[Bách Hợp] [Fanfic] Linh Tinh Lang Tang _ Tử Ngạn.

[Nhiều CP] Bình bình đạm đạm mới là thật! _ Tử Ngạn.



•Nhân vật chính: Nhiều CP
•Nhân vật phụ diễn: Tùy duyên xuất hiện.
•Thể loại: thích gì viết đó được hôm? :)))
•Văn án:

Không cần oanh oanh liệt liệt, không cần như pháo hoa giữa bầu trời đêm rực rỡ rồi vụt tắt.

Bình bình đạm đạm, an yên nắm tay nhau sánh bước chung đường mới chân chính là thật.

Không cần cố sự, chỉ cần hôm nay tôi và cậu ăn gì? Uống trà sữa hương gì? Đã là một chuyện.

______________________________________

1.
"Thụy Tử, em đói rồi ~", Dương Viện Viện làm nũng ôm lấy Thụy Tử từ phía sau.

"Ai ya! Biết rồi, biết rồi chị đi nấu cơm cho em", Thụy Tử vẻ mặt ghét bỏ nhưng lại săn lên tay áo, đi đến tủ lạnh lấy thức ăn chuẩn bị xuống bếp làm cơm.

"Thụy Tử, chị nói xem. Trước kia chị làm sao nhìn trúng em đây? Có phải là nhìn trúng mĩ mạo của em đúng không?", Dương Viện Viện lẽo đẽo theo sau Thụy Tử cười cười hỏi.

"Ngại quá, lúc đó chị bị mù", Thụy Tử vừa sơ chế đồ ăn vừa trả lời Dương Viện Viện.

Dương Viện Viện nghe xong trên trán nổi lên ba đường hắc tuyến. Thụy Cẩu, chị giỏi lắm. Chính là câu được đến tay rồi nên không còn thương cô nữa đúng không?

Thụy Tử bỗng không còn nghe Dương Viện Viện ồn ào sau lưng mình thì lấy làm lạ. Quay đầu nhìn về phía sau lại thấy cái tên cao kiều nhà mình đang ngồi xổm quay mặt vào góc tường. Bộ dạng muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Thụy Tử khẽ thở dài, lại chọc giận tiểu gia hỏa nhà mình rồi. Bên ngoài mọi người luôn nghĩ Thụy Tử cô sẽ là người ưa giận dỗi hơn nhưng sự thật lại khác hoàn toàn. Dương Viện Viện mới chân chính là tâm hồn nữ hài tử nha!

"Quyển Quyển ~ chị sai rồi. Chị đùa thôi, làm sao mà mù mới nhìn trúng em chứ. Chính là sáng mắt mới nhặt được bảo bối như em về nhà chứ", Thụy Tử dùng hết khả năng làm nũng với Dương Viện Viện.

"Hừm, chị nói thật chứ?", Dương Viện Viện mặt ủy khuất nhìn Thụy Tử.

"Thiên chân vạn xác, nói dối liền là chó con!", Thụy Tử bất lực giơ lên ba ngón tay thề thốt.

Dương Viện Viện nhìn Thụy Tử thề thốt với cô lòng liền vui vẻ.

"Tha cho chị lần này đó!", Dương Viện Viện ngạo kiều nói.

"Được rồi, không phải đói bụng sao? Chị liền nhanh nấu xong cơm cho em đây!", Thụy Tử mỉm cười xoa xoa đầu Dương Viện Viện rồi tiếp tục quay lại chỗ bếp làm cơm.

2.
"Dương Khả Lộ, chị bây giờ thật giỏi a~", Vương Tỷ Hâm nhếch mép cười nói.

Dương Khả Lộ run rẩy sợ hãi, cậu đã làm gì sai sao? Mỗi khi Vương Tỷ Hâm dùng giọng điệu này nói với cậu y như rằng cậu đều phải quỳ bàn phím đi.

"Tỷ Hâm ~ bảo bối ~ chị..chị làm gì cho em giận sao?", Dương Khả Lộ bộ dạng lấy lòng quấn lấy Vương Tỷ Hâm dò hỏi.

Vương Tỷ Hâm nhìn Dương Khả Lộ nũng nịu lấy lòng mình thì khẽ cười. Chỉ là tội này không răng đe về sau sẽ khó dạy nha. Mặc dù tiểu dê con nhà cô cũng rất ngoan rồi.

"Vậy chị nói xem, chuyện chị cùng Dương Viện Viện nhà bên lén em cùng Thụy Tử đánh lẻ đi chơi là sao đây? Còn có hai mĩ nhân bên cạnh là thế nào?", Vương Tỷ Hâm nhìn Dương Khả Lộ cười hiền, hỏi.

"Chị...chị..chị sai rồi nhưng chị vô tội, huhu lão bà, chị bị Lão Viện rủ rê. Còn hai người kia là bạn học của Lão Viện gọi đến. Chị lúc sau mới biết a!", Dương Khả Lộ thấy tình hình không ổn liền thức thời quỳ xuống ôm lấy đùi của Vương Tỷ Hâm gào khóc, đẩy tội qua cho huynh đệ của mình.

Vương Tỷ Hâm thấy Dương Khả Lộ thành thật ôm đùi mình nhận lỗi. Cô cũng không muốn truy cứu nữa, chỉ là tiện tay báo tin cho Thụy Tử cùng biết chuyện này.

Dương Khả Lộ ngó thấy Vương Tỷ Hâm nhắn tin cho Long Diệc Thụy lòng thầm cầu bình an cho vị Dương huynh đệ còn lại của mình.

"Tiểu Dương ~ chị hôm nay tội chết có thể miễn, tội sống khó tha nha. Hôm nay ngoan ngoãn nằm dưới cho em", Vương Tỷ Hâm nói xong liền đẩy ngã Dương Khả Lộ lên giường.

Dương Khả Lộ cũng chỉ có thể ba ba rơi lệ trong lòng. Dù sao phạt như vậy vẫn tốt hơn là quỳ bàn phím.

3.
"La Hàn Nguyệt! Chị lại lo chơi Vinh Quang mà lơ tin nhắn của em", Lý San San tức giận gào thét bước vào phòng.

La Hàn Nguyệt cũng chỉ ngước lên nhìn cô một cái lại cuối đầu vào điện thoại tiếp tục đánh game của mình.

Lý San San bị La Hàn Nguyệt nhìn liền nghẹn họng không dám tiếp tục la hét. Nhưng cô thực sự sinh khí rồi.

La Hàn Nguyệt là cái đồ siêu cấp đáng ghét. Hôm nay cô không chân chính sinh khí với La Hàn Nguyệt thì Lý San San cô không mang họ Lý nữa. Lý San San hạ xuống quyết tâm.

Kết quả La Hàn Nguyệt đánh xong trận thì ngó sang bên cạnh có một tên cao ngốc manh trùm kính chăn đang xoay lưng về phía cô. Khẽ nhướng mày, giận rồi? La Hàn Nguyệt thầm nghĩ.

"San San...San San...Lý San San~", La Hàn Nguyệt mềm mại thanh âm gọi.

Không nhúc nhích? Thật sự sinh khí rồi sao? La Hàn Nguyệt có chút không ngờ. Dù sao Lý San San cũng chưa từng thật sự sinh khí qua với cô. La Hàn Nguyệt có điểm bối rối.

Lý San San nằm trong chăn nghĩ nghĩ, nghe thấy La Hàn Nguyệt hạ giọng gọi mình suýt nữa đã quên mất bản thân sinh khí mà trả lời. May là cô kịp nhớ lại, bản thân hôm nay phải sinh khí với La Hàn Nguyệt. Bằng không chị ấy sẽ lại xem nhẹ cô.

Lý San San âm thầm lắng nghe động tĩnh của La Hàn Nguyệt bên ngoài chăn. Kết quả La Hàn Nguyệt không gọi cô nữa, còn bỏ ra ngoài. La Hàn Nguyệt như vậy lại không cần cô. Cô sinh khí đã không dỗ ngọt còn bỏ đi. Lý San San đau lòng rơi lệ.

Lý San San nằm trong chăn khóc đến đầu óc có chút mơ hồ thì chăn bị người nào đó dùng lực kéo ra. Lý San San hiện tại mắt cùng đầu mũi đều đỏ đến lợi hại, gương mặt vì khóc mà lấm lem nước mắt. Nhìn thật giống một chú thỏ trắng bị thương, khiến người khác không khỏi đau lòng.

La Hàn Nguyệt nhìn thấy Lý San San khóc thành dạng này tim khẽ nhói một cái. Haizzzz là cô không tốt, khiến em ấy khóc đến thương tâm như dị.

"San San~ là chị không tốt. Bảo bối ~ đừng khóc nữa. Chị có mua bánh ngọt em thích về cho em đây!", La Hàn Nguyệt ngọt giọng dỗ dành, còn đưa phần bánh đến trước mặt tiểu khóc bao nào đó.

"*hức hức* em...e..m..em nghĩ chị không cần em nữa...em...em nghĩ chị chán ghét em rồi...huhu", Lý San San ôm lấy La Hàn Nguyệt khóc to hơn.

La Hàn Nguyệt ôm lấy tiểu ngốc nghếch kia vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt lưng ai kia.

"Ngốc tử, chị làm sao lại có thể chán ghét em đây. Chỉ là thấy em sinh khí nên muốn đi mua bánh ngọt dỗ dành em mà thôi", La Hàn Nguyệt thấp giọng dỗ dành.

"Là thật sao?", Lý San San trôn mặt trên vai của La Hàn Nguyệt, giọng còn chút nức nở hỏi.

"Là thật!", La Hàn Nguyệt nhẫn nại đáp.

"Bảo bối ngoan ~ không khóc nữa, ăn bánh ngọt đi nào!", La Hàn Nguyệt khẽ tách Lý San San đang ôm chặt lấy mình. Mở ra bánh ngọt trong hộp đưa cho Lý San San.

Lý San San nhìn thấy miếng bánh ngọt mà cô thích ăn liền nở ra nụ cười như hài tử. Vui vẻ ăn bánh.

La Hàn Nguyệt nhìn Lý San San tập trung ăn bánh khóe môi không tự chủ mà kéo cao lên. Tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, cô làm sao nỡ chán ghét được cơ chứ.

_TBC_

______________________________________

Đôi lời của tác giả: Fic này t sẽ để dành viết thành nhiều phần cho nhiều CP. Dù sao loại sinh hoạt thường nhật không cần cốt truyện hoàn chỉnh này kể ra cũng khá thú vị và dễ viết. Với lại trung bình mỗi phần sẽ là một câu chuyện nhỏ của tầm 3 đến 4 CP thôi!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...