[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 51: Mẹ, con muốn quay về huyện thành
Ngụy Tầm trong lòng nặng trĩu tâm sự, buổi tối nằm trên giường, trằn trọc không yên, ga trải giường bị Ngụy Tầm lăn lộn đầy nhăn nheo.Cô làm sao cũng không ngủ được.Điện thoại kêu lên một tiếng, mắt Ngụy Tầm sáng rực lên, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường.Nhưng đột nhiên ý thức được đây không phải là âm báo đặc biệt, không phải nhóc câm.Nhìn chiếc điện thoại sáng đèn, Ngụy Tầm thậm chí lười biếng không buồn lấy, cô lại nằm xuống.Nào ngờ đối phương kiên trì không ngừng gửi tin nhắn, âm báo cứ vang lên liên tiếp, màn hình vẫn luôn sáng.Ngụy Tầm bị âm thanh này chọc đến phiền phức, cau mày, đành phải vươn dài tay, cầm lấy điện thoại từ tủ đầu giường xem rốt cuộc là ai gửi tin nhắn cho cô.Chỉ là Ngụy Tầm trong lòng đã có suy đoán khi nghe thấy tiếng tin nhắn liên tục không ngừng.Mở khóa màn hình điện thoại, nhìn kỹ, quả nhiên là Tô Vũ Trạch, chỉ có Tô Vũ Trạch cái tên lắm lời này mới có thể lải nhải gửi tin nhắn cho cô.Nhấn vào giao diện trò chuyện của hai người.Màn hình đầy ắp ba chữ đen "Đang làm gì?" chen chúc trong bong bóng màu xanh lá, nhảy vào mắt Ngụy Tầm.Ba chữ này vẫn kiên trì không ngừng spam.Mặt Ngụy Tầm tối sầm lại, ngón cái tay phải dùng sức trượt lên trên, muốn xem ngoài ba chữ này ra còn có tin nhắn nào khác không.Lật đến trên cùng, mới cuối cùng xuất hiện một câu: Tớ về rồi!Ngụy Tầm có chút không nói nên lời, gõ chữ trên điện thoại: Sao cậu lại về rồi?Tô Vũ Trạch: Ô ô ô, cậu một chút cũng không nhớ tớ, tớ vừa về, cậu đã nói chuyện với tớ như vậy, cậu không yêu tớ sao? Tầm bảo~Tay Ngụy Tầm run lên, suýt chút nữa ném điện thoại ra ngoài, nổi hết da gà khắp người.Ngụy Tầm: Nói chuyện đàng hoàng!!!Tô Vũ Trạch: Tớ cũng nghỉ rồi, sau đó liền về, có nhớ tớ không, có nhớ tớ không?Ngụy Tầm mặt không cảm xúc gõ chữ gửi đi: Tớ hiện tại là người có gia đình, đừng có đặt tớ ngang hàng với loại cẩu độc thân như cậu.Những lời này làm Tô Vũ Trạch vừa xuống máy bay ngồi trên xe riêng về nhà lập tức từ bộ dạng cà lơ phất phơ trở nên đứng đắn, ngồi thẳng tắp trên ghế, đôi mắt nhìn về phía điện thoại lập tức lấp lánh ánh sáng tò mò.Đeo tai nghe Bluetooth vào, "Khụ khụ" khụ khụ giọng, một cuộc điện thoại trực tiếp gọi qua.Ngụy Tầm nhấn nút chấp nhận.Trong điện thoại phát ra một tiếng nổ chói tai: "A a a! Ngụy Tầm cậu còn coi tớ là chị em tốt không! Chuyện lớn như vậy mà không nói cho tớ."Ngụy Tầm nhất thời nghẹn lời, cô không phản bác, chuyện này quả thật là cô đã quên, Tô Vũ Trạch đã bày mưu tính kế cho cô nhiều như vậy, không nói cho Tô Vũ Trạch việc này, quả thật là Ngụy Tầm không trượng nghĩa.Tô Vũ Trạch thở phì phò, bảo sao Ngụy Tầm một thời gian dài không cần cô ấy bày mưu tính kế, hai người họ vậy mà đã thành rồi.Đúng lúc Tô Vũ Trạch còn muốn tiếp tục mãnh liệt khiển trách Ngụy Tầm thì.Một tiếng thở dài thật dài của Ngụy Tầm truyền ra từ tai nghe Bluetooth.Ngụy Tầm: "Ai— đừng nói nữa, phiền lắm."Lòng hiếu kỳ của Tô Vũ Trạch lập tức thôi thúc cô ấy hỏi: "Làm sao vậy, làm sao vậy?"Trong lòng Tô Vũ Trạch có chút nghi hoặc, Ngụy Tầm không phải đã ở bên Văn Tiêu Tiêu rồi sao, sao còn cả ngày than ngắn thở dài.Ngụy Tầm mím môi, kể lại mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Tô Vũ Trạch.Đáng tiếc Tô Vũ Trạch cũng không hiểu, từ nhỏ đến lớn người bên cạnh họ gia cảnh không nói là đều thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng cũng không tệ, hơn nữa cả hai họ đều không phải loại tính tình rắc rối như vậy, tự nhiên không thể lý giải hành vi của Văn Tiêu Tiêu.Tô Vũ Trạch nghe xong lời Ngụy Tầm miêu tả thì ấp úng, ánh mắt bay ra ngoài cửa sổ, đánh trống lảng, "Về kế hoạch tương lai hả..."Tô Vũ Trạch nửa nằm trên ghế trượt xuống, giọng lười biếng: "Tớ không có tính toán gì, trong nhà có chị tớ quản, tớ ăn bám cha mẹ xong ăn bám chị tớ, làm một tên tiểu phế vật sung sướng."Ngụy Tầm trầm mặc, quả thật, Tô Vũ Trạch cái tên này lười đến mức, bất kể là trong nước hay nước ngoài, suốt ngày nghiên cứu là chỗ nào ăn ngon chỗ nào chơi vui.Hỏi cũng là hỏi vô ích."Cứng rắn mà nói thì..." Tô Vũ Trạch kéo dài giọng, dường như đang suy nghĩ."Viết một cuốn sách? Về những nơi ăn uống vui chơi tốt đẹp." Tô Vũ Trạch dường như bị ý tưởng này của mình chọc cười, nghĩ lại trong đầu, ai, cậu đừng nói, thật sự không tệ chút nào.Ngụy Tầm cười khẽ thành tiếng, cái này không phải là cười nhạo, ngược lại thật sự cảm thấy Tô Vũ Trạch tên này có thể làm được, dù sao, cô ấy trong phương diện này, thật sự có một loại trực giác kỳ lạ.Tìm quán ăn luôn đặc biệt ngon, tìm chỗ chơi cũng luôn đặc biệt vui.Sau đó nghĩ đến chính mình, tiếng cười trong cổ họng Ngụy Tầm đột nhiên im bặt, không cười nổi nữa. Ngay cả Tô Vũ Trạch cũng có mục tiêu, còn mình đối với tương lai lại vẫn chưa có suy nghĩ gì."Ai—" Ngụy Tầm lại một lần nữa thở dài.Tô Vũ Trạch chịu không nổi, "Này này này! Cậu đừng có thở dài nữa được không? Một hơi thở dài, một nếp nhăn không nghe nói qua à? Tớ không muốn vừa về đã nhìn thấy cậu mặt đầy nếp nhăn đâu."Ngụy Tầm ý thức được khoảng thời gian này mình dường như quả thật có chút bi quan, nhưng cảm xúc trong lời nói vẫn có chút hạ xuống: "Vậy cậu nói xem, tớ có thể làm gì?""Cậu không phải chuẩn bị kế thừa công ty nhà cậu sao?" Tô Vũ Trạch nói.Ngụy Tầm im lặng vài giây, trả lời: "Tớ không biết tương lai chính mình rốt cuộc muốn làm gì." Từ nhỏ đến lớn, cô dường như cũng không có lý tưởng gì lớn lao.Tô Vũ Trạch trong lòng lại không có nhiều khúc mắc như Ngụy Tầm, cô ấy hỏi thẳng: "Vậy cậu có ghét học quản lý tài chính, ghét chuyện quản lý không?"Ngụy Tầm sững sờ, cái đó thì lại không ghét, thậm chí khi học kiến thức tài chính, cô cảm thấy còn khá thú vị."Không." Ngụy Tầm trả lời ngắn gọn."Vậy thì được rồi." Thái độ nhân sinh độc quyền thuộc về Tô Vũ Trạch thể hiện một cách trôi chảy trong câu nói này.Thậm chí trong đầu Ngụy Tầm còn hiện ra hình ảnh Tô Vũ Trạch xòe tay ra, một bộ dạng cậu thích làm gì thì làm cũng được."Cậu không ghét thì tiếp tục học đi, sau này tìm được việc mình thích rồi chuyển nghề không phải được rồi sao. Nhà cậu lại không gây áp lực cho cậu, cậu gấp cái gì." Tô Vũ Trạch nói, trong phương diện này Tô Vũ Trạch quả thật có chút hâm mộ Ngụy Tầm.Mặc dù bản thân cô ấy thập phần bãi nát, nhưng cha mẹ cô ấy vẫn thuộc loại hình vọng nữ thành phượng, đã có một cô con gái lớn cực kỳ ưu tú, lại còn muốn cô con gái nhỏ cũng trở nên ưu tú như vậy, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế, Tô Vũ Trạch nghĩ vậy, âm thầm trợn trắng mắt.(Bãi nát: thái độ buông xuôi, lười biếng, không muốn nỗ lực hay phấn đấu)May mắn trời sập xuống còn có chị cô ấy chống đỡ, mặc dù đôi khi hơi dữ... Bất quá, nhìn thấy chị ấy chịu nhiều áp lực như vậy, liền tha thứ cho chị ấy.Một áp lực mang tên "Tương lai" trong lòng Ngụy Tầm lúc này hóa thành bồ công anh, theo gió lập tức tan biến.Đúng vậy, mình đang mơ hồ cái gì, dù sao mình lại không ghét tài chính, cứ học trước đã, dù sao, mình chỉ cần cùng nhóc câm đọc sách ở cùng một thành phố trong tương lai là được rồi.Ngụy Tầm cười khẽ một tiếng, "Ừm, tớ biết rồi.""Chờ sách cậu xuất bản, tớ sẽ đặt mua cho mỗi nhân viên công ty tớ một bộ." Ngụy Tầm hùng hồn nói, như thể mình đã là bà chủ của một công ty lớn.Tô Vũ Trạch biết bạn tốt đã thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, khóe miệng cong lên, "Hừ, vậy cậu cứ chờ đi, không chừng cậu còn chưa đi làm, sách tớ đã viết xong rồi."Hai người lại trò chuyện vài câu, mới cúp điện thoại.Ngày hôm sauNgụy Tầm với một đôi mắt gấu trúc đi đến phòng bệnh.Hộ lý nhìn thấy Ngụy Tầm đến, thức thời không ở đây làm phiền hai mẹ con ở chung, âm thầm đi ra ngoài.Mẹ Ngụy Tầm thật ra đã có thể tự lo liệu, nhưng Ngụy Tầm và cha Ngụy Tầm đều lo lắng cho bà, muốn bà nghỉ ngơi nhiều hơn.Vai trò của hộ lý thật ra cũng chỉ là bầu bạn trò chuyện với bà, và hỗ trợ một chút khi mẹ Ngụy Tầm cần giúp đỡ.Mẹ Ngụy Tầm đang đứng cạnh cửa sổ kính lớn phơi nắng qua rèm sa quay người lại, bị hai quầng thâm lớn dưới mắt Ngụy Tầm làm cho hoảng sợ."Tối qua con đi ăn trộm à?" Mẹ Ngụy Tầm nói đùa.Ngụy Tầm lắc đầu, vì thức khuya quá muộn, khiến hiện tại đầu vẫn còn hơi đau.Tối ngày hôm quaNgụy Tầm vừa kết thúc trò chuyện với Tô Vũ Trạch, vốn tưởng rằng cái tâm sự này trong lòng mình đã được gỡ bỏ, có thể an tâm ngủ.Nhưng vừa nằm xuống, hình ảnh nhóc câm im lặng không nói lại liên tiếp xuất hiện trong đầu cô.Dẫn đến Ngụy Tầm nhắm mắt nằm trên giường hơn nửa đêm cũng không ngủ được.Cho đến khi trời hửng sáng, Ngụy Tầm mới khó khăn lắm chợp mắt, ngủ nông một chút.Tối qua không kéo rèm của sổ, đến sáng, mặt trời chói mắt, Ngụy Tầm bị chói tỉnh, thức khuya làm đầu Ngụy Tầm đau như muốn nứt, nằm trên giường muốn ngủ tiếp nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.Nửa híp mắt ngồi dậy trên giường, gãi gãi tóc, đứng lên.Sau đó liền xuất hiện với trạng thái đó trong phòng bệnh của mẹ."Có muốn sang phòng ngủ bên kia ngủ tiếp một lát không?" Mẹ cô nhìn khuôn mặt khó chịu của Ngụy Tầm với bộ dạng thức khuya quá độ, có chút lo lắng.Ngụy Tầm vô lực xua tay, giọng nói mơ hồ: "Không ngủ được."Không ngủ được? Mẹ Ngụy Tầm tinh tường nhận thấy cảm xúc ẩn chứa trong ba chữ này.Chẳng lẽ là cuộc nói chuyện ngày hôm qua làm Ngụy Tầm có áp lực? Mẹ cô từ bên cửa sổ đi đến trước mặt Ngụy Tầm, ngồi xuống trên giường."Có phải là những lời nói ngày hôm qua làm con có áp lực không?" Mẹ Ngụy Tầm ôn nhu hỏi.Ngụy Tầm sững sờ vài giây, nếu nói là áp lực, ngày hôm qua quả thật có một chút, nhưng hiện tại đã không còn.Ngụy Tầm lắc đầu, trả lời: "Con đã nghĩ kỹ mình muốn làm gì trong tương lai."Mẹ Ngụy Tầm nhìn đôi mắt Ngụy Tầm nói, đôi mắt nửa híp kia của Ngụy Tầm cuối cùng cũng mở ra, có một chút tinh thần."Học chuyên ngành quản lý tài chính, sau này vào công ty." Lời nói Ngụy Tầm dần dần kiên định.Mẹ Ngụy Tầm nghe thấy những lời này của Ngụy Tầm thì ngẩn người, không ngờ mục tiêu của Ngụy Tầm lại là cái này, bà không nhịn được bật cười thành tiếng.Tiếng cười trong trẻo trong phòng trở nên đặc biệt rõ ràng.Ngụy Tầm có chút bực bội, giọng thấp: "Mẹ cười cái gì?"Mẹ Ngụy Tầm cười đến không dừng được, bà nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì, năm đó bà cũng đã nói những lời y hệt với cha mẹ mình.Giọng người phụ nữ ôn nhu mà mạnh mẽ, "Vậy con phải cố gắng thật tốt, quản lý công ty, cũng không phải là nhẹ nhàng như con tưởng đâu."Ngụy Tầm có ngạo khí của riêng mình, hừ một tiếng, "Vậy mẹ cứ chờ xem.""Được." Lần này mẹ cô không cười, mà dành cho cô ánh mắt kỳ vọng.Ngụy Tầm bị ánh mắt này nhìn đến có chút nóng rực, cô hơi quay đầu đi, trong lòng không khỏi trào dâng một nguồn sức mạnh, chủ động muốn đi làm điều gì đó.Cô không muốn cha mẹ coi thường mình.Hai người lại im lặng một lát.Ngụy Tầm muốn nói lại thôi, ánh mắt không ngừng liếc nhìn mẹ cô đang ngồi trên giường.Ánh mắt của Ngụy Tầm tự nhiên không thoát khỏi mẹ Ngụy Tầm, người đã quen nhìn chằm chằm nhân viên trong thời gian dài.Bà mỉm cười, "Tầm Tầm, có gì muốn nói thì nói đi, cứ quanh co như vậy không phải là phong cách của con.""Mẹ, con." Ngụy Tầm sờ sờ mũi, mẹ vẫn chưa xuất viện, cô có chút xấu hổ nói ra khỏi miệng."Con nói đi." Lời nói chứa đựng sức mạnh của mẹ cô rõ ràng truyền đến tai Ngụy Tầm.Đã đến nước này, Ngụy Tầm nói ra lời mình muốn nói."Mẹ, con muốn về huyện thành."