[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 49: Không hiểu được tâm tư của cậu
Buổi tối, hai người trầm mặc trở về nhà.Văn Tiêu Tiêu đang định vào cửa, Ngụy Tầm giữ chặt tay nàng."Khoan đã, mình ghi dấu vân tay và nhận diện khuôn mặt cho cậu, lần sau cậu có thể tự do ra vào." Ngụy Tầm nói.Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, đây là nhà của Ngụy Tầm.Ngụy Tầm không buông tay nhóc câm, bất đắc dĩ nói: "Cậu có thể đến Thành phố A thăm mình, thì không thể cho mình một cơ hội đối tốt với cậu sao?""Hơn nữa, căn nhà này là cha mẹ mình cho mình, không có người khác ra vào, chỉ là ngôi nhà nhỏ của hai chúng ta, được không?" Trong giọng Ngụy Tầm đã mang theo chút khẩn cầu.Cô cúi đầu, trong mắt có chút buồn bã.Văn Tiêu Tiêu không chịu nổi nhìn cô như vậy, gật đầu.Ngụy Tầm nặn ra một nụ cười.Yên lặng ghi lại những thông tin đó cho Văn Tiêu Tiêu.Về đến nhà, Văn Tiêu Tiêu bắt đầu làm việc riêng của mình, trông có vẻ như đang nhận một công việc.Ngụy Tầm không tiện quấy rầy nàng, huống hồ, hai người hiện tại hơi giống đang giận nhau.Cả đêm, Ngụy Tầm không có cơ hội tìm nàng nói chuyện tử tế.Hai người tự làm việc riêng của mình, dọn dẹp, tắm rửa, ngủ.Nằm thẳng trên giường, Ngụy Tầm kéo chăn, luôn cảm thấy điều hòa hôm nay bật hơi lạnh."Nhóc câm, cậu ngủ chưa?" Ngụy Tầm khẽ hỏi, giọng nói rất nhẹ, như bồ công anh rơi xuống đất.Bên cạnh truyền đến tiếng trở mình.Ngụy Tầm quay đầu lại, trong bóng đêm, một đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn cô.Hóa ra nhóc câm cũng chưa ngủ.Ngụy Tầm xoay người, đối diện với Văn Tiêu Tiêu.Khoảng cách rất gần, hơi thở đều đặn của hai người nhẹ nhàng phả vào mặt đối phương, có chút nóng.Văn Tiêu Tiêu bị đôi mắt thâm thúy của Ngụy Tầm nhìn chằm chằm, lông mi run rẩy, dời ánh mắt đi.Sau khi ăn tối xong, Văn Tiêu Tiêu đã đặt chuyến tàu hỏa sáng mai.Ngụy Tầm đã thấy nàng đặt vé.Bầu không khí căng thẳng giữa hai người càng thêm cứng ngắc.Văn Tiêu Tiêu đại khái biết lý do Ngụy Tầm giận dỗi, nhưng nàng đã quyết định trở về, kết quả không thể thay đổi, cũng không cần thiết phải giải thích.Cục tức nặng nề trong lồng ngực Ngụy Tầm thở ra mạnh mẽ qua mũi, tạo ra tiếng sột soạt, tay cô vươn ra từ trong chăn.Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy ngón tay Ngụy Tầm càng lúc càng gần, tim đập thình thịch.Cảm nhận được hơi ấm của ngón tay rơi xuống trên mí mắt, mí mắt Văn Tiêu Tiêu run lên, nhắm mắt lại.Ngụy Tầm vuốt ve hàng mi dài của nhóc câm, lướt qua những sợi mi nhỏ cong vút hướng lên trên.Quẹt một cái, run lên một hồi.Đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua làn da, nhột nhột."Mình không muốn cậu trở về." Ngụy Tầm ghé sát đầu lại, hơi thở nóng bỏng phả vào tai nàng.Văn Tiêu Tiêu bị sự run rẩy khuynh đảo trời đất này buộc phải mở mắt ra.Ngón tay Ngụy Tầm trượt xuống từ mí mắt nhóc câm, dừng lại bên cạnh gối đầu.Chưa đợi Văn Tiêu Tiêu phản ứng nhiều hơn.Lời nói của Ngụy Tầm lại đến, trong giọng có chút không cam lòng, "Nhưng nếu cậu muốn trở về, mình sẽ tôn trọng ý muốn của cậu."Tâm trạng nhóc câm giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, lên một chút, rồi xuống một chút.Bầu không khí giữa hai người dịu đi nhờ những lời này.Cái đầu xù lông gật nhẹ, trong lòng Văn Tiêu Tiêu tự nhiên cũng không nỡ, nàng chủ động đến gần Ngụy Tầm.Hương thơm dịu nhẹ của tóc luồn vào mũi Ngụy Tầm.Cảm nhận được người mềm mại trong lòng, Ngụy Tầm có bao nhiêu không vui cũng không nói nên lời nữa, cô xoa mái tóc mềm mại của nhóc câm.Lải nhải dặn dò."Sáng mai dậy sớm một chút, chuyến tàu cậu mua vừa đúng lúc gặp giờ cao điểm buổi sáng ở Thành phố A.""Lên tàu ngồi ổn định thì báo cho mình một tiếng, đến nơi cũng báo cho mình một tiếng.""Trên đường không cần để ý người lạ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mình bất cứ lúc nào.""À đúng rồi, ngày mai trước khi đi mua chút đồ ăn, đừng để bị đói trên tàu."...Ngụy Tầm còn muốn tiếp tục nói.Nhóc câm dịch đầu ra khỏi lòng cô, che miệng cô lại.Trong mắt Văn Tiêu Tiêu có chút bất đắc dĩ, nàng đâu phải là trẻ con.Kéo tay Ngụy Tầm đang đặt bên cạnh gối đầu.Đầu ngón tay viết từng nét trên lòng bàn tay cô: Mình biết rồi.Ngụy Tầm sững sờ, tay vòng vào trong chăn đánh lén một cái, cù lét eo nhóc câm.Nhóc câm bị Ngụy Tầm làm cho sợ hãi suýt nữa nhảy dựng lên khỏi giường.Nàng vừa cố nhịn cảm giác ngứa, vừa cười lui về phía bên cạnh.Nước mắt sinh lý tràn ra khỏi khóe mắt, tóc tai rối bù."Cậu còn chê mình dài dòng đúng không!" Ngụy Tầm hung dữ tấn công, dồn nàng đến mép giường.Thấy sắp ngã xuống, Văn Tiêu Tiêu cắn chặt răng, nghiêng người về phía trước, bám lấy cổ Ngụy Tầm.Nào ngờ lực kéo này cộng thêm chiếc chăn lụa tơ tằm.Rầm!Hai người đồng thời ngã xuống dưới giường.Lăn một vòng, chiếc chăn cuốn hai người lại thành một cục, buộc chặt vào nhau.Mặc dù thảm mềm mại được trải ở dưới giường. Nhưng vẫn không chịu nổi khoảng cách giữa giường và sàn nhà vẫn còn một chút.Cả hai đều hơi đau.Văn Tiêu Tiêu oán trách lườm Ngụy Tầm một cái, tất cả tại cậu!Ngụy Tầm nhìn Văn Tiêu Tiêu trừng mình, cũng không tức giận, mà cười khúc khích, khoảnh khắc này, sự ngượng ngùng lúng túng ban ngày của hai người dường như lại biến mất không còn dấu vết.Ngụy Tầm còn tốn không ít sức để thoát khỏi chiếc chăn đang quấn chặt.Cô lăn sang bên trái, nhóc câm liền lăn sang bên phải, cô lăn sang bên phải, nhóc câm liền lăn sang bên trái.Ngụy Tầm bất đắc dĩ nhìn nhóc câm cố ý đối nghịch với mình, trong lòng nảy ra một ý định xấu.Nhóc câm ở bên trái cô, cô lăn sang bên trái, nhóc câm lăn sang bên phải.Hai người không ai chịu nhường ai.Nhóc câm bị ép đến đỏ bừng cả mặt, vẻ mặt không phục.Ngụy Tầm đột nhiên dừng lực ép, nhóc câm phanh không kịp, đâm thẳng vào lòng Ngụy Tầm.Mặc dù hai người vốn đã chen chúc nhau, nhưng lần này thật sự giống như muốn đâm xuyên vào cơ thể đối phương.Ngụy Tầm không ngờ lực đạo lớn như vậy, bị đâm cho kêu rên một tiếng.Cái này là "giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm" rồi.Cũng không thể để mình chịu thiệt vô ích như vậy, Ngụy Tầm vòng tay ôm lấy nhóc câm muốn rời đi không cho nàng chạy.Bắt lấy môi nàng, đem người hôn đến mức thở hổn hển.Lúc cuối cùng tách ra, hai mắt nhóc câm nhìn cô đầy trách móc, môi đỏ bừng.Ngụy Tầm cười đắc ý, hôn thêm một cái.Không có nhóc câm quấy rối, lần này gỡ chăn cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.Rất nhanh, Ngụy Tầm đứng dậy, cô chìa tay ra về phía nhóc câm.Văn Tiêu Tiêu đứng dậy từ trên sàn, nắm lấy tay Ngụy Tầm, dùng sức một cái, kéo lên.Thoát khỏi sự trói buộc của chăn, hai người đều thoải mái hơn nhiều.Nhìn chiếc chăn rối tinh rối mù trên thảm, hai người nhìn nhau, đều không nhịn được cười.Văn Tiêu Tiêu không ngờ mình cũng có một mặt trẻ con như vậy, nhận ra những gì mình vừa làm, lúc này mới cúi đầu, cảm thấy mặt hơi nóng ran.Ngụy Tầm cúi người, vén chăn lên, đưa ra đôi dép lê bị chăn che lại ở mép giường, đi đến bên cạnh nhóc câm, ngồi xổm xuống, xỏ dép cho nàng.Ý thức Văn Tiêu Tiêu vẫn còn đang chìm trong sự xấu hổ vì hành động trẻ con vừa rồi của mình.Cảm nhận được Ngụy Tầm nắm lấy mắt cá chân mình nhấc lên, nàng nâng nhẹ chân lên theo lực của Ngụy Tầm, gót chân nhỏ bé bị điều hòa làm lạnh xỏ vào chiếc dép lê lông xù.Chân kia cũng như vậy.Ngụy Tầm nhìn nhóc câm ngoan ngoãn, ngơ ngác, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, một góc nào đó trong lòng phảng phất hóa thành bông, mềm mại vô cùng.Cho đến khi hai chân đều được đi dép lê, bàn chân lạnh lẽo dần ấm lại, Văn Tiêu Tiêu cuộn cuộn ngón chân, lúc này mới từ từ phục hồi tinh thần từ hành động trẻ con vừa nãy.Mặt nàng lúc này từ hơi nóng biến thành cực nóng, vừa nãy Ngụy Tầm ngồi xổm xuống giúp mình xỏ dép lê!Văn Tiêu Tiêu che mặt lại, ngượng ngùng mang theo một chút ngọt ngào lan tỏa trong tâm hồn, gợn lên từng đợt sóng.Ngụy Tầm lại không nghĩ rằng một hành động nhỏ xỏ dép lê lại có thể làm nhóc câm có nhiều suy nghĩ trong lòng như vậy. Cô xỏ giày xong cho nhóc câm, vòng sang bên kia, xỏ dép lê của mình vào.Quay đầu lại, thấy nhóc câm thậm chí xấu hổ đến mức che mặt, Ngụy Tầm cười khúc khích.Đi trở lại, Ngụy Tầm không quản chiếc chăn rơi trên sàn, cầm tay nhóc câm che trên mặt xuống, nắm vào lòng bàn tay."Nhóc câm, ngẩn người làm gì, đi vào phòng ngủ phụ ngủ, đi thôi." Lời Ngụy Tầm mang theo ý trêu chọc.Văn Tiêu Tiêu giống như người máy, để Ngụy Tầm nắm lấy tay nàng, hai người một trước một sau đi vào phòng ngủ phụ.Phòng ngủ phụ nhỏ hơn phòng ngủ chính không ít, nhưng những thứ cần có thì đều có, không bật điều hòa, trong không khí tràn ngập nóng bức."Nóng quá." Ngụy Tầm oán giận một tiếng, cầm lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường bật điều hòa."Ngủ đi, khuya rồi. Mai còn phải dậy sớm." Ngụy Tầm nói với nhóc câm.Văn Tiêu Tiêu máy móc gật đầu, bỏ dép lê lên giường, vùi đầu vào trong chăn.Ngụy Tầm vừa định tắt đèn, liền thấy hành động xấu hổ của nhóc câm.Cô mím môi cười trộm, chui vào trong chăn, nhìn nhóc câm tự che kín mít, không nhịn được nảy sinh ý trêu chọc."Vẫn còn xấu hổ à?" Ngụy Tầm cười nói.Nhóc câm vẫn ở trong chăn, không hề nhúc nhích.Ngụy Tầm thật sợ nàng tự làm mình ngạt thở, đành phải mạnh mẽ kéo chăn ra, lôi người từ bên trong ra.Tay vòng lên eo, ôm lấy."Không có gì đáng xấu hổ, mình là bạn gái cậu, giúp cậu xỏ dép có gì là không bình thường đâu?" Ngụy Tầm ôm nhóc câm vào lòng, ấm áp, rất thoải mái.Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng tai.Ngụy Tầm thấy vậy ghé sát vào hôn hôn đầu tai nhóc câm, giọng nói ngọt ngào, dính dính, "Lần này ngủ thật nha."Ôm chặt người trong lòng, nhắm mắt lại, thật sự cứ thế mà ngủ.Chỉ còn lại Văn Tiêu Tiêu một mình vẫn còn xấu hổ đến mức không biết phải làm sao, nàng tự lập từ rất nhỏ, những việc vặt vãnh trong cuộc sống như mặc quần áo, sắp xếp đồ đạc chưa từng để người khác giúp.Huống chi là xỏ dép, Văn Tiêu Tiêu cuộn tròn người lại.Bóng đêm dần khuya, khí lạnh điều hòa thổi ra khiến căn phòng dần lạnh xuống.Văn Tiêu Tiêu không nhịn được chui vào lòng Ngụy Tầm có nhiệt độ cơ thể cao hơn, dưới những suy nghĩ miên man, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.Cảm nhận được sự vặn vẹo trong lòng, tay Ngụy Tầm ôm lấy eo vô thức nắm chặt lại, dường như đang bảo vệ kho báu của mình.Sáng hôm sau, trời mới hơi hửng sáng.Mặt trời chưa mọc.Đồng hồ báo thức của Ngụy Tầm đã vang lên.Nghe tiếng chuông của điện thoại, Ngụy Tầm tối qua ngủ không nhiều, liền thay đổi tư thế, vùi đầu sâu hơn vào trong chăn.Hửm? Không đúng!Ngụy Tầm đột nhiên mở mắt, bật dậy khỏi giường.Nhìn về phía bên cạnh, không có một bóng người.Ngụy Tầm rời giường xỏ dép, vội vã đi ra ngoài.Ngó nghiêng tìm kiếm vài lượt, không thấy người, Ngụy Tầm càng thêm sốt ruột, chẳng lẽ nhóc câm đã đi lúc cô vẫn còn đang ngủ?Ngụy Tầm cụp mắt xuống, trong lòng có chút khó chịu, chuẩn bị trở về phòng lấy điện thoại nhắn tin cho nhóc câm.Tai cô nghe được tiếng bát đũa va chạm, Ngụy Tầm xoay người lại.Nhóc câm bưng hai cái bát sứ, cầm hai đôi đũa bước ra từ trong bếp.Ngụy Tầm nhìn nhóc câm, cả người ngơ ngác đứng tại chỗ, miệng lập tức bĩu xuống, không vui nhìn nàng, hai mắt ướt át, giống như một chú cún con bị bỏ rơi."Sao cậu lại một mình đi trước." Giọng Ngụy Tầm mang theo khàn khàn sau khi mới tỉnh ngủ, trong giọng nói chứa đựng sự tủi thân.Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm đứng đó vẻ mặt tủi thân nhìn mình, tay run lên, suýt chút nữa làm rơi bát đũa xuống đất, may mắn nàng phản ứng rất nhanh, lập tức đỡ lấy.Nàng đặt bát đũa lên bàn trước.Sau đó đi đến trước mặt Ngụy Tầm, đánh thủ ngữ: Sáng nay dậy rất sớm không ngủ được, đi ra ngoài mua chút sủi cảo đông lạnh làm bữa sáng.Nhóc câm không bỏ rơi mình, Ngụy Tầm nghĩ vậy, tâm trạng tốt hơn một chút.Văn Tiêu Tiêu lại đánh thủ ngữ: Cậu tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi, sủi cảo sắp chín rồi.Ngụy Tầm lại không nghe lời nhóc câm ngoan ngoãn trở về phòng rửa mặt, mà đi về phía Văn Tiêu Tiêu, thân hình cao hơn nhóc câm một đoạn, bước đến trước mặt nàng, che mất ánh sáng.Văn Tiêu Tiêu hơi ngẩng đầu nhìn cô.Ngụy Tầm không nói gì, chỉ là ôm lấy eo nàng, đặt đầu tựa vào vai nhóc câm, từ ngữ thốt ra như dính vào nhau, "May mà cậu không đi..."Văn Tiêu Tiêu đối mặt với Ngụy Tầm đột nhiên trở nên đặc biệt dính người có chút bối rối, nàng vòng tay ôm lấy lưng Ngụy Tầm.Hai người cứ thế ôm nhau lặng lẽ một lúc, Ngụy Tầm cuối cùng cũng coi như bình phục tâm trạng.Ngụy Tầm buông eo nhóc câm ra, giọng nói có chút ngoan, "Mình đi rửa mặt đây."Văn Tiêu Tiêu gật đầu.Ngụy Tầm rửa mặt xong bước ra từ phòng, Văn Tiêu Tiêu cũng vừa lúc bưng sủi cảo từ trong bếp ra.Sủi cảo nóng hổi bốc hơi, tỏa ra mùi hương hấp dẫn.Hai người im lặng ăn sủi cảo, ăn xong bữa sáng này, hai người e rằng sẽ rất lâu không thể gặp mặt.Ăn uống xong, Văn Tiêu Tiêu dọn dẹp bàn ăn.Ngụy Tầm ngăn nàng lại, "Không cần dọn, lát nữa sẽ có người giúp việc đến làm."Nhưng Văn Tiêu Tiêu vẫn cầm chén đũa dọn dẹp.Ngụy Tầm không có cách nào, đi theo sau giúp rửa bát đũa.Mặt trời từ từ mọc lên từ phía đông, hai người cũng ngồi trên chiếc xe đi đến ga tàu hỏa."Đến nơi nhớ nhắn tin cho mình." Giọng Ngụy Tầm rầu rĩ.Văn Tiêu Tiêu gật đầu, câu này Ngụy Tầm đã nói rất nhiều lần mà không chán."Không có việc gì cũng phải nhắn tin cho mình nhiều nhé." Câu sau của Ngụy Tầm giọng rất nhỏ, như lông vũ đậu rơi vào tai, nhẹ nhàng cào nhẹ một cái.Văn Tiêu Tiêu lập tức lấy điện thoại ra, gửi cho Ngụy Tầm một tin nhắn, "Ừm."Hai người xuất phát sớm, tránh được giờ cao điểm buổi sáng, xe đi một mạch rất thông suốt, đây là lần đầu tiên Ngụy Tầm hy vọng đường phố Thành phố A có thể kẹt một chút, nhưng lần này lại cố tình không kẹt.Ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng nhường đường cho xe, qua một ngã tư là đèn xanh, qua ngã tư tiếp theo vẫn là đèn xanh, xe rất thuận lợi đến cổng vào ga tàu hỏa, trước khi đi tài xế còn cảm thán một câu, "Hôm nay đường đi thông thoáng thật."Ngụy Tầm tay tùy ý buông bên người, mặc dù nhóc câm hy vọng cô có thể theo tài xế trở về, nhưng cô vẫn đi theo xuống xe.Hiện tại còn hơn một giờ nữa tàu mới khởi hành, quả thật hơi sớm.Hai người đi đến một góc có bóng râm, tương đối mát mẻ."Kiểm tra xem thẻ căn cước mang theo chưa?" Ngụy Tầm thật sự không biết nói gì, nghẹn nửa ngày, mới thốt ra được một câu như vậy.Văn Tiêu Tiêu mở túi ra, thẻ căn cước ngoan ngoãn nằm trong ngăn trong cùng của túi.Nàng lấy ra đưa cho Ngụy Tầm xem.Ngụy Tầm cảm thấy mất mát không rõ lý do, "À" một tiếng."Mấy giờ rồi?" Ngụy Tầm lại hỏi.Văn Tiêu Tiêu mở điện thoại ra nhìn, màn hình điện thoại đang hiển thị: 7 giờ 17 phútBên dưới có một khung nhỏ: Chuyến tàu số 9643 8:30 khởi hành từ Thành phố A đi..."Đừng nhìn." Ngụy Tầm thấy nhóc câm nhìn chằm chằm điện thoại, lại không nhịn được nói.Cuộc đối thoại này của Ngụy Tầm có thể nói là vô cớ gây rối.Văn Tiêu Tiêu đành phải tắt điện thoại, nhìn Ngụy Tầm, nghe cô muốn nói gì.Ngụy Tầm không giấu được tâm sự, chuyện gì cũng luôn bộc lộ ra mặt.Ngụy Tầm nén giận, nhịn hơn một ngày rồi, dù hợp không khí hay không cô cũng phải nói ra: "Vì sao cậu không muốn ở cùng mình?"Văn Tiêu Tiêu sững sờ, nàng không phải là không muốn ở cùng Ngụy Tầm, chỉ là... Trong mắt Văn Tiêu Tiêu hiện lên một tia cảm xúc khó tả.Bộ dạng nàng cúi đầu mím môi lại giống như đang xác nhận suy nghĩ của Ngụy Tầm.Ngụy Tầm dưới sự khai sáng của Trợ lý Vương đã cố gắng đi tìm hiểu Văn Tiêu Tiêu, nhưng khi cô hỏi.Nhóc câm lại không muốn giao tiếp với cô, cô có thể làm gì được.Cô đâu phải là thiên tài tâm lý học, chỉ dựa vào một biểu cảm nhỏ liền biết đối phương đang nghĩ gì, tâm sự của nhóc câm giấu quá sâu.Cứ nghĩ mãi mà luôn phải dựa vào cô đi đoán, làm sao cô hiểu thấu được.Ánh mắt Ngụy Tầm trở nên ảm đạm, có lẽ cô nên tự mình suy nghĩ một chút.Nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt Ngụy Tầm, tim Văn Tiêu Tiêu đột nhiên nhảy dựng lên, như có thứ gì đó tuôn trào từ trong lòng.Ngụy Tầm nâng mặt nhóc câm lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái."Về rồi đừng quên nhớ mình, đi thôi." Ngụy Tầm nói.Ngụy Tầm luôn muốn nàng ở lại lại nhưng vãn phải nói bảo nàng đi, Văn Tiêu Tiêu nắm chặt móc khóa túi, luôn cảm thấy nếu hiện tại không nói gì đó, sau này họ nhất định sẽ có khúc mắc.Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, chậm rãi đi về phía cổng.Ngụy Tầm đứng phía sau nhìn nàng.Đi đến cửa, Văn Tiêu Tiêu đột nhiên dừng lại, nàng bất ngờ quay đầu chạy về phía Ngụy Tầm, nhào vào lòng cô.Ngụy Tầm kinh ngạc đỡ lấy nàng.Ôm xong, nhóc câm xoay người, kiên định bước đi, nhóc câm thật sự đi rồi.Cho đến khi bóng người biến mất không thấy.Ngụy Tầm vẫn đứng ở ngoài cửa, hai mắt vô hồn nhìn cánh cửa người đến người đi kia, chiếc điện thoại trong túi đột nhiên rung lên một cái.Ngụy Tầm móc điện thoại ra, là nhóc câm.Tiểu mọt sách: Mình không phải là không muốn ở cùng cậu, mình có chút rối loạn, cần tự mình suy nghĩ một số thứ, cậu có bằng lòng chờ mình không?Nhìn thấy tin nhắn này, Ngụy Tầm nhất thời không biết phải cảm nghĩ thế nào, một khối Rubik cực kỳ phức tạp trong lòng dường như có hướng "giải".Khoảnh khắc cô bó tay không biết làm sao, nhóc câm lại cho cô một phương hướng.Ngụy Tầm cũng rất rối, có lẽ cả hai người đều cần tự mình suy nghĩ, cô trả lời trên điện thoại: Mình chờ cậuNgồi trên taxi đi đến bệnh viện, Ngụy Tầm nhìn dòng xe cộ ngoài cửa, tâm trí lại bay đến một nơi khác, ngứa ngáy.Cô mở khung chat với nhóc câm: Khi nào?Văn Tiêu Tiêu lúc này đã ngồi trên tàu hỏa, nhìn tin nhắn Ngụy Tầm gửi đến, đôi mắt cong cong, tâm trạng nặng nề nhẹ đi rất nhiều.Rất có phong thái của Ngụy Tầm, không chờ đợi được một khắc nào.Tiểu mọt sách: Chờ cậu về mình sẽ nói cho cậuÁnh mắt Ngụy Tầm ngồi trên xe sáng lên, ngồi thẳng người, ngón tay lướt nhanh trên màn hình gõ chữ: Vậy mình ngày mai sẽ trở về!Tiểu mọt sách: Không được!Tiểu mọt sách: Cậu phải ở bệnh viện chăm sóc mẹ cậu thật tốt!Vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, đây không phải là chuyện nhỏ.Ngụy Tầm đương nhiên chỉ là nói đùa, thông thường như vậy, cô nhất định phải tra hỏi cặn kẽ, nhưng gần đây chuyện của mẹ, cộng thêm chuyện của nhóc câm chồng chất lên nhau, khiến cô mất hết tâm trí, đầu óc suy nghĩ không ít chuyện vẩn vơ.Ngụy Tầm: Vậy cậu chờ mình về nhé.Tiểu mọt sách: Ừm, chờ cậu về.Ngụy Tầm: Về nhà rồi cũng phải nhắn tin cho mình mỗi ngày.Ngụy Tầm: Là "Mỗi ngày"!Tiểu mọt sách: Mình biết rồiNgụy Tầm nhướng mày, gõ chữ.Ngụy Tầm: Cậu hiện tại có phải là chê mình phiền không?Văn Tiêu Tiêu nhìn điện thoại, hồi tưởng lại Ngụy Tầm hai ngày nay, luôn nói lặp đi lặp lại, quả thật "hơi phiền". Bất quá, nàng không chán ghét sự quan tâm như vậy.Tiểu mọt sách: Không có.Ngụy Tầm bắt đầu vô cớ gây rối: Cậu rõ ràng là có!Ngụy Tầm: Trước kia đều là "Tốt", "Ừm", bây giờ lại biến thành "Mình biết rồi"Văn Tiêu Tiêu không còn cách nào, chỉ đành biên tập lại một tin nhắn trả lời nghiêm túc: Mình nhớ rồi, cho dù về nhà rồi, cũng sẽ nhắn tin cho cậu mỗi ngày.Văn Tiêu Tiêu: Cái này không "Chê cậu phiền" chứ.Ngụy Tầm nhìn thấy tin nhắn này cười cười, vẫn cố tình gây khó dễ trả lời: Vậy là cậu thừa nhận tin nhắn vừa nãy cậu trả lời là chê mình phiền.Văn Tiêu Tiêu ngồi trên tàu hỏa nhìn thấy tin nhắn này đơ mặt ra, nhìn chằm chằm điện thoại xóa xóa sửa sửa, có chút bực bội, đơn giản không trả lời nữa.Ngụy Tầm chờ rất lâu cũng không đợi được Văn Tiêu Tiêu trả lời, biết nàng đại khái bị mình chọc giận đến hơi bực, không làm phiền nàng nữa.Văn Tiêu Tiêu đi rồi, Ngụy Tầm chuyên tâm chăm sóc mẹ. Chỉ là trong lòng thêm một mối bận tâm.Mẹ cô được chuyển đến một bệnh viện tư nhân có môi trường cực tốt ở Thành phố A.Phòng bệnh là một căn hộ nhỏ, trong phòng có đầy đủ thiết bị y tế, hai nhà vệ sinh, một phòng bệnh, một phòng chăm sóc, một phòng bếp. Thậm chí còn có một phòng tiếp khách.Dưới lầu chính là hoa viên, tẻ nhạt không có việc gì có thể xuống dưới đi dạo một chút, giải sầu.Còn thuê hộ lý 24 giờ đến chăm sóc.Thật ra vai trò của Ngụy Tầm không lớn, nhưng Ngụy Tầm vẫn luôn đến bầu bạn với mẹ mình.Một ngày, Ngụy Tầm ngồi ở mép giường bệnh của mẹ, đang dùng dao gọt vỏ táo.Hai mẹ con trong hai tuần này cũng coi như là sớm tối ở chung, quan hệ đã hòa hoãn hơn rất nhiều, chỉ cần không đề cập đến chuyện trước đây, hai người vẫn có không ít đề tài để nói.Mẹ Ngụy Tầm nhìn Ngụy Tầm dùng dao gọt hoa quả gọt táo, có chút bất đắc dĩ.Rõ ràng có thể dùng dụng cụ gọt vỏ sẽ an toàn hơn, Ngụy Tầm càng muốn dùng dao gọt hoa quả gọt, cái tính tình thích đối nghịch này, không biết theo ai.Mẹ Ngụy hoàn toàn quên mất mình thời trẻ đã làm trời làm đất với cha mẹ mình như thế nào.Cân nhắc một chút ngữ khí, mới mở lời, "Tầm Tầm."Ngụy Tầm "Vâng" một tiếng, tay gọt táo cũng không dừng lại, cô hết sức chuyên chú gọt vỏ, đã gọt đến hai lớp cuối cùng, vỏ táo tạo thành từng cuộn cong cong, rơi xuống thùng rác."Nghe cha con nói, con có bạn gái rồi?" Mẹ Ngụy Tầm cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi suốt hai ngày nay.Tay Ngụy Tầm gọt vỏ táo dừng lại, gọt lệch, lớp vỏ táo chỉ còn kém một lớp là có thể gọt xuống hoàn chỉnh thì bị đứt ra, rơi xuống túi rác màu đen, phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ."Vâng, con có bạn gái rồi." Ngụy Tầm nhìn vỏ táo bị đứt nhíu mày, không muốn gọt nữa, cô đặt quả táo đã gọt hơn nửa lên bàn."Bạn học ở trường con à?" Mẹ cô thăm dò hỏi."Đúng vậy." Ngụy Tầm trả lời cụt lủn, dường như có chút không kiên nhẫn.Mẹ cô xoay chuyển suy nghĩ, cảm thấy không thể hỏi như vậy, vì thế thay đổi ngữ khí, "Nghe cha con nói cô bé đó trông đáng yêu lắm."Quả nhiên, cá đã cắn câu, Ngụy Tầm nghe thấy lời này, lập tức đắc ý lên tận trời, "Đương nhiên là đáng yêu, bạn gái con không đáng yêu thì ai đáng yêu nữa."Mẹ cô mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Vậy con có thể kể cho mẹ nghe một chút được không?"Trong mắt Ngụy Tầm lóe lên ánh sáng, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể.