[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 44: Cùng nhóc câm gọi video
Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy sắc mặt không tốt của Ngụy Tầm, thoát ra khỏi cảm xúc xấu hổ, lo lắng nhìn Ngụy Tầm.Ngụy Tầm sau khi xem xong tin nhắn, sắc mặt ngưng trọng gõ vài chữ trên điện thoại để trả lời.Sau đó đặt điện thoại trở lại mép giường.Cô nằm xuống, nói với Văn Tiêu Tiêu: "Nhà mình xảy ra chút chuyện, ngày mai mình phải quay về."Lông mi Văn Tiêu Tiêu run rẩy, nàng chủ động ôm lấy Ngụy Tầm, vừa mới ở bên nhau Ngụy Tầm đã phải đi, nàng tự nhiên là có chút không nỡ.Nhưng nàng càng lo lắng cho tâm trạng của Ngụy Tầm.Ngụy Tầm xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói: "Mình giải quyết xong sẽ quay lại, ngủ đi."Văn Tiêu Tiêu nằm bên cạnh Ngụy Tầm lòng nặng trĩu, suy nghĩ rất lâu mới ngủ.Ngụy Tầm nằm trên giường, thức suốt đêm không ngủ.Mẹ cô đã xảy ra chuyện.Cha cô gửi tin nhắn nói là mẹ cô bị tai nạn xe cộ, hiện tại đã được cứu chữa từ phòng phẫu thuật về, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU theo dõi, muốn cô nhanh chóng quay về một chuyến.Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.Ngụy Tầm đầu tiên là để lại tờ giấy cho Văn Tiêu Tiêu, nói cô đã đi rồi.Sau đó thu dọn đồ đạc đơn giản.Ngụy Tầm chỉ lấy máy tính và sạc cần thiết rồi chuẩn bị đi, cô không lấy hành lý khác, cô nghĩ, xử lý xong việc sẽ quay lại.Về phần tài xế đến ga tàu hỏa cô đã hẹn từ hôm qua, cô nói sẵn lòng trả gấp ba giá, đối phương lập tức đồng ý.Nhìn Văn Tiêu Tiêu vẫn còn cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành, tim Ngụy Tầm lập tức mềm nhũn.Cô cúi xuống, cực kỳ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.Nhẹ nhàng mở cửa, Ngụy Tầm quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng cô chỉ ngủ hai đêm này, trong lòng lưu luyến.Luyến tiếc không rời nhìn thêm một lần cuối, khoác ba lô rồi đi.Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, người đang ngủ yên trên giường mở mắt ra.Tâm trạng Ngụy Tầm đêm qua tệ đến vậy, Văn Tiêu Tiêu làm sao không cảm nhận được.Ngủ rất nông nên khoảnh khắc Ngụy Tầm rời giường nàng đã tỉnh, nàng ôm lấy ngực, tim nóng bừng, đôi mắt hạnh tròn tràn đầy lo lắng.Trên tàu hỏa, Ngụy Tầm nhìn từng mảng cảnh sắc lướt qua, nội tâm lạnh lẽo.Cô hai tay nắm chặt chai nước khoáng trên tay, chai nhựa hơi biến dạng.Nhíu mày, trên ngực có một lực nặng nề, đè ép cô khó thở.Âm báo tin nhắn điện thoại lại vang lên.Là tin nhắn của cha cô: Trở về rồi sao?Ngụy Tầm: Dạ, mẹ thế nào rồi?Đối phương hiện đang nhập chữ.Đợi một lúc lâu, mới trả lời lại: Bác sĩ nói mấy ngày này là thời kỳ then chốtRãnh nhăn giữa hai lông mày Ngụy Tầm càng sâu, một ngọn lửa vô danh trào ra từ trong ngực.Ngụy Tầm: Rốt cuộc thế nào?!Đối phương trầm mặc một lúc: Tình trạng thương tích không lạc quan lắm, xuất huyết não quá nhiều, bác sĩ nói... chỉ xem hai ngày này có thể qua được nguy hiểm không.Ngụy Tầm không trả lời nữa, tay vô lực rũ xuống, cô lần đầu tiên cảm nhận được, cái chết hóa ra lại gần cô đến vậy.Cô gục đầu xuống, cắn môi, trong lòng rối bời.Cô nhìn những kiến trúc và ruộng đồng không ngừng di chuyển ngoài cửa sổ, chỉ hy vọng nhanh lên một chút, nhanh lên nữa.Không biết nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ bao lâu, giọng nữ phát thanh trên tàu hỏa vang lên: Kính chào quý khách, chuyến tàu số 0526 quý khách đang đi sắp đến ga Đông thành phố A, xin quý khách mang theo hành lý và vật dụng...Ngụy Tầm hoảng hốt ngẩng đầu, xác nhận đúng là ga Đông thành phố A, khoác ba lô sốt ruột chờ đợi ở cửa toa tàu.Lòng cô nóng như lửa đốt, cửa tàu vừa mở, Ngụy Tầm liền chạy đi trước, chạy như điên ra ga tàu hỏa.Vừa ra ga tàu hỏa, Ngụy Tầm đã bị các tài xế ở cửa vây quanh."Cô bé! Có muốn đi taxi không?""Đi xe không?""Giờ có thể đi luôn."Ngụy Tầm từ chối, đám tài xế bám người kia vẫn luôn vây quanh Ngụy Tầm đi theo, đại khái là cảm thấy cô còn trẻ dễ lừa.Loại tài xế bám người đổ ở cửa này, phần lớn là tài xế xe dù.Nếu là ngày thường Ngụy Tầm cũng sẽ lờ đi mà đi thẳng.Nhưng cố tình là hôm nay, tính tình Ngụy Tầm tệ đến mức tột cùng."Tránh ra cho tôi!"Đám tài xế kia có lẽ không ngờ cô bé xinh đẹp này vừa mở miệng đã bạo như vậy, tức khắc sững sờ.Ngụy Tầm ánh mắt lạnh lùng quét qua.Một đám tài xế già đời lăn lộn xã hội bao nhiêu năm thế mà lại bị một cô bé hù dọa.Chấn động trước khí thế của cô, những tài xế bám người đó hoàn toàn rút lui.Ngụy Tầm thoát khỏi đám đông đi đến ven đường.Cô ngồi lên chiếc taxi trống gần cô nhất, gấp gáp nói: "Đến Bệnh viện Số Một, làm ơn nhanh lên chút! Tôi trả gấp đôi giá tiền."Mắt tài xế sáng lên, tức khắc hóa thân thành tay đua, nhắc nhở một câu, "Quý cô, thắt dây an toàn vào."Ngụy Tầm quá nóng nảy ngược lại làm hỏng việc, thắt cái dây an toàn vướng víu rất nhiều lần mới thắt xong.Tài xế thấy hành khách đã thắt dây an toàn, nhìn gương chiếu hậu, sang số, đạp ga, xe lao ra ngoài.Cho dù tài xế đã đi tuyến đường ngắn nhất anh ta biết, dùng tốc độ nhanh nhất anh ta có thể chạy, nhưng không chịu nổi tình hình giao thông tắc nghẽn ở thành phố A, mãi mất hơn một tiếng mới đưa Ngụy Tầm đến cổng bệnh viện.Ngụy Tầm trả tiền cho tài xế xong, vừa chạy vào bệnh viện, vừa gọi điện thoại cho cha mình, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh."Cha, con đến rồi." Trong giọng nói vẫn còn chút thở hổn hển."Cha đến đón con, con ở tòa nhà nào?""Tòa nhà Ba khu B.""Được, con đợi cha ở đó."Mùi thuốc sát trùng tràn ngập bệnh viện, phần lớn người đi qua trên mặt đều ủ rũ.Ngụy Tầm cúi mắt, khóe môi trễ xuống, cô cũng trở thành một thành viên của họ.Cha Ngụy Tầm rất nhanh đến nơi.Ngụy Tầm trầm mặc đi theo sau lưng người đàn ông, suốt dọc đường đi vào ICU, khu vực chăm sóc đặc biệt ICU."Mẹ con ở kia." Cha Ngụy Tầm hạ giọng nói, tâm trạng cũng rất suy sụp.Theo hướng cha cô chỉ, Ngụy Tầm bước vào, cách tấm kính trắng trong suốt.Cô nhìn người phụ nữ khắp người cắm đầy ống, nước mắt Ngụy Tầm nhịn suốt dọc đường cuối cùng cũng không nhịn được, trào dâng từ hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.Mẹ cô, một quý bà tao nhã tự cường như vậy, giờ đây lại cả người cắm đầy ống, vô lực nằm trên chiếc giường bệnh kia.Hoãn cảm xúc rất lâu, Ngụy Tầm mới lau khô nước mắt, cùng cha mình ngồi trên ghế ngoài khu giám hộ."Nói cho con biết tình hình cụ thể." Ngụy Tầm nén giọng nói run rẩy.Cha Ngụy Tầm đan hai tay lại nắm thành quyền, giữa lông mày nhíu lại, tròng trắng mắt phủ đầy tơ máu đỏ, lộ ra vẻ mệt mỏi, "Chiều hôm qua, cha đang xã giao ở bên ngoài, sau đó đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện, nói mẹ con xảy ra chuyện.""Cha nhanh chóng chạy đến, phẫu thuật làm suốt cả buổi chiều mới chuyển từ phòng phẫu thuật sang ICU, cha mới nhắn tin cho con.""Là bị một chiếc xe tải lớn tông, gây tai nạn rồi bỏ chạy, sáng nay đã bắt được, lái xe say rượu."Nắm tay Ngụy Tầm đặt trên đùi dần dần siết chặt, gân xanh nổi lên, cô hiện tại thật sự muốn đi làm thịt tên tài xế say rượu lái xe kia.Giọng người đàn ông rất khàn, "Cha đã gọi luật sư đi xử lý chuyện này, cha sẽ bắt hắn phải trả giá thật lớn." Nửa câu sau lời nói cực kỳ lạnh lẽo, cả hai cha con đều có một vẻ tàn nhẫn như nhau."Ừm..." Móng tay Ngụy Tầm hằn sâu vào thịt."Ăn cơm chưa?" Cha Ngụy Tầm quay đầu hỏi.Ngụy Tầm: "......""Cha đi mua cho con một phần cơm." Người đàn ông đứng dậy.Ngụy Tầm đứng lên, lạnh lùng nói: "Không cần quan tâm con lúc này." Sau đó xoay người bỏ đi.Người đàn ông sững sờ tại chỗ, sau đó thất thần ngồi xuống ghế, móc gói thuốc lá ra tính châm một điếu, đột nhiên nhớ ra đây là bệnh viện, lại cất gói thuốc lá đi.Người đến tuổi trung niên, trừ sự nghiệp có chút khởi sắc, thật sự sống chung với người nhà thì rối tung rối mù.Gần bệnh viện có rất nhiều quán ăn nhanh, Ngụy Tầm tùy tiện tìm một quán ăn nhanh trông có vẻ sạch sẽ gọi một phần cơm thanh đạm, một ngày không ăn cơm, ý thức được sau đó dạ dày mới truyền đến từng cơn đau.Mở điện thoại, nhóc câm gửi đến vài tin nhắn.Tiểu Mọt Sách: Ngụy Tầm, cậu về đến nhà chưa?Tiểu Mọt Sách: Nhớ ăn cơm nha.Tiểu Mọt Sách: Chuyện trong nhà có ổn không?Ngụy Tầm nhìn sự quan tâm mà người kia gửi đến, ác khí trong lòng tiêu tan đi rất nhiều, dây thần kinh căng thẳng nới lỏng.Khi nói chuyện với nhóc câm, cô luôn luôn kiên nhẫn và dịu dàng.Ngụy Tầm: Về đến nhà rồiNgụy Tầm: Mới ăn cơm đây, cơm ở đây không ngon, mình muốn ăn cậu làmCô không trả lời tin nhắn cuối cùng.Tin nhắn gửi đi không lâu, đầu dây bên kia liền trả lời.Tiểu Mọt Sách: Đợi cậu về mình làm cho cậu ăn."Chào quý khách, cơm của quý khách đã xong." Người phục vụ trong quán mang cơm đến."Tốt, cảm ơn."Đồ ăn nhanh, trong miệng Ngụy Tầm không có mùi vị gì.Nhìn thấy tin nhắn của nhóc câm, khóe miệng Ngụy Tầm hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh lại rơi xuống.Ngụy Tầm: Ừm, trở về rồi mình muốn ăn sườn xào chua ngọt, cá sạo hấp, thịt kho tàu, đậu hũ Ma Bà...Ngụy Tầm một hơi nói liền mấy chục món ăn, cố gắng làm cho không khí trò chuyện của hai người trở nên nhẹ nhàng, cô không muốn làm nhóc câm quá lo lắng.Tiểu Mọt Sách: Nhiều vậy sao!Ngụy Tầm: Đúng vậy, xem ra cậu phải ở cùng mình cả đời, nếu không không làm xong hết chỗ đồ ăn này đâu.Văn Tiêu Tiêu ở nông thôn ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, nhìn đoạn tin nhắn Ngụy Tầm gửi đến, tai đỏ bừng.Ngụy Tầm thấy nhóc câm không trả lời, lại gửi thêm một câu qua.Ngụy Tầm: Mới một ngày không gặp, mình đã nhớ cậu lắm rồi phải làm sao đây, nhóc câm.Văn Tiêu Tiêu cắn cắn môi dưới, ở trong lòng đấu tranh một hồi, mới chậm rãi gõ chữ trên điện thoại.Tiểu Mọt Sách: Mình cũng nhớ cậu.Ngụy Tầm ngẩn người nhìn lời nhớ nhung thẳng thắn của nhóc câm, lập tức nở nụ cười.Ngụy Tầm: Vậy chúng ta buổi tối gọi video được không?Tiểu Mọt Sách: Mình lại không nói chuyện mà...Dấu răng trên môi dưới Văn Tiêu Tiêu càng sâu hơn.Ngụy Tầm: Mình muốn nhìn cậu mà~Ngụy Tầm gửi một biểu tượng cảm xúc hôn.Đầu dây bên kia rất lâu không trả lời.Mãi đến khi cơm trong bát Ngụy Tầm đã ăn được một nửa, nhóc câm mới trả lời một câu: Được rồi.Ngụy Tầm mỉm cười, nhóc câm đang thẹn thùng sao?Ngụy Tầm: Vậy tối gặp nha.Tiểu Mọt Sách: Ừm, tối gặp.Trò chuyện xong với nhóc câm, tâm trạng nặng nề của Ngụy Tầm nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng tột độ.Khoảng thời gian tiếp theo cô cùng cha thay phiên nhau trực, theo dõi tình hình mẹ cô.Trong công ty còn rất nhiều việc phải làm, trợ lý không ngừng gọi điện thoại cho cha cô.Ông ấy ngồi ở hành lang, vừa gọi điện thoại vừa phải xử lý công vụ trên máy tính xách tay.Thêm việc mẹ nằm viện, cha cô càng phải xử lý nhiều việc hơn.Ông đồng thời liên hệ với trợ lý hai bên.Hiệu suất làm việc từ xa rốt cuộc không đủ cao, người đàn ông muốn về công ty, liếc nhìn cô con gái mặt không cảm xúc, đang cân nhắc mở lời như thế nào."Cha đi đi." Giọng Ngụy Tầm nhàn nhạt, mắt nhìn thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU."Con..." Cha Ngụy Tầm khàn giọng, cảm giác áy náy dâng lên trong lòng, ông cảm thấy có lỗi với con gái."Bảo cha đi thì cha đi đi, ngày thường đi thì không thấy chần chừ, hôm nay bên đó thật sự cần thì lại chần chừ." Lời nói Ngụy Tầm mang theo lửa giận.Cha Ngụy Tầm trầm mặc, ông cất máy tính xách tay vào túi công văn, "Con đi cùng cha đi, cha bảo tài xế đưa con về trước."Ngụy Tầm cười nhạo một tiếng, "Con về làm gì?""Về nghỉ ngơi." Cha Ngụy Tầm hoàn toàn không ý thức được cảm xúc con gái mình không ổn."Cha phải về thì tự mà về đi." Ngụy Tầm cười lạnh một tiếng.Cha Ngụy Tầm nhíu mày, không biết cô lại giận dỗi gì, ông thật sự không hiểu tính cách đứa con gái này, "Đừng làm loạn.""Con làm loạn cái gì?"Cha Ngụy Tầm đứng bất động nhìn cô, hai người giằng co."Con muốn ở đây canh chừng." Ngụy Tầm quay đầu đi, nói một câu như vậy, không muốn cãi nhau với cha mình ở bệnh viện."Lỡ mẹ con tỉnh lại, bên cạnh không có người thân quen nào thì làm sao?"Ngụy Tầm quả thật nói có lý, cha Ngụy Tầm cũng không khuyên cô nữa, chỉ bảo cô tự chăm sóc bản thân cho tốt, trợ lý lại gọi điện thoại đến, ông đành phải vội vã rời đi.Ngụy Tầm lại trở về chỗ ngồi, cô ôm đầu, không biết mình bị làm sao.Vừa nãy cô đúng là cố ý cãi nhau với cha mình, cô đem cảm xúc của mình trút lên người khác...Trời dần về tối, mặt trời đã lặn, ánh trăng lặng lẽ treo trên đầu cành cây.Tầng ICU của bệnh viện lúc này im ắng, thỉnh thoảng nghe được tiếng đế giày chạm vào sàn.Ngụy Tầm một mình ngồi trên hành lang bệnh viện, ánh đèn sáng choang chiếu rọi trên sàn nhà lạnh lẽo của bệnh viện, chỉ có nhân viên y tế và người nhà vội vã đi ngang qua.Máy lạnh ở tầng này mở rất thấp, cô xoa xoa tay.Xoa xoa thái dương, ngồi suốt buổi chiều, đầu óc cô hơi choáng váng.Cô đứng dậy để tỉnh táo một chút, đi đến bên cửa sổ, nhìn thành phố A đèn đuốc sáng trưng.Hồi tưởng cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ ngày hôm qua, cô nhắm mắt lại, cảm nhận chút dư vị của gió ngày hôm đó.Nhưng không may, không khí mù mịt và bụi bặm hòa lẫn gió nóng của thành phố A thổi xuyên qua cửa sổ đến mặt Ngụy Tầm.Ngụy Tầm hắt xì một cái, cô sờ sờ mũi, thở dài rồi quay trở lại chỗ ngồi.Ngụy Tầm lấy điện thoại ra từ trong túi, một tia cảm xúc tên là "nhung nhớ" trỗi dậy trong lòng, cô hơi nhớ nhóc câm.Nhớ lại lời hẹn với Văn Tiêu Tiêu lúc ăn cơm hôm nay.Cô đeo tai nghe vào, gọi video cho nhóc câm.Chuông reo khoảng bảy tám giây thì được bắt máy.Đầu dây bên kia hoàn toàn luống cuống tay chân, màn hình điện thoại hiện ra cảnh trời đất quay cuồng, người mờ ảo, quần áo trắng, bàn, sàn nhà lần lượt lướt qua, cuối cùng Ngụy Tầm thấy được trần nhà."?" Ngụy Tầm hiện ra ký hiệu này trong lòng.Một cánh tay trắng nõn duỗi đến trước màn hình, sau đó đặt điện thoại dựa vào vật gì đó.Lần này cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nhóc câm, Ngụy Tầm hơi giơ điện thoại lên, nhìn sang.Khuôn mặt nhỏ của đối phương đỏ bừng, tóc ướt sũng buông trên vai, làm ướt áo.Chiếc áo phông trắng nửa ướt dính vào da, phác họa ra đường nét rõ ràng.Mặt Ngụy Tầm cũng hơi đỏ, đại khái biết vì sao vừa rồi "trời đất quay cuồng", cô quay đầu đi, nói nhỏ: "Nhóc, quần áo cậu."Văn Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn một cái, lập tức biến thành máy chạy bằng hơi nước, khói trắng quả thực sắp bốc ra từ đỉnh đầu.Lại là một trận luống cuống tay chân, màn hình điện thoại lại biến thành trần nhà.Lần này, nhóc câm đã thay một chiếc áo phông đen.Văn Tiêu Tiêu đặt điện thoại dựa vào chồng sách đã xếp.Mãi đến khi Ngụy Tầm nhìn thấy nhóc câm đang ngồi nghiêm chỉnh.Hai người lúc này mới bình thường bắt đầu gọi video.Ngụy Tầm bật cười một tiếng, "Cậu có phải mới tắm xong không?"Văn Tiêu Tiêu gật đầu, hồi tưởng lại sự việc vừa rồi, vệt đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn tan hết."Đi lấy khăn lông lau khô tóc đi, nếu không dễ bị bệnh." Ngụy Tầm dịu dàng nói.Văn Tiêu Tiêu gật đầu, rời khỏi camera, đi vào phòng tắm lấy chiếc khăn lông vừa nãy chưa kịp dùng.Vuốt mái tóc đen nhánh dài ra phía trước, dùng khăn lông chậm rãi thấm khô nước trên đầu."Lau cả cổ đi, có nước đang chảy xuống đấy." Ngụy Tầm nhắc nhở.Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, quả nhiên, nước trên cổ chảy xuống, một ít đã chảy vào trong áo, hơi lạnh.Nàng ngượng ngùng lại đi lau chỗ nước chảy xuống dưới cổ áo, cẩn thận lau khô nước trên cổ.Mùa hè nóng bức, tóc Văn Tiêu Tiêu dưới sự chà lau của khăn lông và hơi nóng bốc hơi, chỉ một lát sau đã gần khô.Nàng đặt khăn lông sang một bên.Ngụy Tầm không quấy rầy nàng, cứ như vậy lặng lẽ nhìn nàng lau tóc, cảm thấy tâm trạng rất bình tĩnh."Bài tập làm đến đâu rồi?" Ngụy Tầm lại hỏi.Văn Tiêu Tiêu đánh thủ ngữ nói cho cô: Làm xong rồi.Ngụy Tầm hơi kinh ngạc: "Nhanh vậy sao, cậu không lẽ làm bài tập cả ngày luôn à."Văn Tiêu Tiêu dừng lại một chút, ngượng ngùng gật đầu, nàng không có bạn bè, cũng không biết có thể làm gì, liền làm xong hết bài tập.Ngụy Tầm lập tức bắt đầu lải nhải: "Không được cứ nhìn chằm chằm bài tập mãi, mắt sẽ hỏng đấy, ngồi một lúc là phải đứng dậy hoạt động cơ thể, đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, không có việc gì thì... Nghe rõ chưa?"Nói xong, Ngụy Tầm cũng hơi sửng sốt, mình biến thành người nói nhiều như vậy từ khi nào, nhóc câm sẽ không ghét bỏ cô chứ.Nghe Ngụy Tầm lải nhải quan tâm nàng một đống lớn, Văn Tiêu Tiêu mím môi cười cười, giống như một nụ hoa tươi sắp nở.Nàng gật đầu, so khẩu hình, Ngụy Tầm đã nhìn ra, ý là: Biết rồi."Tiểu mọt sách." Ngụy Tầm liếc sang một bên, nói nhỏ một tiếng.Chưa kịp hai người nói chuyện nhiều hơn, một giọng nữ trưởng thành ngắt lời hai người."Xin hỏi là Ngụy tiểu thư phải không?"Ngụy Tầm ngẩng đầu nhìn người đến.Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ mặc áo blouse trắng, nhìn lên trên, người phụ nữ rất cao, khoảng 1m7 mấy, ôm một tập tài liệu màu xanh dương, trước ngực áo blouse trắng treo mấy cây bút, đeo kính không gọng, dung mạo trông rất thanh tú, xem ra nhiều nhất là 30 tuổi."Cô là?""Cha cô nhờ người dọn cho cô một phòng nghỉ. Đi theo tôi." Nữ bác sĩ đẩy kính nói.Ngụy Tầm không trả lời câu hỏi của cô ấy, mà quay đầu nhìn thoáng qua mẹ vẫn đang hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU."Đừng lo lắng, thiết bị và bác sĩ của Bệnh viện Số Một chúng tôi đều rất tận tâm, chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại, chúng tôi sẽ thông báo cho cô ngay lập tức, phòng nghỉ ở vị trí không xa."Ngụy Tầm thật sự rất mệt mỏi, chỉ có dưỡng sức tốt, mới có thể tốt hơn để đối mặt với ngày mai, cô không làm khó bản thân, gật đầu với nữ bác sĩ.Phòng nghỉ quả thật cách không xa, chỉ mất ba bốn phút là có thể đi đến bên này.Nữ bác sĩ đưa Ngụy Tầm đến phòng nghỉ, rồi rời đi.Phòng nghỉ rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường và một cái tủ, cùng một hàng ghế bành không lưng dựa tường.Ngụy Tầm ngồi xuống ghế, cầm lấy điện thoại.Cô vẫn luôn không ngắt kết nối điện thoại với nhóc câm, nhóc câm đang lo lắng nhìn cô.Văn Tiêu Tiêu vừa nãy đã nghe được cuộc đối thoại của Ngụy Tầm và người phụ nữ kia.Đáy mắt nàng lộ vẻ bất an, hơi thở trở nên nặng nề, nàng tự nhiên biết phòng chăm sóc đặc biệt ICU đại diện cho điều gì.Nàng thận trọng quan sát biểu cảm của Ngụy Tầm.Ngụy Tầm đặt điện thoại trên đùi, cúi đầu nhìn điện thoại.Ngụy Tầm nhìn nhóc câm trong điện thoại xuất thần, nụ cười vui vẻ gượng gạo cuối cùng cũng không giữ nổi, cô vốn dĩ nghĩ, nói chuyện với nhóc câm nhiều hơn, cô sẽ vui lên.Cụp mắt xuống, mí mắt trở nên nặng trĩu, cô há miệng, nhưng không nói ra được lời nào, trầm mặc rất lâu."Tiêu Tiêu." Giọng Ngụy Tầm trầm đến đáng sợ, mang theo sự run rẩy nhỏ bé không thể phát hiện."Mẹ mình vào ICU rồi.""Mình sợ lắm." Từng giọt nước mắt lớn rơi ra từ hốc mắt, rơi xuống màn hình điện thoại, bắn tung tóe trên mặt nhóc câm.Nhìn Ngụy Tầm như vậy, hơi thở Văn Tiêu Tiêu cứng lại, trái tim dường như bị một bàn tay lớn tóm lấy, đau đớn âm ỉ.Nàng rất muốn nói với Ngụy Tầm "Đừng khóc", nhưng mặc cho nàng có mở miệng lớn thế nào, cũng không phát ra được bất kỳ từ ngữ chính xác nào.Nàng hoảng loạn muốn lau nước mắt cho Ngụy Tầm, nhưng lại phát hiện cách màn hình, không sao chạm được người kia.Ngụy Tầm kìm nén tiếng khóc của mình, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, cô tưởng rằng mình sẽ không thương tâm như vậy.Cô nức nở: "Mẹ mình, rất sớm đã mặc kệ mình.""Họp phụ huynh nhà người khác đều là cha mẹ đi cùng, còn mình thì không phải là thư ký của họ, cũng là dì giúp việc đi thay.""Sinh nhật mình, bà ấy cũng rất ít rất ít ở bên mình đón, dù có về, cũng là vội vàng nói một câu chúc mừng sinh nhật rồi đi ngay.""Người một nhà, một tháng cũng không gặp được vài lần, trong nhà giống như khách sạn, ai mà muốn về.""Chỉ biết công ty có việc có việc có việc, không biết kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Mạng cũng không còn, còn tiêu xài tiền bạc gì nữa?""Bà ấy không hề đạt chuẩn, kiếp sau mình không bao giờ muốn bà ấy làm mẹ mình nữa!" Ngụy Tầm khóc lóc kể lể.Văn Tiêu Tiêu lẳng lặng lắng nghe, trong lòng càng đau xót.Ngụy Tầm khóc rất lâu, đến khi mắt sưng đỏ, cô mới ngừng lại được.Ý thức được mình vừa nãy đã nói rất nhiều trước mặt Văn Tiêu Tiêu, cô tùy tiện dùng tay lau nước mắt, hơi ngượng ngùng."Xin lỗi, mình hơi mất kiểm soát." Ngụy Tầm khàn giọng nói.Văn Tiêu Tiêu lắc đầu.Nàng cầm bút viết gì đó lên giấy.Ngụy Tầm lặng lẽ chờ nàng viết xong.Giơ tờ giấy lên, trên đó viết: Mình sau này sẽ luôn ở bên cậu, chúng ta sau này, cũng sẽ là người nhà.Văn Tiêu Tiêu ngại ngùng quay đầu đi.Mãi đến khi Ngụy Tầm nín khóc mà cười, Văn Tiêu Tiêu mới nhanh chóng đặt tờ giấy xuống.Ngụy Tầm với đôi mắt sưng đỏ, cong cong khóe mày: "Được, chúng ta sau này làm người một nhà."Hai người lại trò chuyện một lúc lâu.Mới luyến tiếc cúp điện thoại.Ngụy Tầm sau khi trút bỏ cảm xúc qua điện thoại, cảm thấy nội tâm bình tĩnh hơn không ít.Cô đi đến toilet bên ngoài dùng nước rửa mặt.Nước lạnh dội vào khuôn mặt dịu dàng, rửa trôi nước mắt chưa khô và vết bẩn trên mặt.Thần kinh căng thẳng cả ngày làm cô cực kỳ mệt mỏi, Ngụy Tầm bước chân phù phiếm trở lại phòng nghỉ, ngả lưng xuống là ngủ ngay.Văn Tiêu Tiêu ngồi trên ghế, lật xem tiểu thuyết văn học, lật nhìn vài trang, chữ bên trong nàng cũng không nhìn vào được một chữ nào.Bất đắc dĩ, nàng đành phải lật trang sách lại về phía trước.Như bị ma xui quỷ khiến, nàng mở điện thoại, nhấn vào ứng dụng mua vé tàu trên di động.Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.Lần lượt nhập huyện thành và thành phố A làm ga đi và ga đến.Số chuyến tàu không ít, vé còn thừa rất nhiều.Giá cả, cũng không quá đắt.Khoảng thời gian này làm thêm, nàng kiếm được không ít tiền.