ một tiếng: "Mẹ không đồng ý chẳng lẽ có thể ngăn cản con sao?"Cái đó thì cũng đúng, nếu mẹ Ngụy Tầm đồng ý thì không còn gì tốt hơn, không đồng ý thì Ngụy Tầm sẽ không nghe ý kiến của bà."Mẹ cũng đã gần như khỏe rồi, con ở đây mỗi ngày, còn ảnh hưởng đến công việc của mẹ nữa, thật sự không thoải mái." Mẹ Ngụy Tầm sợ Ngụy Tầm có gánh nặng tâm lý, nửa đùa nửa thật nói.Ngụy Tầm bĩu môi, trong lòng thì mềm yếu, lời nói ra lại cứng rắn, "Bị xe đâm nằm lâu như vậy còn nghĩ công việc, chờ vết thương tai nạn còn chưa lành, đừng quá vài ngày lại vì làm việc quá sức mà vào bệnh viện."Mẹ Ngụy Tầm tự nhiên không để ý những lời này của con gái, "Lúc hôn mê còn có trợ lý Vương chăm sóc mẹ, cô ấy còn chuyên nghiệp hơn con nhiều."Ngụy Tầm thấy ngôn ngữ của mình hoàn toàn không công kích được mẹ, hừ một tiếng, "Nhưng mà, trợ lý Vương ưu tú hơn con một trăm lần, lấy con so với trợ lý Vương thì căn bản không có tính có thể so sánh." Trong lời nói mang vẻ âm dương quái khí ai cũng có thể nghe ra.Mẹ Ngụy Tầm lắc đầu, khóe miệng không khỏi tràn ra nụ cười, con nít quả nhiên vẫn là con nít.Hai mẹ con mặc dù ngoài miệng đấu khẩu, nhưng trong lòng đều vô cùng hưởng thụ sự ấm áp ở chung ngắn ngủi này.Được sự cho phép của mẹ, Ngụy Tầm nóng lòng không chờ nổi liền đặt vé tàu hỏa về vào ngày mai.Mở tin nhắn với nhóc câm.Bên trên vẫn là tin nhắn nhóc câm gửi cho cô từ buổi sáng: Chào buổi sáng.Cô còn đang giận chuyện ngày hôm qua, huống chi tối qua không ngủ ngon, vì thế buổi sáng cố ý không trả lời tin nhắn nàng.Đến bệnh viện, chuyện này đã bị Ngụy Tầm quên mất, bây giờ nhìn thấy tin nhắn này mới nhớ ra.Vé đã đặt xong, có nên nói cho nhóc câm không nhỉ.Ngụy Tầm xoắn xuýt trong lòng một lúc.Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thôi, không cần thiết làm bất ngờ gì, họ vẫn còn đang "cãi nhau", cô hiện tại muốn nghe lý do thật của nhóc câm, chứ không phải những lời nói đối phó qua loa kia.Cô mở giao diện mua vé chụp một tấm ảnh, gửi cho nhóc câm.Lúc này, Văn Tiêu Tiêu đang ngồi ở bàn học cầm điện thoại nhìn giao diện trò chuyện của hai người thẫn thờ, đột nhiên nhận được tấm ảnh này.Nàng bất ngờ đứng dậy.Chân ghế cọ vào mặt đất, phát ra một âm thanh chói tai.Thời gian là, ngày mai 5 giờ rưỡi chiều đến.Ngụy Tầm nhìn thấy trên đỉnh giao diện trò chuyện vẫn luôn hiển thị: Đang nhập...Có chút không kiên nhẫn, bá đạo gửi một tin nhắn: Cậu đến đón mình.Dòng chữ Đang nhập lại biến mất.Ngụy Tầm lại gửi: Mang theo quần áo, mấy ngày này ở nhà mình ở huyện thành không thành vấn đề chứ.Đối phương lại bắt đầu hiển thị Đang nhập.Thời gian kéo dài đến mức Ngụy Tầm sắp sửa gọi điện thoại trực tiếp qua, điện thoại mới vang lên một tiếng âm báo đặc biệt.Tiểu mọt sách: Được.Cái này còn tạm được, lông mày nhăn lại của Ngụy Tầm giãn ra, tâm trạng tốt lên không ít.Về đến nhà, Ngụy Tầm liền không ngừng nghỉ bắt đầu thu dọn hành lý, thật ra cũng không có gì nhiều để mang, bên đó vẫn còn quần áo.Thiếu thì mua sau, nghĩ vậy, Ngụy Tầm liền mang theo laptop và sạc pin, cùng vài món đồ nhỏ nhét vào cặp sách.Tối hôm nay, Ngụy Tầm lại một lần nữa mất ngủ, khác với vài lần mất ngủ trước.Lần này là vì hưng phấn, vui vẻ.Suốt dọc đường tinh thần phấn chấn ngồi trên tàu hỏa, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, tàu hỏa chạy từ từ khiến Ngụy Tầm gật gù ngủ thiếp đi.Cô cứ thế ngủ gật dựa vào lưng ghế tàu hỏa không tính là mềm mại nhưng cũng không quá cứng.Cô sợ mình bỏ lỡ ga, trước khi lên tàu hỏa liền đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại.Lúc tỉnh dậy, lại bị đồng hồ báo thức đánh thức.Điện thoại trong túi không ngừng rung lên, Ngụy Tầm mở mắt ngái ngủ, giấc này, cô ngủ cực ngon."Tê—" Ngụy Tầm vừa mới đưa tay vào túi nhấn nút âm lượng tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại, đổi tư thế muốn vận động một chút, đã bị cơn đau nhức ở cổ đâm vào không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau.Ngủ nghiêng cổ vài tiếng đồng hồ, bị trẹo cổ.Cơn đau nhức trên cổ khiến Ngụy Tầm chỉ có thể từ từ di chuyển nửa thân trên, dùng tay mát xa chỗ cổ vai gáy một hồi lâu, cuối cùng đến mức cổ có thể tự do di chuyển được.Lấy điện thoại ra, Ngụy Tầm hơi cúi cổ.Đầu tiên là nhìn thấy thời gian, 5 giờ kém 5 phút, chỉ còn cách thời gian dự kiến đến 25 phút.Nhìn xuống chút nữa, hiển thị là khung tin nhắn.Người gửi: Tiểu mọt sách.Ngụy Tầm không chút do dự thậm chí còn nhanh hơn bình thường nhấn vào.Tin nhắn cuối cùng là một bức ảnh chụp chung của tiểu mọt sách cùng Hạ Chước Phong và Diệp Lăng.Ba người đều cười rất vui vẻ. Ngụy Tầm trong lòng âm thầm có chút khó chịu.Nhìn kỹ, thấy trong ảnh nhóc câm cố ý cách Diệp Lăng và Hạ Chước Phong khoảng hai nắm tay.Biểu cảm trên mặt Ngụy Tầm lại giãn ra, cái này còn tạm được.Ngụy Tầm lật đến trên cùng, đọc theo thứ tự từ trên xuống dưới.Tin nhắn bắt đầu gửi từ 4 giờ rưỡi.4 giờ rưỡiTiểu mọt sách: Mình đến ga tàu hỏa, ở ngay cổng ra bên nàyTiểu mọt sách: Hôm nay mình mặc áo xanh lam, quần đen, đeo cặp sách.5 giờ gửi thêm một tấm ảnh trang phục của mình, không có mặt.5 giờ 15 phútTiểu mọt sách: Mình gặp Diệp Lăng và Hạ Chước Phong! Họ cùng nhau đi du lịch mới về, vừa ra ga mình đã thấy họ.Sau đó chính là bức ảnh kia.Ngụy Tầm nhìn thấy tin nhắn thứ nhất có chút vui mừng, nhưng lại có chút không vui, vui mừng là nhóc câm đặt cô trong lòng, sớm như vậy đã đến đón cô, không vui là, đến sớm như vậy hoàn toàn không cần thiết, cái này không phải là tự chuốc lấy khổ sao.Đối với việc nhóc câm gặp Diệp Lăng và Hạ Chước Phong, Ngụy Tầm không hề có hứng thú với chuyện này.Cô trả lời lại tin nhắn thứ nhất, trả lời: Đến sớm như vậy làm gì?Văn Tiêu Tiêu vẫn luôn mở âm thanh điện thoại, nàng vươn tay ra, ra hiệu Hạ Chước Phong tạm dừng nói chuyện một chút.Hạ Chước Phong làm bộ làm tịch, làm động tác kéo khóa ngậm miệng lại.Là tin nhắn của Ngụy Tầm.Sắc mặt Văn Tiêu Tiêu vui vẻ lên thấy rõ.Cho dù nhìn thấy tin nhắn mang chút trách cứ của Ngụy Tầm, nụ cười vui vẻ cũng không hề tắt đi.Trả lời một câu: Mình sợ muộn, nên đến sớm một chút.Ngụy Tầm "sách" một tiếng, trả lời: Lần sau đừng đến sớm như vậy, ngoài ga tàu hỏa lại không bật điều hòa, thời tiết này đứng đó chờ rất cực, lần sau chỉ cần đến sớm mười, hai mươi phút là được.Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy lời quan tâm của Ngụy Tầm, ý cười trong mắt càng sâu, trong lòng có chút ngọt ngào.Tiểu mọt sách: Ừ ừ, mình biết rồi.Ngụy Tầm không gửi tin nhắn nữa, chỉ là chốc chốc lại xem thời gian, chốc chốc lại xem thời gian.Cảm nhận được thế nào là sống một giây bằng một năm.Cuối cùng, theo một giọng nữ trang nhã và rõ ràng thông báo, Ngụy Tầm đeo cặp sách bước xuống tàu hỏa.Vừa ra ga, ba cô gái trẻ mặc quần áo màu sắc tươi tắn đứng ngay phía trước.Thật khó để người ta không nhìn thấy.Ánh mắt lướt qua ba người, Ngụy Tầm dừng lại trên cô gái mặc áo xanh lam ở ngoài cùng bên trái.Nhìn thấy người mình ngày đêm mong, nội tâm Ngụy Tầm có chút kích động, cô thậm chí muốn chạy qua ôm nàng một cái.Nhưng nghĩ đến mâu thuẫn kéo dài giữa hai người, hơn nữa còn có hai người quen ở đó.Dập tắt tâm tư kích động trong lòng Ngụy Tầm.Ngụy Tầm bước đi nhanh hơn bình thường nhưng khó nhận thấy, bước về phía ba người.Hạ Chước Phong biểu hiện kích động nhất, như thể cô ấy mới là người đến đón vậy."Ngụy Tầm Ngụy Tầm! Bên này!" Hạ Chước Phong kích động hô.Khóe miệng Ngụy Tầm giật giật, người này thật đúng là không hề ghi thù, chuyện bị mắng trong học kỳ trước, bây giờ đã quên không còn dấu vết.Ngụy Tầm cảm thấy Hạ Chước Phong gọi có chút mất mặt, tăng nhanh bước chân.Khoảng cách vốn đã không xa, cộng thêm Ngụy Tầm chân dài bước nhanh, rất nhanh Ngụy Tầm đã đi đến trước mặt nhóc câm.Mặt nhóc câm có chút hồng, không biết có phải do phơi nắng hay không.Ngụy Tầm hơi nhíu mày, sờ sờ mặt nàng, quả thật có chút nóng.Cổ họng nuốt xuống, lời nói mang chút đau lòng lập tức thốt ra từ miệng: "Đã phơi đỏ cả rồi."Văn Tiêu Tiêu ngốc ngốc sờ sờ khuôn mặt có chút nóng lên của mình, là phơi đỏ sao? Nhưng nàng vẫn luôn ở chỗ râm mát mà.Hạ Chước Phong còn định đi lên kể cho Ngụy Tầm nghe những chuyện thú vị khi cô ấy và Diệp Lăng đi du lịch trong khoảng thời gian này.Diệp Lăng thấy không khí giữa hai người kia không đúng, lập tức giữ chặt Hạ Chước Phong.Hạ Chước Phong quay đầu lại nghi hoặc nhìn Diệp Lăng.Diệp Lăng không để ý đến cô ấy, chỉ là quay đầu cười nói với Văn Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, nếu Ngụy Tầm đã đến rồi, vậy chúng mình cũng về trước nhé, lần sau gặp."Nói xong, cô ấy gật đầu với Ngụy Tầm, xem như chào hỏi, rồi kéo Hạ Chước Phong đi.Ngụy Tầm cũng gật đầu, coi như đáp lễ.Cô nhìn về phía Văn Tiêu Tiêu, phát hiện nhóc câm kia lại vẫn đang nhìn bóng lưng của Diệp Lăng và Hạ Chước Phong, có chút bất mãn.Không nói lời nào dắt tay nhóc câm, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nắm rất chặt.Văn Tiêu Tiêu tự nhiên bị động tác này khiến quay đầu lại, đối diện với ánh mắt tràn đầy tính chiếm hữu của Ngụy Tầm."Cậu rất quyến luyến họ sao? Là luyến tiếc Diệp Lăng hay Hạ Chước Phong đây?" Ngụy Tầm tiến sát từng bước, Văn Tiêu Tiêu liên tục lùi lại.Cho đến khi mũi gần chạm vào mũi, Ngụy Tầm mới dừng lại.Văn Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu, đôi mắt hạnh tròn xoe chăm chú nhìn Ngụy Tầm, trong mắt chỉ có một mình cô.Ngụy Tầm thông qua đôi con ngươi sạch sẽ như lưu ly kia, chỉ nhìn thấy khuôn mặt của chính mình.Lúc này mới hừ nhẹ một tiếng, nói: "Về nhà."Cúi đầu, cô mới ý thức được trên tay Văn Tiêu Tiêu không có hành lý."Hành lý của cậu đâu?" Ngụy Tầm hỏi, quay đầu nhìn quanh một vòng, quả thật không có hành lý.Văn Tiêu Tiêu muốn đánh thủ ngữ để giải thích với Ngụy Tầm, nhưng bàn tay mười ngón đan chặt vào nhau nắm quá chặt, Văn Tiêu Tiêu muốn rút tay về cũng không được.Đành phải lấy điện thoại trong túi quần ra, một tay gõ chữ.Ngụy Tầm cúi đầu xem, trên điện thoại viết: Mình gửi ở chỗ ông chủ cửa hàng tiện lợi dưới lầu nhà cậu rồi.Ngụy Tầm gật đầu, "Cũng coi như thông minh, biết không cầm hành lý chạy lung tung khắp nơi.""Nếu không tự phơi mình thành màu heo con thì càng tốt hơn." Ngụy Tầm trêu chọc nói.Văn Tiêu Tiêu nếu có thể nói chuyện, khẳng định sẽ phản bác: Cậu mới là heo con.Đáng tiếc nàng không thể nói, chỉ có thể mặc cho Ngụy Tầm bắt nạt mình.Ngụy Tầm nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có ai đang chú ý đến họ, Ngụy Tầm nhanh như chớp hôn nhẹ lên môi nhóc câm, để lại một nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn lướt nước.Nếu không phải mùi hương thoang thoảng và cảm giác trên môi vẫn chưa tan đi, nhóc câm cũng không biết mình bị hôn trộm.Nàng lấy một tay che miệng, mặt đỏ bừng nhìn Ngụy Tầm, đôi mắt hạnh long lanh nước nhìn cô.Tim Ngụy Tầm run lên, sờ sờ mũi, làm lơ ánh mắt lên án kia, kéo tay nhỏ của Văn Tiêu Tiêu."Về nhà!"