[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 47: Chúng ta... có nên thử loại chuyện đó không ?
Ngụy Tầm chú ý tới nhóc câm ở cửa, ánh mắt sáng lên.Văn Tiêu Tiêu mặc chiếc váy ngủ hai dây màu hồng nhạt mà cô chọn cho nàng, váy vừa che qua bắp đùi, dây áo hơi dài so với Văn Tiêu Tiêu, cổ áo bị dây áo quá dài kéo xuống hơi rộng, chỉ cần cử động một chút liền có khả năng lộ ra phong cảnh trước ngực.Làn da nàng vốn đã rất trắng, mặc chiếc váy màu hồng nhạt này càng trắng thêm, cộng thêm ánh sáng lộng lẫy ướt át sau cơn mưa, cả người trông như một quả đào mật vừa chín, mềm mại lại mê người.Văn Tiêu Tiêu dùng tay kéo cổ áo lên, cố gắng làm mình trông không quá bối rối, nhưng càng làm vậy, càng khiến nàng có vẻ luống cuống.Ánh mắt Ngụy Tầm khẽ tối sầm lại, dưới đáy mắt cất giấu chút hơi thở nguy hiểm, trong lòng nảy ra một ý định nhỏ, vẫy tay về phía nhóc câm, ý bảo nàng lại đây.Văn Tiêu Tiêu trực giác mách bảo có nguy hiểm, không bước qua.Nàng đánh thủ ngữ hỏi Ngụy Tầm: Máy sấy ở đâu."Cậu lại đây mình sẽ nói cho cậu biết." Ngụy Tầm đặt chai nước lên bàn trà, lười biếng nói.Văn Tiêu Tiêu thận trọng nhìn Ngụy Tầm, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, nàng đã bị Ngụy Tầm "bắt nạt" như vậy rất nhiều lần rồi.Nhưng tóc ướt sũng xõa trên vai thật sự khó chịu, hơn nữa chiếc váy ngủ này rất bó sát, bị làm ướt dính vào người càng khó chịu hơn.Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Văn Tiêu Tiêu thật cẩn thận đi qua.Nàng đi đến bên cạnh sofa, cách Ngụy Tầm khoảng một mét, không xa không gần.Ngụy Tầm thầm tính toán trong lòng, ngữ khí mang chút nũng nịu: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút."Chuông cảnh báo trong lòng nhóc câm lập tức vang lên không ngớt, nàng tay khoa tay múa chân một chút: Cậu nói cho mình biết vị trí máy sấy trước rồi mình sẽ qua.Ngụy Tầm lại không chơi theo lẽ thường, núi không qua được, ta liền đi qua, Ngụy Tầm dịch người trên sofa về phía Văn Tiêu Tiêu.Không đợi Văn Tiêu Tiêu phản ứng kịp, cánh tay dài của Ngụy Tầm vòng qua eo tinh tế của nàng, nhóc câm kinh hô một tiếng, ngã vào lòng Ngụy Tầm.Cơ thể ấm áp cách lớp áo ngủ mỏng, dính vào nhau.Hai người ngã xuống sofa."Ai nha, bắt được một nhóc câm." Ngụy Tầm ôm lấy Văn Tiêu Tiêu, trong miệng cười tùy ý.Văn Tiêu Tiêu trợn mắt lên, lại bị Ngụy Tầm "lừa gạt", nàng giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Ngụy Tầm ôm càng chặt hơn. Bàn tay nhỏ bé của nàng lung tung đẩy vai Ngụy Tầm, trong miệng phát ra tiếng "ân ân" kháng nghị."Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, mình lại không ăn cậu." Ngụy Tầm thấp giọng cười, đặt cằm lên đỉnh tóc mềm mại của nàng, ngửi mùi dầu gội thoang thoảng trên tóc, tâm trạng vui sướng như mèo trộm được cá.Ngụy Tầm véo véo vành tai nàng.Vành tai là điểm yếu của nhóc câm, bị véo, cả người nàng mềm nhũn ra.Văn Tiêu Tiêu đẩy tay Ngụy Tầm đang véo tai mình ra, oán trách lườm cô một cái.Trong lúc hai người đùa giỡn, dây áo Ngụy Tầm bị trượt xuống càng thấp.Lộ ra trước ngực và khe ngực trắng nõn.Văn Tiêu Tiêu cúi đầu không cẩn thận thoáng nhìn, lập tức vành tai đỏ bừng như quả cherry chín, quay đầu đi.Ngụy Tầm chú ý tới ánh mắt của nhóc câm, thì thầm bên tai nàng: "Nhóc câm, cậu nhìn đi đâu đấy?"Văn Tiêu Tiêu xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống, nhưng Ngụy Tầm nhất quyết không chịu, cuối cùng nàng đành phải từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn nép vào lòng Ngụy Tầm.Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, "Cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi, mình đâu có cấm cậu nhìn.""Sau này còn có những thứ quá mức hơn đều cho cậu xem." Ngụy Tầm lén lút dụ dỗ bên tai nhóc câm.Văn Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy Ngụy Tầm thật sự càng ngày càng xấu, không chịu đối diện với cô.Ngụy Tầm nhìn thấy nhóc câm như vậy, thật sự tâm mềm nhũn, "Không trêu cậu nữa."Văn Tiêu Tiêu khẽ hừ một tiếng, nàng mới không tin."Ngoan nào, mình sấy tóc cho cậu nhé, được không?" Ngụy Tầm nới lỏng nàng ra, lại véo véo vành tai nàng.Lời thì thầm và hành động dịu dàng của Ngụy Tầm làm Văn Tiêu Tiêu vô thức muốn tin tưởng cô, thôi được, lại tin tưởng cô một lần nữa.Ngụy Tầm đặt Văn Tiêu Tiêu từ trong lòng mình xuống sofa.Văn Tiêu Tiêu ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, cúi mắt xuống, giống như một con vật nhỏ đang được vuốt ve.Ngụy Tầm đứng dậy cầm máy sấy lại đây.Văn Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng Ngụy Tầm lấy máy sấy, thì ra nó ở trong tủ gần phòng ngủ chính, vậy mà cô còn lừa nàng lại đây. Văn Tiêu Tiêu phồng má.Ngụy Tầm cắm máy sấy vào ổ cắm, ngồi phía sau nàng, bật máy sấy, ngón tay xuyên qua mái tóc đen mềm mại, từng chút một làm khô tóc cho nàng.Mùi dầu gội chui vào mũi Ngụy Tầm.Ngụy Tầm nhìn đôi vai gầy lộ ra của nhóc câm, tay sấy tóc vô tình cọ vào tai nàng.Nhóc câm mẫn cảm ở vành tai lập tức run lên, cảm giác ngứa ngáy lan khắp toàn thân.Nàng nắm chặt góc váy, rất khó để không nghi ngờ Ngụy Tầm có phải cố ý hay không."Nhóc câm tóc cậu thật đẹp, mềm mại, vuốt thật thoải mái." Ngụy Tầm vừa sấy vừa cảm thán, dường như chính mình vừa rồi không có làm chuyện xấu, mà là đang nghiêm túc sấy tóc.Văn Tiêu Tiêu mím môi, trộm liếc cô một cái, cúi đầu dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc đầu gối Ngụy Tầm.Dường như đang cảnh cáo Ngụy Tầm không được làm mấy chuyện xấu.Sau khi tóc khô, Ngụy Tầm buông máy sấy, cô vừa rồi còn tiện tay lấy lược, tỉ mỉ chải chuốt mái tóc đã khô thật gọn gàng.Nhìn thấy tác phẩm của mình, Ngụy Tầm hài lòng gật đầu, ngữ khí có chút đắc ý, "Hoàn hảo."Văn Tiêu Tiêu vuốt vuốt mái tóc mình, quả thật rất mượt mà.Nàng đứng dậy cầm lấy máy sấy, để đáp lễ, nàng ý bảo Ngụy Tầm ngồi xuống.Ngụy Tầm sờ sờ mái tóc nửa khô của mình, "Mình không cần sấy đâu."Văn Tiêu Tiêu nghiêm túc lắc đầu, nàng vẫn chưa quên lần trước Ngụy Tầm bị cảm lạnh khó chịu đến mức nào.Huống hồ, lần trước nàng gọi điện thoại cho Ngụy Tầm thì Ngụy Tầm còn bảo nàng phải lau khô tóc, sao đến lượt mình lại bắt đầu tiêu chuẩn kép.Trong ánh mắt lên án của Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm chịu thua. "Được rồi, được rồi."Văn Tiêu Tiêu trước tiên thử khoảng cách và nhiệt độ máy sấy, sợ làm bỏng Ngụy Tầm."Nhóc câm, phục vụ chu đáo ghê nhỉ." Ngụy Tầm trêu chọc.Văn Tiêu Tiêu không để ý đến cô, tốc độ gió và nhiệt độ đều điều chỉnh đến mức thích hợp, nàng nghiêm túc sấy tóc cho Ngụy Tầm.Động tác nàng nhẹ nhàng, như thể sợ làm đau Ngụy Tầm, khi ngón tay vô tình chạm vào tai Ngụy Tầm, còn nhanh chóng rụt lại, sợ chọc Ngụy Tầm không vui.Bất quá như vậy càng làm Ngụy Tầm trở nên xấu xa hơn.Ngụy Tầm lại đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay nàng, ngẩng đầu cười nhìn nàng: "Cậu ngoan như vậy, mình còn không nỡ bắt nạt cậu."Văn Tiêu Tiêu mặt đỏ bừng, vội vàng rút tay về, cúi đầu tiếp tục sấy tóc cho cô.Động tác của nhóc câm thật sự rất dịu dàng, Ngụy Tầm không trêu nàngnữa, ngoan ngoãn tận hưởng.Dưới luồng gió nóng ấm áp và tiếng ồn đều đặn, Ngụy Tầm suýt chút nữa ngủ quên.Sấy khô tóc, Ngụy Tầm mở mắt ra, vẫn còn chút lưu luyến.Khi nhóc câm đi chải đầu cho cô, Ngụy Tầm ôm lấy eo nàng, dựa vào bụng nàng, giọng lười biếng, "A, buồn ngủ quá, lần sau còn muốn cậu sấy tóc cho mình."Khóe miệng Văn Tiêu Tiêu cong lên nụ cười, nếu Ngụy Tầm thích, nàng đương nhiên cũng rất sẵn lòng sấy tóc cho Ngụy Tầm, chỉ là, tiền đề là Ngụy Tầm không bắt nạt nàng.Ngụy Tầm trước đó đã bật điều hòa lạnh, nhiệt độ phòng ngủ chính thấp hơn nhiệt độ bên ngoài vài độ, thậm chí hơi lạnh.Đợi hai người thu dọn xong, nhanh chóng chui vào trong chăn.Chiếc giường trong phòng ngủ chính này vừa mềm vừa lớn, nhưng Văn Tiêu Tiêu lại có chút không có cảm giác an toàn.Ngủ một lúc, trong chăn đã ấm áp, Văn Tiêu Tiêu cuộn tròn ở một bên, giống như một con tôm nhỏ.Ngụy Tầm nằm bên cạnh, nhưng lại không tài nào ngủ được."Nhóc câm." Ngụy Tầm đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần dò hỏi.Văn Tiêu Tiêu quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô, đôi mắt sáng long lanh, như những vì sao trên bầu trời đêm.Ngụy Tầm vươn tay kéo nàng lại gần hơn một chút, cúi đầu ghé sát vào tai nàng, giọng nói ép xuống càng thấp: "Chúng ta... có nên thử loại chuyện đó không?"Đôi mắt Văn Tiêu Tiêu lập tức mở to, mặt đỏ bừng như muốn rỉ máu, vội vàng lắc lắc đầu, hai tay đẩy vai Ngụy Tầm, trong miệng phát ra tiếng "ân ân" dồn dập, như thể đang nói "Không được".Ngụy Tầm nhìn bộ dạng ngượng ngùng của nàng, không nhịn được cười thành tiếng, "Cậu nghĩ gì vậy? Mình là nói, chúng ta có muốn xem phim không?"Văn Tiêu Tiêu lúc này mới nhận ra mình đã hiểu lầm, nhưng cái này không thể trách nàng, đều là Ngụy Tầm cố ý nói như vậy, hại nàng nghĩ theo hướng đó, vì thế giận dỗi xoay người quay lưng lại với cô.Ngụy Tầm ôm lấy nàng từ phía sau, "Sai rồi, sai rồi, mình không ngủ được, có thể cùng mình xem một bộ phim rồi ngủ tiếp không." Ngụy Tầm lập tức nhận lỗi, cô đã khá thành thạo cái trò này.Văn Tiêu Tiêu có chút động lòng, nàng quả thật cũng hơi khó ngủ, bất quá, bây giờ phải bước ra ngoài thì... nàng có chút luyến tiếc chiếc chăn ấm áp.Ngụy Tầm nhận ra sự lo lắng của nàng, lấy chiếc điều khiển TV từ tủ đầu giường ra."Coong coong coong, có bất ngờ nha." Ngụy Tầm cười nói, nhấn nút đi xuống.Một tấm màn chiếu trắng chậm rãi hạ xuống từ khe mở trên trần nhà.Văn Tiêu Tiêu chưa bao giờ thấy cách tấm màn sân khấu xuất hiện như vậy, miệng kinh ngạc mở ra, có thể nhét vừa một quả trứng bồ câu."Vẫn còn điều chấn động hơn đấy!" Ngụy Tầm lại nói, ngay lập tức nhấn một công tắc khác.Trần phòng ngủ lập tức hiện ra một bầu trời đầy sao cuồn cuộn, vô số ngôi sao hội tụ thành dải ngân hà, ánh sao nhàn nhạt rọi xuống, giống như thật sự đang đắm mình dưới bầu trời sao!"Đẹp không?" Ngụy Tầm cong khóe mắt, cô đoán nhóc câm nhất định sẽ thích.Văn Tiêu Tiêu gật đầu lia lịa, trong đầu không khỏi bật ra hai từ: Lãng mạn.Nàng có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt Ngụy Tầm.Ngụy Tầm nhìn mặt nhóc câm đang ửng đỏ, khóe mắt cong cong, không nhịn được lén hôn trộm một cái.Chụt một tiếng hôn lên mặt nàng."Bảo bối, đáng yêu quá." Ngụy Tầm khen ngợi không hề tiếc lời.Cho dù Ngụy Tầm đã gọi nàng như vậy rất nhiều lần, nhưng nhóc câm vẫn rất thẹn thùng.Bật máy chiếu, nguồn phim trong ổ cứng rất phong phú, hầu như thu thập tất cả những bộ phim có tiếng một chút."Nhóc câm cậu muốn xem cái nào?" Ngụy Tầm kéo xuống xem, các loại màu sắc hình dạng bìa phim làm người ta hoa cả mắt.Thoáng nhìn thấy một bìa phim, trong lòng Văn Tiêu Tiêu nảy sinh một chút ý định trả thù nhỏ, nàng chỉ vào bộ phim đó."Cái nào?" Ngón tay cách màn hình quá xa, hơi khó chỉ rõ, Ngụy Tầm nhét điều khiển TV vào tay Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu điều chỉnh đến bìa phim đó.Trên mặt Ngụy Tầm lập tức trở nên thú vị, "Cậu chắc chắn chứ?"Một bộ phim nước ngoài, bìa phim là một hình ảnh kinh dị, tên phim cũng vừa nhìn đã biết là phim ma.Văn Tiêu Tiêu chắc chắn gật đầu, nàng nhớ rõ, Ngụy Tầm rất sợ ma."Ừm...... Cậu thật sự chắc chắn muốn xem cái này?" Ngụy Tầm lại hỏi một lần nữa.Lần này Văn Tiêu Tiêu càng thêm xác định Ngụy Tầm sợ xem phim ma, niềm vui sướng nho nhỏ vì trả thù thành công nhảy nhót trong lòng Văn Tiêu Tiêu."Vậy được rồi." Ngụy Tầm đành phải nhấp vào phát sóng.Lúc mới bắt đầu còn coi như bình thường, bầu không khí u ám kinh dị, nữ chính một vì một số chuyện bị buộc phải vào một căn nhà nhỏ hoang phế.Sau đó xuất hiện một người phụ nữ, nói nơi này rất nguy hiểm, muốn dẫn nữ chính đi.Nữ chính không chịu, kết quả người phụ nữ kia lại đột nhiên mất tích vào đêm hôm đó......Nhóc câm xem đến đây, bị không khí nhuộm đến căng thẳng lên, nàng nắm chặt chăn, ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình.Cho đến khi nữ chính đi nhầm vào một tầng hầm, nhìn thấy bên trong có đủ loại hình cụ.Nữ chính hét lên, sợ hãi muốn chạy ra ngoài, nhưng cánh cửa lúc này lại đột nhiên đóng lại.Cô ấy gõ cửa thế nào cũng không ra được, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần từ phía sau.Ngụy Tầm cực lực đè nén khóe miệng, nhóc câm đã căng thẳng đến mức chui vào lòng cô.Kết quả người đi ra từ phía sau lại chính là người phụ nữ kia!Nữ chính thấy là người quen, nằm liệt trên sàn nhà, thở dốc từng ngụm dài nhẹ nhõm, tức giận hỏi người phụ nữ vừa đi tới, hôm qua đã chạy đi đâu.Người phụ nữ kia lại mặt không cảm xúc, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, trói nữ chính lên trên ghế.Nhóc câm mở to hai mắt, hơi sợ hãi không dám nhìn những hình ảnh tiếp theo, chắc chắn rất máu me.Nàng nửa che mắt, lại nghe thấy âm thanh kỳ quái truyền đến từ loa, vừa giống tiếng đau đớn, lại vừa giống tiếng thở gấp rên rỉ.Dời mắt đi, lấy hết can đảm nhìn về phía màn hình, cảnh tượng hương diễm trên màn hình làm nhóc câm đơ ra, những hình ảnh tiêu chuẩn lớn kích thích thần kinh nàng.Nàng chui vào trong chăn, kéo lên tận đầu, trong lòng cảm thấy xấu hổ cực kỳ! Ngụy Tầm chắc chắn biết đây là loại phim gì! Cố ý không nói cho nàng!Ngụy Tầm nhìn thấy nhóc câm xấu hổ trốn vào trong chăn, cuối cùng không nhịn được cười to.Văn Tiêu Tiêu xấu hổ chết đi được, tay duỗi đến eo Ngụy Tầm, nhẹ nhàng nhéo một cái.Lực đạo như mèo con căn bản không hề đau chút nào, giống như đang cào ngứa.Ngụy Tầm tắt máy chiếu, lời nói không ngừng ý cười: "Được rồi, được rồi, mình tắt đi rồi, ra đi, cứ bí bách trong chăn như vậy sẽ ngạt thở mất."Văn Tiêu Tiêu cuộn mình trong chăn nóng bừng, hoàn toàn ngượng ngùng không dám ra.Ngụy Tầm đành phải mạnh mẽ vén chăn đem nhóc câm ra.Trong giọng nói cố nhịn cười: "Mình đã hỏi cậu hai lần có muốn xem không, đã ám chỉ cho cậu rồi, vậy mà cậu vẫn bị lừa."Bộ phim này là do cái tên khốn Tô Vũ Trạch dốc lòng tiến cử cho cô, ban đầu cô cũng nghĩ là một bộ phim kinh dị, xem đến đoạn sau mới phát hiện lại là một bộ phim tình sắc 18+, còn mang chút tình tiết BDSM.Mặc dù nói, cho phép nhóc câm chọn một bộ phim, nhưng cô cũng có chút muốn làm chuyện xấu.Nhưng cuối cùng, bộ phim vẫn là do nhóc câm tự chọn mà, làm sao có thể trách cô được?Văn Tiêu Tiêu co mình thành một cục, quay lưng không để ý đến cô.Ngụy Tầm một lần nữa đắp chăn cẩn thận cho nàng, ôm lấy nàng từ phía sau."Phim hay không?" Ngụy Tầm trêu chọc hỏi.Cái này muốn Văn Tiêu Tiêu phải trả lời thế nào đây, Ngụy Tầm hôn hôn tai Văn Tiêu Tiêu đang đỏ rực.Nhẹ giọng thì thầm: "Cậu nhìn thấy hai người họ vừa rồi hôn nhau như thế nào sao?"Bầu không khí ái muội khuấy động xung quanh hai người."Là như thế này à?" Ngụy Tầm liếm một chút tai nhóc câm."Là như thế này à?" Ngụy Tầm lại ngậm một chút tai nhóc câm."Hay là như vầy?" Ngụy Tầm nhẹ nhàng cắn một chút tai nhóc câm.Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Ngụy Tầm chạm vào một chút, nhóc câm liền run lên một cái.Văn Tiêu Tiêu nhớ lại cảnh tượng trong đầu, toàn thân bắt đầu khô nóng khó nhịn, trong lòng thầm trả lời câu hỏi này: Có cả hai.Yết hầu Ngụy Tầm lên xuống vài cái, lật người nàng lại, môi đỏ lập tức bị hơi ấm cuốn lấy, môi răng bị cạy mở, lướt qua chiếc lưỡi mềm mại."Ưm!" Nhóc câm bị buộc phải đón nhận nụ hôn sâu của Ngụy Tầm.Bàn tay lớn nóng bỏng vuốt ve vòng eo, một tay kia dò xét ở mép váy, lướt qua làn da, gây ra sự run rẩy.Khóe mắt nhiễm đỏ, nước long lanh treo ở khóe môi.Hai người vẫn chưa biết cách nín thở, hôn một lúc liền thở hổn hển, trán Ngụy Tầm áp vào trán nhóc câm.Giọng nói trầm thấp, mang theo sự ái muội, ẩn nhẫn phả vào tai nhóc câm: "Nếu không phải...... Mình thật muốn ăn cậu rồi."Văn Tiêu Tiêu mặt đỏ thấu, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân.Ngụy Tầm dùng sức ôm chặt Văn Tiêu Tiêu vào lòng, không biết đã tốn bao nhiêu sức lực để nhịn xuống."Ngủ ngon, nhóc câm." Giọng Ngụy Tầm trầm thấp mà ôn nhu, cô hôn một cái lên tóc Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu rụt người lại, chậm rãi nhắm mắt, sưởi ấm trong lòng Ngụy Tầm, nàng rất nhanh đã ngủ say.Ngày hôm sauNgụy Tầm sớm đã ra khỏi nhà đến bệnh viện, cô bảo Văn Tiêu Tiêu ở lại trong nhà, dù sao ở bệnh viện rất nhàm chán, nàng cũng không thể làm gì.Ngụy Tầm nói với nhóc câm rằng hôm nay cô sẽ về sớm hơn một chút.Đến bệnh viện, cha cô cũng có ở đó, hai người đi tìm bác sĩ trước.Bác sĩ nói mẹ cô ngày mai có thể chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU sang phòng bệnh thường.Hai cha con nhìn nhau cười, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.Cha Ngụy Tầm sau khi đối diện với Ngụy Tầm thì cúi đầu, đây lại là lần đầu tiên con gái ông có vẻ mặt ôn hòa với ông trong suốt nhiều năm qua.Sau khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.Hai cha con ngồi ở hành lang, có chút trầm mặc.Cha Ngụy Tầm mở lời trước, phá vỡ sự im lặng: "Cha đã liên hệ xong với bệnh viện tư nhân rồi, đến lúc đó mẹ con chuyển ra phòng bệnh thường từ ICU thì sẽ chuyển sang bệnh viện bên kia, dưỡng bệnh thì điều kiện bên đó vẫn tốt hơn một chút."Ngụy Tầm: "Ừm..."Hai người lại lâm vào trầm mặc."Hôm qua, con với cô bé kia là sao?" Cha Ngụy Tầm suy nghĩ chuyện này cả đêm qua, vẫn không nhịn được hỏi.Ngụy Tầm gãi gãi mũi, ngược lại có chút ngượng ngùng, "Là sao chứ, không phải đã nói rồi sao? Bạn gái của con.""Ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi, nhà có mấy người, làm gì?" Cha Ngụy Tầm theo vấn đề này hỏi tiếp.Ngụy Tầm cạn lời, "Cha đang tra hộ khẩu à?"Cha Ngụy Tầm hai tay đan vào nhau, biểu cảm có chút nghiêm túc, "Con có thật lòng với cô bé đó không, tuy nhà mình không phản đối con yêu đương, nhưng nếu con không nghiêm túc, vẫn là nên nói rõ ràng với cô bé đó sớm một chút, không nên làm lỡ người ta."Ngụy Tầm nổi cáu, cô đứng lên, "Đương nhiên là nghiêm túc! Con sau này còn muốn cùng cậu ấy ra nước ngoài kết hôn nữa.""Trong lòng cha liền nghĩ con như vậy sao?" Trong giọng nói Ngụy Tầm phảng phất lạnh lẽo.Cha Ngụy Tầm sửng sốt, "Đương nhiên...... Không phải." Ông ấy quả thật có chút lo lắng con gái mình sẽ làm tổn thương người khác, dù sao Ngụy Tầm trước đây khi học ở trường A thì mỗi tuần đều phải mời phụ huynh.Tuy rằng ông ấy thường nhờ trợ lý đi xử lý, nhưng con gái, dường như quả thật là một "đại ca", bất quá ông ấy có lỗi với Ngụy Tầm, nên cứ để cô tự nhiên."Hừ, lười nói chuyện với cha, cha đừng động vào là được." Ngụy Tầm hừ lạnh một tiếng cũng không muốn nói nhiều với cha mình."Con." Cha Ngụy Tầm tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm, lại liên tục chịu thiệt trên người con gái mình.Quên đi, cha Ngụy Tầm thở dài, "Đối xử tốt với cô bé đó một chút."Ngụy Tầm: "Còn cần cha phải nói sao?"So với nói chuyện điện thoại với cha mình, cô thích nhắn tin với nhóc câm hơn.Dịch sang một bên, cô lấy điện thoại ra cúi đầu nhắn tin cho nhóc câm.Ngụy Tầm: Dậy chưaTiểu mọt sách: Dậy rồiNgụy Tầm: Mình đã gọi một phần đồ ăn ngoài cho cậu, chắc sắp đến rồiVăn Tiêu Tiêu vốn đang lo lắng chuyện ăn uống, nàng định tự nấu gì đó ăn, nhưng vừa mở tủ lạnh ra, trống trơn.Nhưng nàng không có chìa khóa nhà, đi ra ngoài sẽ không vào được.Tiểu mọt sách: Cảm ơnNgụy Tầm: Đều là bạn gái của mình, còn nói cảm ơn gì chứVăn Tiêu Tiêu nhìn điện thoại, mím môi cười.Tiểu mọt sách: Cậu ăn cơm chưa?Ngụy Tầm sờ sờ bụng trống rỗng, cô quả thật chưa ăn.Ngụy Tầm: ......Tiểu mọt sách: Mau đi ăn cơm! Không là sẽ đau dạ dày đấy!Ngụy Tầm: Được, tuân lệnh, bạn gái.Nhìn thấy sự quan tâm của Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ.Vừa lúc, tiếng chuông cửa vang lên.Văn Tiêu Tiêu chạy nhanh ra mở cửa, là một người phụ nữ, mặc đồng phục bảo an của tiểu khu, cô bảo an đưa túi cơm hộp cho nàng, "Đồ ăn của ngài."Văn Tiêu Tiêu nhận lấy, khẽ cúi người bày tỏ lòng cảm ơn.Cô bảo an hơi kinh sợ, lần đầu tiên giúp đưa đồ ăn mà bị người ta cúi chào, vì thế cô ấy cũng cúi chào đáp lại một cái lớn hơn.Văn Tiêu Tiêu cũng ngượng ngùng, lại cúi chào một lần nữa.Hai người càng cúi càng thấp, cô bảo an cuối cùng không chịu nổi, vẻ mặt đưa đám, "Ngài đừng cúi chào lại tôi nữa."Văn Tiêu Tiêu ngẩn người, sau đó mím môi cười, nàng chỉ vào yết hầu của mình, sau đó lắc tay.Cô bảo an lúc này mới ý thức được thì ra là không nói được nên mới cúi chào, vì thế gãi gãi đầu, "Thật xin lỗi."Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, vẫy tay chào tạm biệt cô bảo an, sau đó đóng cửa lại.Mở túi đồ ăn ra, bữa sáng là sandwich và sữa bò.Văn Tiêu Tiêu đặt bữa sáng sang một bên trước, sau đó chia sẻ câu chuyện thú vị vừa rồi cho Ngụy Tầm.Tiểu mọt sách: Vừa nãy có cô bảo an thú vị lắm.Ngụy Tầm: Sao vậy?Văn Tiêu Tiêu cong khóe mắt, kể lại sự việc đã xảy ra cho Ngụy Tầm nghe.Ngụy Tầm: Ha ha ha người đó có khi không phải nhân viên giao hàng đâu.Ngụy Tầm: Vì người ngoài không được vào tiểu khu chúng ta, nên đồ ăn đều do nhân viên bất động sản của tiểu khu mang vào, nếu thái độ không tốt thì có thể bị khiếu nại.Tiểu mọt sách: Thì ra là như vậy.Ngụy Tầm: Đúng vậy, ở nhà có hơi chán không?Tiểu mọt sách: Cũng ổn.Ngụy Tầm: Vậy là rất chán rồi.Văn Tiêu Tiêu nắm lấy lọn tóc rũ xuống bên má, quả thật hơi chán, chủ yếu là do nàng xa lạ với nơi này.Ngụy Tầm: Mình quên ghi dấu vân tay và nhận diện khuôn mặt cho cậu, lát nữa mình về sẽ ghi cho cậu.Tiểu mọt sách: Cậu đã mua bữa sáng chưa?Nào ngờ Ngụy Tầm rất lâu không hồi âm.Văn Tiêu Tiêu đành phải ăn sáng trước, nguyên liệu bên trong sandwich có thể nếm ra là rất tươi mới, cắn một miếng, thơm lừng, rất ngon.Hơi nghẹn, Văn Tiêu Tiêu cắm ống hút vào sữa bò uống một ngụm.Điện thoại leng keng một tiếng.Ngụy Tầm mới hồi âm: Vừa nãy đang mua, không cẩn thận làm đổ một cái, đáng thương.jpgMột bức ảnh chiếc bánh bao rơi trên mặt đất, bánh bao bị cắn một miếng, lộ ra nhân thịt bên trong.Không đợi Văn Tiêu Tiêu trả lời.Ngụy Tầm lại gửi đến một bức ảnh khác, một chú chó to béo màu trắng đang ăn ngon lành chiếc bánh bao trên đất của Ngụy Tầm.Ngụy Tầm: Cuối cùng mình cũng biết vì sao con Labrador nhà ông chủ lại béo như vậy.Văn Tiêu Tiêu bị những hình ảnh Ngụy Tầm gửi đến chọc cười.Ngụy Tầm: Nhưng con chó cưng đáng yêu quá, sau này chúng ta cũng nuôi một con chó đi.Giữa những dòng chữ tràn đầy khát vọng về tương lai.Tiểu mọt sách: Ừm!Văn Tiêu Tiêu ăn sandwich Ngụy Tầm gọi, ở trong nhà Ngụy Tầm, thật ra trong lòng rất khó chịu.Ánh mắt nàng dần dần kiên định, trong lòng thầm đặt ra một mục tiêu.Ngụy Tầm ngồi xổm trên đất xoa đầu to của chú Labrador.Ông chủ còn có chút xin lỗi, "Xin lỗi nhé.""Ăn! Ăn! Chỉ có biết ăn! Cửa hàng đều bị mày ăn sập luôn đi!" Ông chủ một tay nắm da cổ chú Labrador.Ngụy Tầm vẫy vẫy tay, "Không sao, không sao, vốn là do cháu không kẹp chắc làm rớt."Ông chủ cười xin lỗi, thấy Ngụy Tầm yêu cầu ông ấy làm lại một phần, liền tặng Ngụy Tầm một chai nước uống, sau đó dắt chó đi.Labrador vẫn còn đang giả vờ đáng thương, gâu gâu kêu, thực tế ông chủ chẳng hề dùng lực.Ông chủ tát nhẹ một cái, chú Labrador đang gâu gâu kêu cuối cùng cũng ngoan ngoãn.Ngụy Tầm ở phía sau xem cười khúc khích, sau này cùng nhóc câm nuôi chó, khi chó phạm lỗi, nhóc câm cũng sẽ đánh nó như vậy sao?Nghĩ đến cảnh tượng này, Ngụy Tầm không khỏi cười lên.Lúc này, điện thoại leng keng vang lên một tiếng.Nhóc câm lại nhắn tin cho cô, Ngụy Tầm mang theo ý cười mở điện thoại, còn định chia sẻ chú chó diễn viên vừa thấy cho nhóc câm.Nhìn thấy tin nhắn, biểu cảm trên mặt Ngụy Tầm lập tức thay đổi, cô nhíu mày.Tiểu mọt sách: Ngụy Tầm, mình cảm thấy, hay là ngày mai hoặc ngày kia mình sẽ trở về.