[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 40: Quan tâm cậu



Ngụy Tầm nén giận cuối cùng không nói gì.

Buổi tối vẫn cứ theo bình thường đưa Văn Tiêu Tiêu về ký túc xá, nhưng Văn Tiêu Tiêu rõ ràng cảm thấy Ngụy Tầm không thích hợp.

Nhìn nếp nhăn giữa hai lông mày Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu muốn an ủi cô, nhưng nàng cũng không biết mở lời thế nào. Nàng sợ nàng vừa nói chuyện với Ngụy Tầm, Ngụy Tầm lại càng giận hơn.

Rốt cuộc, nàng trước đây đã chọc Ngụy Tầm giận như vậy rất nhiều lần rồi.

Trong sự im lặng, hai người cứ thế chia tay.

Trên đường về, Ngụy Tầm càng nghĩ càng giận, cô đá đi đá lại một viên đá nhỏ bên vệ đường, cho đến khi viên đá rơi vào cống thoát nước mới thôi.

Cô không dám hỏi Văn Tiêu Tiêu rốt cuộc đang nghĩ gì.

Ngay cả kế hoạch tỏ tình mà cô chuẩn bị sau kỳ thi cuối kỳ, cũng vì chuyện này mà Ngụy Tầm đánh mất đi không ít dũng khí.

Hoá ra, mình không quan trọng đến thế trong lòng nhóc câm sao...

Hai vai Ngụy Tầm buông thõng, biểu cảm càng lúc càng trầm trọng, một tiếng thở dài chứa đựng mất mát vô tận phát ra từ cổ họng cô.

Hai ngày tiếp theo, hai người tuy vẫn như trước đây cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, thậm chí Ngụy Tầm vẫn như thường lệ đưa Văn Tiêu Tiêu đến trường.

Nhưng trong không khí luôn toát ra vài phần áp lực và căng thẳng không tên, làm người ta cảm thấy khó chịu khắp người.

Không chỉ là Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu khó chịu trong mối quan hệ này.

Ngay cả người bên cạnh hai người cũng cảm nhận được bầu không khí không ổn.

Thời kỳ du lịch cao điểm đã qua, Hạ Chước Phong cũng trở về ký túc xá ở.

Ký túc xá lại một lần nữa ồn ào náo nhiệt, nhưng Văn Tiêu Tiêu, người bình thường thỉnh thoảng cũng trò chuyện với bạn cùng phòng.

Hai ngày này lại như một cây cải trắng héo úa, vừa về là xem sách, sau đó rửa mặt ngủ, vẻ mặt đầy tâm sự.

Mọi người trong phòng đều phát hiện điều không ổn, muốn đi an ủi Văn Tiêu Tiêu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Lỡ an ủi không đúng trọng tâm, chọc Tiêu Tiêu giận thì không hay.

Đào Tử là người đầu tiên phát hiện chuyện này.

Dù sao đây là cặp đôi CP mà cô ấy ship nhiều ngày như vậy, sao cô ấy không thể quan sát được sự bất thường giữa hai người.

Sau khi bốn người bạn cùng phòng bàn bạc nhỏ nhẹ với nhau, họ quyết định phái đồng chí Đào Tử đi thăm dò tình hình.

Buổi tối, Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu chỉ nói với nhau một câu ngủ ngon, rồi không ai nhắn tin nữa.

Văn Tiêu Tiêu cuộn mình trong chăn, lướt lên xem lịch sử trò chuyện. Nhìn những cuộc trò chuyện ít ỏi không đáng kể của mấy ngày nay với Ngụy Tầm, lông mi nàng run rẩy, nhuốm đầy mất mát.

Là nàng đã làm sai sao? Văn Tiêu Tiêu úp điện thoại lên ngực, nghĩ đến thái độ của Ngụy Tầm mấy ngày nay, tim nàng đau từng trận.

Nói không chừng sau này chia ban, liên lạc giữa nàng và Ngụy Tầm sẽ dần dần ít đi, bên cạnh cô cũng sẽ có người khác...

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Ngụy Tầm đi ngang qua nàng, mà không hề chào hỏi một tiếng.

Nước mắt Văn Tiêu Tiêu chầm chậm chảy xuống từ khoé mắt.

Điện thoại rung lên một cái.

Văn Tiêu Tiêu không kịp lau nước mắt, vội vàng mở điện thoại, vì động tác quá hoảng loạn, đã nhập sai mã khóa nhiều lần.

Giờ này nhắn tin cho nàng chắc chắn chỉ có thể là Ngụy Tầm.

Mở điện thoại, người gửi hiện lên: Đào Tử.

Văn Tiêu Tiêu hơi mất mát, nàng nhấn mở tin nhắn của Đào Tử.

Đào Tử: Tiêu Tiêu, mấy ngày nay, cậu và Ngụy Tầm cãi nhau à?

Tay Văn Tiêu Tiêu nắm điện thoại chặt hơn, nên là, không tính là cãi nhau đi, vì thế nàng trả lời: Không có.

Đào Tử: À à, tớ thấy không khí hai cậu hai ngày này thật sự không đúng, tớ còn tưởng hai cậu cãi nhau.

Văn Tiêu Tiêu nhìn lời này càng khó chịu hơn trong lòng, ngay cả bạn bè bên cạnh họ cũng đã nhận ra rồi.

Vì thế nàng trả lời: Tuy không cãi nhau, nhưng quả thật vì một chút chuyện mà nảy sinh bất đồng.

Đào Tử, người cũng đang trốn trong chăn, thấy tin nhắn này mắt sáng lên, quả nhiên.

Cô lập tức gõ chữ hỏi: Có muốn nói chuyện với tớ không? Nói không chừng, tớ có thể cho cậu vài lời khuyên.

Sau khi gõ xong cảm thấy có chút không ổn, Đào Tử lại bồi thêm một câu: Nếu không tiện thì thôi.

Văn Tiêu Tiêu nhìn lời Đào Tử nói, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, có lẽ Đào Tử thật sự có thể cho nàng vài lời khuyên.

Văn Tiêu Tiêu: Cũng không phải chuyện gì lớn, là như thế này...

Dưới sự dẫn dắt của Đào Tử, Văn Tiêu Tiêu đã kể toàn bộ quá trình xảy ra trong buổi sinh hoạt lớp ngày hôm đó cho Đào Tử nghe.

Thì ra là như vậy, tuy bản thân chưa từng yêu đương, nhưng Đào Tử đã đọc vô số tiểu thuyết nên nhìn ra ngay vấn đề tồn tại giữa hai người là gì.

Đào Tử suy nghĩ một chút, gửi cho Văn Tiêu Tiêu một tin nhắn: Tiêu Tiêu, cậu có thật sự quan tâm việc Ngụy Tầm có thể cùng lớp với cậu không?

Văn Tiêu Tiêu: Đương nhiên! Nhưng mà... tớ chọn ban Xã hội, cậu ấy chọn ban Tự nhiên, nghĩ thế nào cũng không thể cùng lớp được.

Đào Tử lại hỏi: Vậy Ngụy Tầm có biết cậu quan tâm đến cậu ấy như vậy không?

Văn Tiêu Tiêu bị câu hỏi này của Đào Tử làm cho sững lại.

Hôm đó, nàng quá sợ Ngụy Tầm nhất thời xúc động mà chọn ban Xã hội, nên cứ luôn miệng khuyên Ngụy Tầm chọn ban Tự nhiên.

Nghĩ đến đây, Văn Tiêu Tiêu trong lòng như bắt được chút điểm lý do vì sao Ngụy Tầm giận.

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được, chỉ loáng thoáng nhận ra vấn đề nằm ở đó.

Thấy Văn Tiêu Tiêu không trả lời, Đào Tử biết nàng chắc đang tự suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.

Đợi vài phút, tin nhắn của Đào Tử mới đến, Văn Tiêu Tiêu chăm chú đọc tin nhắn.

Đào Tử: Cậu ấy quan tâm cậu như vậy, nếu cậu ấy không cảm nhận được một chút nào sự quan tâm của cậu dành cho cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ buồn.

Câu cuối cùng, Đào Tử đã trực tiếp đánh thức Văn Tiêu Tiêu.

Hoá ra điểm tức giận của Ngụy Tầm là ở đây.

Văn Tiêu Tiêu: Cảm ơn cậu! Đào Tử!

Đào Tử cuộn trong chăn lộ ra một nụ cười lớn, trả lời: Hai cậu hòa thuận là được rồi.

Thời gian đã chuyển sang 11 giờ rưỡi đêm.

Văn Tiêu Tiêu mở khung chat với Ngụy Tầm, tim đập thình thịch. Nàng hiện tại có một loại thúc giục đặc biệt muốn gửi tin nhắn cho Ngụy Tầm.

Nhưng hình như đã khuya rồi, liệu Ngụy Tầm có ngủ chưa, nàng lo lắng nghĩ.

Nhưng một giọng nói trong lòng Văn Tiêu Tiêu lại bảo nàng, nếu tối nay không nhắn tin cho Ngụy Tầm, nàng chắc chắn sẽ hối hận.

Vì thế nàng không chút do dự bắt đầu soạn trong khung gõ chữ.

Ngụy Tầm hôm nay vẫn giận dỗi chơi game máy tính, dù sao kỳ thi cuối kỳ đã qua, cô chơi vài ván game cũng không sao, nhưng hơn hết, cô thật ra muốn giải tỏa cảm xúc trong game.

Điện thoại rung lên một cái.

Ngụy Tầm nhìn trận game vẫn chưa đánh xong trước mặt.

Nội tâm chỉ giằng xé một giây, nhưng cô vẫn không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng nào đó là tin nhắn của người kia.

Vì thế cô lập tức bỏ chuột bàn phím, cầm lấy điện thoại.

Tim cô treo ở cổ họng, cô mở khóa.

Người gửi: Tiểu Mọt Sách.

Trên mặt Ngụy Tầm tức khắc lộ ra nụ cười, còn tiếng chửi rủa giận dữ của đồng đội truyền đến từ tai nghe, Ngụy Tầm coi như không nghe thấy.

Nhưng nghĩ đến những lời Văn Tiêu Tiêu nói với cô lần trước, Ngụy Tầm lại xệ mặt xuống.

Nhóc câm sẽ không lại gửi những lời khuyên cô chọn ban Tự nhiên nữa chứ.

Nhìn tin nhắn, Ngụy Tầm chậm chạp không nhấn mở.

Cho đến khi màn hình điện thoại tắt, thông qua phản quang của màn hình đen, Ngụy Tầm thấy được mặt mình.

Lông mày nhíu chặt, môi mím chặt thành một đường thẳng, mũi hít hít.

Cô rất không vui.

Ngụy Tầm chuẩn bị tâm lý xong, cô mới mở điện thoại, nhấn mở tin nhắn.

Tiểu Mọt Sách: Ngụy Tầm, thật ra, mình không muốn cậu đi ban Tự nhiên một chút nào.

Chữ đen nền trắng chiếu vào mắt Ngụy Tầm, tin nhắn này làm tim Ngụy Tầm đập mạnh, cô có chút không thể tin được.

Ngón tay hơi run rẩy gõ chữ trên điện thoại: Tại sao?

Tiểu Mọt Sách: Bởi vì mình muốn ở cùng lớp với cậu.

Nhìn chằm chằm những lời này, Ngụy Tầm ngây người trong thư phòng rất lâu, cô dùng tay áo lau màn hình rồi lại lau.

Quả thật là nhóc câm gửi.

Mũi Ngụy Tầm cay cay, sự uất ức và tủi thân hai ngày qua cuối cùng cũng được phóng thích vào khoảnh khắc này, cô hít hít mũi.

Cố chịu đựng nước mắt dần bao phủ hơi nước, cô gõ gõ gõ trên điện thoại.

Cuối cùng gửi đi một câu như thế này.

Ngụy Tầm: Văn Tiêu Tiêu, hôm nay cậu mà không nhắn tin này, mình đã không muốn thèm để ý đến cậu nữa rồi.

Văn Tiêu Tiêu cuộn trong chăn thấy tin nhắn này của Ngụy Tầm không rõ nguyên do, nàng chỉ biết, Ngụy Tầm không gọi biệt danh của nàng, mà gọi thẳng tên, điều này làm tim Văn Tiêu Tiêu từ căng thẳng tức khắc chuyển thành thấp thỏm.

Việc cuộn tròn trong chăn lâu ngày làm không gian chật hẹp bên trong nóng lên, oxy giảm bớt, làm nàng hơi khó thở.

Nhưng tin nhắn tiếp theo Ngụy Tầm gửi đến, làm nàng một lần nữa nở nụ cười.

Ngụy Tầm: Mình cũng muốn ở cùng với cậu.

Tin nhắn này của Ngụy Tầm giấu một chút toan tính của cô, cô có chút căng thẳng, ngón chân cuộn chặt trong giày.

Tiểu Mọt Sách: Ừm.

Ngụy Tầm sững sờ, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng nhúc nhích, quả nhiên là mọt sách câm nín không biết nói chuyện.

Cô không muốn trò chuyện với nhóc câm nữa.

Ngụy Tầm: Muộn rồi, ngủ thôi.

Tiểu Mọt Sách: Ngủ ngon.

Ngụy Tầm nhìn tin nhắn này, đôi môi mím chặt đã buông lỏng, biểu cảm từ tủi thân chậm rãi trở nên bình tĩnh, cuối cùng cười ngây ngô.

Tiếng cười ngây ngô của cô qua màn hình điện thoại truyền qua micro tai nghe đến máy tính bên kia.

Tai nghe tức khắc truyền đến tiếng chửi rủa giận dữ của đồng đội: Số 3! Cậu cười ngây ngô cái quái gì? Người đâu?

Ngụy Tầm lúc này mới hoàn hồn khỏi sự thẳng thắn của nhóc câm, tuy không cười thành tiếng nữa, nhưng nụ cười ở khóe miệng vẫn còn treo trên mặt.

"Đến đây đến đây, đánh xong ván này tôi nghỉ."

"Hả? Không phải nói đánh xuyên đêm sao? Số 3, cậu lại cho tôi leo cây!" Đồng đội lại lần nữa chửi rủa giận dữ.

"Không còn cách nào, ngày mai tôi còn phải đi học." Ngụy Tầm lười biếng kiếm cớ qua loa.

Đối diện mắng chửi, nói khi cô bảo đánh cả đêm thì sao không nói phải đi học.

Ngày hôm sau trở lại trường học, hai người đã hòa giải trở lại.

Quan hệ giữa hai người thậm chí còn tốt hơn trước, dính lấy nhau mỗi ngày.

"Nhóc câm, một đêm không gặp, có nhớ mình không?" Ngụy Tầm ném cặp sách lên ghế, thò đầu đến trước mặt Văn Tiêu Tiêu.

Chóp mũi hai người tức khắc chỉ cách nhau hai ngón tay.

Mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng, đẩy mặt Ngụy Tầm ra.

Ngụy Tầm cũng không để ý, cầm lấy bữa sáng Văn Tiêu Tiêu chuẩn bị cho cô hôm nay rồi ăn ngấu nghiến.

Văn Tiêu Tiêu lén nhìn Ngụy Tầm đang ăn từng miếng lớn, cảm xúc vui sướng tuôn ra trong lòng, đây mới là Ngụy Tầm mà nàng quen thuộc.

Trực giác Ngụy Tầm rất nhạy bén, một chút liền chú ý tới Văn Tiêu Tiêu đang nhìn lén cô.

Cô quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau với Văn Tiêu Tiêu.

Cô đầy vẻ trêu chọc nói: "Nhóc câm, có phải cậu muốn cùng mình dùng bữa sáng không?" Nói xong, cô còn lắc lắc chiếc bánh mì kẹp đang gặm dở trong tay.

Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng thu ánh mắt lại. Ngụy Tầm rất tốt, nếu đứng đắn hơn một chút thì càng tốt.

Hôm nay, cũng là thời gian công bố kết quả kỳ thi cuối kỳ.

Ngụy Tầm luôn chờ đợi khoảnh khắc này, theo thời gian sinh hoạt lớp càng lúc càng gần, tim Ngụy Tầm thậm chí có chút căng thẳng.

Giáo viên chủ nhiệm cầm bảng điểm trên tay, chậm rãi bước vào từ cửa chính.

Lúc vào còn cố ý nhìn Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu một cái.

Đặc biệt là ánh mắt nhìn Ngụy Tầm, trong mắt tích tụ cảm xúc phức tạp.

Điều đó làm Ngụy Tầm càng căng thẳng hơn.

Văn Tiêu Tiêu bên cạnh thấy Ngụy Tầm như vậy lại cảm thấy hơi lạ. Ngụy Tầm trong lòng nàng luôn là người tùy hứng, trừ khi cãi nhau, về cơ bản sẽ không có lúc nào căng thẳng như vậy.

Rốt cuộc cô muốn nàng đồng ý điều kiện gì.

Nghĩ đến lần trước Ngụy Tầm muốn nàng mặc đồng phục thủy thủ... Lỡ Ngụy Tầm thắng... sẽ không quá đáng hơn chứ.

Nghĩ đến khả năng này, tai Văn Tiêu Tiêu đỏ lên, nhìn bảng điểm trong tay giáo viên, trong lòng cũng theo đó căng thẳng.

Lần này giáo viên chủ nhiệm đọc xếp hạng theo thứ tự từ dưới lên trên.

Những học sinh được đọc tên sớm thì than ngắn thở dài, sống không còn gì luyến tiếc.

Còn những học sinh chưa nghe thấy tên mình thì tập trung tinh thần, cầu nguyện giáo viên đọc tên mình muộn một chút.

"Hạng nhì..."

Tim Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu đều treo cao.

"Ngụy Tầm."

Nghe thấy tên mình, Ngụy Tầm cúi đầu, có chút mất mát, nhưng vẫn vui mừng trong lòng cho Văn Tiêu Tiêu.

Ngược lại trong lớp, bùng lên tiếng kinh ngạc có thể lật tung nóc nhà.

Rốt cuộc, hình tượng của Ngụy Tầm đối với mọi người luôn là một thiếu nữ nổi loạn xinh đẹp và soái khí, loại hình tượng này, thường thì không phải là học sinh kém sao?

Có nhan sắc, có vóc dáng, có tiền, bản thân còn ưu tú đến vậy! Cái này làm người ta sống sao nổi!

Đủ loại ánh mắt ghen tị, hâm mộ, ngưỡng mộ, kính phục thậm chí là yêu thích đổ dồn lên người Ngụy Tầm.

Nhưng Ngụy Tầm chỉ muốn ôm đầu, trong lòng rối bời, kế hoạch đã lên từ lâu đột nhiên hoàn toàn bị phá vỡ.

Cuối cùng giáo viên không trì hoãn công bố hạng nhất: "Hạng nhất, Văn Tiêu Tiêu."

Lần này mọi người không hề ngạc nhiên, rốt cuộc từ khi cùng lớp với Văn Tiêu Tiêu đến nay, Văn Tiêu Tiêu luôn là Hạng nhất vượt trội, còn là Hạng nhất toàn trường.

Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm ôm đầu, có chút muốn an ủi cô, nhưng liệu như vậy có giống cố ý khoe khoang với cô không, Văn Tiêu Tiêu rối rắm nghĩ.

Nhưng không an ủi Ngụy Tầm, lại trông cô có vẻ đáng thương tội nghiệp quá.

Ngụy Tầm cúi đầu, vẫn thoáng thấy qua ánh mắt Văn Tiêu Tiêu đang thận trọng nhìn cô.

Vì thế cô quay đầu lại, cười một cái, "Không sao đâu, chỉ là hơi mất mát thôi, nhóc câm, cậu thật sự rất giỏi, còn thi cao hơn cả mình lúc mình nghiêm túc."

Ngụy Tầm hơi khoác lác một chút, cô cũng có niềm kiêu hãnh của mình.

Bất quá, cô thật sự rất ngưỡng mộ nhóc câm, ở nơi tài nguyên học tập thiếu thốn như địa phương này, vẫn có thể học giỏi đến vậy.

Quả không hổ là người mình thích, nghĩ như vậy, Ngụy Tầm đột nhiên cũng không còn mất mát nữa.

Ngụy Tầm chỉ chốc lát đã lấy lại tinh thần, cô chống cằm nhìn Văn Tiêu Tiêu.

"Cậu muốn mình làm chuyện gì?"

Văn Tiêu Tiêu sững sờ, nàng còn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Vì thế nàng viết lên giấy: Mình vẫn chưa nghĩ ra.

"Ừm? Vậy được rồi, minh chờ cậu." Ngụy Tầm nói.

Giáo viên chủ nhiệm vỗ bàn, ra hiệu mọi người trật tự lại, tiếng thảo luận kịch liệt trong lớp lúc này mới dần lắng xuống.

"Chỉ còn ba ngày nữa là nghỉ hè, mọi người lần này về nhà thương lượng kỹ với người nhà về vấn đề chia ban, nếu có bất kỳ vấn đề gì, cũng có thể đến hỏi giáo viên bất cứ lúc nào." Giáo viên chủ nhiệm nói như vậy.

"Trước khi nghỉ sẽ thống nhất điền thông tin chọn ban, học kỳ sau chia lớp là dựa vào điểm thi cuối kỳ lần này, bất quá khai giảng còn có một bài kiểm tra đầu năm, sẽ điều chỉnh nhân sự lớp, vì thế, mọi người nghỉ hè về nhà phải học tập chăm chỉ."

...

Giáo viên chủ nhiệm lại nói một tràng lời khích lệ học sinh, làm học sinh bên dưới nhiệt huyết sôi trào.

Sau bữa tối, hai người đi dạo dưới bóng cây.

Ngụy Tầm thường xuyên nhìn đôi tay Văn Tiêu Tiêu đung đưa giữa hai chân, không nhịn được muốn chạm vào một chút.

Cô lặng lẽ đưa tay ra, sắp chạm tới thì lại rụt về.

Đột nhiên, Văn Tiêu Tiêu dừng lại.

Ngụy Tầm không kịp dừng bước, cánh tay chưa hoàn toàn rụt về chạm vào ngón tay ấm áp của Văn Tiêu Tiêu. Giống như chạm vào ngọn lửa, Ngụy Tầm bị bỏng và rụt tay lại nhanh như chớp.

Văn Tiêu Tiêu tự nhiên cũng cảm nhận được sự va chạm của Ngụy Tầm, nàng cuộn ngón tay lại.

Ngụy Tầm dừng lại, nhìn Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu nhìn cô, đánh một câu thủ ngữ với cô: Cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè không?

Ngụy Tầm suy nghĩ nửa ngày, chậm chạp nói: "Không có..."

Ngụy Tầm thật sự không có kế hoạch gì, bình thường nghỉ ở nhà, cha mẹ cô không mấy quản cô, không phải đi chơi với bạn bè, thì là học một số khóa học sở thích, hoặc là ở nhà nghỉ ngơi. Thật sự không có kế hoạch gì đặc biệt.

Chỉ là kỳ nghỉ hè này, cô không định ở lại nhà, muốn ở lại thị trấn nhỏ này...

Còn về lý do thì sao, Ngụy Tầm ngẩng đầu nhìn cô gái đang nghiêm túc nhìn cô trước mặt.

Văn Tiêu Tiêu nhéo ngón tay, kỳ nghỉ ngắn ở trường có thể ở lại trường, nhưng nghỉ đông và nghỉ hè thì không được, bắt buộc phải về nhà.

Kỳ nghỉ hè này nàng cũng sẽ về nhà giúp đỡ nếu không có gì bất ngờ.

Nàng muốn mời Ngụy Tầm đi đến một nơi ở nhà nàng, căn cứ bí mật của nàng.

Nhưng nàng không biết Ngụy Tầm có đồng ý không...

Ngụy Tầm: "Sao vậy? Cứ im lặng mãi thế?"

Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm, đột nhiên nhớ đến vụ cá cược kỳ thi cuối kỳ.

Lấy hết can đảm, nàng đánh thủ ngữ với cô: Mình nghĩ ra điều kiện rồi.

Điều kiện? À phải rồi, kỳ thi cuối kỳ cô thua nhóc câm. Ngụy Tầm trên mặt lộ ra nụ cười trêu chọc, cô hơi tò mò nhóc câm sẽ đưa ra điều kiện gì cho cô.

Tiểu câm: Mình muốn mời cậu đi đến một nơi?

Ngụy Tầm nhướng mày, chỉ vậy thôi sao?

Vì thế cô hỏi thêm: "Cậu chắc chắn chứ?"

Văn Tiêu Tiêu nhất thời cúi đầu, trong lòng bồn chồn không yên, Ngụy Tầm không muốn sao.

Thấy Văn Tiêu Tiêu không nói gì, Ngụy Tầm cười nói: "Ý của mình là, cậu chắc chắn muốn phí phạm cơ hội tốt như vậy vào việc này? Cậu trực tiếp mời mình thì mình cũng sẽ đi."

"Hơn nữa... điều kiện này, ngay cả cậu muốn mình mặc bộ đồng phục thủy thủ cậu từng mặc hay thậm chí quá đáng hơn một chút cũng không thành vấn đề đâu nha." Giọng Ngụy Tầm giống như lời thì thầm của ác quỷ.

Văn Tiêu Tiêu bị lời Ngụy Tầm nói làm hơi động lòng, nàng nuốt nước miếng, giằng co trong lòng một chút.

Cuối cùng vẫn quyết định không làm khó Ngụy Tầm, ánh mắt kiên định nhìn Ngụy Tầm, nàng vẫn muốn dùng điều kiện ban đầu.

Ngụy Tầm: "Vậy được rồi." Nhóc câm kiên trì như vậy, làm cô hơi tò mò về nơi đó.

"Khi nào?" Ngụy Tầm lại hỏi.

Nhà Văn Tiêu Tiêu rất xa trường học, đã gần vùng quê, đi vào kỳ nghỉ hè sẽ tốt hơn.

Nàng đánh thủ ngữ với Ngụy Tầm: Vào kỳ nghỉ hè.

Ngụy Tầm gật đầu.

Cô nhìn đồng hồ, cũng gần đến giờ phải trở về phòng học.

Ngụy Tầm vẫn còn dư vị cảm giác mềm mại của tay nhóc câm, trong lòng có chút đáng tiếc, vừa nãy sao không trực tiếp nắm lấy luôn nhỉ?

Cô đang nghĩ như vậy trong lòng.

Một bàn tay mềm mại móc lấy ngón út của cô.

Tim Ngụy Tầm đột nhiên run lên, cô giả vờ lơ đãng liếc nhìn giữa hai người.

Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, một tay nhéo góc áo mình, một tay móc lấy ngón út của cô.

Ngụy Tầm bao bọc bàn tay đang móc lấy ngón út của cô, nắm lấy cả bàn tay.

Lòng bàn tay ấm áp áp sát vào nhau, truyền nhiệt độ cơ thể cho đối phương.

Cũng như trái tim ấm áp của hai người lúc này.

Trên con đường dài dưới bóng cây này, hai người chậm rãi bước đi trong im lặng.

Ngụy Tầm áp sát tay Văn Tiêu Tiêu, ấm áp, cô cảm thấy bình yên từ trong ra ngoài.

Trở lại phòng học, cô không kiềm chế được sự tò mò của mình, cô truyền một tờ giấy cho nhóc câm hỏi nàng muốn dẫn cô đi đâu.

Nhóc câm nói với cô, nơi này là ở gần nhà nàng.

Bất quá, hiện tại vẫn phải giữ bí mật, không thể nói cho cô.

Khóe miệng Ngụy Tầm cong lên nụ cười, còn học được cách tạo cảm giác thần bí nữa.

Được rồi, cô muốn xem nhóc câm rốt cuộc muốn đưa cô đi đâu.

Buổi tối

Sau khi nói ngủ ngon với nhóc câm, Ngụy Tầm mở khung chat với Tô Vũ Trạch.

Tô Vũ Trạch xem như là nửa quân sư của cô, Ngụy Tầm đã kể cho cô ấy về kế hoạch tỏ tình với nhóc câm sau kỳ thi cuối kỳ.

Nhưng hiện tại thì sao...

Ngụy Tầm: Online không?

Tô Vũ Trạch trả lời ngay lập tức: Đại sư tình cảm đã online, xin hỏi quý khách lại có nhu cầu tình cảm gì.

Ngụy Tầm: Nghiêm túc đi.

Tô Vũ Trạch: Nói nói, nói nói, cậu và Văn Tiêu Tiêu lại làm sao rồi?

Ngụy Tầm: ...

Ngụy Tầm: Tớ thua vụ cá cược với nhóc câm lần trước, giờ phải làm sao?

Tô Vũ Trạch: !! Cậu lại thua! Cậu sa đoạ rồi, Ngụy Tầm.

Thành tích Ngụy Tầm tuy không nói là vượt xa dẫn đầu, nhưng ở nơi tập trung học sinh giỏi như A trung cũng là ổn định Top 10 toàn khối.

Lại thua thủ khoa của huyện nhỏ.

Ngụy Tầm: Cậu ấy rất mạnh.

Ý là tớ không yếu.

Ngụy Tầm: Đây không phải trọng điểm, toàn bộ kế hoạch của tớ đổ bể hết rồi! Mau giúp tớ nghĩ cách.

Tô Vũ Trạch: Kế hoạch không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu phải tỏ tình.

Ngụy Tầm: Tớ không biết phải nói thế nào, tớ cảm giác cậu ấy đối với tớ không giống người khác, nhưng tớ vẫn hơi không dám...

Tay Ngụy Tầm nắm chặt điện thoại, bình thường Văn Tiêu Tiêu chỉ dính lấy cô, rất quan tâm cô, hôm nay nàng còn chủ động nắm tay mình, nghĩ đến bàn tay nhỏ mềm mại của Văn Tiêu Tiêu, trên mặt Ngụy Tầm không khỏi hiện lên một tia cười.

Tô Vũ Trạch chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Cậu lúc nào lại nhát gan như vậy!"

Ngụy Tầm: "Đúng rồi..."

Ngụy Tầm kể cho cô ấy nghe chuyện nhóc câm mời cô đi đến một nơi vào kỳ nghỉ hè hôm nay.

Tô Vũ Trạch: "Lên đi! Đây là một cơ hội tốt! Văn Tiêu Tiêu giấu giếm như vậy, chắc chắn là một nơi rất có ý nghĩa đối với cậu ấy."

Tô Vũ Trạch: "Hơn nữa, cho dù cậu ấy không đồng ý, tỏ tình cũng chỉ là một tín hiệu nói cho cậu ấy biết cậu thích cậu ấy, thất bại cùng lắm thì cố gắng theo đuổi lại!"

Ngụy Tầm bị Tô Vũ Trạch nói làm cho nhiệt huyết dâng trào, trong lòng đã ảo tưởng ra cảnh tượng ngày đó sẽ tỏ tình với Văn Tiêu Tiêu như thế nào.

Cô nhắn một tiếng: Cảm ơn.

Tô Vũ Trạch: "??? Cậu lúc nào lại lịch sự như vậy"

Ngụy Tầm thu hồi tin nhắn.

Tô Vũ Trạch: "Không phải? Cậu, tớ vừa nói cậu đã thu hồi thật rồi!"

...

Ngụy Tầm nhanh chóng che miệng Tô Vũ Trạch lại, tên này khi đưa ra ý kiến vẫn rất đáng tin cậy, chỉ là nói quá nhiều.

Hồi tưởng lại lời Tô Vũ Trạch nói, Ngụy Tầm cảm thấy cô ấy nói rất đúng, thắng thua trong vụ cá cược không thể quyết định việc cô tỏ tình có thành công hay không.

Cô quyết định chính thức tỏ tình với Văn Tiêu Tiêu vào lúc nàng dẫn cô đến nơi đó.

Ngụy Tầm mô phỏng trong đầu vô số phản ứng của Văn Tiêu Tiêu khi nhận được lời tỏ tình của mình, đầu óc cô lập tức đơ ra, mặt đỏ bừng, ngã vật xuống ghế sofa.

Tỏ tình chính thức, phải bắt đầu bằng một bó hoa.

Và cả một món quà.

Ngụy Tầm là người sống có nghi thức cảm (coi trọng hình thức, nghi lễ) trong cuộc sống.

Cô có thể sống tùy tiện, nhưng tuyệt đối không thể vô vị.

Sau khi hạ quyết tâm làm như vậy, Ngụy Tầm lập tức tìm kiếm các cửa hàng hoa gần đó trên điện thoại.

Nhưng quà tặng... cô vẫn chưa biết Văn Tiêu Tiêu thích gì.

Chương trước Chương tiếp
Loading...