[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 43: Tỏ tình: Từ hôm nay trở đi, cậu chính là bạn gái của mình



Văn Tiêu Tiêu trước mặt bà như biến thành một người khác, người mà ngày thường ở bên cạnh Ngụy Tầm luôn luôn sắc mặt nhàn nhạt không có biểu cảm gì, hôm nay lại luôn mang nụ cười dịu dàng.

Ngụy Tầm ở một bên rửa rau, nhìn Văn Tiêu Tiêu tuy không có giao tiếp ngôn ngữ với bà, nhưng cũng phối hợp cực kỳ tốt, trong lòng dâng lên một tia hâm mộ.

Khi nào, mình mới có thể ăn ý với nhóc câm đến mức này đây?

Theo lửa lớn bật lên, bà bắt đầu xào rau, trong chốc lát trong nồi liền tỏa ra mùi hương mê người.

Ba người hòa thuận vui vẻ ngồi trên bàn cơm chuẩn bị ăn cơm, bà làm ba món một canh, trông có vẻ là những món "đủ sắc, hương, vị".

Đợi bà cầm đũa lên trước, Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu hai người mới theo sau bắt đầu ăn.

Ngụy Tầm gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, thịt cá mềm mại tinh tế, không có chút mùi tanh nào, hương vị này...

Ngụy Tầm ngẩng đầu nhìn về phía nhóc câm, hai ngày ở nhà cô, nhóc câm cũng đã từng làm cá cho cô ăn.

Thì ra tay nghề của Tiêu Tiêu là học từ bà.

Ba người hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa cơm này.

Ngụy Tầm giành rửa chén, Văn Tiêu Tiêu cũng không giành với cô, chỉ lẳng lặng thu dọn chén đũa.

Nhìn bầu không khí giữa hai người, bà cười rất vui vẻ, Tiêu Tiêu cuối cùng cũng có bạn tốt của mình rồi.

Sau khi dọn dẹp tàn cuộc sau bữa ăn xong, hai người liền chào bà rồi trở về.

Vừa đến cửa, liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cả nhà.

Cậu bé lớn tiếng kể về những chuyện thú vị xảy ra ở trường học.

Cha mẹ đều cười phụ họa, thường xuyên khen ngợi cậu bé.

Mãi đến khi thấy Văn Tiêu Tiêu dẫn Ngụy Tầm bước vào, tiếng cười của hai người đột nhiên im bặt.

Vẫn là cậu bé chạy đến trước, "Chị, chị về rồi."

Văn Tiêu Tiêu xoa đầu cậu bé, nàng không ghét đứa em trai này, nhưng cũng không thể nói là thích.

Đứa trẻ lớn lên trong tình yêu luôn luôn hạnh phúc.

Mẹ đứng trong đại sảnh sắc mặt hơi lúng túng, từ khi con gái học cấp hai đến nay, họ rất ít ở chung, đành phải khô khan nói một tiếng: "Con về rồi."

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, không khí có chút trầm mặc.

Nhưng người cha đứng một bên lại khác, trên mặt treo một nụ cười nịnh nọt, lướt qua Văn Tiêu Tiêu, đi đến trước mặt Ngụy Tầm. "Cháu là bạn học Ngụy Tầm phải không."

Ngụy Tầm lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, cô không có thiện cảm gì với cặp cha mẹ đối xử không tốt với Văn Tiêu Tiêu này.

"Trong nhà không có gì tốt để chiêu đãi, làm cháu chê cười, lát nữa để Văn Tiêu Tiêu dẫn cháu đi ra ngoài đi dạo nhiều hơn, ở đây không nói gì khác, cảnh sắc cũng không tồi." Cha Văn Tiêu Tiêu xoa xoa tay, nói.

Ông ta đi làm công một tháng mới hơn 3000 tệ, bạn học của Văn Tiêu Tiêu này đến ở một ngày đã 100 tệ, ông ta ước gì cô bé tiêu tiền như nước này ở thêm vài ngày.

"Văn Tiêu Tiêu con có nghe không, dẫn bạn học con đi chơi ở gần đây vài ngày nữa!" Cha Văn thấy Ngụy Tầm nửa ngày không trả lời, trên mặt hơi không nhịn được, quay đầu thái độ rất tệ nói với Văn Tiêu Tiêu.

Ngụy Tầm nhíu mày, "Mời bác ngữ khí tốt hơn một chút." Dùng từ "Mời" là bởi vì ông ta là cha của Văn Tiêu Tiêu, nếu không tính tình của Ngụy Tầm đã sớm bùng nổ.

Mặt cha Văn cứng đờ, không ngờ bạn học của Văn Tiêu Tiêu này lại xấc xược như vậy, làm ông ta mất mặt trước mặt mọi người, nhưng nghĩ đến Ngụy Tầm trả ông ta 100 tệ một ngày, ông ta lại nhịn xuống.

Mẹ Văn thấy không khí hơi khó xử, vội vàng tươi cười bước ra hòa giải, "Cái đó, bạn của Văn Tiêu Tiêu ăn cơm chưa?"

"Chúng cháu ăn rồi, không làm phiền mọi người nữa." Ngụy Tầm thay Văn Tiêu Tiêu trả lời, kéo tay Văn Tiêu Tiêu đi về phía phòng nàng.

Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, cảm xúc trong mắt tối tăm không rõ, nàng vốn dĩ sớm đã quen rồi.

Trở lại phòng, Ngụy Tầm đột nhiên cảm thấy căn phòng ở góc trong cùng này cũng không tồi, ít nhất là yên tĩnh.

Ngụy Tầm buông tay đang kéo Văn Tiêu Tiêu ra, xoa đầu nàng.

Văn Tiêu Tiêu đột nhiên chui vào lòng Ngụy Tầm, ôm lấy vòng eo cô.

Ngọc mềm ở trong ngực, thân thể Ngụy Tầm cứng đờ, hoãn lại một chút, mới chậm rãi ôm lại nàng.

"Ngoan, ngoan." Giọng Ngụy Tầm như là bồ công anh rơi xuống đất, ôn nhu đến cực điểm. Bàn tay dừng trên lưng từng chút từng chút vuốt ve.

Hai người không biết đã ôm bao lâu, chân đều đứng đau.

Văn Tiêu Tiêu mới thoát khỏi cảm xúc đang dâng trào, ý thức được mình chủ động ôm Ngụy Tầm, mặt lập tức nóng lên, nàng nhẹ nhàng tránh ra khỏi vòng ôm của Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm buông tay, biết Văn Tiêu Tiêu đã ổn. Thấy nhóc câm cúi đầu không chịu ngẩng lên nhìn mình, Ngụy Tầm cười nói: "Vừa nãy lúc ôm không phải rất mạnh dạn sao? Sao giờ lại thẹn thùng đến mức không dám nhìn?"

Tai Văn Tiêu Tiêu càng đỏ hơn, nàng xoay người đi.

Ngụy Tầm nắm lấy vai nàng, xoay nàng lại, nâng khuôn mặt nàng lên, nhéo nhéo, "Sau này, phàm là có mình ở đây, sẽ không để ai ức hiếp cậu đâu."

Văn Tiêu Tiêu khẽ gật đầu.

Phòng rất nhỏ, chỉ có một chiếc ghế, hai người ngồi trên giường.

Trầm mặc một lúc.

Ngụy Tầm nhịn không được hỏi Văn Tiêu Tiêu: "Nhóc câm, cậu... hận cha mẹ mình không?"

Hận? Từ này làm Văn Tiêu Tiêu hơi đờ đẫn.

Nói không hận thì không đúng sự thật, quá giả tạo, nàng hận họ sinh ra nàng mà không quan tâm nàng, nàng hận cha mẹ không yêu nàng, sau khi sinh em trai thì cưng chiều mọi bề, còn đối với nàng thì không đoái hoài, nếu không có sự đối lập đó, nàng có lẽ sẽ không cảm thấy mình không được yêu nhiều đến vậy.

Nhưng những sự oán hận đó, cũng chỉ thoáng qua, tuy cha mẹ không thích nàng, nhưng cũng không đánh đập nàng, vẫn cho nàng một miếng cơm ăn.

Công ơn dưỡng dục, nàng chịu ơn, nhưng nàng không thể yêu thương cha mẹ mình nhiều hơn.

Tuy nhiên, Văn Tiêu Tiêu cảm thấy mình vẫn hạnh phúc, tuy cha mẹ không tốt với nàng, nhưng từ nhỏ đã có một người bà hàng xóm luôn đối tốt với nàng.

Đi học ở trường, tuy bị ức hiếp một thời gian dài, nhưng cũng gặp được Ngụy Tầm, giúp nàng đuổi đi những người xấu trong trường, còn đối tốt với nàng như vậy.

Vận may mười mấy năm của nàng, có lẽ đều dùng để đổi lấy sự gặp gỡ với họ.

Nghĩ đến đó, Văn Tiêu Tiêu không khỏi nở nụ cười, tràn đầy hạnh phúc.

Nàng lắc đầu với Ngụy Tầm, trong mắt sáng rực, tràn ngập chờ đợi đối với tương lai.

Nếu không có được tình yêu của cha mẹ, thì cũng không cần cưỡng cầu, nắm giữ những người bên cạnh hiện tại mới là quan trọng nhất.

Ngụy Tầm nhìn cặp mắt Văn Tiêu Tiêu chứa đầy sao, tim đột nhiên đập nhanh, bị cảm xúc tích cực hướng về phía trước của nàng lây nhiễm, những cảm xúc khó chịu trong lòng cô vì nhóc câm đã được thay thế bởi cảm xúc hướng về phía trước này.

Ánh mắt Ngụy Tầm dần kiên định, cô nghĩ, nếu mình không nắm lấy cơ hội này ngay bây giờ, trong tương lai, mình có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại người như nhóc câm nữa.

Hai người cuối cùng ở trong căn phòng nhỏ suốt buổi chiều không ra ngoài, người nhà nàng cũng không đến tìm họ.

Đói thì ăn chút đồ ăn vặt, muốn đi vệ sinh cũng rất tiện, bên cạnh phòng có một cái WC nhỏ.

Ngụy Tầm nằm nhoài trên giường Văn Tiêu Tiêu chơi game, Văn Tiêu Tiêu vẫn đang làm bài tập.

Nhìn Văn Tiêu Tiêu học tập suốt buổi chiều, Ngụy Tầm thật sự rất ngưỡng mộ nàng, nếu xét về nghị lực, cô không sánh bằng Văn Tiêu Tiêu.

"Nhóc câm~" Ngụy Tầm gọi.

Văn Tiêu Tiêu đang chìm đắm trong học tập dừng bút, nhìn Ngụy Tầm đang nằm nhoài trên giường.

"Khuya rồi, chúng ta đi tắm rửa ngủ đi." Ngụy Tầm quăng điện thoại sang một bên, cô chơi game mệt rồi.

Văn Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ, quả thật, đã rất khuya, gật đầu với Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm nhảy bật dậy khỏi giường như một chiếc lò xo, "Vậy mình đi tắm trước nhé."

Đợi Văn Tiêu Tiêu tắm xong, sấy khô tóc về phòng.

Ngụy Tầm đã nằm trên giường, chăn kéo lên tận trên cùng, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng.

Văn Tiêu Tiêu bị Ngụy Tầm nhìn đến có chút ngượng ngùng, nàng nhìn nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, áo ngắn quần ngắn, rất bình thường.

Góc độ của Ngụy Tầm lại không giống, cô nhìn thấy những giọt nước chưa kịp lau khô trong hõm xương quai xanh của nhóc câm, nhìn thấy đầu gối trắng hồng, những hình ảnh không lành mạnh trong đầu cô dâng lên.

Văn Tiêu Tiêu ngồi xuống giường, nệm hơi lún xuống.

Ngụy Tầm dịch vào bên trong một chút.

Chiếc giường 1m3 thật sự quá nhỏ, hai người chen chúc vào nhau, không cần quay đầu vẫn có thể ngửi thấy mùi dầu gội trên người đối phương.

Chỉ là, hôm nay hai người dùng chung một loại dầu gội.

Cho nên, họ cũng không phân biệt được là mùi của mình, hay mùi hương của đối phương.

Trong phòng nhóc câm không có điều hòa, chỉ có quạt máy, quạt máy kiểu cũ chạy ở số ba, phát ra tiếng "phần phật phần phật".

Gió thổi về phía giường cuốn đi một phần cái nóng ngày hè.

Hai người đều nhắm mắt nằm thẳng, giường quá nhỏ, vừa cử động nhẹ, chân trần dưới quần short liền sẽ chạm vào da của đối phương, rồi giật mình dời đi.

Ngụy Tầm không ngủ được, cô mở mắt ra, lén lút nhìn nhóc câm đang nhắm mắt, lòng ngứa ngáy, âm thầm dịch chuyển về phía bên kia.

Văn Tiêu Tiêu trông có vẻ bình tĩnh, thực tế trong lòng sóng lớn cuồn cuộn, cảm nhận được cơ thể ấm áp bên cạnh dán sát lại, nàng cắn cắn đầu lưỡi, dịch nữa, nàng sắp ngã xuống rồi.

Văn Tiêu Tiêu mở mắt ra.

Ngụy Tầm bị bắt quả tang, cô lập tức rũ mặt xuống, nói nhỏ: "Có chút lạnh..."

Lạnh ư? Văn Tiêu Tiêu sững người, nhiệt độ ở nông thôn quả thật thấp hơn trong huyện một chút, nhưng, Văn Tiêu Tiêu quay đầu nhìn chiếc quạt điện kiểu cũ đang hoạt động đã nhiều năm kia.

Nàng đứng dậy, chỉnh quạt về số một. Quay đầu lại dùng ánh mắt hỏi Ngụy Tầm: Thế này được chưa?

Ngụy Tầm gật đầu, nhưng không hề có ý định nhường lại chỗ cũ.

Hai người đành phải cứ thế chen chúc ngủ.

Ngày hôm sau, Văn Tiêu Tiêu tỉnh dậy trước, trong đêm, nàng luôn cảm giác mình bị "bóng đè", không sao dậy nổi.

Tỉnh lại, nàng phát hiện mình không biết từ khi nào đã đổi chỗ với Ngụy Tầm.

Văn Tiêu Tiêu ở bên trong, Ngụy Tầm ở bên ngoài.

Nàng bị chèn ép giữa Ngụy Tầm và bức tường, chăn rơi xuống đất. Một cái đùi trắng muốt đè lên người nàng, còn có tay, ôm vào cổ nàng.

Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân "bóng đè" ngày hôm qua... Thì ra tư thế ngủ của Ngụy Tầm lại "hào phóng" như vậy sao.

Văn Tiêu Tiêu chợt nhớ lại lần trước Ngụy Tầm bị cảm, cũng tạm tha thứ được.

Ngụy Tầm cảm thấy động tĩnh bên cạnh, chỉ một lát sau cũng tỉnh, phát hiện tư thế quá đáng của mình, cô lập tức thu lại chân tay.

Cô mất hết thể diện rồi! Ngụy Tầm hò hét trong lòng.

"Cái đó... Tối qua mình không làm gì quá đáng đâu nhỉ." Ánh mắt Ngụy Tầm mơ hồ, sợ mình đã làm chuyện gì quá giới hạn.

Mặt Văn Tiêu Tiêu cũng hơi hồng, nàng nhặt chăn ở cuối giường lên, lắc đầu.

"Ồ... vậy thì tốt." Ngụy Tầm trả lời khô khan.

Văn Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ, hôm qua hai người đại khái là đều ngủ không ngon, sáng nay cùng nhau thức dậy đã 11 giờ.

Ánh mắt trôi về ngày hôm sau, thật ra, hôm nay vẫn là một ngày hơi đặc biệt, nhưng..., Văn Tiêu Tiêu cụp mắt xuống.

"Mình đi rửa mặt trước!" Ngụy Tầm xuống giường mang giày, nói.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu.

Ngụy Tầm nhìn mình hỗn độn trong gương, chỉ muốn tự tát mình hai cái, mày rốt cuộc đang làm gì vậy Ngụy Tầm!

Ngụy Tầm vẫn chưa quên hôm nay là ngày cô muốn tỏ tình với Văn Tiêu Tiêu.

Cô nghiêm túc chải chuốt lại bản thân, tinh xảo đến từng sợi tóc.

Trở lại phòng, Văn Tiêu Tiêu đã thay quần áo xong, gấp chăn gọn gàng.

Nhân lúc Văn Tiêu Tiêu đi rửa mặt, Ngụy Tầm nhanh chóng thay quần áo, lấy bó hoa nhét trong vali và quà đã chuẩn bị cho vào cặp sách.

Ban đầu còn tính lấy hộp hoa ra xem trạng thái, nhưng Ngụy Tầm nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức kéo khóa kéo cặp sách lại.

Thu dọn vali xong, hai người chuẩn bị đi ăn chút bữa sáng.

Văn Tiêu Tiêu lén lút đánh giá Ngụy Tầm, luôn cảm giác Ngụy Tầm hôm nay hơi khác.

Người nông thôn đều thức dậy rất sớm, cha nàng đã đi làm từ sáng sớm, mẹ nàng chắc là dẫn em trai ra ngoài chơi, vẫn chưa về.

Văn Tiêu Tiêu đi vào bếp nấu một tô mì trứng.

Đơn giản, nhưng rất thơm.

Hai người ăn uống no say, dọn dẹp chén đũa, liền ra cửa.

Hai người đi trên đường, Ngụy Tầm tưởng tượng đến việc cô muốn tỏ tình hôm nay, trái tim liền đập thình thịch thình thịch.

"Nhóc câm." Ngụy Tầm gọi nàng lại.

Văn Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cô, dò hỏi cô làm sao vậy?

"Hôm nay chúng ta định đi đến nơi cậu nói phải không?"

Thấy Ngụy Tầm có vẻ mong chờ, Văn Tiêu Tiêu mỉm cười, thật ra cũng không có gì đặc biệt, coi như là căn cứ bí mật của nàng, nàng muốn chia sẻ cho Ngụy Tầm thôi.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu.

"À..." Ngụy Tầm đáp lại một tiếng.

Trên đường trời xanh mây trắng, từng mảnh ruộng đồng xanh thẫm rung rinh theo gió, rất đẹp, nhưng Ngụy Tầm hôm nay lại không có tâm trạng để nhìn ngắm, đầu óc cô đầy ắp suy nghĩ về một chuyện khác.

Cô đi theo Văn Tiêu Tiêu vào một con đường nhỏ, vượt qua một ngọn núi, nơi đây lớn hơn ngọn núi nhỏ ở trường, nhưng Văn Tiêu Tiêu đã quen thuộc với nơi này đến mức không thể quen hơn được nữa.

Họ không cần lo lắng sẽ lạc đường nữa.

Xuyên qua khu rừng rậm rạp, Văn Tiêu Tiêu kéo Ngụy Tầm leo lên nơi cao nhất của sườn núi.

Khoảnh khắc vượt qua sườn núi kia, cảnh tượng trước mắt dường như đóng băng thời gian. Một cánh đồng hoa hướng dương vô tận cuồn cuộn như biển vàng đánh ập đến trước mặt.

Ánh nắng buổi trưa trút xuống, chiếu vào từng cánh hoa, phản chiếu ra vầng sáng ấm áp và dịu dàng. Nhìn từ chỗ cao trên sườn núi cánh đồng hoa hướng dương này giống như một bức tranh sơn dầu vô biên vô hạn, tầng lớp rõ ràng, màu sắc đậm đà nhưng sống động. Màu vàng kim ấy trải dài giữa đất trời, tiếp nối với bầu trời xanh, dường như mạ lên cho cả thế giới một lớp ánh sáng vàng ấm áp.

Ngụy Tầm đứng trên sườn núi, bị cảnh đẹp ấm áp trước mắt làm chấn động đến trong phút chốc không nói nên lời, vẻ đẹp của tự nhiên đánh thẳng vào sâu thẳm tâm hồn.

Cho dù đã thấy nhiều cảnh đẹp nhân tạo đến vậy, nhưng khoảnh khắc này, vẫn phải cảm thán vì sự vĩ đại của tự nhiên và phép màu của sự sống.

Khi bạn đứng trên sườn đồi, tắm mình trong gió nhẹ thổi đến từ nơi xa, lướt qua bạn, rồi thổi về phía cả cánh đồng hoa hướng dương, những đóa hoa trong gió như những con sóng cuồn cuộn theo hướng gió mà đi.

Nhìn biển vàng này, dường như mọi phiền não và ồn ào đều có thể bị vứt lại phía sau.

Mãi lâu sau, Ngụy Tầm mới hoàn hồn từ cảnh đẹp này, nhìn về phía Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, cảm nhận gió nhẹ nhàng lướt qua, khóe miệng khẽ nhếch lên, cảm nhận hơi thở của tự nhiên.

Ngụy Tầm nhìn ngây người.

Nhất thời cô thế mà quên mất mình còn muốn tỏ tình, đợi Văn Tiêu Tiêu mở mắt, cô đã bỏ lỡ cơ hội tốt này.

"Nơi này đẹp quá." Ngụy Tầm nhất thời không thể dùng từ ngữ cao cấp hơn để diễn tả cánh đồng hoa hướng dương này.

Cô cùng Văn Tiêu Tiêu ngồi xuống trên sườn núi.

Ôm đầu gối gập, hai người kề sát vào nhau, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Ngụy Tầm đại khái hiểu vì sao Văn Tiêu Tiêu muốn dẫn cô đến đây, nếu cô cũng biết một nơi làm người ta quên hết mọi phiền muộn như vậy, cô cũng nhất định sẽ dẫn Văn Tiêu Tiêu đến.

Ngụy Tầm thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt Văn Tiêu Tiêu đang ngắm cánh đồng hoa, lại thường xuyên liếc nhìn cặp sách đặt bên cạnh, trong lòng rất rối rắm.

Nếu trực tiếp lấy ra từ cặp sách, thì cũng quá cố ý đi.

Tim cô đập loạn xạ, cô hạ giọng mở lời: "Nhóc câm, cậu có người yêu thích không?"

Văn Tiêu Tiêu nghe thấy Ngụy Tầm hỏi câu này, tim chợt ngừng lại, nàng... có.

Nàng nghiêng đầu nhìn sang, lén lút nhìn người đang ngồi bên cạnh nàng. Người nàng thích, chính là ở bên cạnh nàng.

Trong lòng dường như dự cảm được điều gì, tim Văn Tiêu Tiêu cũng đập loạn xạ như nai con.

Nàng gật đầu với biên độ rất nhỏ, nếu không phải Ngụy Tầm luôn chú ý nàng, đã không nhìn thấy.

Tim Ngụy Tầm đập càng nhanh, tuy nói như vậy có chút tự luyến, nhưng cô cảm giác nhóc câm cũng thích mình.

"Mình," Mặt Ngụy Tầm đỏ bừng, cuối cùng nặn ra một câu: "Có một con sóc trên thân cây kìa!"

Văn Tiêu Tiêu theo ánh mắt Ngụy Tầm quay đầu lại.

Ngụy Tầm nhân lúc chớp nhoáng kéo khóa cặp sách ra, móc hộp hoa hình chữ nhật dài ra.

Nhưng con sóc chạy quá nhanh, Văn Tiêu Tiêu không nhìn thấy, nàng tiếc nuối quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Tầm đang vật lộn với hộp giấy đóng gói bị kẹt.

Ngụy Tầm hóa đá, đây tuyệt đối là điều thất bại nhất mà mình từng làm.

Nhưng sự việc đã đến nước này, cô ngược lại bình tĩnh trở lại, đỏ mặt, Ngụy Tầm chậm rãi rút phần còn lại từ hộp ra, một bó hoa hồng trắng điểm xuyết cát tường thảo.

Bị úng trong hộp hơn hai ngày, cánh hoa hơi ngả vàng, mềm rũ, hơi héo.

Cô đỏ mặt hai tay nâng bó hoa này giơ ra trước mặt Văn Tiêu Tiêu.

"Văn Tiêu Tiêu! Mình thích cậu."

Ngôn ngữ của bó hoa này là: Chân thành bất biến, tình yêu trắng tinh khiết không tì vết. Cậu là cuộc gặp gỡ đẹp nhất của mình.

Thấy Văn Tiêu Tiêu mãi không nhận hoa, tâm trạng Ngụy Tầm dần trở nên thấp thỏm, cô lặng lẽ chuyển hoa xuống dưới, muốn lén nhìn phản ứng của nhóc câm.

Viền mắt cô gái đỏ hoe, che một tầng hơi nước mông lung, nhìn thấy mặt Ngụy Tầm khoảnh khắc đó, nước mắt tích tụ bấy lâu chảy xuống từ viền mắt.

Ngụy Tầm hoảng rồi, "Cậu, cậu đừng khóc mà." Cô vội vàng cúi xuống lau nước mắt trên mặt nhóc câm.

Nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, không sao lau sạch được.

"Có phải cậu không thích bó hoa này không, mình, mình vứt nó đi." Ngụy Tầm khó xử nói, đang chuẩn bị làm động tác ném hoa đi.

Văn Tiêu Tiêu vươn tay đoạt lại được bó hoa, ôm vào lòng, khuôn mặt đỏ bừng, vẫn còn chảy nước mắt, không biết còn tưởng là Ngụy Tầm ức hiếp nàng tàn nhẫn.

Không khí giữa hai người trở nên hơi ngượng nghịu.

Văn Tiêu Tiêu ôm hoa, nhẹ nhàng kéo một bàn tay của Ngụy Tầm, viết từng nét một lên tay cô.

Đầu ngón tay hơi lạnh gây cảm giác nhột trên lòng bàn tay.

Mình cũng thích cậu

"Tuyệt vời quá!" Ngụy Tầm kích động ôm lấy Văn Tiêu Tiêu, cô suýt nữa không khóc vì quá xúc động, cô còn tưởng là mình đã hiểu sai ý.

Mãi đến khi Văn Tiêu Tiêu đẩy Ngụy Tầm ra, Ngụy Tầm mới bình tĩnh lại đôi chút, nhưng vẫn rất hưng phấn.

Cô ngượng ngùng nhưng đầy bá đạo nói: "Vậy từ hôm nay trở đi, cậu chính là bạn gái của mình!"

Văn Tiêu Tiêu đỏ mặt, cắn môi, không ngờ điều nàng ngày đêm tơ tưởng, thế mà lại thành sự thật vào hôm nay.

Ngụy Tầm lấy ra một món quà khác đã chuẩn bị cho Văn Tiêu Tiêu, là một món đồ rất thiết thực – tai nghe Bluetooth.

Sau kỳ thi cuối kỳ tuần đó cô chú ý thấy gần đây Văn Tiêu Tiêu luôn chạy ra ngoài nghe khi luyện nghe, sau đó mới phát hiện tai nghe có dây Văn Tiêu Tiêu mua trước đó đã hỏng.

Lúc cân nhắc mua quà cô đã suy nghĩ rất lâu, những món đồ trang sức có ý nghĩa kỷ niệm như vòng tay, vòng cổ cô đều đã nghĩ đến.

Nhưng cuối cùng vẫn chọn một món đồ thiết thực nhất, một là bởi vì nhóc câm không quá chấp nhận cô tặng vật phẩm đắt tiền.

Hai là cô cảm thấy, món quà này, Văn Tiêu Tiêu sẽ thích.

Cô đưa món quà chưa mở cho Văn Tiêu Tiêu.

Cười nói: "Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi! Đây là quà, nhìn xem có thích không."

Văn Tiêu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt vừa mới khó khăn ngừng lại trong mắt lại muốn tích tụ. Thì ra, vẫn còn người nhớ sinh nhật nàng.

"Không được khóc! Nếu không mình cũng khóc đấy!" Ngụy Tầm lập tức nói.

Văn Tiêu Tiêu bị cô gọi như vậy, nước mắt nghẹn lại, cười khúc khích.

Mở hộp ra, là một chiếc tai nghe Bluetooth nhỏ nhắn, nhớ đến chiếc tai nghe bị hỏng của mình, món quà này đến rất đúng lúc.

Nghĩ đến sự chu đáo của Ngụy Tầm, một luồng hơi ấm chảy qua lòng Văn Tiêu Tiêu.

Nàng mở ra sau đó làm theo hướng dẫn trên sách thử ngay trên điện thoại, âm nhạc êm tai truyền đến từ tai nghe, kết nối rất thuận lợi.

"Thích không?" Ngụy Tầm hơi căng thẳng hỏi.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, đưa một bên tai nghe cho Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm đeo vào, hai người ngồi trên sườn núi, nhìn biển vàng được tạo nên từ hoa hướng dương, nghe chung một bản nhạc.

Trên đường về nhà, Ngụy Tầm tự nhiên nắm lấy tay nhóc câm.

Bây giờ nhóc câm là bạn gái mình rồi, mình nắm tay thì có sao đâu.

Suốt dọc đường hát líu lo, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

"Nhóc câm, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, vậy sao hôm nay cậu lại khóc?" Ngụy Tầm đột nhiên nhớ đến lúc tỏ tình, nhóc câm khóc rất thương tâm.

Mặt Văn Tiêu Tiêu ửng hồng, nàng khóc là vì vui mừng.

Thấy nhóc câm không để ý đến mình, Ngụy Tầm cũng không bận tâm, tiếp tục hỏi.

"Cậu bắt đầu thích mình từ khi nào?"

Văn Tiêu Tiêu suy nghĩ về câu hỏi này, nàng hồi tưởng, đại khái là lần đầu tiên gặp mặt, nàng bị côn đồ chặn lại trong hẻm nhỏ, cô gái tóc đỏ bay lượn kia dũng cảm không sợ hãi xông vào giúp đỡ nàng, có lẽ ở khoảnh khắc đó, nàng đã động lòng rồi.

Ngụy Tầm bất mãn nhéo nhéo tay Văn Tiêu Tiêu, "Sao cậu không để ý đến mình."

"Ngày đầu tiên làm bạn gái mình đã không để ý đến mình, vậy sau này chúng ta kết hôn chẳng phải cậu sẽ đuổi mình ra khỏi nhà sao?" Ngụy Tầm nói.

Văn Tiêu Tiêu nghe thấy từ "kết hôn" này, mặt nóng bừng, xấu hổ đến mức phát cuống lên, nàng rụt tay khỏi Ngụy Tầm, đi về phía trước vài bước.

Ngụy Tầm nhìn bóng lưng Văn Tiêu Tiêu, cười trộm một tiếng, thật không chịu được trêu chọc.

"Đợi mình với, mình không nói nữa được không?" Ngụy Tầm hai bước liền đuổi kịp, Văn Tiêu Tiêu cũng không phải thật sự muốn bỏ rơi Ngụy Tầm, tượng trưng né tránh một chút, liền để mặc Ngụy Tầm nắm tay.

Buổi tối

Hai người lại một lần nữa nằm trên chiếc giường nhỏ.

Lần này Ngụy Tầm ngủ bên ngoài, Văn Tiêu Tiêu ngủ bên trong.

Nghĩ đến người yêu nằm ngay bên cạnh, Ngụy Tầm tâm tư loạn xạ.

"Nhóc câm?" Cô chọc chọc vai người kia.

"Tiêu Tiêu?"

"Bạn gái?"

"Bảo bối?"

"Vợ, ưm." Xưng hô trong miệng của Ngụy Tầm càng ngày càng thân mật, Văn Tiêu Tiêu không khỏi xoay người bịt kín cái miệng không có giới hạn kia.

Ban đêm tối đen hơi khó nhìn rõ biểu cảm của nhóc câm, Ngụy Tầm dùng tay sờ lên mặt Văn Tiêu Tiêu, quả nhiên, nóng bỏng.

Ngụy Tầm buồn cười, cô dời tay Văn Tiêu Tiêu đang che môi mình ra.

Chậm rãi chèn ép không gian ngủ của Văn Tiêu Tiêu.

Cho đến khi Văn Tiêu Tiêu không thể lùi lại được nữa.

Ngụy Tầm ghé sát vào tai Văn Tiêu Tiêu, hôn nhẹ lên vành tai nóng bỏng của nàng.

Văn Tiêu Tiêu cả người run lên một cái, trong cổ họng phát ra âm thanh giống như mèo con.

A, sao mình lại phát ra âm thanh này, Văn Tiêu Tiêu chỉ muốn lấy chăn che mặt lại, cả người xấu hổ tột độ.

Ngụy Tầm vẫn còn đang mổ bên tai Văn Tiêu Tiêu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai, Ngụy Tầm dùng giọng gió hỏi: "Mình muốn hôn cậu, được không?"

Văn Tiêu Tiêu đẩy đẩy đầu cô, nhưng toàn bộ thân thể nàng đều mềm nhũn, hoàn toàn không có sức lực, tất nhiên là không đẩy nổi.

"Không nói gì? Vậy là đồng ý nhé." Ngụy Tầm khẽ cười một tiếng.

Đây là chơi không đạo đức! Đáng tiếc Văn Tiêu Tiêu không nói nên lời.

Chỉ có thể nhìn người kia càng ngày càng dựa gần, cuối cùng bắt được đôi môi nàng.

Ngụy Tầm trông có vẻ rất hiểu biết, thực tế cũng chỉ là một con hổ giấy, cô học trên mạng liếm qua đôi môi hơi khô của nhóc câm, rồi chậm rãi ngậm lấy, mút hôn.

Hai người đều không biết nín thở, chỉ một lát sau liền hôn đến thở hổn hển.

Theo một tiếng "ba", hai người tách ra.

Ngụy Tầm ôm chặt người vào lòng, Văn Tiêu Tiêu xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.

Lúc này, điện thoại di động của Ngụy Tầm "leng keng" một tiếng.

Ngụy Tầm xoa xoa đầu nhóc câm, an ủi nàng, sau đó lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

Mở màn hình ra, sắc mặt Ngụy Tầm tức khắc trở nên ngưng trọng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...