[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 46: Mình mới là bạn gái cậu
Văn Tiêu Tiêu nghe lời dấm chua này thì sững sờ, đột nhiên ý thức được điều gì đó, cong môi cười."Cậu còn cười!" Ngụy Tầm tức giận, dùng sức véo khuôn mặt trắng nõn của Văn Tiêu Tiêu về hai bên.Văn Tiêu Tiêu lộ vẻ đau đớn, Ngụy Tầm lúc này mới buông ra.Ngụy Tầm nắm tay Văn Tiêu Tiêu, suốt dọc đường ra khỏi bệnh viện rầu rĩ không vui, cũng không nói lời nào, chỉ cúi đầu đi thẳng.Cô tùy tiện vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ với tài xế. Liền ngồi vào tận bên trong, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên trong taxi, bầu không khí giữa hai người vi diệu đến mức tài xế cũng không nhịn được liếc nhìn qua kính chiếu hậu vài lần.Trong không khí thoang thoảng lơ lửng một chút vị dấm chỉ hai người có thể ngửi được.Ngụy Tầm ngồi ở vị trí trong cùng dựa cửa sổ, khuỷu tay tùy ý gác trên mép cửa xe, đầu ngón tay gõ nhẹ từng chút vào khung cửa sổ. Không nói chuyện, cả người tản ra một luồng khí ghen tuông.Văn Tiêu Tiêu nhịn cười nhìn Ngụy Tầm đang ghen, thì ra, Ngụy Tầm ghen là như thế này.Thấy Ngụy Tầm không để ý đến mình, nàng đành phải đi dỗ.Văn Tiêu Tiêu nỗ lực nắm lấy tay Ngụy Tầm.Đầu ngón tay vừa mới chạm vào, Ngụy Tầm liền rụt vào trong, lông mày Ngụy Tầm nhúc nhích, nhưng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng mở miệng: "Đừng chạm vào mình."Trong giọng nói mang theo một chút ngượng ngùng kiêu ngạo, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, Văn Tiêu Tiêu nghe ra được, ý cười trong mắt càng sâu, nàng lại một lần nữa vươn tay định kéo tay Ngụy Tầm.Nhưng vừa chạm vào một chút, Ngụy Tầm liền rụt lại một chút.Bị chạm vào đến mất kiên nhẫn, Ngụy Tầm trực tiếp thu tay về phía bên kia, không cho chạm vào.Văn Tiêu Tiêu thấy không nắm được tay, lại bắt đầu kéo góc áo Ngụy Tầm.Cảm nhận được lực kéo truyền đến từ góc áo, Ngụy Tầm cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên những ngón tay trắng nõn đang kéo góc áo của Văn Tiêu Tiêu, làm bộ không kiên nhẫn nói: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"Văn Tiêu Tiêu móc điện thoại ra, nhanh chóng gõ một hàng chữ đưa đến trước mặt Ngụy Tầm."Cậu ghen à?"Ngụy Tầm liếc nhìn một cái, "Không có!"Quay đầu đi, lại đưa ánh mắt về phía ngoài cửa sổ, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.Văn Tiêu Tiêu biết Ngụy Tầm đang giả vờ, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nàng dịch mông trực tiếp chen sát vào bên cạnh Ngụy Tầm.Nàng kéo bàn tay Ngụy Tầm đã thu lại ra, luồn vào giữa các kẽ ngón tay, mười ngón đan vào nhau, nắm chặt, hiện tại quan hệ của họ là bạn gái, không cần phải móc ngón út nữa.Ngụy Tầm thật ra rất hưởng thụ, nhưng cô vẫn muốn làm bộ còn đang tức giận chơi trò trẻ con. Tay lại thành thật chế trụ tay Văn Tiêu Tiêu, không động đậy nữa.Văn Tiêu Tiêu tưởng rằng Ngụy Tầm hết giận, dựa vào vai cô, cùng nhìn theo tầm mắt cô về phía thành phố A phồn hoa mà ô tô đang đi xuyên qua, xe cộ trên đường tụ lại thành ánh sáng rực rỡ trên mặt đất, đây là lần đầu tiên nàng đến thành phố lớn.Nàng nhớ rõ, khoảnh khắc nàng vừa xuống tàu hỏa, nàng đã bị choáng ngợp bởi những tòa nhà cao tầng chồng chất của thành phố A, nhìn thấy trên TV di động là một chuyện, nhưng nhìn tận mắt trong thực tế lại là một chuyện khác.Người đi trên đường vội vã, xe cộ trên đại lộ hợp dòng thành sông, nhưng trong sự vội vàng lại duy trì trật tự, mỗi người đều di chuyển trên lộ trình của riêng mình.Ngụy Tầm trộm liếc Văn Tiêu Tiêu, lại phát hiện sự chú ý của nhóc câm thế mà không còn ở trên người mình nữa, ngoài kia những ô nhiễm ánh sáng đó có gì đẹp chứ, Ngụy Tầm cảm thấy bất bình trong lòng.Cô quay đầu, tóc lướt qua mặt Văn Tiêu Tiêu, chặn tầm nhìn nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.Ngụy Tầm giọng khó chịu nói: "Cậu ngồi xích qua chút đi, đè lên mình rồi."Văn Tiêu Tiêu lúc này mới ý thức được Ngụy Tầm vẫn còn đang ngâm trong bình dấm chua đó.Nàng gõ từng chữ trên điện thoại: Mình và trợ lý Vương chỉ là trò chuyện bình thường, cô ấy cũng biết thủ ngữ, rất thú vị.Ngụy Tầm lúc này nổ tung, trong ánh mắt thêm một tia tủi thân: "Vậy cậu cùng cô ấy cười vui vẻ như vậy, giống như một đóa hoa, mình đứng bên cạnh lâu như vậy, giống như không khí, cậu không nhìn thấy mình đúng không."Mình đã đều ghen, cậu còn chưa đến dỗ mình, cậu còn khen cô ấy! Câu cuối cùng bị Ngụy Tầm nuốt vào bụng vì lòng tự trọng.Văn Tiêu Tiêu bị lời này của cô làm cho ngây người, ngay sau đó không nhịn được cười lớn, nàng cười không phát ra tiếng, nhưng đôi mắt cong thành trăng non, bả vai run lên bần bật."Cậu còn cười à?" Ngụy Tầm cắn chặt răng, trừng mắt nhìn nàng một cái.Văn Tiêu Tiêu vội vàng xua tay, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ngụy Tầm, làm một câu thủ ngữ: Cậu ghen trông rất đáng yêu.Ngụy Tầm sửng sốt, mặt lập tức đỏ từ cổ đến tai. Cô theo bản năng muốn phản bác, lại không biết nên mở lời thế nào, chỉ có thể ác giọng nói: "Cậu mới đáng yêu!"Không có chút uy hiếp lực nào.Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm lại bướng bỉnh quay đầu đi, nhận thấy sự bất mãn của Ngụy Tầm thật ra đã tan đi hơn nửa, ánh mắt nàng dịu dàng, gửi cho Ngụy Tầm một tin nhắn vào điện thoại.Ngụy Tầm lấy chiếc điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở trong túi ra.Tiểu mọt sách: Xin lỗi, mình sau này sẽ chú ý, cậu đã đến, mình nhất định nhìn cậu trước, được không. *Ngụy Tầm nhìn chằm chằm điện thoại, trái tim cô thật ra đã sớm mềm nhũn, cô đảo mắt nhìn nhóc câm. Văn Tiêu Tiêu đang cẩn thận nhìn cô, trong ánh mắt mang theo điểm lấy lòng và một tia oan ức khó phát hiện.Mặt Ngụy Tầm đỏ lên, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Cậu đừng giả vờ đáng thương như vậy."Sau đó lại lẩm bẩm: "Mình mới là bạn gái cậu, cậu ở trước mặt mình cùng người khác thân thiết như vậy có thích hợp không."Văn Tiêu Tiêu nếu có thể nói lúc này chắc chắn sẽ kêu to oan uổng, nàng chỉ nói chuyện với trợ lý Vương vài câu, đã bị Ngụy Tầm gán cho cái mũ "cùng người khác thân thiết".Nhưng thực tế là vẫn phải chiều theo Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, hai người dán sát vào nhau hơn, lần này Ngụy Tầm không nói bị chật.Ngụy Tầm nắm tay trong lòng bàn tay chặt hơn, trong giọng nói mang theo chút bướng bỉnh chưa tan hết, "Lần sau nếu trợ lý Vương lại tìm cậu nói chuyện phiếm, cậu liền kéo mình qua đó."Văn Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu theo.Câu nói tiếp theo làm mặt Văn Tiêu Tiêu cũng đỏ bừng theo."Làm cô ấy nhìn thấy cậu là bạn gái mình, đỡ để cô ấy tơ tưởng." Ngụy Tầm áp vào tai nhóc câm nói thầm.Hai người không giao tiếp nữa, trong khoang xe im lặng trở lại, chỉ còn lại tiếng động cơ nổ nhẹ, hai người chen chúc bên nhau, tay nắm chặt nhau.Chạy khoảng nửa tiếng, tài xế dừng lại ở cửa tiểu khu.Tiểu khu nằm ở bờ sông, là nơi tấc đất tấc vàng của thành phố A.Nơi này là món quà sinh nhật tuổi trưởng thành mà cha mẹ Ngụy Tầm tặng cho cô, cô chỉ mới ở qua một lần.Vừa xuống xe, cánh cổng cao lớn của tiểu khu sang trọng và cao cấp. Quản lý nghiêm ngặt, bảo an tiểu khu mặc đồng phục chỉnh tề canh giữ ở vị trí của mình.Văn Tiêu Tiêu nắm chặt tay Ngụy Tầm, rất căng thẳng, nàng biết nhà Ngụy Tầm rất giàu có, nhưng không ngờ lại giàu có đến mức này. Một cảm giác tự ti dâng lên trong lòng, nàng chậm rãi cúi đầu.Đi đến cửa tiểu khu, bảo an chặn Ngụy Tầm lại, có lẽ là do Ngụy Tầm chỉ ghé qua một lần, bảo an không nhớ rõ mặt vị chủ hộ này.Chỉ là tiểu khu sử dụng hệ thống gác cổng thông minh một chạm, Ngụy Tầm quét khuôn mặt xác minh thân phận của mình, bảo an mới xin lỗi, để cô vào.Văn Tiêu Tiêu đi theo sau lưng Ngụy Tầm, rụt rè sợ sệt bước vào đại sảnh. Dưới chân là mặt đất đá cẩm thạch sáng bóng đến mức có thể soi bóng người, trên đầu là đèn chùm pha lê tinh xảo, huy hoàng giống như cảnh trong phim điện ảnh.Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, nắm chặt góc áo của mình, sợ cử chỉ của mình gây ra tiếng động xấu hổ, trông không hợp với xung quanh.Cửa thang máy chậm rãi khép lại trước mắt nàng, Ngụy Tầm đứng một bên, ngón tay thon dài tùy ý ấn số tầng. Trong thang máy yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng vận hành nhẹ nhàng của máy móc.Văn Tiêu Tiêu lén lút nhìn Ngụy Tầm một cái, lại chạm phải ánh mắt của cô.Sự ghen tuông tức giận của Ngụy Tầm vừa nãy đã sớm không còn, thay vào đó là vẻ trầm tư khi trở lại địa bàn của mình.Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng cúi đầu càng thấp, vội vàng lắc đầu. Tim nàng đập nhanh, giống như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt. Nàng không biết nên bày tỏ cảm xúc của mình như thế nào, chỉ có thể dùng sức nắm chặt quai ba lô trong tay, khớp ngón tay đều trắng bệch.Thang máy "Đinh" một tiếng dừng lại, cửa chậm rãi mở ra. Cảnh tượng trước mắt làm Văn Tiêu Tiêu mở to mắt. Nàng nghĩ rằng tiểu khu vừa rồi đã đủ xa hoa, không ngờ nhà Ngụy Tầm mới là thực sự chấn động.Trước mắt là một cánh cửa lớn màu nâu, Ngụy Tầm đứng ở cửa, khóa cửa có chức năng nhận diện khuôn mặt liền tự động nhận diện khuôn mặt chủ nhân ngôi nhà, mở khóa cửa.Ngụy Tầm đẩy cửa bước vào, trời đã hoàn toàn tối đen. Ngụy Tầm tiện tay bật đèn phòng khách.Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ ngôi nhà cực kỳ rộng rãi, so với một nơi ở, nó giống như những phòng trưng bày nghệ thuật thường thấy trên tin tức.Cửa sổ kính sát đất của phòng khách chiếm trọn cả một bức tường, ngoài cửa sổ chính là cảnh sông, rộng lớn mà tráng lệ, đường chân trời giao hòa với mặt sông, sóng nước lấp lánh dưới ánh trăng như dải lụa di động.Nội thất trong nhà mang đậm cảm giác hiện đại, mỗi chi tiết nhỏ đều toát lên vẻ xa hoa tột bậc. Ghế sofa trắng kem mềm mại, những bức tranh trang trí treo trên tường, cùng với những cây xanh cao to được đặt ở góc, dường như đều được thiết kế tỉ mỉ, không hề có cảm giác thừa thãi hỗn độn.Văn Tiêu Tiêu đứng ở cửa, không dám bước thêm một bước nào. Nàng cảm thấy quần áo, giày dép, thậm chí là mỗi hạt bụi trên ngón tay mình, đều không hợp với nơi này.Trong lòng nàng dâng lên một nỗi áp lực và bất an không thể nói thành lời, giống như bị sợi dây vô hình trói chặt. Nàng cúi đầu, ngón tay siết chặt dây đeo ba lô, đến bước chân cũng không dám cử động.Căn nhà này, so với căn hộ Ngụy Tầm ở huyện thành có thể nói là một trời một vực, so với nhà nàng thì càng không cần phải nói.Ngụy Tầm cởi áo khoác, vô tư vắt lên tay vịn sofa, quay đầu lại thấy nàng vẫn đứng ở cửa, lông mày hơi nhướng lên: "Sao còn chưa vào?"Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu, trong mắt mang chút do dự, lại muốn ép mình bước tới, nhưng dưới chân dường như mọc rễ.Ngụy Tầm dường như nhận ra sự bối rối của nàng, đi đến, vươn tay giữ lấy cổ tay nàng. Văn Tiêu Tiêu giật mình, theo bản năng muốn né tránh, nhưng lực đạo của Ngụy Tầm không nặng không nhẹ, lại mang theo sự kiên quyết không thể chống cự."Nhà mình đâu phải ổ rồng hang hổ gì, cậu trốn cái gì?" Giọng Ngụy Tầm trầm thấp, mang theo ngữ khí không thể nghi ngờ.Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, muốn giải thích nhưng lại không thốt nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt truyền tải cảm xúc phức tạp.Ngụy Tầm nhìn biểu cảm của nàng, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, ngữ khí cũng dịu đi vài phần: "Mệt mỏi cả ngày rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi đi."Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại giống một luồng nước ấm, chậm rãi xua tan đi cái lạnh trong lòng Văn Tiêu Tiêu. Nàng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, bước qua ngưỡng cửa.Ngụy Tầm mở tủ giày, bên trong có không ít đôi dép lê mới.Cô đưa đôi dép lê sạch sẽ cho Văn Tiêu Tiêu, "Tạm dùng cái này trước, mai mình sẽ đi mua cho cậu một đôi dép lê riêng."Câu nói vô tình này của Ngụy Tầm, làm tâm thần Văn Tiêu Tiêu bình ổn lại.Văn Tiêu Tiêu mang dép xong, có chút câu nệ vẫn đứng ở cửa.Ngụy Tầm kéo tay nàng qua, "Đến đây đi, ngây người làm gì?""Hôm nay cậu không nhận đơn làm thêm phải không?" Ngụy Tầm lại hỏi, cô thấy Văn Tiêu Tiêu chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ.Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, sau khi nàng đưa ra quyết định này, nàng không nghĩ gì cả, liền đến đây.Bây giờ nghĩ lại, Ngụy Tầm mắng nàng thật sự rất có lý, nàng không có nhiều tiền, thậm chí còn chưa đặt khách sạn, chỉ mua một tấm vé tàu hỏa rồi đến, cũng không biết dũng khí từ đâu ra.Ngụy Tầm buông tay ra, đi đến quầy bar rót hai ly nước. Cô đưa một ly cho Văn Tiêu Tiêu, tiện tay vỗ nhẹ vào vai nàng: "Ngồi đi, đừng đứng nữa, trông giống như mình đang bắt nạt người khác vậy."Văn Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn cô, môi mấp máy, nhưng cuối cùng không phát ra âm thanh nào. Nàng thận trọng ngồi vào một góc sofa, giống như một chú mèo con bị đưa đến nơi xa lạ, cẩn thận lại câu nệ.Ngụy Tầm thấy vậy, cười một tiếng, dựa vào quầy bar, cúi đầu uống một ngụm nước, không nói gì thêm. Cô dành cho nàng một khoảng không gian để thích nghi, Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng hơi thả lỏng hơn một chút. Ánh mắt nàng trộm lướt qua phòng khách, lướt qua cảnh sông ngoài cửa sổ.Đây là thế giới nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua, mà Ngụy Tầm lại là chủ nhân của thế giới này. Sự thong dong, tùy ý của cô, như thể tất cả những điều này chẳng qua là một ngày bình thường nhất. Nàng đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa nàng và cô, giống như con sông kia, rộng lớn đến mức không thể vượt qua.Ngay khi nàng đang ngây người, Ngụy Tầm bỗng nhiên mở lời: "Nhóc câm, cậu đến nhà mình, không phải để ngẩn ngơ đấy chứ?"Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu, lúng túng nhìn cô.Ánh mắt Ngụy Tầm mang theo vài phần ý cười, nhưng cũng có chút nghiêm túc, "Bạn gái nhỏ à?"Khoảnh khắc đó, tim Văn Tiêu Tiêu khẽ run lên, như bị thứ gì đó va chạm mạnh. Nàng không thể dùng ngôn ngữ đáp lại, chỉ có thể gật đầu, nắm chặt chiếc ly trong tay, như thể làm vậy có thể nắm được một chút dũng khí.Ngôi nhà tuy không có người ở, nhưng có người đến dọn dẹp đúng giờ, nên vẫn rất sạch sẽ và ngăn nắp.Ngụy Tầm giấu trong lòng những toan tính nhỏ bé, rõ ràng có thể sắp xếp nhóc câm ở phòng bên cạnh, nhưng cô vẫn nắm tay Văn Tiêu Tiêu, dẫn nàng đến phòng ngủ chính."Cái giường này đủ lớn, không cần chúng ta phải chen chúc ngủ." Ngụy Tầm trêu chọc.Văn Tiêu Tiêu lập tức nhớ lại hai đêm Ngụy Tầm ôm nàng vào lòng chen chúc ở góc, hơi ngượng ngùng."Cậu ở đây đợi chút, mình đi lấy quần áo."Văn Tiêu Tiêu đỏ mặt gật đầu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt không nhịn được đánh giá xung quanh. Nhà Ngụy Tầm vẫn xa hoa và tràn đầy cảm giác thiết kế, nhưng so với cảm giác câu nệ ban đầu, bây giờ lại có thêm một tia tùy tính thuộc về Ngụy Tầm.Ngụy Tầm ở phòng để quần áo lục lọi tủ quần áo, bên trong có rất nhiều quần áo, một số là quần áo cũ cô chuyển đến trước đây, một số khác là cha mẹ cô mua thêm cho cô, gửi thẳng đến đây, thậm chí còn chưa tháo mác.Không quá quen thuộc cách sắp xếp phòng để quần áo này, Ngụy Tầm tìm một lúc mới lôi ra hai chiếc váy ngủ và quần lót mới.Cầm quần áo đi ra, nhóc câm vẫn ngây ngốc đứng giữa phòng.Ngụy Tầm phì cười, ném quần áo cho nhóc câm, "Ngốc thật, bảo cậu đợi lát nữa thì cậu cứ đứng mãi ở đây à?"Văn Tiêu Tiêu có chút oan ức, vừa nãy không phải cậu bảo mình ở đây đợi một lát sao."Nè, quần áo. Tuy hơi lớn, nhưng cũng có thể mặc." Ngụy Tầm nói.Sau đó lại bổ sung một câu: "Thương hiệu áo ngủ này mình mặc từ nhỏ đến lớn, thoải mái lắm."Văn Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ trên tay, đây là một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa, màu hồng nhạt, làn váy hơi ngắn, còn chưa đến đầu gối, dây áo rất mảnh, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta mặt đỏ tim đập.Nàng ngẩng đầu nhìn Ngụy Tầm, trong mắt tràn đầy do dự và ngượng ngùng."Sao vậy?" Ngụy Tầm nhướng mày, nhìn ra nhóc câm đang thẹn thùng, khóe miệng mang theo chút ý cười tinh quái. Ngụy Tầm cố ý chọn chiếc váy ngủ màu hồng nhạt này cho nhóc câm, cảm thấy màu này chắc chắn sẽ tôn lên làn da trắng hồng của nàng.Văn Tiêu Tiêu cảm nhận được cảm giác mát lạnh của lụa trên chiếc váy ngủ, không biết nên mở lời như thế nào."Không thích à?" Ngụy Tầm biết rõ mà vẫn hỏi.Văn Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu, mặt lại không hiểu sao đỏ lên, nàng vươn tay chọc chọc cánh tay Ngụy Tầm, sau đó dùng tay khoa tay múa chân chiều dài váy, ý bảo chiếc váy này có phải... quá ngắn không?Ngụy Tầm xem hiểu ý nàng, giả vờ suy nghĩ một lúc, cười càng lớn hơn: "Váy quá dài à? Ừm, váy ngủ ngắn hơn quả thực thoải mái hơn, hình như phòng thay đồ của mình còn có một chiếc váy ngủ ngắn hơn nữa, mình đi tìm xem."Ngụy Tầm làm bộ liền muốn xoay người đi tìm.Văn Tiêu Tiêu sợ hãi trước lời này của Ngụy Tầm đến mức vội vàng nắm lấy tay cô, liên tục lắc đầu.Ngụy Tầm cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cánh tay, dừng xoay người lại, "Không phải chê nó quá dài sao?"Văn Tiêu Tiêu mặt nóng bừng, sợ Ngụy Tầm muốn đi lấy cho nàng chiếc váy ngắn hơn, liên tục gật đầu."Vậy là chê nó quá ngắn rồi." Ngụy Tầm nói xong câu đó, tiến gần hơn một bước về phía Văn Tiêu Tiêu, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt nàng.Giọng nói đè thấp xuống, mang theo chút tinh nghịch, "Chiều dài bộ thủy thủ lần trước cũng gần giống cái này mà, cậu đang thẹn thùng gì vậy, bảo bối."Văn Tiêu Tiêu bị ngữ khí trêu chọc của Ngụy Tầm làm cho một trận bối rối, mặt đỏ đến giống như con cua bị hấp, nàng vội vàng tránh ánh mắt Ngụy Tầm, cúi đầu bước nhanh về phía phòng tắm."Chạy gì thế? Mình lại còn có thể ăn cậu sao?" Ngụy Tầm nhìn bóng lưng nàng, lắc đầu không nhịn được cười thành tiếng.Kết quả còn chưa đầy một phút, Văn Tiêu Tiêu liền rụt rè mở cửa bước ra từ phòng tắm.Nàng đi đến trước mặt Ngụy Tầm, kéo kéo góc áo cô.Ngụy Tầm trước tiên ném chiếc váy ngủ cô lấy cho mình lên giường, sau đó mới vẻ mặt nghi hoặc đi theo Văn Tiêu Tiêu vào phòng tắm.Phòng tắm tổng thể là màu trắng, sàn nhà rất sạch sẽ, không có một vết nước, trong hốc tường đầy đủ các vật dụng tắm rửa.Văn Tiêu Tiêu chỉ vào bộ điều khiển vòi sen phức tạp, ánh mắt cầu cứu nhìn Ngụy Tầm.Bộ điều khiển vòi sen có rất nhiều chức năng phức tạp và các cấp độ khác nhau, lần đầu tiếp xúc quả thực sẽ không biết điều chỉnh.Ngụy Tầm bừng tỉnh, thì ra là không biết dùng vòi sen.Bất quá, Ngụy Tầm cũng sẽ không dễ dàng nói cho Văn Tiêu Tiêu như vậy."Muốn biết không?" Ngụy Tầm nói đầy ẩn ý.Văn Tiêu Tiêu gật đầu."Cậu chủ động hôn mình, mình mới nói cho cậu." Từ khi hai người ở bên nhau đến nay, Văn Tiêu Tiêu vẫn chưa chủ động hôn cô lần nào.Văn Tiêu Tiêu nhìn người này một bộ dạng "cậu không hôn mình, chuyện này sẽ không xong đâu", đành phải nhón chân, đỏ mặt, ghé sát tới hôn một cái vào má Ngụy Tầm.Môi mềm mại dừng lại trên mặt Ngụy Tầm, sự thỏa mãn tinh thần thu được mạnh mẽ hơn sự thỏa mãn sinh lý.Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm, ánh mắt dường như đang nói: Cái này được chưa.Ngụy Tầm lắc đầu, cái này không được, "Không đúng, không đúng chỗ.""Phải hôn ở đây." Ngụy Tầm vươn tay theo cằm nàng xuống, dừng lại trên đôi môi hồng nhuận mềm mại của nhóc câm.Văn Tiêu Tiêu giống như bị điện giật quay đầu đi.Ngụy Tầm cười phá lên, "Ha ha ha, nhóc câm, chúng ta đã hôn nhau nhiều lần như vậy rồi, sao cậu vẫn thẹn thùng như thế."Văn Tiêu Tiêu bị Ngụy Tầm nói đến càng xấu hổ hơn, nhìn Ngụy Tầm ôm bụng cười to, không biết tại sao, phồng má lên, một luồng giận dỗi dâng trào.Nàng lao một cái nhào tới Ngụy Tầm lùi lại dính vào tường, hai tay chống tường, hung hăng hôn Ngụy Tầm còn chưa kịp phản ứng."A!" Vì dùng sức quá mạnh, môi Văn Tiêu Tiêu đụng phải răng Ngụy Tầm, đau đến nỗi nước mắt nàng trào ra ngay lập tức.Nàng lùi lại hai bước, ôm lấy đôi môi đau tê dại, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra trong mắt.Ngụy Tầm lập tức cũng đau lòng, nâng miệng nhóc câm kiểm tra xem có bị thương không.Cô cẩn thận dùng tay nhẹ nhàng ấn xem xét môi, kiểm tra cả phía trên và phía dưới, thấy không có chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm.Văn Tiêu Tiêu lúc này quả thực xấu hổ đến mức muốn tìm một kẽ nứt trên sàn phòng tắm mà chui xuống.Nụ hôn đầu tiên nhóc câm tặng sau khi ở bên nhau kết thúc bằng một sự cố hài hước.Ngụy Tầm cố nhịn cười, nước mắt suýt chảy ra vì cười. Cô cũng không dám trêu nàng nữa."Được rồi, được rồi, mình dạy cậu dùng vòi sen." Giọng nói cố nén ý cười sắp trào ra, cô chuyển đề tài nói.Trên thực tế rất đơn giản, lý do Văn Tiêu Tiêu không mở được vòi sen vừa nãy là vì khu vực chức năng đã bị điều chỉnh sang chế độ phun áp lực cao, nên không thể mở được.Cô vừa giới thiệu với Văn Tiêu Tiêu, vừa điều chỉnh chức năng vòi sen trở về chế độ vòi sen."Cái này không thành vấn đề rồi, còn chỗ nào không biết nữa không?" Ngụy Tầm kiên nhẫn hỏi.Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, nhanh chóng đẩy Ngụy Tầm ra khỏi phòng tắm.Ngoài phòng tắm, Ngụy Tầm lắc đầu, ai, thế sự đổi thay, nhóc câm trở nên hư hỏng, dùng người xong liền vứt.Ngụy Tầm cầm lấy chiếc váy ngủ vừa ném trên giường, xoay người ra khỏi phòng ngủ chính, đi vào một phòng tắm khác.Hơn mười phút sau, Ngụy Tầm tắm xong đi ra trước.Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu tím nhạt cùng kiểu dáng với nhóc câm, lười biếng dựa vào sofa, chân dài tùy ý bắt chéo, trong tay cầm một chai nước lạnh mới lấy từ tủ lạnh ra.Theo động tác mở chai nước uống, dây váy ngủ tuột xuống một chút, để lộ một bên xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng nõn, cả người tản ra một vẻ lười biếng nhưng quyến rũ.Văn Tiêu Tiêu lúc này cũng bước ra từ phòng tắm, nàng đang định hỏi Ngụy Tầm máy sấy ở đâu, thì thấy được hình ảnh Ngụy Tầm đang uống nước. cả người sững sờ ở cửa.