[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 42: Dựa vào vai đối phương



Nhìn "viên trân châu nhỏ" lấp lánh trong mắt nhóc câm.

Ngụy Tầm đột nhiên có một xúc động muốn hôn lên, cô không tự chủ được tiến lại gần.

Mãi đến khi hơi thở ấm áp của nhóc câm phả vào mặt của Ngụy Tầm, cô mới bỗng nhiên tỉnh táo, ý thức được mình vừa mới làm gì, hoảng loạn quay đầu đi.

Giọng nói vẫn còn trầm đục, "Thời gian không còn sớm, cậu mau đi ngủ đi."

Má Văn Tiêu Tiêu vương màu đỏ, nàng cúi đầu, khẽ gật gật.

Ngụy Tầm nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu có vô số sợi dây xà quấn quýt vào nhau, đôi môi hồng nhuận thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu, làm cô trằn trọc không sao ngủ được.

Mãi đến tận khuya, không biết đã là mấy giờ sáng, Ngụy Tầm mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy.

Ngụy Tầm đau đầu như búa bổ, tuy không còn sốt nữa, nhưng vẫn đang cảm, cô ôm đầu, cảm giác có vật gì lạnh lạnh chảy xuống từ lỗ mũi, cô khịt khịt mũi.

Rút tờ giấy từ tủ đầu giường xì nhẹ một cái, chảy nước mũi.

Cô đứng dậy, lúc này mới nhận ra giữa hai chân mình nhớt nháp.

Giấc mơ đêm qua xông tới, mặt Ngụy Tầm nháy mắt đỏ bừng, sao mình lại mơ giấc mơ đó! Mày là biến thái sao? Ngụy Tầm!

Mồ hôi sau lưng cùng sự nhớp nháp giữa hai chân làm Ngụy Tầm rất khó chịu.

Cô chọn một bộ đồ mặc ở nhà thoải mái từ tủ quần áo, tính đi tắm trước.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Đúng rồi, nhóc câm vẫn còn ở nhà mình! Ngụy Tầm nói một tiếng: "Vào đi."

Người ngoài cửa đẩy cửa bước vào, là Văn Tiêu Tiêu đang mặc đồ thường, áo phông trắng quần đen, trên tay nàng bưng một ly nước.

Văn Tiêu Tiêu vừa vào cửa đã nhìn thấy quần áo trên tay Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm chột dạ một cách khó hiểu, ném quần áo sạch lên giường, giải thích: "Tối qua đổ mồ hôi, nhớt nháp, khó chịu." Giọng nói không còn khàn, nhưng mang theo giọng mũi nặng.

Ngụy Tầm cảm thấy cảm giác lạnh lạnh trong lỗ mũi lại đến, cô khịt khịt mũi.

Văn Tiêu Tiêu đi vào, đưa ly nước trong tay cho cô.

Ngụy Tầm nhận lấy nhấp một ngụm, nước ấm áp, lướt qua cổ họng rất dễ chịu.

Ngụy Tầm đang chuẩn bị đặt nước lên tủ đầu giường, tay Văn Tiêu Tiêu vươn ra, trong tay là mấy viên thuốc nhỏ và viên nhộng.

Số thuốc này là Văn Tiêu Tiêu cố ý đi ra ngoài mua sáng nay, lần trước chị y tá kê cho Ngụy Tầm là thuốc phải pha, rất đắng, Ngụy Tầm tuy đã uống, nhưng nhìn ra cô rất không thích.

Thấy Ngụy Tầm vẫn nhìn thuốc không phản ứng, Văn Tiêu Tiêu lại đưa tay về phía trước thêm chút nữa.

"À." Ngụy Tầm lúc này mới nhận lấy thuốc, nuốt một ngụm, ực ực ực ực rót mấy ngụm nước, thuốc dừng lại trong khoang miệng rất ngắn, hầu như không cảm nhận được bất kỳ vị đắng nào.

Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm đã uống thuốc, lúc này mới đi ra ngoài, lúc đi còn chu đáo đóng cửa lại.

Nhìn căn phòng trống rỗng, Ngụy Tầm cảm thấy viên thuốc lăn qua dạ dày như được suối nước nóng ngâm qua, ấm áp.

Cảm giác này, Văn Tiêu Tiêu giống như bạn gái mình vậy.

Mặt Ngụy Tầm đỏ lên, cô cười ngây ngô.

Đúng rồi! Tắm! Một lúc lâu Ngụy Tầm mới nhớ ra chuyện này, cầm lấy quần áo trên giường hăm hở đi tắm.

Thối quá, để lại ấn tượng không tốt cho nhóc câm thì không hay.

Ngụy Tầm tắm nước lạnh, bước ra cảm thấy cả người sảng khoái. Cô cầm khăn lông lau đại mái tóc ẩm ướt, sau đó quàng khăn lông lên cổ, để tránh nước theo tóc thấm ướt quần áo.

Mang dép lê bước ra khỏi phòng, Văn Tiêu Tiêu đang lúi húi trong bếp làm gì đó.

Đúng rồi, cô đã nói trước với dì giúp việc, hai ngày này không cần đến, cô không muốn có người làm phiền thế giới hai người của cô và nhóc câm.

Mũi Ngụy Tầm hơi giật giật, một mùi hương ngọt ngào toả ra từ bếp, làm nổi lên sự thèm ăn của Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm mang dép lê lạch cạch lạch cạch đi vào bếp, "Nhóc câm, cậu đang làm gì thế?"

Văn Tiêu Tiêu mở nắp nồi đất đang bốc hơi nóng.

Mùi hương ngọt ngào lập tức xông vào mặt.

Trong nồi đất là một nồi lê tuyết hầm đường phèn vàng óng, táo đỏ, nấm tuyết, kỷ tử hỗn hợp với lê tuyết.

Văn Tiêu Tiêu lấy muỗng khuấy khuấy, nước canh sền sệt đọng lại trên muỗng, chảy dọc theo mép trở lại trong nồi.

Ngụy Tầm nuốt một ngụm nước bọt, thèm ăn sắp rớt nước miếng ra ngoài.

"Khi nào ăn được vậy." Ngụy Tầm không thể chờ đợi được nữa hỏi. Ngay cả lời khen cũng quên không nói.

Văn Tiêu Tiêu ôn nhu cười, biểu hiện của Ngụy Tầm đã là phần thưởng lớn nhất cho nàng.

Công thức lê tuyết hầm đường phèn này vẫn là học từ bà hàng xóm, hồi nhỏ, Văn Tiêu Tiêu suy dinh dưỡng, thường xuyên sinh bệnh, cha mẹ không mấy quan tâm nàng, bà hàng xóm liền thường xuyên dẫn nàng về nhà, hầm cho nàng một nồi lê tuyết đường phèn như vậy.

Công hiệu của lê tuyết đường phèn là thanh nhiệt nhuận phổi, trừ đờm giảm ho. Vừa lúc thích hợp cho Ngụy Tầm đang cảm mạo ăn.

Văn Tiêu Tiêu không trả lời câu hỏi của Ngụy Tầm, mà là tắt bếp.

Ngụy Tầm thấy vậy biết là xong, vội vàng mở tủ bát lấy hai cái bát đưa cho Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu cầm muỗng múc nước canh vàng óng và nguyên liệu phong phú vào chén, không rớt ra ngoài một giọt nào.

Ngụy Tầm thấy đã múc xong một chén, muốn đi nhận lấy.

Văn Tiêu Tiêu ngăn tay cô lại, trước tiên ra hiệu cho cô cách bưng, lê tuyết đường phèn vừa ra khỏi nồi rất nóng, phải nâng đáy bát, kẹp mép bát thì mới không bị bỏng.

Ngụy Tầm gật đầu, Văn Tiêu Tiêu lúc này mới yên tâm đưa bát lê tuyết đường phèn đầy ắp này cho cô.

Ngụy Tầm cẩn thận bưng chén đi về phía bàn ăn, an toàn đến nơi.

Cô quay người lại, chuẩn bị đi bưng chén khác, Văn Tiêu Tiêu đã bưng đến, tư thế thuần thục hơn cô nhiều, Ngụy Tầm không khỏi nảy sinh một chút thất bại.

Cô nhìn nhìn trên bàn chỉ có bát, không có bộ đồ ăn.

Mắt Ngụy Tầm sáng lên, vòng qua Văn Tiêu Tiêu lại chạy vào bếp, cầm hai chiếc muỗng sứ.

"Nè." Ngụy Tầm đưa muỗng sứ cho Văn Tiêu Tiêu, vẻ mặt thản nhiên, không biết còn tưởng là cái gì tuyệt thế trân bảo.

Văn Tiêu Tiêu nhận lấy, mím môi cười.

Ngụy Tầm cầm muỗng, hấp tấp múc một miếng lê đưa vào miệng.

Văn Tiêu Tiêu còn chưa kịp ngăn cản, Ngụy Tầm đã nhét muỗng vào miệng.

"Hô, ha—, nóng chết!" Ngụy Tầm vội vàng dùng lưỡi lộn xộn đuổi miếng lê từ bên trái sang bên phải, rồi từ bên phải sang bên trái, nhưng vẫn không chịu nhổ ra.

Một lúc lâu, miếng lê mới nguội đi, Ngụy Tầm nhai kỹ nuốt chậm thưởng thức, nuốt miếng lê vào.

"Ngon quá!" Mắt Ngụy Tầm mở to, lại múc thêm một muỗng, bất quá lần này cô không lặp lại vết xe đổ lần trước, đặt bên miệng thổi thật lâu, mới ăn vào.

Vị nước sốt mềm mại của quả lê cùng nước canh ngọt lịm khóa ở bên ngoài bùng nổ trên vị giác, trong miệng tràn đầy vị ngon của lê.

Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm thích như vậy, nàng cũng nếm thử, vị vẫn ổn định như thường. Ý cười ngập tràn giữa hai lông mày.

Không biết là công hiệu của lê phát huy tác dụng, hay công hiệu của thuốc cảm phát huy tác dụng.

Mặc dù vẫn còn hơi chảy nước mũi, nhưng cổ họng Ngụy Tầm thật sự không còn đau chút nào.

Ngụy Tầm nói muốn Văn Tiêu Tiêu qua chăm sóc cô hai ngày, Văn Tiêu Tiêu quả thật đã chăm sóc cô toàn diện hai ngày, từ uống thuốc, ăn cơm, cho đến ngủ, Văn Tiêu Tiêu đều luôn luôn đốc thúc cô.

Ngụy Tầm chưa từng cảm thấy cuộc sống của mình lành mạnh đến như vậy.

Hai ngày trôi qua nhanh chóng.

Ngày mai Văn Tiêu Tiêu phải quay về.

"Mình muốn cùng cậu về." Ngụy Tầm đặt đũa xuống trên bàn ăn, nghiêm túc nói.

Văn Tiêu Tiêu trên mặt hiện lên vẻ khó xử, tuy trước đó đã nói là muốn dẫn Ngụy Tầm đi căn cứ bí mật của mình.

Nhưng trên thực tế, nàng vẫn chưa có nơi ở tốt để cung cấp cho Ngụy Tầm.

Nhà nàng rất xa, lãng phí thời gian vào việc đi lại sẽ làm Ngụy Tầm rất mệt.

"Mình đến nhà cậu ngủ cùng cậu, vậy không phải giải quyết rồi à?" Ngụy Tầm nhìn thoáng qua đã nhận ra Văn Tiêu Tiêu đang khó xử điều gì.

Đến nhà nàng? Ngủ cùng nhau? Mặt Văn Tiêu Tiêu hơi hồng, nhưng cảm xúc ngay lập tức lại chùng xuống.

Chỉ là... cha mẹ nàng, sẽ không đồng ý. Văn Tiêu Tiêu cúi mặt.

"Mình sẽ nói chuyện với cha mẹ cậu! Đảm bảo sẽ làm cho họ đồng ý." Ngụy Tầm lại một lần nữa nhìn thấu suy nghĩ của Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Ngụy Tầm có thuật đọc tâm?

Không phải Ngụy Tầm có thuật đọc tâm, mà là Văn Tiêu Tiêu biểu hiện quá rõ ràng, ngoại trừ cha mẹ, cô thật sự không thể nghĩ ra Văn Tiêu Tiêu còn có lý do gì khác ngăn cản cô qua đó.

Văn Tiêu Tiêu chọn tin tưởng Ngụy Tầm, nàng đưa thông tin liên lạc của cha mẹ cho Ngụy Tầm, nàng cũng rất tò mò, Ngụy Tầm sẽ thuyết phục cha mẹ nàng như thế nào.

Ngụy Tầm thêm cha mẹ Văn Tiêu Tiêu, cha Văn Tiêu Tiêu có tiếng nói hơn trong nhà, nên cô liên hệ với cha nàng trước.

Ngụy Tầm: Chú à, chào chú, cháu là bạn học của Văn Tiêu Tiêu, mấy ngày tới cháu có thể tá túc ở nhà chú mấy ngày được không ạ

Đối phương không trả lời

Vì thế Ngụy Tầm tiếp tục nhắn: Cháu sẵn lòng trả chú tiền tá túc mấy ngày này

Lần này đối phương trả lời ngay lập tức: Bao nhiêu?

Ngụy Tầm không nói thẳng bao nhiêu, mà là hỏi ngược lại đối phương: Chú muốn bao nhiêu tiền một ngày?

Đối phương trầm mặc một lúc, trả lời: 100

Ngụy Tầm: Được ạ

Ngụy Tầm cất điện thoại, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không là vấn đề.

Cô báo tin tốt cho Văn Tiêu Tiêu rằng cha mẹ nàng đã đồng ý cho cô qua ở.

Văn Tiêu Tiêu hiếu kỳ nhìn cô, dùng thủ ngữ hỏi Ngụy Tầm đã nói gì với cha mẹ nàng?

Ngụy Tầm đương nhiên không thể nào nói cho Văn Tiêu Tiêu là vì cô trả tiền tá túc cho cha mẹ nàng, nếu không nhóc câm chắc chắn sẽ giận.

Vì thế cô đưa ngón trỏ lên môi, cười nói: "Bí mật."

Hôm sau

Ngụy Tầm rất sớm đã thu dọn đồ đạc cho vào vali, còn đeo thêm một chiếc cặp sách.

Ban đầu Ngụy Tầm tính gọi taxi đi đến đó, nhưng rất nhiều tài xế taxi vừa nghe nói đi đến nơi đó, cứ thế không muốn đi.

Bên kia hầu như không có người gọi xe vào thị trấn, lúc trở về khả năng lớn sẽ lỗ một chuyến tiền cước.

Có thể trả thêm tiền, nhưng Ngụy Tầm không làm vậy.

Bởi vì, cô đột nhiên cũng muốn trải nghiệm quá trình về nhà thường ngày của Văn Tiêu Tiêu.

Vì thế Ngụy Tầm đi theo Văn Tiêu Tiêu đến trạm xe buýt, mua hai vé xe, chỉ 20 tệ một vé.

Vừa đến trước xe buýt, hành lý đã được đặt ổn thỏa, nhưng vẫn chưa đến giờ khởi hành, mọi người đều đứng đợi bên cạnh xe.

Ngụy Tầm nhíu mày, đủ loại người chen chúc chung một chỗ, có người đang hút thuốc, có người đang nói chuyện, có người thậm chí khạc nhổ bừa bãi.

Mùi nước hoa rẻ tiền, mùi khói thuốc lá hôi thối, mùi giày da cùng mùi mồ hôi ngày hè hỗn hợp vào nhau.

Sắc mặt Ngụy Tầm dần trắng bệch, dạ dày cuộn trào, nhóc câm mỗi lần về nhà đều phải trải qua "cực hình" như vậy sao, lông mi Ngụy Tầm run rẩy.

Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy môi Ngụy Tầm trắng bệch, biết cô chắc chắn không khỏe.

Nàng kéo tay Ngụy Tầm dẫn cô ra khỏi đám đông.

Rời xa cái mùi vị phức tạp đó, sắc mặt Ngụy Tầm cuối cùng tốt hơn nhiều.

Văn Tiêu Tiêu do dự một lúc, đánh thủ ngữ: Hay là chúng ta gọi taxi đi, trả gấp đôi tiền cho tài xế.

Tuy đi taxi rất đắt, ước chừng phải hơn hai trăm.

Nhưng Văn Tiêu Tiêu vẫn không nỡ cho Ngụy Tầm, một người vốn nên ngồi trên xe riêng lại cùng nàng chen chúc xe buýt chịu khổ.

Ngụy Tầm khoát tay, "Chẳng phải chỉ là đi xe buýt thôi sao, cũng xem như là một trải nghiệm đặc biệt trong đời."

Nói rồi, Ngụy Tầm nặn ra một nụ cười không được đẹp cho lắm.

Văn Tiêu Tiêu đã chuẩn bị sẵn miếng dán chống say xe, thấy xe buýt sắp khởi hành, nàng lấy miếng dán chống say xe ra dán cho Ngụy Tầm.

Lạnh băng mát lạnh, thật sự rất thoải mái, Ngụy Tầm nghĩ.

Theo tiếng hét đầy chất giọng thổ phỉ của tài xế, mọi người vây quanh chiếc xe cùng tiến lên.

Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu đứng đợi bên cạnh, họ chuẩn bị chờ người khác lên hết rồi mới đi theo lên, không định tranh giành chỗ ngồi nào.

"Xếp hàng! Xếp hàng!" Tài xế hét lớn.

Tài xế canh giữ ở cửa, kiểm tra một vé thì lên một người.

Hàng ngũ dần dần hình thành, tuy vẫn có một vài người vô ý thức nhân cơ hội chen hàng.

Từng người tiếp nối nhau lên xe, cuối cùng cũng đến lượt Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu đưa hai vé cho tài xế, tài xế nhìn thoáng qua, xác nhận không có vấn đề liền trả vé lại cho Văn Tiêu Tiêu.

Những người đi sau cùng đều "phật hệ" lên xe, thưa thớt, hoàn toàn không chen chúc.

Các vị trí phía trước đều đã bị chiếm, hai người đi đến phía sau, đi đến hàng ghế thứ hai từ cuối lên, hai người lúc này mới tìm được một hàng ghế đôi trống để ngồi xuống, Ngụy Tầm ngồi bên trong, Văn Tiêu Tiêu ngồi bên ngoài.

"Hô—" Ngụy Tầm thở phào một hơi, hàng ghế này vừa vặn là có thể mở cửa sổ, Ngụy Tầm mở cửa sổ ra.

Mùi vị phức tạp trong không gian chật hẹp của xe buýt cuối cùng tan đi rất nhiều.

Chỗ ngồi cũng không rộng, Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu vai áp sát vai, hai người chen chúc vào nhau.

Cuối cùng cũng coi như an ổn ngồi xuống định, Ngụy Tầm nhìn Văn Tiêu Tiêu, Văn Tiêu Tiêu cũng nhìn cô, hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Lại một cơn gió xuyên qua cửa sổ thổi đến mặt hai người, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.

Theo tiếng nổ vang của động cơ xe buýt, chiếc xe rung lên ồ ồ.

Tài xế nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, xác nhận tất cả hành khách đều đã ngồi ổn định, sang số đạp ga.

Xe buýt chậm rãi rời bến xe.

Xe chạy trên quốc lộ, hơi lắc lư, nhưng tay lái tài xế không tồi, nói chung vẫn ổn định.

Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu dựa vào nhau, gió thổi, trong hành trình xe dài dằng dặc.

Ngụy Tầm nhìn từng mảnh ruộng đồng lớn lướt qua ven đường, cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Vừa quay đầu tính chia sẻ với nhóc câm, cô gái đã tựa vào lưng ghế, đầu nghiêng sang một bên, ngủ thiếp đi.

Cô rất ít thấy dung nhan khi ngủ của nhóc câm.

Mỗi khi nhìn thấy nhóc câm, nàng dường như đều đang nghiêm túc làm gì đó.

Gương mặt khi ngủ của cô gái nhỏ rất ngoan, lông mi dài hơi cong, mũi ngọc tinh xảo nhếch lên một độ cong, khuôn mặt trắng hồng, khiến người ta có một xúc động rất muốn xoa bóp.

Ngụy Tầm nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy, cô vươn tay, nhéo nhéo má nhóc câm.

Rất mềm, giống như kẹo bông gòn.

Cô không dám dùng sức, sợ đánh thức cô gái nhỏ.

Để đền bù cho việc lén lút nhéo má Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm nhẹ nhàng đỡ đầu Văn Tiêu Tiêu lại đây, để nàng tựa vào vai mình, thoải mái hơn một chút.

Hương thơm trên tóc Văn Tiêu Tiêu thổi đến, cảnh sắc ngoài cửa sổ dường như cũng không còn đẹp đến vậy.

Ngụy Tầm tựa vào lưng ghế, ngửi mùi hương thoang thoảng này bên cánh mũi, mơ màng sắp ngủ.

Mặt trời im lặng chuyển đến đỉnh đầu, ánh nắng buổi trưa càng thêm chói mắt, xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, không ít hành khách trên xe đều bắt đầu lấy đồ vật quạt gió cho mình, cố gắng xua đi một chút nóng bức ngày hè.

Khi vừa tỉnh dậy, xe đã đi được hơn nửa.

Dưới ánh nắng mặt trời mạnh mẽ chiếu xuống, Văn Tiêu Tiêu chậm rãi tỉnh giấc, ưm.

Nàng xoa xoa mắt, mắt ngái ngủ lơ mơ nhìn về phía trước.

Là lưng ghế màu nâu.

À, các nàng hiện tại đang ở trên xe buýt.

Vừa định ngẩng đầu, Văn Tiêu Tiêu liền cảm nhận được trên đầu mình bị cái gì nhẹ nhàng lên.

Nàng thế mà lại dựa vào vai Ngụy Tầm, Ngụy Tầm chắc là cũng ngủ rồi giống nàng, vẫn chưa tỉnh. Hai người đầu tựa vào nhau, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên cánh mũi.

Nàng nhẹ nhàng dịch chuyển đầu Ngụy Tầm, nâng đầu mình lên.

Sau đó đặt đầu Ngụy Tầm lên vai mình.

Văn Tiêu Tiêu nắm góc áo mình, khuôn mặt ửng hồng.

Điểm đến của họ sắp tới rồi, tài xế xe buýt hô một tiếng: "Còn 10 phút nữa là đến trạm Ruộng Nước!"

Không ít người trên xe bị giọng nói tục tằn của tài xế đánh thức, bên trong xe lập tức xao động, hành khách đến điểm Ruộng Nước lần lượt bắt đầu đánh thức bạn đồng hành của mình, người đã tỉnh thì trao đổi với nhau.

Lông mi Ngụy Tầm run rẩy, tiếng ồn ào bên trong xe đánh thức cô.

Cô khó khăn mở mắt ra, đôi mắt vẫn che một tầng hơi nước, tấm đệm dựa thơm quá.

Hoàn toàn tỉnh táo sau đó Ngụy Tầm mới ý thức được thì ra là vai nhóc câm, cô lập tức ngồi dậy.

Một bên tóc bị đè lâu rồi, hơi rối.

Sao mình lại ngủ dựa vào vai nhóc câm nhỉ, mình nhớ rõ... trước khi ngủ phải là nhóc câm ngủ trên vai mình chứ.

Tê— giật giật vai, quả nhiên hơi mỏi, nhóc câm chắc là mới tỉnh chưa lâu.

Văn Tiêu Tiêu thấy tóc cô rối loạn, nghiêng người về phía cô.

Ngụy Tầm ngây người, Văn Tiêu Tiêu sửa lại mấy sợi tóc ngố lộn xộn của cô.

Thì ra là chỉnh tóc, Ngụy Tầm nghĩ thầm, nhưng lại dâng lên một cảm giác thất vọng.

"Đến nơi chưa?" Trong giọng Ngụy Tầm có sự khàn khàn sau khi tỉnh ngủ, hơi khát.

Văn Tiêu Tiêu làm dấu "Mười".

Ngụy Tầm gật đầu, nghĩa là sắp đến rồi.

Về chuyện ngủ dựa vào vai đối phương, hai người đều có chút thẹn thùng.

Mãi đến lúc xuống xe, Ngụy Tầm mới khôi phục giao tiếp bình thường với Văn Tiêu Tiêu.

Nơi xuống xe nằm ở một triền dốc khá cao, nhìn thoáng qua liền thấy.

Toàn bộ là ruộng lúa màu xanh lục và những ngôi nhà rải rác, nhìn kỹ còn có thể phát hiện có người đang làm việc ở ruộng lúa.

Ngụy Tầm hít thở mạnh không khí tươi mới giữa đồng quê.

Cảm giác cả người sống lại.

Tâm trạng Văn Tiêu Tiêu thấp thỏm, sợ Ngụy Tầm sẽ chê bai nơi này, dù sao nơi này chỉ có ruộng lúa, hầu như không có hoạt động giải trí nào khác.

Ngụy Tầm lần đầu tiên đi vào nông thôn thực sự, cô rất hưng phấn, "Nhóc câm, nhà cậu ở đâu vậy?"

Văn Tiêu Tiêu nghe thấy cảm xúc ẩn chứa trong giọng Ngụy Tầm, tâm trạng thấp thỏm bình tĩnh lại không ít, ngón tay nàng chỉ về hướng dưới sườn đồi, ngôi nhà cấp bốn nhỏ cách đó không xa, chính là nhà nàng.

"Vậy không phải gần lắm sao, chúng ta đi nhanh đi." Ngụy Tầm một tay kéo vali của mình, một tay giật lấy vali trong tay nhóc câm, nhanh chóng chạy về hướng Văn Tiêu Tiêu vừa chỉ.

Văn Tiêu Tiêu muốn lấy lại vali của mình, nhưng Ngụy Tầm chạy quá nhanh, kéo hai chiếc vali còn chạy nhanh hơn nàng.

Hai người vừa đi vừa đùa giỡn đi đến ngôi nhà cấp bốn nhỏ.

Cổng lớn không khóa, nhưng nhà cấp bốn nhỏ không có người bên trong.

Văn Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ điện thoại, ước chừng là đến giờ nấu cơm nên đi hái rau rồi.

Ngụy Tầm tò mò đánh giá căn nhà cấp bốn nhỏ này, diện tích không lớn không nhỏ, khoảng một trăm bảy, tám chục mét vuông, phía trước có một khoảng sân xi măng bằng phẳng.

Vào nhà, đầu tiên là đại sảnh, Văn Tiêu Tiêu dẫn Ngụy Tầm quẹo sang trái, phòng nhỏ ở phía tây trong cùng chính là phòng của nàng.

Phòng thật sự rất nhỏ, một chiếc giường 1m3, một cái bàn, một chiếc tủ quần áo hai cánh, vô cùng đơn giản, không còn chỗ để đặt thêm đồ vật nào khác.

Ngụy Tầm đánh giá căn phòng này, tuy nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, lộ ra phong cách của nhóc câm ở khắp nơi.

Nhìn chiếc giường 1m3 trước mắt, cái này hai người phải chen chúc ngủ cùng nhau rồi, Ngụy Tầm nghĩ lung tung.

Thấy Ngụy Tầm nhìn chằm chằm chiếc giường này, Văn Tiêu Tiêu hơi bối rối, nàng đặt hai chiếc vali xuống dưới gầm bàn.

Ngụy Tầm đợi Văn Tiêu Tiêu sắp xếp chăn đệm xong, hấp tấp hỏi: "Chúng ta khi nào đi nơi đó?"

Hôm qua lợi dụng lúc Văn Tiêu Tiêu không chú ý, cô lén đến tiệm hoa mua một bó hoa, chủ tiệm nói với cô, bó hoa này chỉ có thể giữ tươi nhiều nhất ba ngày. Cho nên Ngụy Tầm có chút gấp.

Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, hôm nay ngồi xe lâu như vậy chắc chắn rất mệt, vẫn nên để ngày mai đi thì hơn.

Ngụy Tầm tức khắc giống như một cây cải trắng héo, "À, vậy cũng được."

Ngay lập tức cô lại lấy lại tinh thần, ba ngày, ngày mai vẫn còn tươi.

Một giọng nói lớn tuổi truyền đến từ đại sảnh, Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu bước ra ngoài.

Bà hàng xóm đến chơi.

Bà mặc một bộ quần áo màu giản dị, tóc hoa râm, làn da chùng nhão và thân hình gầy gò trông có vẻ yếu ớt mong manh, trong đôi mắt đục tràn đầy sự hiền từ.

"Là Tiêu Tiêu về rồi phải không?" Bà vẫn chưa nhìn thấy người bước ra, vì thế hỏi thăm từ phòng nghỉ.

Văn Tiêu Tiêu bước nhanh tới, trên mặt treo nụ cười dịu dàng mà Ngụy Tầm chưa từng thấy, nàng nhẹ nhàng ôm bà.

"Ôi chao, bà biết ngay là Tiêu Tiêu về mà, xem ra mắt bà vẫn còn tốt, nhìn thấy có người kéo vali trên đường từ đằng xa, bà đã đoán là con, quả nhiên." Bà phát ra tiếng cười sang sảng, vui vẻ nói.

Sau đó lại tiếp lời, "Cha mẹ con đi đón em trai con rồi, đi, đi nhà bà ăn cơm."

Ngụy Tầm vài bước chạy đến chào, đứng thẳng lưng có một cảm giác căng thẳng như gặp người thân, "Bà ơi, cháu là bạn của Nhóc, Tiêu Tiêu." Suýt chút nữa gọi quen là nhóc câm buột miệng thốt ra.

Bà quay đầu lại, nhìn về phía Ngụy Tầm, "Nha, cô bé này lớn lên thật xinh xắn! Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu nhà ta dẫn bạn về nhà đấy!"

Mặt Văn Tiêu Tiêu hơi hồng, nàng lay lay tay đang nắm tay bà.

Bà vỗ vỗ tay Văn Tiêu Tiêu, cười nói: "Mới vậy đã thẹn thùng rồi sao?"

Mặt Văn Tiêu Tiêu càng đỏ hơn, nàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Ngụy Tầm.

"Đi thôi! Cùng đi nhà bà ăn cơm, bà làm đồ ăn ngon cho các con." Bà hiền từ nói.

Ngụy Tầm nhìn Văn Tiêu Tiêu, trong mắt mang theo sự dò hỏi.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu.

Ngụy Tầm lúc này mới mang theo nụ cười chạy tới, dọc đường đi, Ngụy Tầm phát huy kỹ năng miệng lưỡi trơn tru học được từ Tô Vũ Trạch, chỉ nói vài câu đã dỗ bà cười toe toét.

"Tiêu Tiêu, cái miệng nhỏ của cô bạn con thật sự như bôi mật, ngọt thật!" Bà nói.

Văn Tiêu Tiêu cười ngượng ngùng, nàng tự nhiên là vui vẻ, bà hàng xóm là người nàng rất thân thiết, cho dù không có quan hệ huyết thống, sự chăm sóc của bà nhiều năm nay, cũng khiến nàng coi bà như người thân.

Trong nhà bà chỉ có một mình bà, chồng bà đã qua đời sớm, hai cô con gái đều đi làm ăn ở nơi khác, kiếm được không ít tiền, thực ra con gái bà muốn đón bà vào thành phố, nhưng bà đã sống cả đời ở đây, sớm quen với cuộc sống nơi này, không muốn đi theo con gái vào thành phố ở. Hai cô con gái đành phải mỗi tháng về thăm bà một lần, sau đó đưa cho bà một ít tiền.

Ban đầu còn tính thuê một người giúp việc, nhưng bị bà giận dữ từ chối, bà đâu có bị liệt, thuê giúp việc làm gì.

Bà tuy có chút cô độc lúc tuổi già, nhưng sống cũng coi như tiêu sái.

Vừa vặn gặp đứa trẻ hàng xóm này, thành tích tốt lại ngoan, lớn lên còn xinh đẹp, trừ việc không biết nói, không có khuyết điểm gì, đáng tiếc người hàng xóm bên cạnh này có mắt không tròng.

Con gái trong nhà tốt như vậy không biết cưng chiều, chỉ biết nuông chiều cái đứa con trai phá phách kia.

Nghĩ đến đứa con trai hàng xóm tuần trước đạp hỏng hơn nửa số hoa bà cực khổ trồng, bà liền tức giận đến run người.

Vẫn là Tiêu Tiêu ngoan.

Nhìn hai cô thiếu nữ đang trò chuyện trước mặt, bà lộ ra ánh mắt từ ái.

"Hôm nay bà làm cho các con món ngon sở trường của bà!" Bà xắn tay áo, chuẩn bị làm một bữa tiệc lớn.

"Bà ơi, cháu cũng đến giúp!" Ngụy Tầm vội vàng nói, bước theo bà, còn nháy mắt với Văn Tiêu Tiêu đang đứng tại chỗ.

Cái nháy mắt tràn đầy ý cười của Ngụy Tầm làm tim Văn Tiêu Tiêu đột nhiên nhảy một cái, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, Văn Tiêu Tiêu ôm lấy ngực ấm áp, khóe miệng vô thức nhếch lên. Nàng cũng nhấc chân đi theo.




Editor: Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...