[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 50: Mơ hồ về tương lai



"Bạn gái con giỏi lắm, thành tích học tập luôn nhất khối của khối, thành tích của con còn không bằng cậu ấy nữa."

"Lại đáng yêu, lại xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt hạnh sáng lấp lánh kia, như chứa cả ngôi sao vậy, xinh đẹp vô cùng."

"Còn đặc biệt kiên cường, gặp khó khăn cũng không sợ."

...

Câu hỏi này quả thực đã mở khóa hộp thoại của Ngụy Tầm, những lời khen ngợi cứ tuôn ra như vòi nước bị mở, cuồn cuộn chảy ra ngoài.

Mẹ Ngụy Tầm ngồi trên giường bệnh, nhìn ánh mắt lấp lánh của con gái khi nhắc đến người đó, trong lòng không khỏi nảy sinh hiếu kỳ mãnh liệt về bạn gái của con gái mình.

Là người nào, mới có thể làm cô con gái vốn kiêu ngạo của bà mê mẩn đến thế.

Ngụy Tầm tưởng tượng đến việc nhóc câm mấy ngày nay đều ngoan ngoãn báo cáo cuộc sống sinh hoạt ăn uống hàng ngày cho mình, trong miệng cô như ngậm viên kẹo đường, ngọt ngào.

Ý thức được mình hình như đã nói quá nhiều, Ngụy Tầm cũng có chút xấu hổ, cô gãi gãi mặt mình, hơi quay đầu đi, không nhìn mẹ.

Mẹ Ngụy Tầm cười nhạt, đã rất lâu rồi bà không thấy con gái thao thao bất tuyệt nói chuyện trước mặt mình, lần trước hình như còn là lúc tiểu học thì phải...

Mẹ Ngụy Tầm hồi tưởng lại hình ảnh Tiểu Ngụy Tầm đáng yêu khi còn nhỏ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hoài niệm.

Ngụy Tầm khi còn nhỏ thật sự rất đáng yêu, bé nhỏ mềm mại, luôn cười híp mắt, lúc đó trên mặt còn có má phúng phính, nhéo vào đặc biệt thích, nói chuyện có trật tự, giống như một người lớn tí hon.

Chỉ là, ánh mắt mẹ Ngụy Tầm chuyển sang Ngụy Tầm hiện tại.

Má phúng phính đã biến mất, chiều cao cũng vượt trội hơn, ngũ quan càng sắc nét, đã trổ mã thành một người trưởng thành thông minh, xinh đẹp, cá tính mạnh mẽ.

Bất quá, cô như vậy, cũng rất tốt.

"Xem ra bạn gái con rất ưu tú, con cũng phải cố lên nhé." Mẹ Ngụy Tầm che miệng cười.

Ngụy Tầm sững người, sau khi chuyển trường, cô quả thật đã lơ là nhiều thứ.

"Sắp lên lớp 12 rồi, con có mục tiêu gì không?" Mẹ Ngụy Tầm lại hỏi.

Mục tiêu ban đầu của Ngụy Tầm là chuyên ngành quản lý tài chính của Đại học A, nhưng với thành tích của nhóc câm, e rằng nàng sẽ học ở Kinh Đại.

Ngụy Tầm hốt hoảng một chút, mới cảm thấy tương lai lại gần đến thế.

Cô cúi đầu, siết chặt điện thoại, "Vẫn chưa nghĩ kỹ."

Mẹ Ngụy Tầm cũng không thúc giục cô, yêu cầu của bà đối với con cái chính là làm tốt bản thân, vui vẻ là được.

"Nếu không muốn ở trong nước, mẹ cũng có thể sắp xếp cho con đi du học."

Ngụy Tầm lắc đầu, cô không muốn đi nước ngoài, ở trong nước là được rồi.

Mẹ Ngụy Tầm cười cười, "Không vội, còn một năm nữa, từ từ nghĩ, đến lúc đó quyết định xong thì nói cho mẹ."

"Gia đình sẽ cố gắng hết sức giúp con, con muốn kế thừa công ty của cha mẹ cũng được, hay muốn tự mình làm chuyện gì đó cũng không sao."

"Ừm..." Ngụy Tầm lên tiếng.

Về đến nhà, ngôi nhà so với trước kia đã có nhiều sinh khí hơn hẳn.

Một số vật trang trí được đặt ở các góc nhỏ trong nhà, còn có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt.

Tủ lạnh trong bếp cũng đầy ắp thức ăn.

Áo khoác mỏng tùy ý vắt trên ghế sofa, Ngụy Tầm ngồi trên ghế, có chút nhớ nhóc câm.

Một ngày không gặp, như cách ba thu.

Huống chi, hôm nay đã là tuần thứ ba kể từ khi đưa nhóc câm trở về.

Gọi video, gửi tin nhắn chung quy vẫn không vui vẻ trực tiếp như gặp mặt.

Mở điện thoại, màn hình vẫn dừng lại ở tin nhắn nhóc câm  gửi cho cô "Mình đang học bài".

Khoảng cách từ tin nhắn này, đã qua ba tiếng.

Ngụy Tầm nhúc nhích ngón tay, cười gửi một tin nhắn qua.

Ngụy Tầm: dd học tập vĩnh động cơ.

Nhóc câm luôn học bài, khiến cô không nhịn được đặt cho nàng một biệt danh mới.

Đối diện trả lời ngay lập tức: Học tập vĩnh động cơ đang học bài, không nhận cuộc gọi.

Ngụy Tầm nhìn thấy câu trả lời này cười đến híp cả mắt, nhóc câm cũng học được cách hài hước.

Ngụy Tầm: Gọi điện thoại video tới số này, có thể nhận được một nụ hôn của bạn gái.

Tiểu mọt sách: Học tập vĩnh động cơ chỉ cần học tập, không cần nụ hôn.

Hai người chơi trò chơi chỉ thuộc về họ.

Ngụy Tầm ném dép lê, nằm dài trên sofa.

Màn hình điện thoại chiếu sáng lên mặt Ngụy Tầm, chiếu ra khuôn mặt cười rạng rỡ.

Ngụy Tầm: Bạn gái Ngụy Tầm của học tập vĩnh động cơ bày tỏ không vui, không cho phép học tập vĩnh động cơ học tập.

Tiểu mọt sách: Vậy được rồi, học tập vĩnh động cơ tạm thời không vĩnh động nữa.

Chuông điện thoại độc quyền vang lên, nhóc câm gọi video đến.

Ngụy Tầm nhấn nút chấp nhận.

Đập vào mắt là một khuôn mặt cười rạng rỡ.

Nhóc câm hôm nay trông rất vui vẻ.

"Này, hôm nay xảy ra chuyện gì, làm nhóc câm của chúng ta vui vẻ đến vậy." Ngụy Tầm ôm chiếc gối ôm trên sofa vào lòng, cằm tựa lên gối ôm, chiếc gối mềm mại lún xuống.

Nhóc câm chụp màn hình công việc mới nhận hôm nay gửi đến điện thoại Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm mở hình ảnh ra, hai mắt hơi mở to, có chút kinh ngạc, "Nhóc câm, cậu nhanh như vậy đã nhận được đơn hàng thương mại rồi!"

Ngụy Tầm thật sự rất kinh ngạc, mặc dù tiếng Anh nhóc câm rất tốt, nhưng nàng chưa thi chứng chỉ phiên dịch, lại không có con đường nào tiếp xúc đến đơn hàng thương mại, vậy mà nhanh như vậy đã nhận được đơn hàng! Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Văn Tiêu Tiêu nhận được đơn hàng này cũng vô cùng bất ngờ, có thể nói là may mắn và thực lực cùng tồn tại.

Nàng từ từ kể lại nguồn gốc của mọi chuyện cho Ngụy Tầm.

Tất cả bắt nguồn từ người học sinh nhận đơn hàng lần đầu tiên.

Từ sau khi nhận đơn hàng của học sinh kia, người học sinh đó cảm thấy chất lượng phiên dịch của Văn Tiêu Tiêu không tồi, nên từ đó về sau mỗi lần không muốn làm bài tập đều tìm Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu sau khi nhận một lượng lớn đơn hàng và học tập liên tục không ngừng đã hiểu biết sâu sắc hơn về lĩnh vực phiên dịch này, tiến bộ cũng cực kỳ nhanh.

Đối với việc này, giáo sư của học sinh đó cũng hết lời khen ngợi sự tiến bộ nhanh chóng của học sinh mình.

Ngay tuần trước, người học sinh lại một lần nữa tìm Văn Tiêu Tiêu nhờ phiên dịch hộ.

Bài phiên dịch lần này có một chỗ khiến ngay cả giáo sư cũng phải tấm tắc khen ngợi, vì thế trong giờ học đặc biệt gọi học sinh lên giảng giải về chỗ phiên dịch đó, bảo cậu ta nói lên suy nghĩ của mình.

Người học sinh ngay cả văn bản gốc cũng chưa từng xem qua lập tức lúng túng, đứng trên bục giảng ấp úng, nửa ngày không nói nên lời, ngay cả vài chỗ cậu ta tự thuật phiên dịch cũng sai.

Ngay cả các bạn ngồi dưới cũng nhận ra điều bất thường, giáo sư tự nhiên cũng đã nhận ra, gọi học sinh vào văn phòng của mình, phê bình một trận nặng nề.

Sau đó giáo sư cứ thế có được thông tin liên hệ của Văn Tiêu Tiêu.

Ban đầu giáo sư chỉ giả vờ làm khách hàng, gửi cho Văn Tiêu Tiêu một bài ngoại văn khó hơn để nàng phiên dịch.

Không ngờ đối phương lại mang đến cho giáo sư một sự kinh ngạc lớn hơn! Giáo sư đề nghị muốn làm quen với Văn Tiêu Tiêu, cũng trình bày giấy chứng nhận của mình, chứng minh thân phận mình, muốn trao đổi một chút về học thuật với Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy giấy chứng nhận giáo sư gửi tới thì kinh ngạc, một học sinh cấp ba nhỏ bé như nàng lại có thể được một giáo sư của trường đại học danh tiếng như vậy chú ý tới.

Ban đầu Văn Tiêu Tiêu còn tưởng giáo sư là kẻ lừa đảo, hoàn toàn không tin giáo sư.

Cho đến khi giáo sư bảo nàng lên trang web chính thức của trường để tra cứu, Văn Tiêu Tiêu mới nửa tin nửa ngờ, nhưng sự cảnh giác vẫn khiến nàng không hoàn toàn tin tưởng đối phương.

Mặc dù bản dịch của Văn Tiêu Tiêu trong mắt giáo sư vẫn còn nhiều chỗ chưa đủ, tính chuyên nghiệp không cao, nhưng lại viết ra được những ý tưởng cực kỳ tinh tế ở nhiều chỗ ngay cả những người chuyên nghiệp cũng khó phiên dịch được.

Giáo sư nóng lòng muốn làm quen với người có tài năng thiên phú này.

Lần làm quen này khiến giáo sư càng thêm chấn động!

Giáo sư ban đầu nghĩ rằng người nhận đơn trên trang web này chắc hẳn là một sinh viên ngoại ngữ nào đó đang thiếu tiền muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, không ngờ đối phương lại vẫn còn đang học cấp ba!

Sự nhận biết này làm mắt giáo sư sáng rực lên, bà ấy rất muốn nhận học sinh này làm đồ đệ, bất quá... Giáo sư cũng có chút bất đắc dĩ, đối phương vẫn còn nghi ngờ về thân phận của bà, không chịu nói tên và thân phận cho bà ấy.

Cho nên giáo sư chuẩn bị từ từ giao tiếp với nàng.

Giáo sư có sự tự tin tuyệt đối và tính chuyên nghiệp trong lĩnh vực phiên dịch, quả thật đã giúp đỡ Văn Tiêu Tiêu rất nhiều.

Văn Tiêu Tiêu cũng dần dần tin tưởng giáo sư, bất quá, nàng vẫn chưa tiết lộ thân phận với giáo sư.

Dưới sự giới thiệu của giáo sư, Văn Tiêu Tiêu nhận được đơn hàng thương mại đầu tiên trong đời!

Cũng chính là ngày hôm nay.

Ngụy Tầm trong lòng vui vẻ vì cơ duyên của Văn Tiêu Tiêu, nhưng mâu thuẫn là, cô cảm thấy vô cùng không hài lòng với việc Văn Tiêu Tiêu giấu giếm chuyện này với mình.

Ngụy Tầm bĩu môi, không vui nói: "Sao trước đây cậu không nói với mình."

Văn Tiêu Tiêu không ngờ Ngụy Tầm sẽ không vui, nụ cười trên mặt nháy mắt cứng lại, ấp úng, dưới ánh mắt áp bức của Ngụy Tầm, lúc này mới chậm rãi đánh thủ ngữ với Ngụy Tầm: Mình không muốn làm phiền cậu.

Ngụy Tầm xem xong câu này càng không vui, khóe mắt cụp xuống, trong giọng nói tràn đầy tủi thân, "Mình trong lòng cậu không đáng tin đến vậy sao?"

Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Ngụy Tầm, hoảng loạn thấy rõ, nàng khoát tay, biểu thị không phải như thế.

"Không phải như vậy thì là thế nào? Cậu ngay cả lý do tại sao trước đây cứ nhất quyết đòi về cũng không nói với mình." Nửa câu sau của Ngụy Tầm giọng rất nhỏ, nhưng vẫn truyền rõ đến tai Văn Tiêu Tiêu.

Mâu thuẫn giữa hai người trước đây vẫn chưa được giải quyết, mặc dù Ngụy Tầm không nói ra miệng, nhưng vẫn giữ chuyện này trong lòng sốt ruột, chuyện hôm nay như một ngòi nổ, một lần nữa khơi lên sự tủi thân Ngụy Tầm đã nhịn suốt hai tuần.

Hai người cứ thế mà khó chịu, không ai nói với ai câu nào.

Nhưng Ngụy Tầm lại không nỡ cúp điện thoại, cứ thế lúng túng nhìn đối phương.

Mấy ngày nay, Ngụy Tầm đã đổi chuông báo tin nhắn, chuông cuộc gọi đến, chuông video của nhóc câm thành âm lượng tăng cường đặc biệt.

Chỉ cần âm thanh nhắc nhở không giống nhau kia vang lên, Ngụy Tầm liền biết là tin nhắn của nhóc câm.

Lúc này, âm thanh nhắc nhở đặc biệt kia vang lên.

Ngụy Tầm chuyển video thành khung nhỏ.

Mở giao diện tin nhắn.

Nhóc câm gửi cho cô một tin nhắn rất dài.

Toàn bộ tin nhắn đều nói rằng nàng không phải là không tin cô, chỉ là không muốn làm phiền cô nhiều hơn, dù sao Ngụy Tầm hiện tại còn đang chăm sóc mẹ bệnh, nàng         không muốn phân tán sự chú ý của Ngụy Tầm và vân vân.

Ngụy Tầm cụp mắt xuống, trong rất nhiều lời đó không có một câu nào cô muốn xem, càng không có một câu nào cô muốn thấy.

Nghẹn khí trong lòng, lời giận dữ đến miệng vẫn là không nói ra, chỉ rầu rĩ nói: "Ừm, mình biết rồi, mình đi tắm rửa ngủ đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy video bị cắt đứt có chút sốt ruột, nhưng trong miệng không nói nên lời, trơ mắt nhìn trên màn hình hiển thị "Video đã kết thúc".

Ngụy Tầm ném điện thoại lên sofa, tay che lên mắt, nhìn lên trần nhà qua khe hở ngón tay, trong lòng tràn ngập bất lực.

Lại nảy sinh một tia mơ hồ về tương lai.

Vấn đề tình cảm của cô với nhóc câm chưa nói đến.

Nàng đã tìm được phương hướng của mình, thế còn mình thì sao? Học tài chính, là mọi người xung quanh đều nghĩ như vậy, trong nhà cô có một công ty lớn như vậy, không đi học tài chính, chẳng phải là lãng phí một nền tảng lớn như vậy sao.

Nhưng việc cô thực sự muốn làm là gì đây?



Chú thích: (dd là từ lóng, thường xuất phát từ pinyin được hiểu là gọi, call; học tập vĩnh động cơ là một cụm từ thường dùng trong cộng đồng học sinh/sinh viên trên mạng xã hội Trung Quốc để chỉ một mục tiêu, động lực học tập mạnh mẽ, không bao giờ ngừng nghỉ.)

Chương trước Chương tiếp
Loading...