[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 45: Mắt cậu sao không dứt khoát mọc lên người ta luôn đi?
"Tiểu thư, tiểu thư."Cảm giác được có người nhẹ nhàng vỗ vai mình, Ngụy Tầm mơ màng mở mắt.Là trợ lý của mẹ cô – Tiểu Vương.Trợ lý Vương là một cô gái có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, tốt nghiệp chính quy liền làm trợ lý sinh hoạt bên cạnh mẹ cô, hiện tại đã theo mẹ cô ba năm.Chỉ là, Ngụy Tầm vẫn chưa quên chuyện trợ lý Vương cáo trạng với mẹ cô lần trước.Ngụy Tầm khó khăn ngồi dậy từ trên giường, giường phòng nghỉ bệnh viện quá cứng, ngủ đến đau lưng đau eo.Cô xoa xoa cái eo cứng đờ của mình, hỏi: "Sao chị lại đến bệnh viện?"Theo lý mà nói, hiện tại trợ lý Vương không nên ở công ty sao?Trợ lý Vương hơi lúng túng gãi đầu, cô ấy làm trợ lý thường ngày là sắp xếp sinh hoạt hằng ngày của tổng giám đốc Lâm, sau đó nghe theo một số mệnh lệnh của tổng giám đốc Lâm, hiện tại tổng giám đốc Lâm nằm viện, cô ấy tự nhiên cũng không có việc gì làm."Tổng giám đốc Ngụy kêu tôi đến đây bầu bạn với em, tiện thể..." Lời nói trợ lý Vương nghẹn lại trong cổ họng, không biết có nên nói ra không."Tiện thể gì?" Ngụy Tầm truy vấn."Tiện thể đến đây chăm sóc em một chút, giám sát em ăn cơm đúng giờ..." Giọng trợ lý Vương càng nói càng nhỏ, âm thanh phía sau nếu không phải hai người ở gần, Ngụy Tầm cũng không nghe được.Ngụy Tầm xù lông, "Ai cần chị chăm sóc và giám sát! Chị về công ty đi, tôi sẽ nói với cha tôi."Chính vì vậy tôi mới không dám nói chứ, trợ lý Vương thầm nghĩ trong lòng. Nhưng cô ấy về công ty cũng không thể làm gì, cho nên cô ấy còn không bằng ở lại đây, còn có thể chăm sóc tổng giám đốc Lâm một chút.Nghĩ đến đó, trợ lý Vương cúi đầu, tâm trạng nặng nề, tổng giám đốc Lâm là một cấp trên rất tốt, có ơn tri ngộ với cô ấy, không ngờ... lại xảy ra chuyện như vậy."Tôi không đi." Giọng trợ lý Vương yếu ớt, cô ấy hơi sợ Đại tiểu thư này, nhìn khuôn mặt này, cô ấy luôn nghĩ đến tổng giám đốc Lâm."Chị! Chị muốn đi hay không thì tùy." Ngụy Tầm cũng lười so đo với cô ấy, xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng đột nhiên nhớ ra đây là bệnh viện, cô không có đồ dùng vệ sinh nào.Trợ lý Vương giống như ảo thuật không biết từ đâu lấy ra một bộ đồ rửa mặt, đưa cho Ngụy Tầm.Ngụy Tầm hơi bực mình, cô vừa mới nói không cần trợ lý Vương chăm sóc, Ngụy Tầm "hung dữ" nhận lấy bộ đồ rửa mặt, "hung dữ" nói một tiếng: "Cảm ơn." Sau đó xoay người ra cửa.Trợ lý Vương mím môi cười trong phòng nghỉ trống rỗng, quả nhiên vẫn là trẻ con mà.Ngụy Tầm nhìn chính mình trong gương, tóc rối bù xù, dưới mắt treo quầng thâm, khóe mắt rũ xuống, sắc mặt cau có.Cô mở túi rửa mặt, tất cả mọi thứ đều đã được khử trùng, có thể sử dụng trực tiếp.Ngụy Tầm bĩu môi, thừa nhận trợ lý sinh hoạt Vương này làm việc cũng đủ tiêu chuẩn.Cô đơn giản thu dọn bản thân một chút.Liền chuẩn bị đi xem mẹ cô thế nào, trợ lý Vương hai tay đan vào nhau đợi cô ngoài cửa toilet.Thấy cô ra, cũng bước nhanh theo sau, Ngụy Tầm cũng không quản cô ấy.Vẫn chỉ có thể nhìn mẹ qua lớp kính, mẹ nằm trên giường, bất động, toàn thân cắm đầy các loại ống, chỉ có điện tâm đồ vẫn đang dao động nhắc nhở Ngụy Tầm, mẹ cô vẫn đang đối kháng với cái chết.Ngụy Tầm thấy cảnh này, lập tức suy sụp, lúc này vị bác sĩ chính chữa trị cho mẹ cô, gặp ngày hôm qua đi tới.Ngụy Tầm lập tức ngăn cô ấy lại, "Chào bác sĩ, xin hỏi tình hình mẹ tôi thế nào rồi?"Bác sĩ đeo khẩu trang, giọng điệu trầm ổn phát ra từ cổ họng: "Chúng tôi sáng nay đã kiểm tra cơ thể cho mẹ em, mọi thứ bình thường, hiện tại xét về chỉ số cơ thể không có vấn đề gì, thậm chí trạng thái còn tốt hơn hôm qua."Ngụy Tầm nghe lời bác sĩ nói, mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức truy vấn: "Vậy mẹ tôi đại khái khi nào có thể tỉnh lại?"Nhìn về phía khuôn mặt trẻ tuổi của Ngụy Tầm, bác sĩ chần chừ một chút, vẫn quyết định nói rõ tình hình thật: "Nhưng chuyện xuất huyết não này, rất khó nói. Mấu chốt là hai ngày nay, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.""Không có bất kỳ phương pháp can thiệp nhân tạo nào sao?" Ngụy Tầm gấp gáp hỏi.Bác sĩ chính lắc đầu.Bờ vai căng cứng của Ngụy Tầm buông xuống ngay khoảnh khắc bác sĩ lắc đầu, cô nhụt chí nói: "Được rồi, cảm ơn bác sĩ."Bác sĩ chủ trị gật đầu, liền xoay người tiếp tục đi đến phòng bệnh tiếp theo.Trợ lý Vương đứng bên cạnh, tâm trạng nặng nề, cô ấy ngẩng đầu nhìn cô bé vừa mới trưởng thành này, trong lòng không khỏi dâng lên một tia đau lòng.Cô ấy tiến lên, tính an ủi Ngụy Tầm một chút.Ngụy Tầm lắc đầu, thấp giọng nói: "Không sao."Hai người trầm mặc một lúc.Trợ lý Vương kéo Ngụy Tầm liền đi về phía cửa thang máy.Ngụy Tầm dùng sức rụt tay lại, không thoát ra được, Ngụy Tầm đành phải bị ép đi theo trợ lý Vương vào thang máy, thì ra sức lực của trợ lý Vương lớn đến vậy sao?"Chị làm gì vậy?" Ngụy Tầm hơi tức giận hỏi.Đến thang máy, trợ lý Vương mới buông tay Ngụy Tầm ra.Trợ lý Vương vẻ mặt kiên nghị, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn Ngụy Tầm, "Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn là đói đến hoảng, em hiện tại không ăn no, hôm nay và ngày mai còn làm sao chăm sóc tốt cho tổng giám đốc Lâm?"Sợ Ngụy Tầm phản bác, cô ấy lại tiếp lời: "Huống hồ, với thân hình gầy gò của em, lát nữa tụt huyết áp nằm xuống, hai mẹ con cùng nhau nằm viện."Trợ lý Vương không dám dùng cha Ngụy Tầm để kích cô, tùy tiện tìm một lý do khác.Ngụy Tầm: ... Cái phép khích tướng vụng về này.Ra khỏi thang máy, Ngụy Tầm đi ra ngoài, trợ lý Vương vội vàng đuổi theo."Tiểu thư, em đi đâu vậy?"Ngụy Tầm vô cảm quay đầu lại nhìn cô ấy: "Chị nói xem?""À..." Trợ lý Vương trong lòng rụt rè, bộ dáng vô cảm của Ngụy Tầm quả thực giống hệt tổng giám đốc Lâm.Lần này không đi ăn thức ăn nhanh, trợ lý Vương đã sớm điều tra kỹ quán ăn gần bệnh viện, cô ấy lái xe đưa Ngụy Tầm đi ăn một nhà hàng.Không gian tao nhã, món ăn tinh xảo, hương vị thơm ngon, tất nhiên, giá cả cũng không hề rẻ.Ngụy Tầm nhai đồ ăn trong miệng một cách vô vị, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện bệnh viện.Ăn uống xong, trợ lý Vương cầm điện thoại đi tính tiền, quầy tiếp tân lại báo cho họ biết bàn đó đã thanh toán xong.Trợ lý Vương quay đầu nhìn Ngụy Tầm.Ngụy Tầm miệng cong lên, "Tôi còn chưa nghèo đến mức ăn cơm còn phải để người khác trả tiền đâu."Trợ lý Vương xấu hổ nói nhỏ: "Tôi sẽ xuất hóa đơn và thanh toán với tổng giám đốc Ngụy."Mặt Ngụy Tầm cứng đờ, "Tùy chị," sau đó xoay người đi luôn.Trợ lý Vương cất điện thoại trở lại túi, trong lòng nghĩ, có phải mình không nên nói câu đó không.Trợ lý Vương vẫn hỏi quầy tiếp tân một tờ biên lai nhỏ, cô ấy muốn báo cáo công việc với tổng giám đốc Ngụy.Hai người trở lại bệnh viện.Hiện tại không cho phép thăm nuôi, thực ra cũng chỉ là ngồi ở bên ngoài, chờ tin tức của bác sĩ bất cứ lúc nào.Ngụy Tầm ngồi trong bệnh viện suốt một ngày trời.Màn đêm lại một lần nữa buông xuống.Bất quá khác với hôm qua là, trợ lý Vương vẫn còn ở đây bầu bạn với cô.Ngụy Tầm cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình không có bất kỳ thông báo nào, nhấn mở khung chat với nhóc câm, không vui.Hôm nay cả ngày nhóc câm thế mà không gửi cho mình một tin nhắn nào.Ngụy Tầm chào trợ lý Vương đang mơ màng sắp ngủ trên ghế, tính ra ngoài hít thở không khí.Ưu tư đè nặng lên người, Ngụy Tầm đi ra khỏi bệnh viện, đi dạo xung quanh, giải sầu.Đi được khoảng hai ba mươi phút, cô hơi khát, nhìn thấy một siêu thị không xa phía trước.Một cô gái đứng bên quầy trái cây trông như đang cãi nhau với ông chủ, quơ tay múa chân.Ông chủ trông rất hung dữ, mặt đầy nếp nhăn nhíu lại trên khuôn mặt, chống nạnh, chỉ vào mũi cô gái nói gì đó.Cô gái...Hả? Ngụy Tầm nhíu mày, bóng dáng này trông sao lại quen mắt đến vậy.Cô bước nhanh qua đó, càng đến gần càng rõ ràng.Ngụy Tầm tiến lên nắm lấy cánh tay cô gái.Cô gái giật mình, quay đầu lại, hốc mắt còn hơi đỏ."Nhóc câm! Sao cậu lại ở đây?!" Ngụy Tầm khiếp sợ nói, phải biết huyện thành và thành phố A, cách nhau đến năm sáu tiếng đi xe.Mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng, nàng đã nghĩ đến vô số cách chạm mặt Ngụy Tầm, không ngờ lại là trong tình huống mất mặt như vậy."Này! Cô làm gì đó? Đừng quấy rầy tôi làm ăn được không." Ông chủ chống nạnh, giọng nói hùng hồn làm tai Ngụy Tầm đau.Mắt Ngụy Tầm liếc ngang, không nói gì.Ông chủ kia thấy Ngụy Tầm hung hăng hơi khó chọc, chột dạ lùi lại mấy bước, "Không cần cô đền, đi nhanh đi! Đừng quấy rầy tôi làm ăn!"Lông mày Ngụy Tầm nhíu lại càng sâu, đền? Cô quay đầu nhìn Văn Tiêu Tiêu: "Xảy ra chuyện gì?"Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm hung dữ, hơi sợ, kể lại sự việc vừa rồi cho cô.Văn Tiêu Tiêu vừa mới đến thành phố A, lần trước gọi điện thoại với Ngụy Tầm, nàng biết được, mẹ cô nằm viện ở Bệnh viện Số Một, nàng đi xe công cộng đến bệnh viện.Nhưng đến cửa, nàng lại nghĩ tay không qua đó không tốt lắm.Vì thế rời khỏi bệnh viện tính tìm quán hoa quả mua chút hoa quả.Ông chủ ban đầu thái độ khá tốt, nhưng sau đó phát hiện nàng là người câm, chớp mắt một cái, liền bắt đầu giở công phu "sư tử ngoạm" (hét giá).Văn Tiêu Tiêu là người câm, nhưng không phải người ngốc, tuy rằng có một số loại hoa quả nàng chưa từng thấy qua, nhưng cũng không đến mức bán đắt như vậy.Nàng buông hoa quả trong tay, từ bỏ, nhưng ông chủ liền giữ nàng lại không cho nàng đi.Nhất quyết đòi nàng phải mua hoa quả.Nàng là người câm, tự nhiên là không nói lại ông ta, thiếu chút nữa tức đến phát khóc.Đúng lúc này, Ngụy Tầm đến.Ngụy Tầm nghe được diễn biến sự việc, cộng thêm hai ngày nay vốn dĩ tâm tình đã không tốt, cô vừa đau lòng vừa tức giận, ngày thường cô nâng niu nhóc câm như vậy, ông chủ này làm sao dám?Ngụy Tầm tiến lên túm cổ áo ông chủ, trút xuống một tràng mắng mỏ.Ông chủ quán hoa quả kia chỉ là một con hổ giấy, đụng phải người có thái độ mạnh mẽ một chút, lập tức sợ hãi."Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi!""Tôi đã tham lam! Không dám nữa!" Ông chủ liên tục xin lỗi, ông sợ nếu không nói, Ngụy Tầm sợ là muốn lật tung quán hoa quả của ông ta, lật quán hoa quả thì không quan trọng.Vấn đề là quán bị lật, tin đồn hành vi không đáng mặt người này chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài, danh tiếng này hỏng rồi, sau này đừng hòng làm ăn được nữa.Cho nên ông chủ lập tức nhận sai."Hừ!" Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của ông chủ này, Ngụy Tầm cũng lười lý luận với ông ta nữa.Cô buông cổ áo ông ta ra, ghét bỏ móc giấy trong túi ra xoa xoa tay, dùng cánh tay kia chưa chạm vào ông chủ nắm lấy tay Văn Tiêu Tiêu."Nhóc câm, chúng ta đi."Văn Tiêu Tiêu sùng bái nhìn về phía Ngụy Tầm.Nhưng trên đường đi, sắc mặt Ngụy Tầm nặng nề, cũng không tốt, thậm chí có thể nói là rất tệ.Lòng Ngụy Tầm xoắn thành một cuộn chỉ rối, hai người đi đến một nơi yên tĩnh, dừng lại, Ngụy Tầm mới buông tay Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu toan định nắm lấy, nhưng Ngụy Tầm né tránh."Cậu có biết cậu một mình đến đây nguy hiểm đến mức nào không?" Ngụy Tầm nghiêm khắc nói, cô thật sự tức giận.Văn Tiêu Tiêu nắm chặt quần áo cúi đầu, cắn môi không lên tiếng."Ở huyện thành nhỏ người xấu đã không ít, thành phố lớn hỗn tạp như thành phố A, người xấu càng nhiều! Lỡ cậu bị người ta bắt cóc đến một nơi xa lạ không thân thuộc thì làm sao bây giờ? Bị lừa gạt thì làm sao bây giờ? Xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Ngụy Tầm một mạch nói hết những lời phê bình này ra.Văn Tiêu Tiêu cúi đầu càng sâu hơn, miệng tủi thân bĩu lại, nước mắt trong mắt đảo quanh. Nàng không nghĩ nhiều đến vậy... Nàng chỉ là, nhớ Ngụy Tầm.Ngụy Tầm tiếp tục nói về chuyện vừa nãy: "Ông chủ cậu vừa gặp phải chính là người xấu, nếu mình vừa nãy không đến, mất tiền vẫn là chuyện nhỏ, lỡ ông ta giữ cậu lại thì làm sao bây giờ? Cậu ở thành phố A xa lạ..."Nước mắt tích tụ trong hốc mắt Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng không nén được, rơi xuống đất."Cậu..." Ngụy Tầm nhìn thấy nước mắt không ngừng rơi xuống, lời vừa đến cổ họng bị nuốt vào, lửa giận trong lòng bị dòng nước mắt như chuỗi hạt đứt dây dập tắt.Cô thở dài, không nói nữa.Cô nâng khuôn mặt cô gái đang im lặng rơi lệ trước mắt lên, môi dưới đã bị cắn rách, đôi mắt đỏ hoe không chịu được, giống như một chú thỏ con, đôi mắt dời đi, không dám nhìn cô, nghẹn một cục tức trong lòng."Xin lỗi, mình chỉ là quá lo lắng cho cậu." Trán Ngụy Tầm áp vào trán Văn Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng hôn lên gò má vẫn còn đang chảy nước mắt.Văn Tiêu Tiêu bĩu môi, nuốt nước mắt trở lại, nấc lên một tiếng."Đừng khóc." Ngụy Tầm lại cúi đầu hôn lên môi Văn Tiêu Tiêu, cô nếm được một vị tanh ngọt, môi bị cắn rách.Văn Tiêu Tiêu vẫn không để ý đến cô."Lần sau không cho phép cắn môi nữa, chảy cả máu rồi." Ngụy Tầm áp môi liếm đi vết máu trên môi.Văn Tiêu Tiêu bị sự táo bạo của Ngụy Tầm làm cho giật mình, nàng ngượng ngùng đẩy đẩy Ngụy Tầm một cái, nhưng không đẩy ra được.Đã mắng người ta khóc, chỉ có thể dỗ từng chút từng chút một.Ngụy Tầm ôm mặt nhóc câm, như chuồn chuồn đạp nước, mổ một cái, lại mổ một cái.Dịu giọng nói: "Mình sai rồi."Dỗ dành hơn nửa ngày, Văn Tiêu Tiêu mới chịu để ý đến cô.Hai người tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.Ngụy Tầm nắm lấy tay Văn Tiêu Tiêu trong lòng bàn tay, hỏi: "Sao cậu lại nghĩ đến việc đến đây."Đêm hơi tối, Văn Tiêu Tiêu sợ Ngụy Tầm nhìn không rõ động tác của mình, vẫn dùng điện thoại để gõ chữ.Văn Tiêu Tiêu: Hôm qua nhận được điện thoại của cậu, mình đã xem vé xe từ huyện thành đến thành phố A, thấy giá cả có thể chịu được, nên liền đến.Ngụy Tầm nhíu mày, áp đầu vào vai Văn Tiêu Tiêu để xem tin nhắn, "Mình không tin, chắc chắn còn có nguyên nhân khác."Hơi thở phả vào cổ, nóng hổi, mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng, oán trách lườm Ngụy Tầm một cái, rõ ràng biết còn muốn hỏi nguyên nhân.Thế là Văn Tiêu Tiêu gõ chữ trên điện thoại.Ngụy Tầm tập trung tinh thần nhìn.Chỉ thấy trên màn hình điện thoại hiện ra mấy chữ: Huyện thành đến thành phố A có nhiều vé, nên liền đến.Ngụy Tầm không chịu, cái đầu xù xì cọ vào cổ: "Nói đi mà, bạn gái."Văn Tiêu Tiêu trước đó đã bị Ngụy Tầm nói quá tủi thân, lần này nhất quyết không theo ý cô, liền không nói.Ngụy Tầm đành phải dùng chiêu lớn hơn, nhắm vào chỗ nhạy cảm của Văn Tiêu Tiêu, cù lét, hai người quấn quýt nháo một trận.Văn Tiêu Tiêu làm sao nháo lại Ngụy Tầm.Đành phải chịu thua, đỏ mặt gõ chữ trên điện thoại: Mình nhớ cậu, nên mình đến.Ngụy Tầm hài lòng gật đầu, đây mới là lời giải chính.Ngụy Tầm còn muốn tiếp tục nói thêm gì đó, chuông điện thoại vang lên, Ngụy Tầm cầm điện thoại lên xem, là trợ lý Vương.Cô bắt máy.Trợ lý Vương với giọng điệu vui mừng mở lời: "Tiểu thư, em đi đâu vậy? Mau quay về! Tổng giám đốc Lâm tỉnh rồi!""Thật sao!?" Ngụy Tầm đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế dài, trên mặt tràn đầy kinh hỉ."Thiên chân vạn xác! Bác sĩ hiện tại đang ở trong phòng bệnh kiểm tra cho Tổng giám đốc Lâm đó!" Giọng trợ lý Vương cao vút, đầy ý mừng."Được! Tôi lập tức quay lại!" Ngụy Tầm cắt đứt cuộc gọi với trợ lý Vương.Cô nhìn nhóc câm đang ngơ ngẩn nhìn cô, kích động ôm người lên xoay một vòng, Văn Tiêu Tiêu bị ôm lên đột ngột kinh hô một tiếng, ôm chặt lấy cổ Ngụy Tầm.Đặt người xuống, Ngụy Tầm đặt tay lên vai Văn Tiêu Tiêu, lại hôn nhóc câm vài cái, làm nàng bị hôn đến đờ đẫn.Trong giọng Ngụy Tầm khó nén được sự kích động, "Nhóc câm, cậu thật là phúc tinh của mình, cậu vừa đến mẹ mình liền tỉnh!"Văn Tiêu Tiêu tuy không biết mẹ Ngụy Tầm rốt cuộc bị bệnh gì, nhưng thấy Ngụy Tầm vui mừng như vậy, chắc chắn là tin tốt, nàng cũng bật cười theo."Chúng ta mau quay về thôi!" Ngụy Tầm nắm tay Văn Tiêu Tiêu, kích động nói, đã gấp không chờ nổi muốn gặp mẹ.Văn Tiêu Tiêu gật đầu.Hai người chạy như bay, còn bị bác sĩ bệnh viện mắng một trận vì không được chạy vội trong bệnh viện, lúc này mới đến khu ICU nơi mẹ Ngụy Tầm ở.Cha cô cũng tới rồi."Vị này là?" Cha Ngụy Tầm nhìn thấy đứa con gái thường ngày lạnh nhạt xa cách lại dắt tay một người, rất chấn động."Bạn gái con." Ngụy Tầm buột miệng thốt ra.Người cha già trực tiếp sững sờ tại chỗ, gái, bạn gái. Tuy rằng gia phong nhà họ tiến bộ, cũng không bận tâm xu hướng giới tính của con gái, nhưng cô tìm bạn gái từ khi nào, ông hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.Khuôn mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, cả người choáng váng, Ngụy Tầm, cô liền nói ra như vậy sao?Ngụy Tầm mở lời cắt ngang cảnh tượng hai người đều không biết làm sao này, gấp gáp nói: "Cha thất thần làm gì? Đi xem mẹ trước đi!""À, ừm." Cha Ngụy Tầm gật đầu.Ngụy Tầm ghé vào tai nhóc câm, thì thầm dặn dò: "Cậu ở đây đợi mình, đừng đi lung tung, có việc thì tìm trợ lý Vương, người ngồi trên ghế dài kia." Ngụy Tầm chỉ vào trợ lý Vương đang ngồi trên ghế dài ở xa xa.Trợ lý Vương nhìn qua.Văn Tiêu Tiêu biết Ngụy Tầm hiện tại chỉ muốn đi xem mẹ, nàng gật đầu.Ngụy Tầm nhanh chóng đi theo sau lưng cha cô.Vào khu ICU cần thay đồ bảo hộ cách ly, lại mất thêm chút thời gian ở khu vực chuyên môn để mặc quần áo xong.Lúc này Ngụy Tầm mới cùng cha đi theo sau lưng bác sĩ vào phòng ICU mà hai ngày nay chỉ có thể nhìn qua lớp kính.Mẹ cô nằm trên giường bệnh, các ống trên người vẫn chưa thể tháo ra, nằm yên lặng trên giường, sắc mặt rất trắng, mới hai ngày, hốc mắt đã lõm sâu vào.Đôi mắt nửa mở, trông có vẻ không có sức lực.Ngụy Tầm ngồi xổm bên cạnh mẹ, nắm lấy tay lạnh băng của bà, nỗ lực dùng tay mình để làm ấm nhiệt độ cơ thể của mẹ cô.Khoảnh khắc này, mọi thù hận gì đều tiêu tan, chỉ là một người con gái đang quan tâm người mẹ đang bệnh của mình.Mẹ Ngụy Tầm thấy Ngụy Tầm lộ ra một nụ cười, giơ tay xoa đầu con gái, Ngụy Tầm đến thở mạnh cũng không dám.Vì còn cắm ống thở, mẹ cô không thể nói chuyện, chỉ có thể thông qua ngôn ngữ cơ thể an ủi con gái.Hai người cứ như vậy im lặng đứng một lúc.Cha Ngụy Tầm mở lời ở phía sau: "Việc công ty anh đã xử lý xong hết, em không cần lo lắng, yên tâm dưỡng thương."Mẹ Ngụy Tầm gật đầu rất nhẹ.Một bên khácVăn Tiêu Tiêu ngồi xuống ghế dài, hai tay nắm hờ đặt trên đùi, hơi căng thẳng.Trợ lý Vương hơi tò mò đánh giá Văn Tiêu Tiêu, ăn mặc mộc mạc, nhưng quần áo rất sạch sẽ, lớn lên rất ngoan ngoãn đáng yêu. Một cô bé ngoan như vậy, làm thế nào lại chơi thân với tiểu bá vương Ngụy Tầm.Trợ lý Vương tiên phong mở lời: "Chào em, tôi là trợ lý sinh hoạt của mẹ Ngụy Tầm, em có thể gọi tôi là Tiểu Vương, hoặc Trợ lý Vương." Trợ lý Vương vươn tay về phía Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu bị người bên cạnh đột nhiên đến gần hơi luống cuống không biết làm sao, nàng bắt tay với trợ lý Vương, sau đó lại trở về tư thế trước đó.Trợ lý Vương hơi xấu hổ, quả nhiên tính cách không thể nhìn bề ngoài. Theo lý mà nói không phải nên tự giới thiệu tên sau khi đối phương báo tên sao?! Trợ lý Vương la hét trong lòng.Văn Tiêu Tiêu xoắn tay lại, dường như cũng ý thức được hành động vừa rồi của mình có chút không được lễ phép.Nàng lấy điện thoại ra, gõ chữ cho trợ lý Vương xem: Chào chị, em tên Văn Tiêu Tiêu.Hả? Trợ lý Vương nhìn tin nhắn trên điện thoại, bây giờ trẻ con hướng nội đã hướng nội đến mức này sao, đến lời nói cũng không muốn nói, trực tiếp dùng điện thoại gõ chữ.Văn Tiêu Tiêu đại khái nhìn ra sự nghi hoặc của trợ lý Vương, nàng đã quen rồi, nàng chỉ vào yết hầu của mình, sau đó khoát tay một cái.Trợ lý Vương lập tức ý thức được điều gì đó, nháy mắt trở nên hoảng loạn, "À, ồ, thật xin lỗi."Văn Tiêu Tiêu mỉm cười, lắc đầu, ra hiệu không có chuyện gì.Trợ lý Vương ngượng ngùng đứng yên tại chỗ, cảm thấy hổ thẹn vì đánh giá xấu cô bé ở trong lòng dành cho Văn Tiêu Tiêu vừa rồi."Tôi đi mua cho em một chai nước nhé." Trợ lý Vương càng nghĩ càng thấy áy náy.Chưa kịp Văn Tiêu Tiêu ngăn lại, trợ lý Vương đã đi ra ngoài.Sau khi trở về, trợ lý Vương đưa nước khoáng cho Văn Tiêu Tiêu, cười nói: "Em biết dùng thủ ngữ không?"Văn Tiêu Tiêu nhận lấy, gật đầu."Vậy chúng ta có thể giao tiếp bằng thủ ngữ, tôi cũng biết thủ ngữ." Trợ lý Vương vừa nói, vừa dùng thủ ngữ so từ "Chào buổi tối". Không ngờ kỹ năng mình học được ở đại học lại có ngày được dùng ở đây, trợ lý Vương cảm thấy một niềm vui sướng muộn màng.Văn Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn thủ ngữ tiêu chuẩn của trợ lý Vương, khóe miệng cong lên, đồng thời dùng thủ ngữ đáp lại một câu: Chào buổi tối.Đợi Ngụy Tầm vui mừng hớn hở trở về từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU sau khi nói chuyện với bác sĩ.Nhìn thấy chính là một hình ảnh như vậy.Nhóc câm và trợ lý Vương hai người dùng thủ ngữ trò chuyện với nhau, trên mặt đều tràn đầy nụ cười vui vẻ.Không biết nói chuyện cười gì, trợ lý Vương đặt tay lên vai nhóc câm, cười đến không đứng lên nổi.Trong ánh mắt vốn đầy ý mừng của Ngụy Tầm hiện lên một tia giận dữ, một ngọn lửa không tên âm ỉ bốc cháy trong lòng.Nhóc câm cũng không tránh đi, mắt thấy đầu trợ lý Vương cũng sắp dựa vào rồi.Ngụy Tầm mấy bước sải dài đi qua, cánh tay dài vươn ra, nằm ngang giữa trợ lý Vương và Văn Tiêu Tiêu.Đầu trợ lý Vương dừng lại trên lòng bàn tay Ngụy Tầm, cảm thấy xúc cảm không đúng, trợ lý Vương ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Ngụy Tầm.Trợ lý Vương lập tức bật ra như chạm vào lửa, hai tay quy củ đặt trên đùi, không biết lại chọc vào vị tổ tông này ở đâu."Đi thôi." Ngụy Tầm kéo tay Văn Tiêu Tiêu liền đi. Mọi việc đã xử lý gần như xong, hôm nay về nhà trước một chuyến, mai lại đến bệnh viện, huống hồ, cô thì không sao, nhưng nhóc câm vẫn phải được an trí tử tế một chút.Văn Tiêu Tiêu vẫn còn hơi quyến luyến quay đầu lại chào trợ lý Vương, trợ lý Vương thật sự rất thú vị.Ngụy Tầm kéo Văn Tiêu Tiêu vào thang máy, nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Luyến tiếc như vậy à? Mắt cậu sao không dứt khoát mọc lên người ta luôn đi?"